Nếu du lịch thì đây thật sự là một nơi đáng đi.
Chỉ là nơi này khó tìm, ít người biết đến, người lui tới hầu hết toàn là người ở gần đây.
Tô Cẩm ngồi bên chiếc bàn vuông làm bằng gỗ lê vàng, nhìn giàn hoa tử đằng trong sân qua khung cửa sổ hé mở, mắt phượng xinh đẹp có chút mơ màng.
Chuyện tối hôm qua, đến bây giờ cô vẫn không hiểu. Sau buổi tiệc, cô tình cờ gặp Phó Ngôn Châu và Hứa Tử Hân. Cô và Hứa Tử Hân là trợ lý cùng khóa với nhau, tuy không thân, nhưng vẫn có duyên gặp mặt mấy lần. Thân là chủ tịch hội sinh viên đương nhiệm, Hứa Tử Hân là một cô gái xinh đẹp có tài, đứng cùng Phó Ngôn Châu cũng rất xứng đôi. Cô gặp bọn họ vừa lúc Phó Ngôn Châu đưa Hứa Tử Hân về ký túc, hai người lưu luyến chia tay ở dưới lầu.
Ánh mắt Phó Ngôn Châu tràn đầy không nỡ cùng một loại nóng bỏng khác mà cô không hiểu, khác hẳn với vẻ dịu dàng khi đối diện với cô.
Có vẻ hắn thật sự thích Hứa Tử Hân.
Cô nghĩ như vậy.
Nhưng mà, điều này lại hoàn toàn khác với nhận thức của cô.
Trong lúc mơ màng đã nhân tiện đáp ứng yêu cầu của tên nhãi kia, vốn dĩ chỉ muốn tùy tiện mời một bữa, không ngờ chiều nay hắn lại gửi địa chỉ cho cô.
Cũng không biết một người ngoại tỉnh như hắn tìm được tiệm ăn tại gia* này ở đâu, còn đặt trước một cái tiểu viện.
(私房菜 – tiệm ăn tại gia: một loại hình nhà hàng riêng tư độc đáo, thường không có mặt tiền, không có thực đơn cố định, không có người phục vụ toàn thời gian, món ăn thường là gia truyền, hương vị độc đáo và số lượng hạn chế)
Có điều như vậy cũng tốt, ăn xong bữa cơm này, lại có thể không nợ nần gì với hắn, cả đời không qua lại với nhau.
Hừm…… Tô Cẩm cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, hơn 5 giờ rồi, sao Lục Hi còn chưa tới?
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu lên.
Một dáng người cao thẳng lọt vào tầm mắt.
Hoa tử đằng trong sân đang nở rực rỡ, vô vàn những sắc tím đậm nhạt quấn quanh giàn hoa, tuôn trào lên không trung như thác nước.
Người nọ, phân hoa phất liễu mà đến.
Buổi chiều, cái nắng như thiêu đốt đã trở nên ấm áp, tia đỏ xen lẫn trong ánh vàng, chiếu xuống từ phía chân trời xa xôi, rơi xuống bên người đang đến, giống như đang che chở cho một vị thần nào đó.
“Gương mặt này đúng là không tồi……” Tô Cẩm ngẩn người, thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lục Hi từ ngoài cửa đi vào liền nhìn thấy dáng vẻ cô gái nhỏ ngồi ở ghế bành bằng gỗ sưa đang cúi đầu nói thầm, hắn không khỏi cong môi, đi đến đối diện cô ngồi xuống, mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“Không sao.” Tô Cẩm lắc đầu, đưa máy tính bảng ở trên bàn cho hắn.
“Hả?” Lục Hi hơi sửng sốt.
“Anh gọi món đi.” Tô Cẩm cười cười, “Đã nói là tôi mời khách, dù sao cũng không thể là chủ gọi món được.”
Lục Hi nghe vậy cười cười, vươn tay cầm lấy máy tính bảng, thuần thục lướt đến trang món cay Tứ Xuyên rồi đưa lại cho cô.
Tô Cẩm có chút khó hiểu cầm lấy máy tính bảng, sau đó lập tức mở to hai mắt.
Đậu hủ Ma Bà, gà xé cay, thịt lợn luộc cay, canh cá cay mala……
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hi.
Người đàn ông đối diện đang cầm ấm trà sứ trắng Thanh Hoa tráng tách trà, nước trà nóng được rót vào một một tách trà tinh xảo, làm nóng thân tách rồi bị đổ đi, tiếp tục rót đầy bảy phần trà, sau đó đẩy đến trước mặt cô.
Bàn tay cầm tách trà thon dài mềm mại, đầu ngón tay được cắt sửa sạch sẽ gọn gàng, ngón trỏ và ngón cái đẩy nhẹ vào mép sứ trắng.
Tô Cẩm vốn mê tay mà lại không hề cúi đầu, chỉ nhìn người đàn ông đối diện đang nhàn nhã làm nóng bộ đồ ăn khác không chớp mắt.
“Thích không?” Lục Hi nhìn lại cô, cong môi nói: “Người phương Nam ưa thích sự thơm ngon, khẩu vị cũng lấy thanh đạm là chủ, tìm được một tiệm làm đồ ăn Tứ Xuyên ngon thế này thật sự không dễ chút nào.”
“Sao anh biết?” Tô Cẩm mở miệng, thử vài lần mới tìm lại được giọng nói của mình.
Đây là sở thích của Tô Cẩm Nhi.
“Không phải trước đây đã ăn tối cùng em hai lần sao,” Lục Hi nhướng mày, “Chẳng lẽ tôi nhớ sai rồi?”
Nghe được câu trả lời, Tô Cẩm hơi giật mình mở miệng, hai bữa cơm trước đó, vì phải chú ý đến thói quen của nguyên chủ trước mặt người nhà nên đối với những món mình thích, cô cũng chỉ gắp thêm mấy đũa, như vậy mà người này cũng phát hiện ra?
“Nếu em không thích,” Lục Hi đẩy bộ đồ ăn đã làm nóng qua, “Món Quảng Đông ở đây cũng không tồi.”
“So với món Quảng Đông thì tôi thích món cay Tứ Xuyên hơn.” Tô Cẩm định thần lại, nở nụ cười thật tươi với Lục Hi: “ Anh gọi đi, tôi thích tất cả các món cay Tứ Xuyên.”
Nghe Tô Cẩm nói như vậy, Lục Hi cong môi, trực tiếp cầm lấy máy tính bảng gọi đồ ăn.
Có lẽ vì không đủ không gian nên tiệm ăn tại gia không tiếp nhiều khách trong một ngày, lúc này lại chỉ có hai người bọn họ nên tốc độ phục vụ rất nhanh.
Tô Cẩm nhìn từng món ăn ở trên bàn, hít một hơi thật sâu, mỉm cười mãn nguyện.
Cô gái dung sắc tinh xảo, vẻ mặt giãn ra đầy vui vẻ.
Lục Hi cong môi, mở miệng hỏi: “Cẩm Nhi, em rất ghét tôi sao?”
Cô gái đang đắm chìm trong hương thơm của món cay Tứ Xuyên ngẩn người, lắc đầu trả lời: “Đâu có.”
“Vậy tại sao lại luôn tránh mặt tôi?” Lục Hi lộ ra vẻ mặt ấm ức, truy hỏi.
Đó là bởi vì…… nam chính đại nhân, anh nên ở bên nữ chính mới đúng! Tô Cẩm cắn cắn chiếc đũa, nghĩ đến đoạn phỏng vấn cô xem trước đó, hỏi ngược lại: “Vậy còn anh? Vì di nguyện của ông nội nên mới nhận định tôi sao?”
“Ban đầu là vậy.” Lục Hi thẳng thắn thừa nhận, “Ông nội nói tôi có một vị hôn thê tên là Tô Cẩm, bảo tôi đi gặp cô ấy.”
“Nói thật, lúc đầu tôi có chút không tình nguyện nên vẫn luôn lấy danh nghĩa ông nội để nói chuyện, chỉ là khi ở sân bay lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi phát hiện, tôi……” Hắn cong khóe môi, ý cười tràn đầy trong đôi mắt đào hoa, “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?” Tô Cẩm nhướng mày, “Cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, chẳng qua chỉ là bị nhan sắc mê hoặc khi hormone bùng nổ thôi.”
Cô gái khẽ nhướng mày, mắt phượng lộ ra chút lãnh đạm và khinh thường.
Mắt Lục Hi hơi tối lại, ý cười nơi đáy mắt càng dịu dàng hơn.
“Cho dù như vậy.” Hắn mở miệng nói: “Hôn ước của chúng ta đã định, nếu em không ghét tôi, mà tôi,” hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Lại bị nhan sắc của em mê hoặc. Vậy tại sao không cho chúng ta một cơ hội?”
“Để em hiểu tôi, cũng để tôi hiểu em.”
“Hiểu rồi thì sao?” Tô Cẩm nhíu mày.
“Hiểu rồi……” Sắc mặt Lục Hi hơi nghiêm lại, đôi mắt tràn ra ý cười mà Tô Cẩm xem không hiểu, “Tôi sẽ yêu em.”
Yêu? Tô Cẩm ngẩn người, ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt đào hoa quen thuộc kia có sự nóng bỏng giống hệt khi Phó Ngôn Châu nhìn Hứa Tử Hân mà cô không hiểu.
Người này thật sự thích cô, không phải có ý đồ gì sao? Tô Cẩm lắc đầu, hỏi: “Vậy Khê Duyệt thì sao?”
“Khê Duyệt?” Lục Hi hơi sững sờ, sau đó mới phản ứng: “Lâm Khê Duyệt? Liên quan gì đến cô ấy?”
“Cô ấy mới là huyết mạch chân chính nhà họ Tô.” Tô Cẩm nghiêm mặt, “Anh lẽ ra phải yêu cô ấy mới đúng.”
Lục Hi nhướng mày, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, “Sao em lại nghĩ như vậy?” Hắn có phần bất đắc dĩ, nhíu mày nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cẩm Nhi nghe đến không gian song song bao giờ chưa?”
“Ừ.” Tô Cẩm gật đầu.
“Hướng đi của một thế giới tạo nên từ sự lựa chọn khác nhau của vô số người. Lựa chọn của ai cũng gây ra những thay đổi nhỏ lên hướng đi của thế giới này, cuối cùng hướng đi ban đầu sẽ hoàn toàn thay đổi. Thế giới ban đầu đi theo một lộ trình đã thiết lập sẵn, chỉ cần đổi hướng là sẽ tạo ra một thế giới hoàn toàn mới. Có lẽ giả thiết của em là đúng, tôi lẽ ra phải yêu cô ấy, đó mới là hướng đi đúng đắn. Nhưng Cẩm Nhi,” Lục Hi khẽ cong môi, “Trên đời này không có hai chữ ‘lẽ ra’. Khoảnh khắc em xuất hiện trước mặt tôi đã chú định sự trầm luân của tôi rồi.”
“Mà thế giới, cũng đã bắt đầu đi lên một quỹ đạo khác kể từ lúc đó.”
Tô Cẩm mở to hai mắt, cố gắng tiêu hóa những lời này.
Có lẽ Lục Hi chỉ muốn phản bác chữ ‘lẽ ra’ của cô, nhưng vào trong tai cô lại như khai sáng cả một vùng trời.
Là như vậy sao?
Từ giây phút cô đến thế giới này thay thế Tô Cẩm kia, thế giới này đã khác đi một chút. Có lẽ, còn có một thế giới khác đang đi đúng quỹ đạo, ở nơi đó, Tô Cẩm vẫn là Tô Cẩm, hết thảy đều tiến triển theo đúng quỹ đạo đã được định sẵn. Còn ở thế giới mà cô xuất hiện này, mọi thứ đã sớm thay đổi.
Như là, Phó Ngôn Châu thích Hứa Tử Hân.
Như là……
Cô ngẩng đầu, hắn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
Cho nên, quỹ đạo ban đầu đã sớm không còn, ai cũng không biết tương lai sẽ dẫn đến phương nào.
Mà cô đã trở thành một phần của thế giới này chứ không phải là người đứng xem nữa.
“Thế nào?” Nhìn dáng vẻ suy tư của cô gái đối diện, đáy mắt Lục Hi lóe lên một tia sáng, “Những chuyện ‘lẽ ra’ có lẽ đều là chuyện của một thời không khác.”
“Cẩm Nhi…… có bằng lòng tiếp nhận sự theo đuổi của tôi không?”
Theo đuổi?
Tô Cẩm định thần lại, giống như được cởi bỏ xiềng xích nào đó, cả người rạng rỡ hẳn lên.
“Được thôi, tôi tiếp nhận theo đuổi, có điều……” Cô cong môi, vẻ mặt rạng rỡ chói mắt, nâng tách với người đối diện, “Có thể đả động tôi hay không thì phải xem bản lĩnh của Lục tiên sinh rồi.”
“Đương nhiên.” Lục Hi nâng tách lên, nhẹ nhàng chạm vào tách trà của Tô Cẩm, phát ra âm thanh trong trẻo.
Hắn cong khóe môi, mắt đào hoa đầy kiên định.
“Tôi sẽ làm em yêu tôi.”