“Cậu đẹp trai, phiền em cho anh một ly hồng trà ướp lạnh đi.”
“Anh đẹp trai, hồng trà của anh.”
À quên, mị muốn quảng cáo một chút, wordpress của bạn Trường Lạc Thiên hiện đang làm chính văn của Tuần phục du hí đến chương 6 rồi, ủng hộ bản nha: 3
—
Nghỉ hè năm đó, Bạch Ngọc Đường cũng không cùng đám hảo huynh đệ xuất môn du ngoạn như năm vừa rồi, mà trực tiếp trở về nhà. Khi đã hiểu rõ được điểm khúc mắc, hắn cũng chỉ muốn thân cận với con mèo con nhỏ nhà mình hơn một ít. Không muốn tách rời, muốn đem em khóa vào trong tầm mắt của mình chứ không phải chỉ có thể trong tim âm thầm nhớ tới nụ cười của em. Bạch Ngọc Đường cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra tơ tình tựa xiềng xích.
Sẽ kiềm tỏa người khác, cũng sẽ khóa chặt chính mình. Có lẽ, cả hai người đều không thể tránh né được.
Đáng tiếc cho tâm tư khúc chiết như vậy của Bạch Ngọc Đường, hắn tâm tâm niệm niệm người kia, mà không thể nào hay biết được, Triển Chiêu vẫn như trước đây mỗi ngày với dáng vẻ tươi cười ôn hòa, yên bình đứng trong cửa hàng nước giải khát, thành thạo pha trà sữa, lễ phép mỉm cười, hướng về các cô bé đang cúi đầu đỏ mặt nói một câu “Hoan nghênh lần sau ghé thăm”, chất giọng thanh nhuận trong trẻo, phảng phất như con suối nhỏ chảy ra từ trong rừng thẳm, êm tai không thể tả hết bằng lời.
“Cậu đẹp trai, phiền em cho anh một ly hồng trà ướp lạnh đi.” Bạch Ngọc Đường đưa tay phải ra, dùng ngón trỏ thon dài trắng sạch gõ nhẹ nhẹ mấy cái trên quầy thủy tinh thật dầy, trong mắt phượng lóe lên mấy tia tiếu ý, sáng ngời như sao mà lại chất chứa một chút ý vị ôn nhu cưng chiều, đùa bỡn nói với Triển Chiêu.
“Anh hai, sao anh lại tới đây?” Triển Chiêu ngạc nhiên nhìn Bạch Ngọc Đường trước mặt mình, không che giấu được niềm vui. Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng câu khóe môi, lộ ra một dáng vẻ tươi cười đẹp mắt đến không có thiên lý: “Tới xem một chút con mèo con nhỏ nhà anh có phải đang làm việc chăm chỉ hay không a.” Triển Chiêu hơi nhướng mày lên, ánh mắt rơi xuống trên laptop của Bạch Ngọc Đường, trong lòng hiểu rõ. Mùa hè này, Bạch Ngọc Đường phải viết một luận văn rất quan trọng, cậu đã nghe Bạch Ngọc Đường nói qua, là về kiến trúc cổ đại của đất nước Trung Hoa, vì thế trước nay Bạch Ngọc Đường đã đi qua không ít địa phương, quan sát thực địa. Nhìn bộ dáng như này, chắc là nghĩ ở nhà viết mãi cũng buồn bực đi, vừa hay hôm nọ cậu cũng đã nới với anh hai quán nước này cảnh trí đẹp, thức ăn thức uống cũng rất ngon, cho nên cứ đến đi.
“Bớt đi, có phải muốn viết luận văn hay không?” Triển Chiêu rất không đáng yêu không khách sáo vỗ anh hai nhà mình một cái, Bạch Ngọc Đường gãi gãi mũi, cười nói: “Mèo con, thương lượng một chút nào, em có thể đừng thông minh như vậy được không a?” Triển Chiêu bị hắn chọc cho bật cười: “Được rồi, được rồi, tìm chỗ ngồi xuống đi, em làm cho anh.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cười, xoay người đi tới một bàn kế bên cửa sổ, ngồi xuống, đặt laptop lên bàn mở ra, rồi lại chống cằm chăm chú nhìn Triển Chiêu phía bên kia, không nói lời nào, khóe miệng mang theo một nụ cười ôn nhu nhàn nhạt.
Triển Chiêu đứng trong quầy nhuần nhuyễn chuẩn bị, không biết là do tạm thời trong quán không có một vị khách nào, hay là bởi vì Bạch Ngọc Đường đột xuất ghé thăm, trên mặt của cậu từ đầu đến cuối đều hiện lên một dáng vẻ tươi cười ôn hòa nhè nhẹ. Đôi môi thiếu niên mím lại một đường, dáng vẻ nghiêm túc rất dễ nhìn, chỉ đứng ở nơi đó, bản thân em đã là một phong cảnh mát mẻ trong lành giữa ngày mùa hè, cảnh đẹp ý vui. Bạch Ngọc Đường nhịn không được cúi đầu thở dài một cái: Vì sao nhìn tới nhìn lui, Mèo con của hắn vẫn là tốt nhất a, mình là ma chướng hay sao chứ? Chỉ là, hắn thật sự rất vui.
Tuy rằng đã suy nghĩ rõ ràng tâm sự của mình, Bạch Ngọc Đường lại cũng không tính sẽ nói rõ ràng với Triển Chiêu ngay tại thời điểm này. Cái tên này bình thường thoạt nhìn lãnh lãnh đạm đạm, chuẩn một bộ việc gì cũng không để trong lòng, nhưng đối với những thứ mà hắn trân trọng, kỳ thực lại rất dịu dàng cẩn thận tỉ mĩ. Bạch Ngọc Đường nghĩ Triển Chiêu tuổi còn nhỏ, bây giờ nói với em ấy việc này không thích hợp lắm. Huống hồ, hắn cũng chưa xác định được, Triển Chiêu đối với hắn có phải chỉ thuần túy là đối với anh trai thân thiết không muốn xa rời hay gì khác. Mặc kệ thế nào, hắn sẽ luôn dành thời gian cho Triển Chiêu từ tốn làm quen với việc thích hắn, Bạch Ngọc Đường tin tưởng vào sự kiên nhẫn và nghị lực của mình. (Cháu có chút vô ngữ với tư tưởng của ổng….)
“Anh đẹp trai, hồng trà của anh.” Triển Chiêu cười cười, cầm hồng trà của Bạch Ngọc Đường đặt xuống trước mặt hắn, thuận tiện cắm ống hút vào sẵn cho hắn, sau đó ngồi xuống ghế đối diện của hắn, trong nụ cười có một chút chờ mong, “Nếm thử xem uống có ngon hay không?”
Bạch Ngọc Đường tỉnh hồn lại cười cười, bưng ly lên uống một ngụm, hơi hơi nhíu mày một chút, bình luận: “Không tệ, mùi vị tạm được.” Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, cười nói: “Anh hai, đánh giá của anh thật đả kích người ta.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, không khỏi bật cười, con mèo nhỏ này, càng càng càng nhõng nhẽo. Bất quá như đã nói qua, em ấy hình như chỉ biết lộ ra loại biểu tình hơi bốc đồng này trước mặt một mình mình thôi, ở trước mặt người khác luôn là một dáng vẻ ôn hòa ổng trọng, một kiểu cách khiến mọi người đặc biệt yên tâm an lòng. Ý niệm này vừa xuất hiện, Bạch Ngọc Đường chợt cảm thấy hồng trà ướp lạnh uống vào miệng thật sự khiến người ta thần thanh khí sảng a, đánh giá thấp rồi.
Hai người ngồi ở đó hàn huyên một hồi, không bao lâu sau đã có khách tới, Triển Chiêu liền vội vàng trở lại quầy hàng. Mùa hè cửa hàng đồ uống giải khát buôn bán tốt, có điều lúc này đã hơn hai giờ chiều, khách khứa đến gián đoạn. Triển Chiêu đơn giản sẽ không đến chỗ Bạch Ngọc Đường đang ngồi, lúc rảnh rỗi chỉ đứng tựa vào quầy chống cằm lên mặt tủ, quang minh chính đại thưởng thức mỹ sắc của anh hai nhà mình, thực sự là có chút đẹp mắt a. Bạch Ngọc Đường thường thường ngẩng đầu, vừa nhìn lên là có thể thấy Triển Chiêu hoặc bận bịu hoặc rỗi rảnh, thỉnh thoảng lại có một lần, hai người bốn mắt chạm nhau, nhìn nhau rồi cười, ngay sau đó cả hai lại tiếp tục bận rộn. Thẳng đến khi Triển Chiêu tan tầm, hai người cùng nhau sóng vai về nhà.
Xuyên suốt đợt nghỉ hè này, hầu như ngày nào Bạch Ngọc Đường cũng đến tiệm nước kia báo danh, một bên tra tư liệu viết luận văn, một bên bồi Triển Chiêu đi làm. Trong cửa hàng có một cô gái tên gọi Đinh Nguyệt Hoa, cũng là nhân viên làm thêm trong kỳ nghỉ hè của quán, là bạn học cùng lớp của Triển Chiêu. Hai người một là ủy viên học tập, một là đại biểu lớp Anh ngữ, quan hệ hoàn hảo. Vào hôm Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên đến quán, vừa lúc Đinh Nguyệt Hoa xin nghỉ. Sau lại phát hiện hầu như mỗi ngày hắn đều tới, hơn nữa tựa hồ cùng Triển Chiêu rất thân mật, nhịn không được lặng lẽ hỏi: “Triển Chiêu, cậu với người kia rất thân nhau à?” Triển Chiêu cười cười, trả lời cô: “Đó là anh hai mình a, cậu nói xem có thân hay không?” Đinh Nguyệt Hoa thoáng kinh ngạc một chút, len lén thè lưỡi, dí dỏm cười: “Anh hai cậu so với anh hai mình còn đẹp trai hơn nhiều đó, gen nhà các cậu thật tốt. Anh trai lại tốt như vậy, cậu thật hạnh phúc a.” Triển Chiêu ôn hòa cười cười, trong lòng giật nảy: Có anh trai được như Bạch Ngọc Đường đúng là một chuyện rất hạnh phúc. Chỉ là, cảm giác mất mát và chống cự nhen nhóm sâu trong nội tâm cậu lúc này là tại sao chứ? Không hiểu được.
Mùa hè này, Sở Thiên Thanh bởi vì gần sắp lên cấp ba, cho nên sớm trở về trường học học thêm. Có một lần xin nghỉ ra ngoài mua tài liệu tham khảo, Sở Thiên Thanh cố ý đến quán nước tìm Triển Chiêu, Triển Chiêu sau khi giới thiệu hai bên xong, Đinh Nguyệt Hoa mới đứng ở bên cạnh Triển Chiêu, quay qua thản nhiên cười nói: “Triển Chiêu, em gái cậu xinh đẹp quá nha.” Trong lòng Sở Thiên Thanh đột nhiên không vừa ý, không nói gì, chỉ là trầm mặc nhận lấy ly trà sữa vải Triển Chiêu đưa cho mình, hướng Bạch Ngọc Đường nói “hẹn gặp lại”, rồi không nói một lời quay về trường học. Triển Chiêu chỉ nghĩ rằng cô học tập quá mệt mỏi, cũng không nghĩ gì nhiều, lại căn dặn cô phải chú ý nghĩ ngơi. Nhưng thật ra nét mặt của Đinh Nguyệt Hoa đứng bên cạnh nhìn cô bé lại hiện ra thần tình như có điều suy tính.
Lúc này tại chỗ ngồi bên cửa sổ, Bạch Ngọc Đường đặt ngón tay lên mặt bàn gõ gõ, nhưng không di chuyển mà chỉ hơi nhướng mày. Hắn không nhận sai bất cứ biểu tình nào của Sở Thiên Thanh. Kiếp phù du như một giấc mơ, đẩy ra màn sương mù tối nghĩa mông lung lượn lờ trước mắt, hắn biết cái gì mới là sự tồn tại chân thật nhất, trân quý nhất trong cõi hư vô này. Người kia thì sao?