Tôi đi ngược hướng, miệng ngậm chặt như muốn ngăn cản gió thổi tràn vào.
Đi tới trước, dừng lại, rẽ phải.. có cái bục ở ngã tư đường vắng vẻ không bị che, tôi đưa hay tay ra vẫy vẫy, như đang múa.
Một giờ sáng, thật ít xe cộ qua lại. Tôi liền đứng lên cái bục đó, xung quanh không có người.
Cho đến khi.. trong màn đêm đen kịt có một tiếng phanh, tôi nhìn thì thấy một người đàn ông bước xuống từ trong một chiếc xe ra.
Đờ đẫn nhìn người đàn ông đó, hắn chậm rãi đi về phía tôi. Chưa bao giờ gặp qua một người nào có dáng đi ưu nhã đến như vậy, cảm giác người đàn ông ấy đi ngày càng gần lại, tôi tỉ mỉ quan sát chân hắn ta, thế nhưng thực tế, mắt tôi cũng rất tùy hứng dừng lại trên môi người đó.
Hắn quan sát tôi một hồi rồi hỏi: “Cậu là cảnh sát à?”
Tôi theo ánh nhìn của hắn, nhìn lại chính mình, cái quần jean trắng chuyển thành màu tro, lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy cậu đứng trên cái bục đặt giữa ngã tư đường để làm cái gì?”
Tôi độp lại: “Chỉ huy giao thông.”
Nhìn tôi từ trên xuống dưới một lần, hắn cười rộ lên. Làn môi mỏng nhẹ nhàng vẽ lên hình vòng cung, lông mí hắn không đậm, thế nhưng ánh mắt rất sáng. Tôi biết tên ưa nhìn này cũng không phải là kẻ lỗ mãng, trên người lại tràn ngập sức lực nam nhân.
Hắn mỉm cười với tôi, tôi cũng ngây ngốc cười với hắn.
Hắn một lần nữa nở nụ cười rồi lại hỏi: “Cậu uống rượu à?”
“Một chút..” tôi cúi đầu nhìn lại vỏ chai bia bên trái bên phải trên cái bục, sửa lại: “Có lẽ không phải là một chút..”
Hắn cười vang, dường như câu trả lời của tôi làm hắn thật thỏa mãn.
“Đến đây.” Hắn cầm lấy tay tôi, kéo tôi cùng ngồi xuống bên bậc thang cái bục kia: “Cậu tên là gì?”
Tôi nhìn hắn không chút thương tiếc bộ âu phục sang trọng ngồi xuống cái bục đầy bụi này, có thêm chút cảm tình.
“Tôi không phải tên là gì.” Tôi hỏi lại: “Anh tên gì?”
Hắn lịch sự đáp: “Tôi họ Trương.”
Tôi to tiếng: “Tôi đây cũng họ Trương.”
Hắn nhìn tôi, lúc này tôi đã xiêu vẹo mà ngã lên chân hắn.
“Tôi là Trương Bành.”
Chân hắn thực ấm áp. Tôi dựa vào hắn ha ha cười: “Như thế nào lại khéo vậy? Tôi đây cũng gọi Trương Bành.”
Trương Bành cười khổ.
Rượu làm cháng váng đầu, trong dạ dày quặn lên từng đợt, tôi mắt say lờ đờ nhìn dáng vẻ tươi cười của Trương Bành, thấy hết sức rung động.
Mơ màng nghe được hắn hỏi: “Vậy, Trương Bành này, cậu thế nào lại ở đây uống rượu đến say mèm?”
“Hư..” mặt nóng quá, tôi đưa ngón tay đặt bên môi: “Nói cho anh biết, tôi bị ba mẹ đuổi ra ngoài, anh có biết là tại sao không?” Tôi cười khanh khách đứng lên, bắt chước dáng vẻ chế nhạo của người lớn tuổi: “Bởi vì tôi là đồng tình luyến ái. Tôi ngày hôm nay ở chỗ này uống say, ngày mai có lẽ có người sẽ phát hiện ra rồi tống về nhà. Thấy tôi thật đáng thương…” Tôi ở bên tai Trương Bành thổi thổi từng hơi —— tác dụng của cồn thật đáng sợ: “Có lẽ bọn họ sẽ không đuổi tôi đi.”
Nhìn Trương Bành cười cho đã mắt, tôi ngửa đầu hỏi hắn.
“Đây có đúng hay không là ý kiến hay?”
Mông lung nghe thấy hắn trả lời: “Đúng, là ý kiến hay..”
.
.
.
Tỉnh dậy, phát hiện mình từ chỗ bục ở ngã tứ đường được chuyển tới một nơi xa lạ nào đó.
