Trong Mãnh Vụ Sâm Lâm có vô vàn động vật đang nghỉ ngơi mặc cho tiếng động rung trời ngoài kia, bọn chúng đã quá quen với cái tình cảnh này rồi.
"Tiểu Tuyết, chậm chút, ta chóng mặt".
Phượng Chỉ Nhiên do nắm lấy đuôi của Tiểu Tuyết nên giống như một con diều bị kéo đi, đến nỗi đầu óc của nàng bắt đầu choáng váng. Bỗng nhiên Tiểu Tuyết đột ngột đứng lại khiến nàng đâm mạnh vào mông nó.
"Đau... Tiểu Tuyết, sao ngươi dừng lại?" Phượng Chỉ Nhiên tức giận la to.
Khoan, có mùi máu tươi! _ Phượng Chỉ Nhiên chắc chắn ngửi thấy mùi máu vì nàng đang sử dụng Miêu hóa.
Lần theo mùi máu nàng cùng Tiểu Tuyết tiến về phía đông, càng đi tới mùi máu càng nồng.
"Ưa..." Một tiếng rên rỉ rơi vào tai Phượng Chỉ Nhiên.
Phượng Chỉ Nhiên cùng Tiểu Tuyết nhìn nhau một cái rồi quyết định đi tới nơi phát ra tiếng rên kia. Vạch những lùm cây cản đường hình ảnh phía trước dần dần xuất hiện.
Chỉ thấy trước mặt nàng lúc này là thân ảnh của một nam hài khoảng 8,9 tuổi. Khắp người hắn toàn là máu tươi, nhuộm đỏ luôn một thân bạch y. Khuôn mặt mặc dù dính máu nhưng cũng không làm giảm đi sự tuấn tú của hắn,như thế nào là yêu nghiệt? Hắn là ví dụ tốt nhất.
Mới có mấy tuổi đầu mà đã như vậy rồi, chắc chắn sau này hoa đào theo hắn không phải là ít đâu a _ Phượng Chỉ Nhiên nghĩ thầm. (Ngươi có khác gì?)
Đi đến bên cạnh, nàng bắt đầu kiểm tra thân thể của hắn.
"Ừm, chỉ là do kiệt sức mà hôn mê, vết thương khá sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng" Phượng Chỉ Nhiên chuẩn đoán sau khi kiểm tra.
Cảm thấy có người chạm vào mình nam hài mở mắt ra, xuất hiện trước mặt hắn là một khuôn mặt non nớt, phấn điêu ngọc mài, mái tóc đỏ rực như hỏa diễm, đôi mắt đen sâu thẳm như bảo ngọc, chắc chắn sau này sẽ là một mĩ nhân khuynh đảo thiên hạ.
Thấy nam hài tỉnh dậy sau đó cứ nhìn chằm chằm mình khiến Phượng Chỉ Nhiên không được tự nhiên, nàng giả bộ ho khan.
"Khụ, ngươi ráng chịu đựng, ta cầm máu cho ngươi".
"Đa tạ" Nam hài nhìn Phượng Chỉ Nhiên yêu ớt cảm ơn.
Phượng Chỉ Nhiên xé một mảnh vãi ở dưới váy vừa băng vết thương cho hắn vừa hỏi: "Ngươi tên gì?" Nam hài nhìn nàng rồi lên tiếng đáp lại: "Lưu Vũ Thần".
Tay băng bó của Phượng Chỉ Nhiên dừng một chút, nàng nói: "Cùng họ với sư phụ ta a".
Đôi mắt của nam hài lóe lên một suy nghĩ nhưng hắn lập tức phủ nhận.
"Cho hỏi sư phụ cô tên gì?" Lưu Vũ Thần mặc dù phủ nhận nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi.
"Lưu Hoàng" Phượng Chỉ Nhiên tùy ý đáp lại.
Đồng tử của nam hài bỗng nhiên co rút nhưng Phượng Chỉ Nhiên không có chú ý tới. Sau khi băng bó xong vết thương cho hắn, nàng chuẩn bị ly khai.
"Này, cô nỡ lòng nào bỏ ta lại như vậy a?" Nam hài vội vã nói.
Phượng Chỉ Nhiên dừng lại cuộc bộ rồi giơ lên một cái bọc tinh xảo nói: "Phượng Chỉ Nhiên ta... không có tốt tới mức chữa trị miễn phí cho ngươi đâu".
Cái đó là bọc tiền của hắn _ Lưu Vũ Thần dở khóc dở cười.
"Trừ khi ngươi còn thứ gì đáng giá" Phượng Chỉ Nhiên quay quay bọc tiền trong tay nhìn hắn nói.
Lưu Vũ Thần cười khổ rồi lấy từ lòng hắn một cái ngọc bội đưa cho Phượng Chỉ Nhiên.
"Đây là ngọc Uyên Long giá trị của nó là vô giá nhưng cô hứa với ta không được để cho ai nhìn thấy hay bán đi"
"Vậy ta lấy về để trưng bày à?" Phượng Chỉ Nhiên nhìn hắn nói.
"Sau này ta sẽ dùng thứ đáng giá hơn để chuộc".
Cầm chiếc ngọc bội trên tay nàng nhìn thấy hoa văn của nó thật là đẹp, một bên điêu khắc một bông hoa nở rộ, bên còn lại là một con bướm, đằng sau thì có hoa văn một con rồng mặc dù là điêu khắc nhưng nàng cảm thấy được sự uy vũ và oai phong trong đó. Xem ra, ngọc bội này đúng là không tầm thường.
Phượng Chỉ Nhiên cất ngọc bội vào nhẫn trữ vật rồi quay sang Tiểu Tuyết nãy giờ đứng bên cạnh nói: "Tiểu Tuyết, mang hắn về".
"Ngao...".
Tiểu Tuyết liếc nàng ngáp một cái rồi quay lưng bỏ đi, nhìn bóng lưng của Tiểu Tuyết nàng biết ngụ ý của nó là gì.
Phượng Chỉ Nhiên nghiến răng đàm phán với Tiểu Tuyết: "Hai con gà rừng nướng".
Bước chân của Tiểu Tuyết không dừng lại.
"Năm con gà rừng nướng" Phượng Chỉ Nhiên đàm phán lần hai.
Tiểu Tuyết vẫn không quay lại.
"Năm con thỏ nướng, nếu ngươi còn không chịu thì không cần nữa" Phượng Chỉ Nhiên hít một hơi lấy lại bình tĩnh nói.
Bước chân của Tiểu Tuyết dừng lại một chút rồi mặc kệ bước tiếp, Phượng Chỉ Nhiên bốc hỏa la to: "Trong vòng một tuần, mỗi ngày nướng cho ngươi ba con gà nướng".
Nàng hiền tới mức ngay cả đồng bọn cũng muốn khi dễ nàng? _ Phượng Chỉ Nhiên khóc không ra nước mắt.
Lúc này Tiểu Tuyết mới quay đầu lại đi về phía Phượng Chỉ Nhiên.
"Ha ha" Một tiếng cười vang lên.
Phượng Chỉ Nhiên liếc xéo nhìn tên đang cười kia.
Cảm thấy được uy hiếp của nàng, Lưu Vũ Thần lập tức ngậm miệng lại.
"Để ta đỡ ngươi lên" Phượng Chỉ Nhiên bước tới bên cạnh Lưu Vũ Thần đỡ hắn lên lưng Tiểu Tuyết.
Sao tự nhiên tốt như vậy? _ Lưu Vũ Thần mặc dù thắc mắc nhưng vẫn để nàng nâng hắn lên.
"Đau..." Lưu Vũ Thần đau kêu lên thành tiếng.
"Xin lỗi lỡ đụng vào vết thương của ngươi" Phượng Chỉ Nhiên xin lỗi nhưng bộ mặt không có một chút thành ý.
Nàng ta là cố ý đúng không? Xem ra sau này phải cẩn thận nếu đắc tội với nàng ta... hắn thật không có dễ sống đâu a _ Lưu Vũ Thần cố gắng chịu đựng bàn tay nhỏ nhắn nào đó cứ "Vô tình" chạm vào vết thương của hắn, khiến hắn khóc cũng không được cười cũng không xong.
Vậy là hai người một sói cùng tiến về ngọn núi cao ở phía trước – Nơi mà Phượng Chỉ Nhiên đã cố gắng tu luyện trong hai năm qua.
(Ai đoán được người này là ai ko ^^)