Thậm chí, chỉ cần ngươi còn một tia hơi thở thì ông ta vẫn có thể kéo ngươi về từ quỷ môn quan.
Nhưng ông ta tính tình kỳ quái, hay cải trang chu du thiên hạ nên rất ít người biết mặt ông ta. Và ông ta chỉ chữa trị cho những người mà ông ta vừa mắt.
Nay lại xuất hiện tại Lạc gia làm Lạc Đường có chút nghi ngờ. Hàn Tuyết nhìn thấy tia nghi ngờ trong mắt ông ta bèn nói:
"Ta đang trên đường chu du thì thấy hai tiểu cô nương muốn tìm đại phu chữa một căn bệnh lạ. Diệm Y ta xưa nay rất hứng thú với những căn bệnh mới nên đã nhận lời tới đây bắt mạch"
Lúc này Lạc Đường mới tin một chút cười nói:
"Diệm thần y đại giá quang lâm tới tệ xá thật vinh hạnh cho lão phu. A, mời thần y ngồi"
Tức thì, ông ta đứng dậy nhường ghế cho Hàn Tuyết. Nàng cũng không khách sáo, khoan thai ngồi xuống. Xong, Hàn Tuyết nói:
"Vậy mạn phép cho ta xem thử mạch tượng của Lạc lão gia ngài xem sao?"
"Được, mời thần y" Lạc Đường vén tay áo lên đưa cổ tay phải ra.
"Tiểu Lam buộc tàm ti vào cổ tay lão gia" Hàn Tuyết trầm giọng nói.
Mấy người Lạc phủ khó hiểu nhìn động tác của Tiểu Lam. Bắt mạch bằng tay đã khó rồi lại còn dùng tàm ti bắt mạch. Quả đúng là thần y.
Sở dĩ Hàn Tuyết làm như vậy không phải là nàng thực sự biết bắt mạch qua tàm ti mà chỉ là nàng không muốn để lộ bàn tay non nớt của mình.
Nàng níu sợi tàm ti, giả vờ nhíu mày tập trung bắt mạch. Nàng chậm rãi phán:
"Có phải ngươi đau bụng như bị cào xé, chân tay bủn rủn vô lực, muốn tiêu ra mà không tiêu được. Đúng không?"
"Dạ, đúng đúng" Lạc Đường gật đầu như gà mổ thóc, tiện thể tâng bốc"Ngài đúng là Hoa Đà tái thế, y thuật thượng thừa"
Chuyện đùa! Thuốc của ta chẳng lẽ ta không biết hiệu quả của nó sao?
Ông ta đã thực sự tin nàng là Diệm Y.
"Các ngươi đã trúng một loại độc rất nguy hiểm nếu không giải kịp thời thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng" nàng giả bộ thở dài chán nản"Nhưng mà..."
Lạc Đường nghe vậy chân tay run rẩy, vội vàng nói:
"Thần y, xin ngài cứ nói đi, dù có là gan hùm mật gấu ta cũng tìm được"
Lạc phu nhân cùng các di nương cũng đồng thanh:
"Xin ngài cứ nói"
Trên đời ai mà chẳng sợ chết. Mất tiền của thì có thể kiếm lại được nhưng mất mạng thì nghìn vàng cũng không đổi lạ được. Thực ra thì Hàn Tuyết bịa ra chuyện sẽ chết để doạ bọn họ chơi chứ độc này năm ngày sau sẽ tự động được giải.
Hàn Tuyết bày ra vẻ mặt khó nghĩ và nói:
"Ta thì đã có phương thuốc giải độc này nhưng có điều có một vài dược liệu khó tìm. Ta cần 5 cây nấm linh chi ngàn năm loại to, 2 củ tuyết sâm, 10 gạc nhung hươu loại tốt nhất, 3 đóa tuyết liên ngàn năm"
Vừa nghe xong lời Hàn Tuyết nói Lạc gia ai nấy mặt trắng bệch ra. Những món trên gộp lại tương đương nửa già số gia sản mà Lạc gia sở hữu.
Nhưng so với mạng sống thì chẳng là gì. Lạc lão gia cắn răng gật đầu nói:
"Được. Vậy mời thần y đến hậu viện nghỉ ngơi. Hai ngày sau, lão phu sẽ cho người mang dược liệu tới"
"Được" nói rồi phất tay áo đi theo Tiểu Lam.
***
Mấy ngày này nàng ở trong Lạc phủ thật thoải mái. Bọn họ đối đãi với ' thần y ' rất tốt.
Hai ngày sau, quả nhiên dược liệu được đưa đến. Đúng là người có tiền có khác.
Nàng tính mở hòm thuốc cất mấy món đó vào nhưng nàng phát hiện chủ nhân của chiếc hòm không đơn giản.
Trên nắp hòm khắc một chữ Liễu rất to, trong hòm có một vài bình thuốc, một số thảo dược cùng một quyển sách. Vừa nhìn tên sách Hàn Tuyết liền giật mình.
Liễu gia y chí.
Con mẹ nó, hắn là người Liễu gia sao? Chắc sẽ có chút rắc rối rồi đây.
Hàn Tuyết tò mò mở quyển sách đó ra. Những phương thuốc ghi trong đó nàng đều biết, một số chỗ còn một vài sai sót nhưng không đáng kể.
Nếu sự việc đã phức tạp như vậy thì đành đánh nhanh thắng nhanh. Lúc đầu nàng còn muốn dày vò bọn họ thêm ít ngày nhưng xem ra không thực hiện được.
Tối hôm đó. Tiểu Lam đến phòng nàng.
Tiểu Lam cười vui vẻ nói:
"Tiểu Tuyết, cô thật lợi hại, nhìn mặt lão gia cùng mấy vị phu nhân tiểu thư xám ngoét làm ta cười không nhịn được"
Hàn Tuyết cũng cười theo xong nàng nói:
"Tiểu Lam ta nhờ cô một việc được không?"
"Việc gì thế?"
"Ngươi lấy cho ta một chén nước đái ngựa, một bát sữa dê, một tá trứng gà, 2 bát nhọ nồi và một bát bột ngô sau đó giấu ở phòng bếp nhé?"
"HẢ?"