Trương Bành đang đứng ở cửa sổ tay cầm tách cà phê vẫn còn nóng, nghe thấy có âm thanh liền quay đầu hướng chỗ tôi chào hỏi.
“Đã tỉnh rồi?”
Tôi nghĩ lại chuyện tối hôm qua, ngượng ngùng cười cười: “Đây là nhà của anh à?” tôi ngồi trên giường, nhìn ngắm xung quanh.
“Là phòng của tôi.”
“Có gì khác nhau?” tôi hỏi.
Trương Bành vừa định mở miệng, tôi liền chặn lại: “Phòng ở thì có nhiều nhưng nhà thì chỉ có một.” Hắn nhìn tôi, dường như có phần dở khóc dở cười, tôi nói: “Trương Bành, tôi không còn là một đứa trẻ nữa rồi.”
“Tôi cũng không có nói cậu là đứa trẻ.”
Tôi ngồi thẳng dậy, chăm chú hỏi hắn: “Tôi có thể ở nhờ nhà anh không?” tôi nhăn mặt: “Tôi bị ba mẹ đuổi ra ngoài.” Tôi rất tự tin, hắn không phải là kẻ nhất thành bất biến, tuyệt nhiên sẽ không thu nhận người lạ mặt.
Trương Bành rất anh tuấn, dáng vẻ đứng khoanh tay của hắn tôi thấy rất quyến rũ, nhất thời, nghĩ đến cảnh quỳ dưới thân hắn mà hôn.
Nhưng tôi không có làm như vậy.
Tôi đứng lên, chân không đi trên sàn nhà.
“Tôi muốn xem phòng tắm của anh. Từ phòng tắm có thể thấy được đó là người như thế nào.” tôi nói.
Nhìn đông nhìn tây rồi lại chạy đến cửa, bước qua người Trương Bành thì bị hắn tóm lấy cổ áo ngủ.
Khuôn mặt chúng tôi bỗng nhiên trở nên gần gũi.
Ánh mắt tôi cùng ánh mắt hắn, gần trong gang tấc.
Vì vậy, tôi không chút do dự rướn người về phía trước..
Nhưng hắn thình lình ngửa đầu ra sau, né tránh cái hôn của tôi.
Tôi ngạc nhiên, ủ rũ lắc đầu xém chút nữa rớt nước mắt.
Tích tắc, hắn phản công, tựa như lang sói, hôn lấy môi tôi, đầu lưỡi quấn chặt lấy, thật bá đạo.
Cảm giác trên môi vẫn còn nguyên vẹn. Từng đợt tê dại, tôi nghĩ có đúng hay không đã gặp được người yêu duy nhất trong cuộc đời này của mình.
Tôi nghĩ: đây là duyên phận.
Tôi nghĩ: ba mẹ thân mến, thật cảm ơn hai người ngày đó đã đuổi con ra khỏi nhà.
Tôi còn muốn cảm ơn người bán rượu ngày đó, cảm tạ cái buổi tối trên cái bục mà không có ai trực ban đó..
Choáng váng qua đi, tôi đối Trương Bành nhấn mạnh: “Tôi không phải là một kẻ tùy tiện.”
Hắn nói: “Tôi biết.” Vấn đề nghiêm túc như vậy, hắn nói ra dễ dàng tựa như đang bàn luận về thời tiết vậy, thế nhưng tôi tha thứ cho hắn.
“Tôi muốn đi xem phòng tắm.” tôi từ trong lòng hắn chạy đi, cảm giác như vừa mới kết hôn xong vậy.
Hắn ngăn tôi lại: “Tôi còn chưa có hỏi tên của cậu, cậu không phải thật sự gọi là Trương Bành đấy chứ?”
“Đúng vậy.” Tôi gạt đầu, rồi bổ sung thêm một câu: “Trương Ái Bành.” Tôi cười ha ha, chạy chạy tạo ra những tiếng “Thùng thùng” trên mặt đất.
Lúc này, thật hạnh phúc.
Tại một cái ngã tư đường gặp được Trương Bành.
Tôi cho rằng, suốt đời cũng tìm không được người như vậy, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã sáng tỏ. Không có gọi điện về cho ba mẹ, dù sao đi nữa thì họ cũng không cần tôi.
Tôi giao chính mình cho Trương Bành.
Tất cả cứ như vậy thuận theo tự nhiên, tôi không nhớ là mình bò lên giường của hắn hay là hắn bò lên giường của tôi.
Rốt cuộc thì cũng biết cái gì là “mây mưa thất thường”, nói tóm lại chính là mệt đến nửa sống nửa chết, đau đến nhe răng trợn mắt ra.
Kết thúc, Trương Bành bâng quơ hỏi:
“Cậu là lần đầu tiên.”
Không hiểu là hắn hỏi hay đó chỉ là câu tự thuật của hắn.
Nháy mắt cảm giác thấy mũi có chút chua xót, vì sao, tôi bởi vì một câu nói của hắn mà cảm động đến rơi nước mắt.
Tôi nghĩ nói: Tôi là lần đầu tiên, bởi vì cho đến tận bây giờ, tôi đều là đang đợi anh.
Những lời lẽ này thật buồn nôn, tôi không có nói ra.
“Đau không?” hắn vỗ về trên lưng tôi hỏi.
“Xong rồi thì ngủ đi, phiền phức.” tôi lấy chăn của hắn lau khô nước mắt, cuộn mình vào trong chăn.
Đêm đó ngủ thật ngon. Tôi nghĩ tôi nhất định là đã mơ một giấc mơ đẹp, đáng tiếc, lúc tình dậy thì không có nhớ mình đã mơ thấy cái gì.
Chả có nhớ gì cả! Tôi gõ gõ đầu mình.
Cứ như vậy mà dừng lại.
Có đúng hay không thật đẹp?
Có đúng hay không là không có nghĩ?
Tôi không có hi vọng. Đời người có được bao nhiêu, những ngày vui sướng có thể dài không.
Sự vui vẻ, có khả năng vì suy nghĩ nhiều mà mất đi không?
Tôi hướng Trương Bành nói: “Tôi không phải là đứa trẻ xấu, tôi từ nhỏ tới lớn đều rất chăm chỉ học tập.”
Trương Bành đáp: “Tôi biết.”
“Anh cái gì cũng đều nói là biết, kì thật anh căn bản cái gì cũng không biết!” tôi hét to nhưng hắn cũng chỉ là nhẹ nhàng cười với tôi.
Tôi hỏi: “Anh có đúng hay không cũng như tôi?”
“Như cậu cái gì?” hắn kéo tôi vào trong ***g ngực.
“Như tôi vừa thấy anh, trong lòng liền nghĩ, là người này, chính là người này, có không? Tôi bày ra vẻ mặt lãng mạn.
Trương Bành lắc đầu.
Tôi trừng hắn, liếc mắt: “Vậy anh nghĩ gì mang tôi về ở nhà anh hả? Dụ dỗ thiếu niên đẹp à!”
“Là cậu ở trên người tôi không chịu đứng lên.” Hắn vẻ mặt vô tội, nhìn vẻ xấu xí của tôi, rộ lên cười ha ha. Một lúc sau, hắn nói: “Cậu có điểm giống một người.”
Tôi hỏi: “Giống ai?”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết có phải hay không là đang hoài niệm về người nào đó.
“Giống ai?” tôi truy hỏi.
Lâu sau, hắn thở dài: “Một người..”
Tôi nhìn hắn, bỗng nhiên thấy lạnh.
.
.
Sau ngày ấy, tôi đi theo Trương Bành quấn quýt, hắn mang tôi đi dự họp các nơi.
Tôi thích tất cả những thứ này, tiệc rượu, party, các nhân vât tựa như diễn viên điện ảnh đều xuất hiện trước mặt tôi. Ba tôi cũng là quan chức thế nhưng những hoạt động như thế này thì ông không có bao giờ tham gia.
Ban đầu luôn có người hướng Trương Bành chào hỏi.
“Trương tiên sinh, như thế nào không có gặp Lý tiên sinh vậy?”
Mỗi lần nghe được những lời này, tôi thường nhìn Trương Bành.
Trương Bành đứng ở bên cạnh, tay hướng sang phía tôi, thản nhiên nói: “Vị này là Trương Ái Bành, là trợ lí mới của tôi.”
Sau đó không có người nào nữa đặt câu hỏi giống như vậy.
Trợ lí mới?
Như vậy nhất định là đã từng có trợ lí trước đây.
Tôi hao hết tâm tư, bày ra 108 chiêu khiến Trương Bành nói hết ra tất cả chuyện về “Lý tiên sinh” kia.
Trương Bành tính cũng thật tốt, cho dù tôi có càn quấy cỡ nào, hắn cũng không thèm để ý.
Tôi vừa khóc vừa ồn ào, đập vỡ lung tung, “bỏ nhà ra đi” ngay trong buổi vũ hội Trương Bành làm chủ.. chỉ còn thiếu mỗi nước vừa khóc vừa nháo rồi đòi treo cổ tự vẫn thôi.
Cuối cùng ngay lúc tôi buông tha, thành thành thật thật, im lặng ở bên cạnh hắn, thì hắn nói: “Tôi dẫn cậu đi gặp một người.”
Vì vậy, chúng tôi đi tới mộ của một người.
Ngôi mộ mĩ lệ, ngay cả người sống đều khát vọng được ở chỗ này, vậy mà kẻ chết lại được cho ở đây.
Còn chưa có gặp chính chủ mà đã muốn oán thầm liên tục.
Tôi tự nói: Trương Ái Bành, mày thật là một con quỷ hẹp hòi, ghen tuông vớ vẩn.
Đứng ở trước bia mộ, sắc mặt Trương Bành thật nghiêm túc.
Tôi nhỏ giọng nói thầm: “Người này không phải họ Lý a.”
Không sai, bia mộ trên có khắc chính là Từ Dương Văn.
Ánh mắt Trương Bành không ở trên người tôi, thần sắc hắn bi thống, khiến tâm tình tôi trở nên đau thương.
Hắn nói: “Lý Tuệ Dương, chôn ở chỗ này.”
Tôi hiểu rõ vấn đề: “Thì ra anh ta đã chết.”
“Lý Tuệ Dương không có chết.” Trương Bành nhẹ nhàng nói, trong chốc lát, tôi cứ ngỡ rằng hắn nức nở chảy nước mắt. “Cậu ta chỉ là được chôn ở đây mà thôi.”
Tôi chớp mắt.
Tôi nghe không hiểu, nhưng lí trí lại nói với tôi rằng, vấn đề này hiện nay nghìn vạn lần không nên truy hỏi cho tới cùng nữa.
Bầu không khí có chút trầm xuống, tôi hô hấp có vẻ khó khăn nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc tìm lấy một cái gì đó để dời đi sự chú ý.
Trên mộ có một bó hoa cúc. Là một bó hoa được đặt mới đây thôi, hay là trước chúng tôi, cũng đã có người đến viếng mộ vị họ Từ này.
“Sớm biết là đến viếng mộ, thì nên mua hoa mới phải/” Tôi kiếm chuyện gì đó để nói, bởi nhìn dáng vẻ trầm mặc của Trương Bành thật đáng sợ.
“Hoa..” Trương Bành cúi đầu, nhìn bó hoa cúc trên mộ, lộ ra một vẻ tươi cười khổ tâm đến cực điểm. Hắn lẩm bẩm: “Cứ ngày qua ngày trói chặt như vậy, cậu chừng nào mới hết hi vọng đây?” Ngơ ngác nhìn hoa, hắn trở nên ngây dại.
Tôi bỗng nhiên cảm nhận.. trái tim lạnh lẽo.
Đứng bên Trương Bành, tôi thấp giọng nói: “Trương Bành, tôi lạnh.”
Không hiểu tại sao, tôi cứ lo lắng Trương Bành sẽ cứ như vậy bỏ đi để lại tôi một mình, Tôi biết, nghi ngờ này là không có căn cứ thế nhưng vẫn cứ sợ hãi như vậy.
Trương Bành nghiêng đầu, chậm rãi nhìn tôi.
Tôi khóe mắt tràn đầy nước, hoảng sợ nhìn hắn.
Thời gian trôi qua thật lâu, tôi ngừng thở, thiếu chút nữa thì thiếu dưỡng khí mà ngất.
Trương Bành, Trươnng Bành, đừng làm tôi đau lòng…
Hắn nhìn tôi thật lâu, rốt cuộc cũng nhoẻn miệng cười, tựa như sa mạc nở hoa, như nụ hoa hé nỏ ngày đông.
“Lạnh không?” Hắn đưa tay, kéo tôi vào trong lòng.
“Vì sao khóc?” Hắn dịu dàng bên tai hỏi.
Vì sao khóc..
Một câu vừa nói ra, Trương Ái Bành tôi như trong men say..
Ngày đó, Trương Bành nói với tôi rằng: “Từ Dương Văn ở nơi nào, Lý Tuệ Dương liền ở nơi đó.”
Tôi bỗng nhiên sáng tỏ, vô luận là anh chàng họ Lý kia sống hay chết, thì anh ta cũng không có khả năng là tình địch của tôi.
Hôm ấy, tôi vừa khóc vừa cười, vui vẻ xua tan đi ý nghĩ về tình địch kia, cảm thấy xúc động bởi Trương Bành đối với tôi thật tốt, âu lo về tình cảm của Trương Bành, đáng tiếc tôi có 108 chiêu cũng chỉ là vì quá yêu Trương Bành nên mới ngày qua ngày, tự tìm phiền não mà thôi.
Tôi vui sướng không thôi.
Dữ thống hữu quan
(phiên ngoại Dữ ái vô quan)
–o0o–