• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốp!

 

Bóng lại đập trúng đầu Toa Dư thêm một lần nữa, bộ quần áo cô mặc bây giờ đã chuyển thành màu xám, bám đầy đất bụi.

 

“Ngại quá, tớ không biết hôm nay mình bị sao nữa, có vẻ do tâm trạng không được tốt lắm…”

 

Lâm Dư Hàm lên tiếng xin lỗi, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ khinh thường, trào phúng.

 

Dù là thiên kim thật thì sao? Cũng chỉ giống chó không hơn không kém, bị Lâm Dư Hàm chơi đến c.h.ế.t mà thôi.

 

Hơn nửa trận đấu qua đi, Toa Dư chưa đánh trúng quả bóng nào, mà chỉ đi nhặt bóng trên sân, cô cầm bóng trong tay ước lượng, sau đó nhìn về phía Lâm Dư Hàm nở một nụ cười ngọt ngào.

 

“Không sao cả. Tôi đã học được cách chơi tennis rồi.”

 

Giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Dư Hàm, Toa Dư ném bóng lên, đánh một cú hoàn mỹ.

 

Cách đánh chuyên nghiệp không thua kém gì Lâm Dư Hàm, thậm chí có phần nhỉnh hơn, Lâm Dư Hàm dơ vợt lên đỡ bóng, lại bị lực bóng đẩy cho lui về phía sau vài bước.

 

Dường như bây giờ mới thật sự phản kích.

 

Trận đấu tiếp tục, Lâm Dư Hàm hoàn toàn không đỡ được một quả bóng nào.

 

Toa Dư sử dụng cách đánh của Lâm Dư Hàm để phản kích lại cô ta, làm cho cô ta chạy đi chạy lại đỡ bóng đến đầm đìa mồ hôi. Những cú đánh của cô ta phát đi, Toa Dư đều có thể dễ dàng đỡ được.

 

Bộp, bộp, bộp!

 

Một cú, lại một cú, Lâm Dư Hàm chật vật đỡ bóng, còn có một số quả đánh trúng người cô ta, làm cho cô ta còn thảm hơi tình cảnh Toa Dư lúc nãy. Bộ váy thể thao màu trắng bây giờ đã đổi màu, mồ hôi ướt át, bám đầy bụi đất.

 

Lâm Dư Hàm sợ hãi nhìn Toa Dư, nhưng lập tức ổn định lại tâm trạng, tỏ vẻ yếu đuối, nói: “Bạn học Lương, cậu đánh trúng bóng lên người tớ đau quá, cậu muốn trả thù tớ hay sao?”

 

Toa Dư cười: “Tôi mới vừa biết chơi mà thôi, không may đánh trúng người cũng là chuyện bình thường. Cô cũng không nhỏ mọn, để bụng đấy chứ?”

 

“Vừa nãy yếu thế trước cô nhiều lần rồi, nhờ vậy mà tôi học cũng được cách chơi bóng.”

 

Toa Dư thực sự một biết chơi tennis, nhưng tinh thần lực của cô so với người bình thường thì cao hơn gấp trăm lần, phải nói là thiên tài trong thiên tài, lúc Lâm Dư Hàm phát bóng lần thứ ba, cô đã hiểu rõ được quy tắc của môn thể thao này.

 

Cơ thể này lại được Toa Dư dùng tinh thần lực cải tạo, đừng nói là Lâm Dư Hàm, cho dù là quán quân tennis đến cũng chưa chắc thắng được.

 

Nhìn thấy Lâm Dư Hàm đang cố gắng nén giận, đứng ở đó níu chặt mày. Trước mai cô ta toàn dùng thủ đoạn này dể chèn ép người khác, sau đó bày ra dáng vẻ hối lỗi, nói một câu “mình không cố ý” thì mọi người sẽ bỏ qua. Nhưng bây giờ, khi sử dụng chiêu này, đáp lại toàn là những lời âm dương quái khí.

 

Bản thân thất bại trong tay Lương Tiểu Tiểu, lửa giận trong lòng LâmDw Hàm ngày càng tăng cao.

 

Tới khi một quả bóng bay qua, cô ta cố ý đón lấy bóng, sau đó đột nhiên ngã nhào xuống đất, góc độ cực kỳ hoàn mỹ, giống như bị Toa Dư đánh bóng trúng người.

 

Bốc mắt cô ta đỏ lên, giọng nghẹn ngào, đáng thương, nói: “Thì ra cậu thực sự ghét tớ… vừa nãy tớ không cố ý, cậu muốn đánh trả bóng, vậy tớ sẽ đứng im cho cậu đánh, tuyệt đối không đánh lại.”

 



Cô ta ngã ngồi dưới sân thể dục, động tác cùng vẻ mặt đều phối hợp với như một cách không kẽ hở, tuy chật vật nhưng lại có cảm giác đáng thương, yếu đuối,làm cho người khác muốn che chở.

 

Rất nhiều người không nhìn được cảnh này, nói: “Lương Tiểu Tiểu, cô cố ý đúng không? Dư Hàm không hề cố tình, mà cô lai bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, cố ý đánh bóng trúng người Dư Hàm!”

 

“Cậu ấy không hề cố ý, cô lại chi li, tính toán, đánh bóng vào người cậu ấy hết lần này tới lần khác.”

 

“Dư Hàm, đừng chơi cùng cô ta nữa, cậu có ý tốt, nhưng cô ta lại đối xử với cậu như vậy, giống hệt soi mắt trắng…” có người chạy tới đỡ Lâm Dư Hàm ngồi dậy, bất bình lên tiếng.

 

Nghe được mọi người an ủi, Lâm Dư Hàm khoé mắt ướt át, giọng nói yếu đuối: “Là tại tớ, nếu biết bạn học Lương biết chơi tennis, tớ và cậu ấy lại xảy ra mâu thuẫn mà còn cùng tổ, nhất định sẽ gây cản trở cho cậu ấy.”

 

“Dư Hàm tốt bụng như vậy, đâu giống loại chuột cống nghèo hèn kia, trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa, lại còn độc ác, chân Dư Hàm bị cô ta đánh sưng lên rồi!”

 

Có người tức giận lên tiếng, giống như người gây ra mọi chuyện đều do Toa Dư.

 

Là Dư cười.

 

Lương Tiểu Tiểu trước kia dù bị hiểu lầm, bị ức hiếp, cũng sẽ không phản kháng một chút nào. Bởi co biết rõ, những người này bản tính vốn ác liệt, một khi chống trả sẽ nhận về hậu quả còn thảm hại hơn.

 

Đáng tiếc trước mặt họ bây giờ không phải là Lương Tiểu Tiểu yếu đuối kia., mà là Toa Dư!

 

“Thì ra mấy người đánh tennis bị thua, sẽ chơi xấu người khác? Ban đầu tôi bị Lâm Dư Hàm xoay như chong chóng, bị bóng đập trúng người không biết bao nhiêu lần, mấy người đều mù đúng không? Có phải mắt đều mọc ở trên mông, chỉ khi nào ngồi xổm đi đại tiện, mới mở ra để nhìn?”

 

Toa Dư vừa cười vừa nói, giọng nói trong trẻo lạ thường, nhưng lời vừa thốt ra, lại khiến cả đám người tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Cô nhẹ nhàng, bâng quơ tiếp tục nói: “Tài năng không bằng người khác thì đừng khoe mẽ, mấy người tức giận như vậy, người khác không biết còn tưởng Lâm Dư Hàm là mẹ của mấy người đấy.”

 

Vừa nói ra, mọi người đều tức giận không thôi. Có người không nhịn được, tiến lê phía trước, lớn tiếng nói: “không hổ là người xuất thân từ nơi nghèo nàn rách rưới , nói chuyện cực kỳ thô tục. Theo ý của cô, thì chỉ cần chơi tennis thắng, sẽ có thể tuỳ ý đánh bóng trúng người khác, sau đó phải tự nhận bản thân xui xẻo?”

 

Toa Dư cười: “Đúng vậy thì sao? Muốn đánh giúp cô ta đúng không?”

 

Người vừa tỏ vẻ bất bình này, thực ra cũng chỉ là một trong số người chuyên nịnh bợ Lâm Dư Hàm. Hai tay đỡ lấy Lâm Dư Hàm, mặt thì tràn đầy vẻ căm giận, hiển nhiên muốn đứng ra trút giận cho Lâm Dư Hàm.

 

Đáng tiếc, cô ta không biết rằng, Toa Dư dù mới học chơi tennis, nhưng cũng đủ để đánh bại hết tất cả mọi người ở đây.

 

Cô ta cầm lấy vợt bóng, sau đó bước vào sân, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi hai hiệp. Nhưng Toa Dư đại phát từ bi, chỉ đánh cho cô ta không thể đỡ được bóng, chứ không hề đánh bóng trúng người cô ta.

 

Chỉ vậy thôi cũng đủ làm cô ta nhục nhã.

 

Cô ta mặt đỏ bừng tới mang tai, ánh mắt oán hận nhìn Toa Dư, sau đó quay về chỗ cũ.

 

“Hóa ra mọi người đều có trình độ thế này, không đánh lại người khác thì đừng ra vẻ ta đây, đứng đó lớn tiếng quát mắng, tôi còn tưởng tài giỏi thế nào chứ!”

 

Toa Dư tung hứng quả cầu trên tay, vẻ mặt khiêu khích, khinh thường.

 

Vì vậy, lại có người không nhịn được, đi lên phía trước, muốn khiêu chiến.



 

40 người học thể dục ở đây, đều mắng chửi một mình Toa Dư, nhưng không một ai đánh thắng cô.

 

Trong mắt Toa Dư, tất cả những người ở đây đều là phết vật, mở miệng cười nhạo, nói: “Lần sau muốn đấu nhớ tìm người lợi hại một chút, soi gương lại xem mình là cái dạng gì. Thực lực còn không bằng học sinh tiểu học, mà dám mạnh miệng ở khắp nơi.”

 

Sau khi nói xong những lời này, cô không thèm quan tâm tới sắc mặt khó coi của họ, ném vợt xuống, sau đó quay người nghênh ngang mà rời đi, Lâm Dư Hàm lại giơ tay ra cản lại.

 

“Lương Tiểu Tiểu, mọi người đều là bạn học, cô không cảm thấy như vậy là quá đáng sao? Chơi tennis giỏi thì có thể tuỳ ý ức h.i.ế.p người khác, cô thực sự quá độc ác.”

 

Toa Dư nhìn cô ta giống như đang nhìn một người bị thiểu năng trí tuệ.

 

Cô đến gần Lâm Dư Hàm, nhìn hằm hằm vào mặt cô ta, sau đó ghé sát vào tai đối phương, nói: “Chị gái à, ô thật sự rất biết diễn kịch đấy. Nhưng thật đáng tiếc, lần này lại đụng phải tôi!’

 

“Ở sau lưng tôi, cô làm những động tác đó, tôi đá biết hết rồi.”

 

Cô dùng tay nhẹ nhàng xoa mặt Lâm Dư Hàm: “Nhìn khuôn mặt xinh đẹp này đi, để cố gắng duy trì dáng vẻ thánh mẫu này, cũng vất vả cho cô rồi.”

 

“Nhưng đáng tiếc quá, cô nỗ lực như vậy, cũng không thể có dáng vẻ của người Lâm gia được, so với họ cô còn kém xa. Phương Dương chắc đã báo cáo hết với cô rồi nhỉ? Cô đoán xem, thân phận đại tiểu thư Lâm gia, cô còn có thể duy trì được bao lâu?”

 

Sắc mặt Lâm Dư Hàm đột nhiên biến đổi, ánh mắt chớp động, không thể mở miệng nói được lời nào. Toa Dư khẽ cười, vòng qua cô ta rời đi.

 

Lâm Dư Hàm nắm chặt vợt bóng, đứng  không nhúc nhích, suy nghĩ kích động mà điên cuồng.

 

Không hợp lý! Tất cả đều không hợp lý!

 

Rốt cuộc Lương Tiểu Tiểu có sống lại hay không?

 

Đời trước Lương Tiểu Tiểu sống lại, cũng chỉ như một phế vật, không thể nào có chuyện đời này sống lại, đột nhiên mạnh mẽ như vậy.

 

Hay đó không còn là cô ta nữa?

 

Đầu Lâm Dư Hàm ong lên từng đợt, nghi án rơi vào bế tắc.

 

Phương Dương nói Lương Tiểu Tiểu thần kinh không bình thường. Có lẽ là đúng, có lúc dở nên táo bạo, có lúc lại ngoan ngoãn. Cho nên, cô ta chắc là bị tinh thần phân liệt?

 

Nếu như vậy phải nghĩ cách để loại trừ người này, không thể để cô ta sống sót.

 

Lâm Dư Hàm nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Toa Dư, ánh mắt lộ ra vẻ oán độc.

 

Bất luận là tinh thần phân liệt hay phát điên, Lương Tiểu Tiểu bây giờ, quá chướng mắt!

 

_____________

*Mình thay đổi cách xưng hô của Lâm Dư Hàm ban đầu cậu - tớ sang cô - tôi. VÌ lúc đầu Lâm Dư Hàm còn cố gắng diễn kịch trước mặt Toa Dư, muốn làm một người thiện lương, trong sáng, nhưng bị ăn đau từ chỗ Toa Dư nhiều nên thay đổi thái độ, dáng vẻ hoà hoãn k thể giữ được nữa ý.

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK