Có đôi khi Hồ Lục nghĩ, biết đâu một ngày Vương Tây sẽ phát hiện, cô gái trên QQ đề cử Tử Kim Hồ Lô cho cậu kia thật ra là em họ của mình; sẽ phát hiện, suất ăn trẻ em trong lần đi nhà hàng cơm Tây kia kỳ thật do mình cố ý kêu bồi bản đổi thành suất ăn tình nhân; sẽ phát hiện, người bạn trên mạng khiến cậu đi lùng tìm weibo kia thật ra là tiểu tiểu hào của mình…
Thế nhưng, hắn rõ ràng không nhớ nổi tại sao năm đó mình lại đúng lúc cứu cậu tại nơi hẻm nhỏ như thế…
Lúc đó Vương Tây thường đặt một chiếc gương soi nhỏ trong ngăn bàn học của mình, nữ sinh ngồi cùng bạn cười cậu thật đỏm dáng, cậu cũng vui vẻ không để ý, chỉ là khi đi học thỉnh thoảng sẽ lén nhìn cái gương nhỏ trong ngăn bàn một cái.
Từ nhỏ dáng người Hồ Lục đã cao, luôn được sắp xếp ngồi ở giữa phía sau phòng học, không giống Vương Tây mỗi lần đều bị thầy cô sắp xếp chỗ ngồi phía trước.
Buổi chiều hôm đó, ánh mặt trời miễn cưỡng chiếu vào lớp học. Hồ Lục đang nghe giảng, bỗng nhiên bị gì đó chiếu vô mắt một cái, nhìn xung quanh một chút liền phát hiện gương soi nhỏ trong ngăn bàn của Vương Tây ngồi phía trước bên trái. Mà từ hướng này của hắn nhìn sang, đúng lúc có thể nhìn thấy khuôn mặt bánh bao vừa trắng vừa tròn của Vương Tây, thấy được khiến người ta rất muốn tự tay bóp một cái.
Hồ Lục đang muốn kiềm chế tiếp tục chăm chú nghe lão sư giảng bài, lại đột nhiên thoáng thấy trong gương hình như Vương Tây đang nhìn mình, sau đó hắn cũng bắt đầu theo dõi gương mặt nhỏ hiện lên trong gương này.
Khi đó nhất định Vương Tây không biết, lúc cậu nhìn lén Hồ Lục, thật ra Hồ Lục cũng đang lén lút nhìn cậu.
Cuối cùng có một ngày khi tan học, Hồ Lục kéo dài động tác dọn dẹp cặp sách, chờ lúc Vương Tây ra khỏi phòng học mới đi theo, muốn thử tìm cơ hội nói với cậu: “Vương Tây, tớ thích cậu, chúng ta làm bạn tốt nhé!”
Nhưng Hồ Lục còn chưa tìm được cơ hội thích hợp đã phát hiện Vương Tây bị hai tên du côn chặn đường trong hẻm nhỏ. Hắn lặng lẽ vào chỗ cua quẹo, cái khó ló cái khôn giả bô hô một tiếng “ba”, lúc này mới cứu được Vương Tây tránh khỏi một trận đánh nhau độc ác, tuy là cuối cùng tiền của cậu vẫn bị người ta cướp mất.
…
Thật ra, bất kể kết thúc của hai người tốt đẹp thế nào chăng nữa, trong quá trình xảy ra nhiều trùng hợp hơn nữa, ban đầu cũng phải có duyên quen biết mới được a.
…
“Muốn ăn kem ly hả?”
“Tớ muốn ăn!”
…
“Tớ cũng muốn ăn kem ly rồi…”
“A… đừng… a ân… chậm… chậm một chút…”
Hết phiên ngoại