• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Minh:

Vẫn tiếp tục bận việc, tôi giống như trở lại 2 năm trước, mỗi ngày đi đi về về giữa công ty và nhà.

Nghe nói bên kia, cuối cùng Hân Ngôn chọn kế hoạch tu sửa thay vì xây dựng lại, làm tôi có chút bất ngờ, nhưng dù sao Diệp Thị đã không còn là tài sản của tôi, tôi cũng không có quyền can thiệp.

“Ngải Tất, đưa tôi biên bản hội nghị trưa nay......”

Bây giờ đã là 8h30 tối, sáng mai phải đàm phán với một công ty, tôi không thể không làm việc cho tới giờ, quên mất đã hết giờ làm việc từ lâu rồi.

Hôm nay lại đúng ngày 14 tháng 2, trời ơi, đoán chừng những cô nàng kia đã sớm trang điểm lộng lẫy đi hẹn hò rồi!

“Tổng giám đốc, ngài gọi tôi?”

Mới vừa đứng lên, đinh tự mình đi lấy tài liệu, thì Ngải Tật đột nhiên xuất hiện ở cửa.

“Ừ, giúp tôi lấy biên bản hội nghị lúc trưa tới đây.” Tôi dừng một chút, lại nói, “Thuận tiện lấy luôn báo cáo chất lượng sản phẩm mới cần dùng vào sáng mai”

“Vâng” Ngải Tất lập tức xoay người đi lấy.

Nhìn bóng dáng bận rộn của Ngải Tất, nhất là thấy cái đuôi sam không ngừng lay qua lay lại sau ót, nhất thời làm tôi có chút ngẩn ngơ.

“Hôm nay là lễ tình nhân, mọi người về từ sớm rồi, sao cô vẫn còn ở công ty?”

“Bởi vì mọi người đều vội đi hẹn hò, mà tôi mới tới tuổi nhỏ nhất, lại không có bạn trai, đương nhiên là phải ở lại hỗ trợ rồi.”

“Vậy cô ăn tối chưa?”

Tôi thường một khi bận rộn sẽ quên ăn cơm, trước kia đều là Hân Ngôn phụ trách mua đồ ăn về.

“Rồi ạ, tôi có đem theo bánh mì.”

Tôi đột nhiên nhớ lại, giờ cơm trưa cũng thấy cô gái này ngồi một mình ở phòng trà nước, gặm bánh mì uống trà, người đã gầy như que củi rồi mà còn.....

Dù gì cũng là thư ký tổng giám đốc, cho dù là người thử việc cũng không cần tiết kiệm như vậy chứ, làm như tôi ngược đãi nhân viên không bằng.

“Đi thôi, đi ăn.” Tôi bỏ tài liệu và laptop vào cặp, rồi nói.

“A?” Ngải Tật lập tức sửng sốt, ngây ngốc nhìn tôi.

“Cũng sắp xong rồi, còn một chút tài liệu tối về tôi xem là được, đã trễ, lễ tình nhân còn bắt cô làm thêm giờ, tối nay tôi mời cô ăn cơm.” Tôi giải thích.

“Vâng.” Ngải Tất ngơ ngác đáp lại, thậm chí vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích.

“Còn không mau thu dọn đồ đạc?” Tôi buồn cười nhắc nhở.

Đến lúc lên xe rồi, mặt Ngải Tất vẫn còn đờ đẫn, ước chừng là còn chưa tin những việc đang diễn ra.

“Thắt dây an toàn.” tôi nói, khởi động xe.

“A, vâng.” Ngải Tất lập tức hồi hồn, luống cuống thắt dây an toàn, làm tôi sém nữa cười ra tiếng.

Trên đường rất có không khí ngày lễ tình nhân, chẳng biết từ lúc nào mà ngày lễ của người phương tây lại phổ biến ở Trung Quốc như vậy.

Có lẽ tình yêu thật sự là chủ đề vĩnh hằng của loài người, nhìn nhà hàng nào cũng treo bảng ‘Bữa tối tình nhân’, đột nhiên cảm thấy mình già thật rồi.

Công ty, sự nghiệp, hôn nhân, gia đình, con cái, năm đó tôi và Hân Ngôn không ngừng tất bận với những thứ này, đã quên mất ‘Lễ tình nhân’ là gì rồi.

Lượn một hồi, cuối cùng tôi dừng xe tại một nhà hàng Tây uy tín lâu năm, tôi là một người rất cố chấp và bảo thủ, nhiều năm như vậy vẫn chỉ thích mùi vị đồ ăn của nhà hàng này.

“Bên ngoài lạnh lắm, nhanh lên một chút.” Ném chìa khóa và tiền boa cho anh chàng ở bãi xe, tôi đi xuống, không quên nhắc Ngải Tất còn đang tò mò hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.

“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không ạ?” Người phục vụ khách khí hỏi thăm.

“Không.”

“Ngài đi mấy người ạ?”

“Hai người.”

“Rất xin lỗi, bây giờ chúng tôi hết chỗ rồi, hai vị có muốn đến khu nghỉ chờ một lát không ạ?”

Tôi nhìn lướt qua, hình như đúng là không còn chỗ trống thật, Ngải Tất biểu hiện có chút thất vọng.

Chuyện thế này không làm khó được tôi, lấy ra thẻ VIP từ trong ví đưa cho phục vụ.

Tôi thích nhà hàng này, trừ nó đã có từ lâu, một nguyên nhân khác là vì có chính sách thẻ VIP, ở đây có mấy phòng chuyên dành có thành viên VIP, cho dù đông khách cách mấy cũng sẽ không dùng những phòng này cho khách thường, đảm bảo lúc nào thành viên VIP cũng có chỗ.

“Xin lỗi ngài Lâm, vừa rồi thất lễ, mời ngài đến bên kia.” Nhân viên phục vụ thấy thẻ hội viên của tôi, liền cúi chào tạ lỗi, dẫn tôi và Ngải Tất đến phòng riêng.

“Hi, Vũ Minh, đã lâu không gặp.”

“Hi, Joyce.”

Bình thường quản lý nhà hàng, Joyce, sẽ tự mình tiếp đãi hội viên. Joyce là một cô gái gốc Hoa từ nhỏ sống ở Pháp, tôi quen Joyce trước khi biết Hân Ngôn, nên ở một mức độ nào đó có thể nói, Joyce đã chứng kiến đoạn tình cảm của tôi và Hân Ngôn.

Joyce nhìn Ngải Tất, hình như có chút kinh ngạc hỏi: “Dẫn bái gái mới đến dùng cơm?”

“Thư ký mới, hôm nay tăng ca, nhân tiện đi ăn cùng.”

“Ưu đãi ngày lễ tình nhân cho nhân viên?” Joyce cười nói.

“Ha ha, cứ cho là vậy đi! Hôm nay có món ngon nào giới thiệu thử!” tôi đổi đề tài.

“Có trứng cá muối, tôm hùm, tháng trước mới tuyển đầu bếp chính người Pháp đây là những món chuyên của hắn.” Joyce giới thiệu đều là những món tôi thường ăn.

“Nghe không tệ.” tôi gật đầu, cầm thực đơn hỏi Ngải Tất, “Muốn ăn gì?”

“À.... Tôi...... Cái đó.......” Ngải Tất nhìn thực đơn, mặt lộ vẻ khó xử, không có ý kiến.

Tôi nghĩ nếu chờ cô gái này tiếp tục do dự thì chắc đến khuya còn chưa ăn được, vì vậy chọn thay luôn, “Joyce, những món mà cô giới thiệu cho hai phần. Thêm một chai champagne.”

“Ok, hiệu anh thường uống đúng không?”

“Dĩ nhiên.”

Từng món lần lượt bưng lên, champagne cũng đã mở ra, tôi nhìn cô gái trước mắt chuyên chú thưởng thức món ăn trên bàn, vẻ mặt rất hạnh phúc, càng cực kỳ giống Hân Ngôn năm đó.

“Đinh....Đang........”

Tôm hùm được đem lên chưa tới 2 phút, Ngải Tất đã suýt nữa làm dao nĩa rơi xuống đất, may mắn rớt trúng khăn ăn.

Tôi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt lúng túng của Ngải Tất, đang tiếp tục dùng dao và nĩa chiến đấu với con tôm một cách vụng về, nháy mắt ký ức tốt đẹp vừa rồi bị cắt đứt.

Tôi dở khóc dở cười, cảm thấy may mắn vì mình đã chọn phòng riêng.

“Cắt giúp tôi con tôm này.” Tôi nói với phục vụ.

“Vâng.” Phục vụ bưng đĩa đi, sắc mặt Ngải Tất nhắy mắt từ hồng chuyển thành trắng.

Hân Ngôn:

Vì có Tức Dạ, hôm nay gần như Tiêu Tiêu đã chơi hết các trò cảm giác mạnh trong khu vui chơi. Đối với những trò cảm giác mạnh đó, trước giờ tôi luôn chỉ dám đứng nhìn. Dù lúc đi với Vũ Minh, cũng không có dũng khí thử. Cho nên Tiêu Tiêu mà đi với tôi, thì chẳng thể nào được chơi những trò này rồi.

Tiêu Tiêu mê chơi đến mức tới giờ ăn trưa cũng chưa chịu nghỉ, đòi ăn KFC ở đây luôn.

“Tiêu Tiêu, con xem, chú Tức Dạ chơi với con nửa ngày, cũng mệt rồi, chúng ta ra tiệm cơm bên ngoài ăn nha, được không?” Đối với loại đồ ăn nhiều mỡ, nhiều năng lượng không tốt cho sức khỏe, tôi luôn luôn cho là không nên cho trẻ ăn. Tiêu Tiêu ngoài miệng thì đồng ý, nhưng mắt thì cứ nhìn bảng hiệu KFC không rời.

Trẻ con đúng là trẻ con, nghĩ gì đều biểu hiện ra mặt hết.

“Thỉnh thoảng ăn một lần không sao đâu.” Tức Dạ cười cười nắm tay Tiêu Tiêu, nhìn tôi, rồi nói với Tiêu Tiêu: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau nha?”

“Dạ.” Tiêu Tiêu hớn hở gật đầu.

Thấy hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau, thoáng chốc có một cảm giác kỳ lạ. Đến khi hồi phục tinh thần lại, đã thấy Tiêu Tiêu đẩy cửa bước vào, tôi đành phải vào theo.

Đúng giờ cơm nên trong tiệm rất đông người, chủ yếu đều là cha mẹ dẫn con tới. Đông người nhốn nha nhốn nháo, nhất thời tôi không biết phải làm sao.

Tức Dạ nhanh chóng tìm được một bàn trống gần cửa sổ, vắt áo khoác lên lưng ghế, “Cô ngồi đây chờ một lát, chúng tôi đi mua đồ ăn.”

“À, hay là để tôi đi cho.”

“Ngồi giữ chỗ đi, nếu không lát nữa nói không chừng chúng ta phải đứng mà ăn đó.” Nói xong hắn ôm lấy Tiêu Tiêu, đi xếp hàng.

20 phút sau, Tức Dạ bưng hai khay đầy nhóc trở lại, Tiêu Tiêu đi đằng sau, đang nhàn nhã ăn quả mâm xôi.

“Tiêu Tiêu ăn phần trẻ em và kem, tôi không biết cô thích ăn gì, cho nên mỗi thứ mua một ít.” Hắn chỉ vào đống thức ăn trên bàn.

“À? Vậy à.....” Người trẻ tuổi đúng là hăng hái, cả cách hành động cũng...... Đặc biệt.

“À, tôi không kén ăn.” Đang nói, Tiêu Tiêu đã ngồi xuống bên cạnh tôi, bốc cánh gà gặm.

“Tiêu Tiêu, con đã rửa tay chưa? Sao không mời chú ăn trước?” Chắc là chơi mệt, nên đã quên hết quy củ được dạy rồi.

Nghe vậy, Tiêu Tiêu vừa ngậm một miệng đồ ăn vừa nói: “Mời chú ăn cơm.”

“Ừ, được rồi, ăn đi. Vừa rồi, tôi đã dẫn Tiêu Tiêu đi rửa tay. Lâu lâu mới tới một lần, cô xem có nhiều trẻ con như vậy, không cần câu nệ quá.” Tức Dạ vừa nói vừa cắm ống hút vào ly, một để trước mặt Tiêu Tiêu, một đưa cho tôi. “Tiêu Tiêu, ăn chậm chút, không ai giành với cháu đâu! Uống nước đi, cẩn thận kẻo nghẹn.”

Nhìn Tức Dạ, chắc chỉ khoảng hơn 20, vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, không ngờ cũng rất biết cách chăm sóc trẻ con.

Đáng tiếc hình như Tiêu Tiêu chẳng có tí cảm kích nào, từ lúc mua đồ ăn về vẫn cứ chu cái miệng nhỏ, không thèm để ý Tức Dạ. Chỉ lo vùi đầu giải quyết đồ ăn trước mặt mình. Nhìn lướt qua các bàn khác, thấy những đứa trẻ khác đều nói cười ăn rất tùy ý, tôi cũng không trách móc gì Tiêu Tiêu nữa.

Hai giờ chiều, khu ăn uống bớt người hẳn. Trong radio vang lên bài hát chicken, trẻ em nhảy theo nhạc, nhân viên bắt đầu phát quà. Tiêu Tiêu dĩ nhiên không ngoại lệ, vừa nghe tiếng nhạc, đã vọt qua.

Tiêu Tiêu ăn xong, lúc này Tức Dạ mới có thời gian ăn phần của mình.

Tôi nhìn hắn cắn từng miếng to Hamburger uống cola, đột nhiên buồn cười.

“Cười gì vậy?” Hắn dừng lại, nhìn tôi.

“Xem bọn nhóc kìa.” Cách đây không xa, bọn nhóc đang quơ tay quơ chân loạn xạ, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn mà mắc cười.

“Ừ, tuổi thơ mà không có nhảy chicken,” hắn cầm lên một cái cánh gà, “và bốc cánh gà bằng tay, thì còn gì là tuổi thơ nữa.”

“Cô thử đi?” Hắn vừa ăn vừa nói.

Tôi cũng bốc một cánh gà, cắn một miếng lớn, mùi vị cũng bình thường, nhưng lại có cảm giác vui vẻ.

“Thế nào?”

“Rất ngon!” có lẽ cuộc sống, thật sự nên có một chút phóng túng, tỷ như cùng đi ăn thức ăn nhanh với một đối tác không tính là quen biết.

“Hôm nay phiền anh quá, tốn mất bao nhiêu thời gian của anh.” Bên kia, bài hát đang phát lại lần hai, bọn trẻ vẫn hưng phấn như cũ, tiếp tục nhảy.

“Không sao. Tôi định đi leo núi ở công viên bên cạnh, đúng lúc gặp hai người.”

“Tiêu Tiêu rất đáng yêu, có một đứa con như vậy, người mẹ nhất định rất hạnh phúc.” Hắn bổ sung.

“Đúng vậy.” Tôi trả lời cho có lệ. Ngoại trừ Diệp Thị, Tiêu Tiêu là toàn bộ mạng sống của tôi, nhưng bây giờ mỗi hai tuần mới được gặp nhau một lần, hạnh phúc sao?

“Tiêu Tiêu có đôi khi cực kỳ bám người, đặc biệt là lúc nhỏ.” Đối mặt Tức Dạ, tôi không khống chế được muốn bày tỏ cảm xúc. Trong đầu đều là hình ảnh Tiêu Tiêu lúc nhỏ.

“Bất quá mỗi thời kỳ đứa bé lớn lên, đều làm cho người mẹ cảm thấy vui vẻ.” Hắn nói chuyện làm người ta có cảm giác tin phục. “Hồi đại học, tôi học chính là thiết kế xây dựng, học phụ là tâm lý trẻ em. Hai lĩnh vực khác xa nhau ha,” hắn cười, “Tôi thích trẻ con.”

“Vậy à?”

“Mẹ, con muốn về nhà!” Tiêu Tiêu đột nhiên chạy tới, cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi và Tức Dạ.

“Sao vậy? Không chơi với các bạn khác nữa sao?”

“Mẹ, con mệt, muốn về nhà.” Tiêu Tiêu kéo kéo tay tôi làm nũng.

Tôi lúng túng nhìn Tức Dạ. Chẳng biết hôm nay Tiêu Tiêu làm sao nữa, bình thường là đứa bé rất hiểu chuyện mà.

“Tiêu Tiêu mệt rồi, về thôi.” Tức Dạ dễ chịu nói.

Vừa ngồi lên xe là Tiêu Tiêu ngủ liền, xem ra hôm nay đúng là chơi mệt thật rồi.

Vốn định đánh thức nó để chào tạm biệt Tức Dạ, hắn lại ra hiệu im lặng.

“Để nó ngủ đi. Lần sau gặp!”

“Được! Hôm nay thật cảm ơn anh, lần sau tôi mời.” Dù sao cũng là khách hàng, tôi không muốn lẫn lộn cuộc sống và công việc.

“Ok.”

Chiều hôm sau, Minh đến đón Tiêu Tiêu. Tôi lại tiếp tục lao đầu vào công việc, để chống lại nỗi nhớ Tiêu Tiêu.

Mấy ngày gần đây cứ tăng ca miết, bệnh dạ dày lại tái phát, nhưng không có thời gian đi khám. Đinh Đang rất tận tâm, cứ đúng giờ là mua cơm cho tôi.

Valentine, nhân viên đã về hết. Đinh Đang từ sáng sớm đã xin phép trước, tan tầm liền chạy đi hẹn hò rồi. Chờ đến lúc dạ dày phát đau tôi mới nhìn đến thuốc Đinh Đang để trên bàn. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần 9h.

Một mình đi đến bãi xe, xe lại không nổ máy. Lúc này không thể gọi Đinh Đang đến đưa tôi về được, đành đi bộ ra ngoài bắt taxi.

Không ngờ hôm nay, đợi gần 20 phút mà chẳng có chiếc taxi nào trống. Mở điện thoại, lại chẳng lưu số hãng taxi nào. Nhớ lại bình thường những việc này đều do Đinh Đang lo, giờ không có Đinh Đang ở đây làm tôi có chút phiền chán.

“Chủ tịch Diệp, trễ thế này mới tan tầm à?” Đột nhiên có một chiếc Buick đen dừng lại trước mắt, cửa xe hạ xuống, thì ra là Tức Dạ. “Không ngại để tôi làm tài xế chứ? Giờ này, rất khó bắt được xe đó.”

“Xem ra, lại phải làm phiền anh rồi.” Lúc này, hình như cũng chỉ có sự lựa chọn này thôi.

“Lại tăng ca?”

“Đúng vậy, gần đây hơi nhiều việc.”

“Ha ha, tôi cũng vậy. Xem bản vẽ liền quên thời gian, đến lúc bụng sôi lên mới nhớ.” hắn nói chuyện rất hài hước.

Xe chạy một lúc là vào đến nội thành, cuộc sống về đêm của thành phố giờ mới bắt đầu. Trên đường có rất nhiều cặp tình nhân, các cửa hàng đều trang trí màu hồng.

“Đi đâu ăn tối? Chúc mừng..... Hai kẻ độc thân trong ngày Valentine.” hắn đề nghị.

Tôi vô thức nói tên một nhà hàng, sau đó mới nhớ, đó là nơi tôi và Vũ Minh từng hẹn hò. Thói quen quả nhiên khó bỏ.

“Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

“Không, chỉ vì tôi là người thích những thứ đã quen.”

Lúc đến nơi, không ngờ thấy được xe Vũ Minh.

Vũ Minh.... Vào lúc này anh đang ở cùng ai, Lệ Nhã sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK