“Con gái, con làm gì vậy?” Mẹ Chung Khởi nghe thấy giọng nói trong phòng của cô, gõ cửa hỏi.
Theo bản năng Chung Khởi đẩy ra Bạch Lục Châu, cả người Bạch Lục Châu đều bị cô đẩy sang bên giường, Chung Khởi nhìn cậu làm tư thế xuỵt, cậu ủy ủy khuất nhép miệng đồng ý.
Chung Khởi bật cười, ừm, càng ngày càng làm nũng nha.
“Không có chuyện gì đâu mẹ.” Chung Khởi nói vọng ra ngoài cửa.
Mẹ Chung Khởi ồ một tiếng, nói: “Học xong tập đi ngủ sớm một chút đi.”
“Biết rồi ạ.” Chung Khởi lên tiếng.
Vào lúc này Bạch Lục Châu ôm lấy eo Chung Khởi từ phía sau lưng, cái cằm đặt ở trên bờ vai bên tráicủa cô, tay không ở ma sát trên lưng của cô.
“Làm gì?” Tính cách của Chung Khởi khiến cho cô quá thích với những động tác thân mật như vậy.
Hết lần này tới lần khác Bạch Lục Châu không thích nói chuyện, cậu chỉ có dùng ngôn ngữ thân thể để biểu đạt tâm tình của cậu đối với Chung Khởi, cảm giác hận không thể nhét cô vào trong túi, cậu không ngừng khẽ hôn gò má cùng vành tai của cô.
“Đêm nay. . .” Cậu chầm chậm mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo sự làm nũng.
“Cái gì?” Chung Khởi hỏi.
“Ngủ cùng em được không?” Ý của Bạch Lục Châu rất rõ ràng, cậu muốn dùng hình người cùng ngủ với cô.
Chung Khởi cười hì hì đẩy cậu ra, ngón tay nâng cái cằm Bạch Lục Châu lên, nhìn khuôn mặt cậu xấu hổ mang theo e sợ, nói: “Muốn ngủ với mình?”
“Ừm.”
“Nằm mơ.” Ha ha.
Thế là vẫn như cũ là Tiểu Bạch vô cùng đáng thương cuộn thành một cục nhỏ, nằm một góc của gối đầu.
Mấy ngày nay Nhất Trung dường như náo loạn lật trời, nguyên nhân là Bạch Lục Châu đổi chỗ ngồi đến sau lưng Chung Khởi, điều này cũng coi như xong, ngay từ đầu các bạn học chỉ coi cậu là đại thiếu gia ngồi hàng cuối chán rồi, không nghĩ tới cậu ở trước mặt mọi người, ngay trước mặt giáo viên mà nghịch tóc của Chung Khởi, quấn từng vòng từng vòng, quấn đến si ngốc, giáo viên chỉ coi như không nhìn thấy, bạn học thì không ngừng ghé mắt nhìn, ở trường học Chung Khởi đã quen với hình tượng một cô học trò yếu đuối, tự nhiên không thể nghiêm lạnh mặt mắng cậu ngay trước mặt toàn lớp.
Tạ Đan tự nhiên là cao hứng, nhưng cô cũng có sầu lo, cô vốn cho rằng Phương Nghê sẽ xù lông, kết quả cô lại yên tĩnh như gà, để trong nội tâm cô có chút run rẩy, đây là tại không hợp tính cách của cô.
Quả nhiên, Tạ Đan lo lắng không có sai, Phương Nghê nhẫn nhịn vì cô ta có chiêu khác.
Lớp các cô mới có một học sinh chuyển trường đến, Chung Khởi giương mắt nhìn, à, là người quen, nữ sinh ngu ngốc bị cô nhốt trong nhà ma của trường sau đó lại bị đánh một trận hồi cấp hai kia —— Đường Tinh.
Là một trong số ít người biết được bộ mặt thật của cô.
Đường Tinh đứng trên bục giảng giới thiệu bản thân thì cố gắng khắc chế mình, muốn giọng nói mình không nên quá run rẩy, nhưng cô ta thực sự có chút sợ Chung Khởi, Chung Khởi quả thật là một con quỷ trốn trong bóng tối!
Chung Khởi không thèm để ý đến những động tác nhỏ nhặt này của cô ta, chỉ nhìn Đường Tinh một chút liền cúi đầu làm bài.
Nhưng có người bình tĩnh không được, Chung Khởi nhìn tin nhắn trên điện thoại di động thì sắp cười ra tiếng, cái này cái quỷ gì?
“Nếu như mày không muốn Bạch Lục Châu biết được bộ mặt thật của mình, thì chủ động rời khỏi cậu ấy đi!”
Ngu ngốc, Chung Khởi xóa bỏ tin nhắn, mặc kệ nó.
Lập tức lại có tin nhắn đến.
“Nếu như mày khư khư cố chấp, tao sẽ ở ngay trước mặt của mọi người vạch trần bộ mặt thật của mày!”
Lúc này Chung Khởi là thật cười ra tiếng, khiến hai người bên trái phải đều nhìn cô, giáo viên cũng nhìn qua: “Thật xin lỗi.” Cô xin lỗi các bạn học.
Việc này hoàn toàn đã chọc giận người gửi tin nhắn kia cho cô, điện thoại lại ting ting tiếng tin nhắn đến, Chung Khởi vừa định nhìn, tay Bạch Lục Châu từ sau đưa đến, sờ tóc tán tại phía sau lưng của cô, thấp giọng hỏi: “Thế nào?”
Chung Khởi cũng không quay đầu lại, chỉ là thân thể hơi nghiêng về sau, thấp giọng nói câu: “Không có gì, giữa đi ăn bánh bao nhân cua với mình?”
“Ừm.” Cậu ôn nhu trả lời.
Chung Khởi không có ở nhìn tin nhắn kia, trực tiếp kéo vào danh sách đen, không có chú ý kia nội dung tin ngắn là —— “mày xong đời rồi!”
Chuyện xảy ra vài ngày sau một lần tự học, Chung Khởi nhìnPhương Nghê cùng Đường Tinh oai hùng bước lên bục giảng.
Cô khẽ nhíu mày, hai tay ôm ngực nhìn hai người, Bạch Lục Châu cảm giác như cả người cô tỏa ra sự bực bội, hỏi cô thế nào.
Chung Khởi quay đầu, cười với cậu, nói: “Không có việc gì, hôm nay có kịch phải xem.”
“Hả?” Bạch Lục Châu không hiểu.
Phương Nghê đứng ở chính giữa bục giảng, tất cả mọi người nghi hoặc nhìn cô ta, giọng nói thanh lảnh của cô ta, con mắt nhìn chòng chọc vào Chung Khởi, nói: “Hôm nay tôi muốn nói cho mọi người một chuyện vô cùng quan trọng! Tất cả mọi người dừng lại nhìn mình!”
Mọi người nhìn lẫn nhau, trong nháy mắt đều ngẩng đầu nhìn cô ta.
Cô ta bỗng chỉ tay vào Chung Khởi, nói: “Trong lớp chúng ta ẩn giấu một khối u ác tính, chính là cậu, Chung Khởi!”
Toàn lớp lập tức ồn ào, Bạch Lục Châu không vui nhìn Phương Nghê, đứng lên, chỉ nói với cô hai chữ: “Ngậm miệng.”
Nước mắt Phương Nghê lập tức rơi xuống, trong lớp yên tĩnh dị thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng cô ta khóc lóc, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Chung Khởi, nhưng đương sự trong câu chuyện này lại bất động.
“Bạch Lục Châu, cậu đừng bị cô lừa! Cô không phải như cậu thấy đâu, cô trên thực tế —— “
Lời còn chưa nói hết, lại bị Bạch Lục Châu ngắt lời, ánh mắt cậu nhìn cô ta cực lạnh, giống như là hàn băng, dường như cô ta chỉ cần nói thêm một chữ nữa thì sẽ bị cậu đâm chết “tôi sẽ khiến cô ngậm miệng!”
Phương Nghê điên cuồng, cô ta kéo Đường Tinh run rẩy phía sau lưng cô ta ra phía trước, khóc lớn tiếng hô: “Đường Tinh là bạn học trước kia của Chung Khởi, lúc học cấp hai bị Chung Khởi. . . a!” Cô ta đột nhiên kinh hãi hô to.
Bởi vì Bạch Lục Châu ném một cuốn từ điển vừa dày vừa nặng về phía bục giảng, phát ra tiếng vang chói tai.
Đường Tinh sợ khóc lớn, sụp đổ chạy ra ngoài, chỉ còn lại Phương Nghê một người che mắt khóc trên bục giảng.
“Móa nó ——” Tạ Đan hô to ở trong lòng, xảy ra chuyện gì vậy, mơ màng không phải một mình cô ấy, tất cả mọi người bị biến cố bất thình lình làm cho choáng váng.
Vào lúc này Chung Khởi đứng lên, Bạch Lục Châu muốn kéo tay cô, cô cười cười, nhìn cậu lắc đầu, đi đến bục giảng, ngồi xổm trước mặt Phương Nghê, tiến đến bên tai cô, nhẹ nói: “Xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ.”
Sau đó đỡ cô ta đứng dậy, trước mặt toàn lớp, mở miệng: “Phương Nghê, thật xin lỗi, có phải cậu hiểu lầm mình gì không, còn có, Bạch Lục Châu cậu ấy không phải cố ý, mình thay cậu ấy xin lỗi cậu.”
·······
Phương Nghê chuyển trường, cùng với Đường Tinh.
Đường Tinh thì thôi, cũng mới chuyển tới Nhất Trung mấy ngày, nhưng Phương Nghê ở Nhất Trung gần ba năm, ngày bình thường hô phong hoán vũ, quan hệ cùng mọi người cũng không tệ, nhưng lần này cô ta đi lặng yên không một tiếng động, lại cũng không có người hỏi, thật giống như cô ta không hề tồn tại vậy.
Trong lòng Chung Khởi cũng biết là Bạch Lục Châu động tay chân, cô cũng không muốn quản, như bây giờ đối với cô mà nói tự nhiên là tốt nhất, hơn nữa sau khi chuyện này xả ra, Bạch Lục Châu chưa từng hỏi cô một câu, cô ngược lại là bản thân không chịu nổi hỏi một câu, người kia vậy mà nói ‘Không có gì để hỏi, tôi thích con người em, em như thế nào tôi đều thích’.
Câu nói này cũng quá ngôn tình đi, trong lòng Chung Khởi cảm thán, cô nhanh chóng luân hãm vào trong cạm bẫy ôn nhu của Bạch Lục Châu.
Thế nhưng là vậy thì thế nào?
Cô cam tâm tình nguyện nha.