• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đời này có hai loại Kim Đan. Một loại là tu sĩ tu luyện đến Kim Đan kỳ, bát mạch linh khí trong cơ thể được kích động, hội tụ ở đan điền, ngưng kết thành Kim Đan. Kim Đan được kết thành từ đây chuyển động trong đan điền, trở thành nơi tụ tập cũng như vận chuyển linh lực. tiếp tục tu luyện, qua ngưng thai, đến Nguyên Anh kỳ, Kim Đan biến thành Nguyên Anh. Nguyên anh của tu sĩ Nguyên Anh kỳ tâm tư như trẻ con trong sáng, không nhiễm trần tục

Còn loại Kim Đan khác, là Kim Đan được tạo ra sau khi tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên qua đời, kể cả có là Nguyên Anh thì cũng sẽ thoái hoá thành Kim đan và ở lại bên trong thân thể.

Kim Đan có linh lực dư thừa như vậy, có thể khiến tu vi của tu sĩ tăng lên trên diện rộng, dĩ nhiên cũng rất khó tìm. Huống chi khi Kim Đan vẫn còn ở trong thân thể chủ nhân cũ, người khác muốn cướp được thì tu vi cần phải cao hơn nguyên chủ rất nhiều nếu không sẽ bị Kim Đan phản phệ. 


Nếu như có được nó, thì đó chính là chí bảo có thể khiến cho mọi người cùng hưởng lợi.

Giờ phút này trước mặt sư tỷ của Dương Tiên Nhạc  lại có một chí bảo như vậy.

Sư tỷ dùng thần thức dò xét, lập tức cảm nhận được linh lực ẩn chứa trong Kim Đan kia nhiều hơn bất kể so với tu sĩ nào nàng gặp được.

Khó có thể tưởng tượng được tu sĩ sau khi chết mà Kim Đan vẫn dồi dào linh lực như vậy thì khi còn sống tu vi của chủ nhân viên Kim Đan này thâm hậu đến nhường nào. Thế nhưng làm sao mà một vị chân nhân thực lâu đến mức vậy lại có thể thân tử đạo tiêu, đến nông nỗi còn bị kẻ khác lấy mất Kim Đan?

Bích Ngọc quán của sư tỷ đã mở được hơn trăm năm nên nàng dù kiến thức không rộng lớn thì  tu sĩ Linh Tịch kỳ trở lên nàng cũng đã gặp qua được vài vị những chỉ với một viên Kim Đan tràn ngập linh khí này thôi cũng đã hơn những kẻ kia không chỉ một đoạn.


Sư tỷ thay đổi suy nghĩ thật nhanh, đã hiểu ra rằng trị giá của viên Kim Đan này đã vượt xa những gì nàng đánh giá. Mà trong lúc nàng chần chờ, Ma báo kia ở bên cạnh chủ chân khóc thương được một lúc, nó đã mở linh trí, thấy chủ nhân chết thảm, liền muốn lần theo Ma khí còn sót lại để đi tìm hung thủ, báo thù cho chủ nhân.

Về phần sư tỷ, trên người nàng hoàn toàn sạch sẽ, không hề có hơi thở của hung thủ nên Ma báo kia chẳng thèm liếc cho nàng lấy một cái. Nó hướng ngoài cửa sổ nhảy ra ngoài. Chỉ để lại viên Kim Đan bên trong cơ thể rách nát của Đan tu.

Khi Ma báo nhảy ra, sư tỷ đi về phía trước ba hai bước, nhặt lấy Kim Đan, giấu ở trong lòng ngực, nhưng linh lực của viên Kim Đan thâm hậu, tùy tiện lấy ra, chỉ sợ cho người ta phát giác, thất phu vô tội hoài bích có tội (*), trong Bích Ngọc quán này có biết bao nhiêu Ma tu luyện cao thâm, cực kỳ hung ác.


(*)Thất phu vô tội hoài bích có tội: 匹夫无罪,怀璧其罪 thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Ý đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại. Xuất xứ Xuân thu Tả truyện, có một câu chuyện dài lắm kèm theo

Nghĩ vậy, sư tỷ lại bắn Kim Đan và nhét nó vào trong xác của Đan tu, nhờ lấy tử khí của cái thân thể mới rách nát không lâu này để giáu đi linh khí của Kim Đan, còn nàng thì ra gian ngoài, nơi mà đệ tử của nàng vẫn còn canh gác.

Sư tỷ vớ lấy đan dược lúc trước, vội vàng phân phó đồ đệ nói: "Vị khách này bị kẻ địch gϊếŧ chết ở trong phòng ngủ, ngươi lập tức lấy bảo túi đem thi thể tới phòng ngủ của ta tối nay, cẩn thận đừng để kẻ khác phát hiện."
Tu vi của đồ đệ này của nàng còn thấp, chỉ vừa đạt tới Dung Hợp mà thôi, cho nên không phát hiện ra linh khí của Kim Đan, nhưng mà nàng ta tâm tư nhạy bén liền hỏi: "Nếu như có người trả thù hắn vậy tội gì chúng ta phải nhặt xác cho hắn? Không cẩn thận lại dẫn hỏa thương thân (*)......"

(*)Dẫn hỏa thương thân: 万一引火上身 : mình không tra được câu này nhưng đại loại ý của cô đồ đệ kia là giúp người ta không cẩn thận bản thân mình lại bị vạ lây vào

Sư tỷ vội vã đi cứu sư muội, mặt trầm xuống trách mắng: "Kêu ngươi đi làm là đủ rồi. Ngậm miệng lại, làm việc cho tốt!"

Đồ đệ bị nàng giáo huấn vội vàng cúi đầu, sư tỷ một mặt răn dạy, một mặt rời khỏi phòng cho khách, đi đến nơi ở Dương Tiên Nhạc.

Dương Tiên Nhạc nhờ vào trượng phu truyền linh lực, nên vẫn còn có thể sống được trong một lúc, sư tỷ vội vàng quay trở lại nơi của nàng đem Hồi Nguyên Bổ Khí đan đút cho nàng.
Dương Tiên Nhạc sau khi ăn xong, hơi thở hơi đều, nói chuyện có sức lực, sắc mặt lại vẫn tàn tạ như cũ, cười khổ nói: "Sư tỷ, không cần tỷ phải phí công sức, công pháp cung chủ truyền cho ta chính là "Tơ Liễu Công", nếu, nếu như ta không có hài tử thì còn có thể......"

Nói hai câu, hơi thở  lại bắt đầu đứt quãng, ánh mắt tan rã. Sư tỷ không nghĩ tới Dương Tiên Nhạc lại thương nặn tới nông nỗi này, mấy viên đan dược kia không hề có tác dụng, cắn răn nói: "Ngươi cố chịu, ta có biện pháp!" Xoay người liền đi ra ngoài.

Lần này nàng vào phòng ngủ của mình, đệ tử làm theo phân phó của nàng để thi thể vào trong phòng. Sư tỷ lệnh cho đồ đệ lui ra còn bản thân thì đi vào trong bóng tối.

Đem thi thể Đan tu từ Linh Khí bảo trong túi ra, sư tỷ ở trong tối lấy hộp ngọc từ trên giá, lấy Kim Đan ra từ trong thi thể bỏ vào trong hộp, hộp ngọc này cũng là một kiện Linh Khí, có thể che giấu linh khí, chuyên được các tu sĩ dùng để tàng bảo.
Sư tỷ lấy Kim Đan liền rời đi, nhưng khi nhìn đến thi thể Đan tu thi thể, trong lòng nàng lại có một chủ ý. Vì thế nàng lại đem thi thể thu lại vào bảo túi, mang ra ngoài theo.

Trở lại nơi ở Dương Tiên Nhạc, sư tỷ lấy Kim Đan ra nói: "Nuốt cái này đi!"

Dư Tâm Nham là người biết nhìn vật, thấy vậy không khỏi kinh ngạc nói: "Đây là chân nhân Kim Đan, tỷ lấy từ đâu ra?"

Sư tỷ nói: "Không cần hỏi, chỉ cần có thể cứu tánh mạng hai mẹ con ngươi......"

Dư Tâm Nham nghe vậy, cũng không quan tâm nhiều, nhận lấy Kim Đan giúp đỡ thê tử ăn.

Dương Tiên Nhạc nuốt Kim Đan vào, nhắm chặt mắt trong chốc lát, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, Dư Tâm Nham gắt gao ôm nàng nói: "Nhạc Nhi!"

Một lát sau, Dương Tiên Nhạc chậm rãi mở mắt ra, nhìn hắn: "Dư Lang...... Hài tử đã trở lại, ta nghe thấy mạch đập của nó, hài tử đã trở lại!"
Dư Tâm Nham nắm tay nàng. Dương Tiên Nhạc gắt gao cắn môi, tuy rằng nguyên khí dần dần khôi phục, nhưng những đau đớn khi sinh hạ vẫn khiến sắc mặt nàng tái nhợt, nàng xoabụng mình nói: "Y sống lại, con của chúng ta, ta muốn sinh ra......"

Sư tỷ thấy thế nói với Dư Tâm Nham: "Ngươi giúp nàng sinh còn ta phải ra ngoài giải quyết hậu quả bên ngoài."

