Nghĩ đến cuộc sống tương lai tốt đẹp , Thẩm Tư Tư suy nghĩ đến thất thần . Cho đến khi lấy lại tinh thần đi ra ngoài , sắc trời đã bắt đầu chuyển tối , nàng sửng sốt , vội vàng ra khỏi cánh rừng .
Lúc đi ra , thấy Đại Bảo mang theo Nhị Bảo cùng Tam Bảo đang sốt ruột hướng bên này mà tìm , khi nhìn đến nàng mới nhẹ nhàng thở ra , nói : " Thổ Nữu , sao giờ này ngươi mới đi ra ? Ta còn nghĩ ngươi đã bị sói hoang ăn thịt ."
Nhị Bảo không nói chuyện , Tam Bảo vội la lên : " Dâu rừng ngươi hái đâu ? Cho ta ăn một chút có được không ? "
Thẩm Tư Tư trừng mắt liếc hắn một cái , hung ác nói : " Đã ăn hết rồi , ngươi muốn à ? Một nam hài tử mà miệng thì tham ăn ! "
Tam Bảo ủy khuất nhìn nàng .
Rõ ràng nàng so với bọn hắn đều nhỏ hơn , không biết vì sao đều bị nàng trấn áp trong lòng bàn tay , rõ ràng nàng là muội muội , lại làm cho bọn họ luôn có cảm giác như là tỷ tỷ khi dễ đệ đệ .
Thẩm Tư Tư nhất thời lương tâm trỗi dậy nói : " Không có hái dâu rừng , quên đi , Tam Bảo , Nhị Cẩu Tử kia đem đến canh cá thì ngươi uống luôn đi ."
Tam Bảo đầu co rụt lại , ngập ngừng nói : " Sớm đã uống hết rồi ." Thấy Thẩm Tư Tư trừng mắt nhìn bản thân , vội vàng nói : " Cùng lắm thì lần sau ta cho ngươi uống thôi , huống hồ tại ngươi không trở lại , ta sợ canh cá nguội lạnh uống không ngon thôi ....ngươi hiện tại cũng cho ta uống rồi , lần sau .... lần sau....."
Lần sau như thế nào cũng không dám nói , Thẩm Tư Tư tiến lên vỗ vỗ một chút qua đầu của hắn , hào phóng nói : " Không cần uống canh cá của ngươi , yên tâm đi , về nhà ."
Tâm tình của Thẩm Tư Tư vô cùng tốt , hiện tại nàng có không gian nơi tay , canh cá tất cả đều là mây bay , đều không là gì , ha ha...
Vì thế , Thẩm Tư Tư đi phía trước , Đại Bảo , Nhị Bảo , Tam Bảo đi phía sau , một hàng bốn người theo đường nhỏ mà trở về nhà , rất xa nhìn lại có cảm giác như là con dê nhỏ dẫn mấy con dê lớn đi , người trong thôn nhìn thấy liên tiếp quay đầu nhìn lại , nhịn không được thầm nói : " Thổ Nữu nhìn thật là giống một tên tiểu tử , nhà bọn họ ba đứa con trai , thế nào mà bị một tiểu nha đầu khi dễ đây ? "
Mặc kệ người trong thôn nói thầm như thế nào , ba đứa con trai của Chung gia quả thật là sợ Thẩm Tư Tư . Tiểu nha đầu này tuy nhỏ , nhưng ý đồ xấu lại nhiều , ăn mệt nhiều lần cũng học ngoan , càng về sau thì thói quen càng nghe lời tiểu nha đầu này ... Thói quen thành tự nhiên a ! Thói quen thật là đáng sợ a !
Đại Bảo , Nhị Bảo , Tam Bảo nhìn chằm chằm Thẩm Tư Tư đi phía trước mà nghi hoặc , không rõ nàng tại sao vào núi một chuyến mà tâm tình lại tốt như vậy , nhưng mà bọn họ cũng không dám hỏi bậy , sợ Thẩm Tư Tư bạo phát lên rất là khủng bố ....
Bình thường bọn họ bị đánh cũng không dám đánh trả lại , bởi vì thủ đoạn của Thẩm Tư Tư trả thù thì rất là nhiều , kỳ thực bị nàng đánh cũng không đau lắm , nhưng nam hài tử mười tuổi cũng sợ mất mặt này nọ ... Thật sự là kì diệu , bị muội muội đánh , bị người ta nhìn thấy thì thật là mất mặt ,.... Cho nên , trên cơ bản là họ không dám chọc muội muội .
Cũng không phải là chưa từng phản kháng qua , giống như là Nhị Bảo đã từng bắt qua rắn , trùng đến dọa nàng . Nhưng mà muội muội hắn là một người quái dị ... Nữ hài tử khác nếu bị như vậy đã liên tục hét chói tai , tiếng khóc vang tận trời .
Còn nàng thì ngược lại còn nói cho bọn họ biết rắn này nấu làm sao , ăn thế nào mới ngon , còn trùng thì có thể muối ăn , ăn tươi ... bọn họ nghe xong lông tóc đều dựng đứng , sau đó mọi người đều khôn ra . Những nam hài tử ở trong thôn sau này cũng không dám làm gì trêu nàng .... Thậm chí có đôi khi xuất môn đều nghe lệnh của nàng