Dư Tâm Nham biết nàng đột nhiên mang tới một viên Kim Đan có linh lực hùng hậu như vậy, chắc chắn là có chuyện, bởi vậy không hỏi nhiều, cố gắng bế thê tử lên, để nàng nằm yên trên giường.

Sư tỷ nhìn vậy, liếc mắt thấy thi thể sư muội của Dương Tiến Nhạc, nàng phất tay áo một cái, đem xác nàng thu vào trong bảo túi mang theo.

Sau đó nàng đến phòng khách của Đan tu, thả thần thức ra tra xét một lần, không thấy có nhân vật khả nghi đến, liền đem hai thi thể bên trong bảo túi, ném xuống sàn phòng ngủ.
Sư tỷ cúi người xuống, đầu ngón tay như ngọc đặt lên trên trán thi thể Đan tu, vì tu vi của kẻ đã gϊếŧ Đan tu này rất cao thâm nên nàng khiến cho toàn bộ kinh mạch của Đan tu bị phá hủy, Kim Đan cũng bị mổ đi. Bằng cách này, không ai có thể biết được liệu thân thể này trước kia là tu sĩ chính phái hay là ma tu.

Dưới sự thao túng của sư tỷ, thân hình diện mạo của Đan tu dần dần trở nên giống hệt với của Dư Tâm Nham.

Khi vận công xong, trong căn phòng hỗn độn, thi thể giống với Dư Tâm Nham cùng với nữ đệ tử Thái Chân Cung nằm ở bên cạnh nhau, nhìn qua tưởng rằng là cả hai đánh nhau lưỡng bại câu thương(*), cùng chết ở trong phòng.

(*) Lưỡng bại câu thương: 两败俱伤 Ý của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Truyện Trương Nghi Liệt". Thời Chiến Quốc, cuộc chiến tranh giữa hai nước Hàn Ngụy đã kéo dài hơn một năm, mà vẫn chưa phân thắng bại. Tần Huệ Vương muốn xuất quân can thiệp việc này, mới triệu tập quần thần lại bàn bạc. Các đại thần mỗi người một ý khiến Tần Huệ Vương chẳng biết quyết đoán ra sao. Bấy giờ, có một người nước Sở tên là Trần Chẩn mới kể truyện Biện Trang Tử gϊếŧ hổ cho mọi người nghe: "Một hôm, Biện Trang Tử nhìn thấy hai con hổ đang ăn thịt một con trâu, ông định rút kiếm ra đâm chúng thì có một người đi theo ông vội ngăn lại và nói: Hiện nay chúng đang mải ăn, nhưng đến lúc ăn ngon miệng rồi thì chúng tất tranh giành cắn xé nhau. Như vậy thì con hổ to hơn tất bị thương, còn con hổ nhỏ kia chắc chắn sẽ bị cắn chết. Đến lúc đó, ông mới ra tay đâm chết con hổ bị thương kia, thì chẳng phải trong một lúc mà gϊếŧ được cả hai con hổ ư? Biện Trang Tử nghe nói rất có lý, bèn dừng tay ngồi đợi. Cuối cùng quả đúng như người này đã nói, chỉ trong một lúc mà ông gϊếŧ được hai con hổ ". Kỳ thực thì Trần Chẩn đã ví hai nước Hàn Ngụy là hai con hổ, khuyên vua Tần hãy đợi khi hai nước này đánh nhau thiệt hại nặng nề rồi mới tiến đánh, thì sẽ chẳng khác nào Biện Trang Tử ngồi không mà được lợi. Tần Huệ Vương nghe xong vô cùng mừng rỡ, liền tạm ngừng xuất quân để chờ thời cơ. Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để chỉ hai bên đều bị tổn thường trong tranh chấp, chẳng bên nào được lợi cả.
Sau khi sư tỷ bố trí ổn thỏa liền xoay người ra ngoài, đóng của lại.

Tối hôm ấy, Dương Tiên Nhạc sinh hạ một nam hài nhi khỏe mạnh, nguyên khí của nàng cũng khôi phục được hơn phân nửa.

Sư tỷ triệu tập toàn hộ Thái Chân Cung ngoại môn đệ tử có trong Bích Ngọc quán, phân phó nói: "Tù nhân trong cung chạy trốn tới chỗ này, cùng với một vị nội môn sư thúc của các ngươi đồng quy vu tận. Đem chuyện này lập tức báo tới nội môn...... Cung chủ bế quan lâu ngày, không tiện quấy rầy, các ngươi hãy đem việc này bẩm báo cho các sư thúc quản sự nội môn, thỉnh các nàng  biết."

......

Sau khi trải qua cứu tử nhất sinh, đến mười năm sau còn rõ ngay trước mắt (*), Dương Tiên Nhạc thấp giọng nói: "Nếu không nhờ có sư tỷ, ta đã cùng với Tiêu nhi sớm đã hồn phi phách tán trong thiên địa."
(*) Câu này được hiểu là sau khi trải qua cái chết thì chuyện có xảy ra mười năm sau vẫn còn rõ ngay trước mắt (sự hiểu biết vượt xa so với trước đây)

Dư Tâm Nham nói: "Nhà chúng ta nợ nàng rất nhiều."

Dương Tiên Nhạc nói: "Nếu như sư tỷ so đo tính nợ với chúng ta thì trước đó nàng đã không ra tay giúp đỡ." Dừng một chút lại nói: "Mười năm trước nhờ nàng, Tiêu Nhi mới có thể sinh ra. Không ngờ rằng viên Kim Đan cứu mạng kia lại thiếu chút nữa đã lấy mạng Tiêu nhi."

Dư Tâm Nham đang định nói lại nghe thấy nam hài trên giường nỉ non một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, nhỏ giọng lầm bầm gọi: "Nương......"

Hai vợ chồng lập tức quay trở lại mép giường, Dư Tiêu thấy hai người, tay giật giật nói: "Cha......"

Dương Tiên Nhạc cúi người ôm lấy y, không nhin được lấy tay xoa gương mặt y, thật cẩn thận không chạm tới vết thương của y, chỉ sợ đến lúc vết thương khép lại sẽ để lại sẹo: "Tiêu Nhi, ngươi thấy thế nào rồi?"
Dư Tiêu nói: "Xấu nữ nhân lấy dao rạch ta, ta đau quá......"

Dương Tiên Nhạc không khỏi rơi lệ nói: "Hiện tại còn đau không?"

Dư Tiêu lắc đầu nói: "Không đau, nương không khóc." Duỗi tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, trong lòng thoáng thấy một chút áy náy.

Người một nhà nói chuyện một lúc thì cửa bên ngoài bị người khác gõ, là Phương Kỳ Sinh nói: "Sư đệ, đệ muội, Doanh Doanh đã trở lại, nàng kêu ta tới thỉnh các ngươi sang cùng nhau thương nghị chuyện này."

Dư Tâm Nham nghe vậy, đứng dậy đi mở cửa, Phương Kỳ Sinh hỏi: "Tiêu chất nhi tỉnh chưa ?"

Dư Tâm Nham nói: "Vừa mới tỉnh lại."

Phương Kỳ Sinh cười nói: "Tỉnh là tốt rồi. Đã dọa khiến đứa nhỏ sợ hãi rồi, hắn hiện tại chắc là không thể rời khỏi đệ muội đi? Chẳng qua sư tỷ ngươi tính tình nóng nảy,bảo ta nhất định phải lập tức thỉnh hai người các ngươi hai sang thương lượng."
Dư Tâm Nham nói: "Không có việc gì, tinh thần hắn còn tính là tốt. Tỷ phu vui lòng chờ một lát, ta liền gọi Tiên Nhạc cùng qua đi.sang"

Phương hoài đi cùng với Phương Kỳ Sinh, ở phía sau ông, cười nói: "Sư thúc, ta đến bồi A Tiêu."

Dư Tâm Nham nhìn hai mắt hắn không hề có tiêu cự, trong lòng dâng lên áy náy nói: "Ngươi cũng bệnh vừa mới tốt lên thôi mà đã xuống giường đi đi lại lại."

Phương Kỳ Sinh nói: "Hắn ở trên giường không ngồi yên không, nhớ Tiêu Nhi,để cho hai đứa ở lại làm bạn cũng tốt"

Vì vậy Phương Hoài bịđược Dư Tâm Nham mang vào phòng ngủ, Dương Tiên Nhạc đi theo trượng phu ra, các đại nhân cẩn thận đóng của lại rồi mới rời đi.

Phương Hoài bên này ngồi ở mép giường, tuy rằng mắt không nhìn thấy, trong lòng lại có chút ngũ vị tạp trần, trước kia là Dư Tiêu tung tăng tới thăm hắn mà giờ lại là hắn tới thăm bệnh Dư Tiêu.
Trong phòng lặng im trong chốc lát, Phương Hoài trước mở miệng nói: "A Tiêu?"

Không có ai trả lời. Phương Hoài sững sờ, mắt hắn không thấy được, không biết tình hình của người trên giường, có chút lo lắng đứng lên, kêu to: "A Tiêu?"

Phía trước hắn có người ngồi mà đứng lên đã không thấy đâu, cũng không biết lại chạy đi đâu, mắt thấy người kia sắp bị vấp ghế. Một bàn tay duỗi tới, giữ chặt hắn tay nói: "Hoài ca ca."

..........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK