• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

VỤT.....

Phi tiêu dạng mini do cô sáng chế ra được phóng về phía Triệu Anh Hào.

Triệu Anh Hào nhanh tay đẩy tên bụng phệ rồi xoay người, hai ngón tay trỏ và ngón giữa kẹp lấy chiếc phi tiêu cười thầm.

Ngay lập tức đám cận vệ bu lại một đám bảo vệ Triệu Anh Hào, một đám nữa chĩa súng về phía Hàn Bạc Băng.

Kiều Bích Ngọc đứng một góc khoanh tay cười đắc ý.

"Địa bàn của Triệu Anh Hào cô cũng dám lộng hành ỷ mình là người của Thiên sao. Tôi xem cô sẽ thế nào."

Hàn Bạc Băng lúc này bình tĩnh hơn bất cức lúc nào, mà cái cảm giác bị người khác chĩa súng vào ngưới rất khó chịu. Cô túc giận liếc nhìn đám người đang chĩa súng.

"Các cậu làm gì vậy. Quỳ xuống"

Triệu Anh Hào lập tức hét lớn giọng vô cùng tức giận. Tiếng hét vang cả căn phòng lớn, mọi người đều nhìn về phía trung tâm.

Toàn bộ cận vệ quỳ xuống theo lệnh ông. Bọn họ biết lý do tại sao thủ lãnh của họ tức giận. Nhưng muộn rồi, lúc nhận ra cô gái này là ai thì muộn rồi.

Hàn Bạc Băng chính là tâm điểm của sự chú ý.

Những người ở đây đều tò mò không biết tại sao Triệu Anh Hào lại bảo người của ông ấy quỳ. Trong khi đó người phóng phi tiêu là cô gái kia.

Còn tên bụng phệ hú hồn hú vía cảm ơn liên tục.

Triệu Anh Hào cười nhẹ với cô :" Có chuyện gì là cô tức giận"

Cô nhếch mép chỉ thẳng mặt tên bụng phệ. Ánh mắt cô lúc này lạnh thấu xương gan người đối diện.

"Ông ta dám đụng vào tôi"

Nghe Hàn Bạc Băng nói vậy, Triệu Anh Hào không còn cười được nữa thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn ông gầm lên.

" Đáng chết."

Rồi ông thẳng tay ném phi tiêu cắm vào họng ông ta, chết ngay tức khắc.

Cái xác được dọn dẹp sạch sẽ và bữa tiệc lại tiếp tục.

Những người xung quanh chỉ dám nhìn chứ không dám lên tiếng.

Bọn họ chỉ tò mò muốn biết tốt cuộc cô gái kia là ai mà được Triệu Anh Hào ông trùm Á Phiện cưng như vậy

Cưng đến mức ông không ngần ngại giết lão đại bang Minh Vũ cũng có chỗ đứng không nhỏ trong hắc đạo.

Mọi người đều có thể nhìn thấy ánh mắt yêu thương của ông ấy dành cho cô hoàn toàn khác với những người khác.

Vương Hạo Thiên giờ mới biết chuyện cô liền đến bên cạnh. Nhưng hình như cô giận thật rồi, chẳng nhìn anh lấy một cái mà bỏ đi.

Anh nhanh tay giữ cô lại:" Em định đi đâu."

" Về khách sạn." cô trà lời anh một cách thờ ơ

Quãng đường từ khu nghỉ dưỡng về khách sạn sao mà xa quá. Từ lúc lên xe chẳng ai nói câu nào. Cô tựa đầu vào cửa kính xe ánh mắt hiện lên vẻ buồn chán. Anh chỉ ngồi bên cạnh lẵng lẽ nhìn cô.

Anh biết lần này anh thật sự sai, là anh không đúng. Lúc cô cần anh, anh ở đâu.?? Anh chỉ lo nói chuyện với đám người vô tích sự. Anh lại quên mất cô, người con gái anh thương nhất. Anh sai rồi sai lầm nghiêm trọng thật rồi

Sau chuyện ở công ty anh nhận ra rằng ngoài ba, anh trai cô và anh và nhưng người theo cô lâu năm thì chẳng ai đụng vào cô mà không không tức giận.

Và anh nhận ra về điểu sạch sẽ này cô rất giống anh. Nhưng chuyện đó đâu có quan trọng, cô buồn rồi. Có phải cô buồn vì anh chăng.

Chiếc Maybach Exelero dừng trước cửa khách sạn. Cô bước xuống trước rồi anh theo sau.

Từ khu nghỉ dưỡng về đến phòng khách sạn chẳng ai nói một lời, không gian im lặng bao trùm cả căn phòng.

Anh bước đến nhẹ nhàng ôm cô giọng run run.

"Anh xin lỗi, xin lỗi vì lúc em cần anh không ở bên. Anh sẽ bảo vệ em không để chuyện này xảy ra lần nữa. Xin em đừng im lặng như vậy"

"Có người nói với tôi:" Nếu phía sau bạn không có lấy một người thì không cho phép bản thân gục ngã" nên tôi sẽ không dựa dẫm vào bất cứ ai" giọng cô tuy kiên định nhưng vẫn mang chút mệt mỏi.

Anh ôm cô chặt hơn giọng nghẹn ngào:"Hãy để anh làm chỗ dựa vững chắc đó cho em."

"Tôi chỉ nhìn vào hành động, không tin lời nói. Tôi nghĩ anh hiểu. Còn nữa, người đó, ngày mai tôi sẽ đưa ông ta đi." cô vừa nói rồi đi thẳng vào nhà tắm.

Anh chỉ " ừm " nhẹ. Anh cười thầm trong lòng khi nghe cô nói. Ý cô là cho anh cơ hội sao, cô mở lòng với anh rồi sao. Anh sẽ không làm cô thất vọng.
______________________
Biệt thự Hàn gia

Cuối cùng cô cũng trở về đây, bao hoài niệm bỗng chốc ùa về trong tâm trí cô. Đã 12 năm rồi cô không ở đây, nhưng gần như mọi thứ chả có gì thay đổi.

Cô dừng trước cổng lớn Hàn gia ngắm nghía, suy nghĩ chuyện quá khứ.

Đám người hầu chạy ra xếp hai hàng hai bên mặt niềm nở hiện lên vẻ vui mừng. Họ gập người 90° hô to.

"Chào mừng tiểu thư quay về"

Cô đứng đó vẫy vẫy tay cười tươi đáp:" Chào mọi người"

Bỗng đằng sau đám người, hiện lên bóng người thân quen. Là người ba thân yêu và ông anh hai vĩ đại mà lắm mồm của cô.

"Bảo bối của ta, mau lại ta ôm. Ta nhớ bảo bối lắm." Ông ngoắt ngoắt tay, ý bảo cô lại đây.

Thấy papa yêu quý cô lao đến như chú cún lạc đường nhìn thấy chủ.

Hàn Du Khương ôm cô yêu thương, ông vui đến mức đôi mắt lóe đỏ. Cả Hàn gia bấy lâu u ám bây giờ đã tươi vui trở lại.

Đám người hầu cũng vui mừng cười tít mắt (chẳng thấy cả mặt trời ở đâu).

Cả nhà ba người ngồi nói chuyện rất vui. Câu hỏi xoay quanh câu chuyện 12 năm nay của cô.

Ông vuốt tóc cô nhỏ nhẹ nói:" Bảo bối lâu nay con sống thế nào, sao lại cắt hết liên lạc"

"Ba, con không cắt liên lạc thì ba với anh hai để con huấn luyện chắc" cô đùa cợt đáp lại ba.

Hàn Lãnh Phong cũng không thua kém theo ngay sau cô:" 12 năm nay không biết tin tức gì của em ba và anh rất lo lắng cho em."

"Bảo bối con không cho Triệu Anh Hào biết con là ai sao?" Hàn Du Khương hỏi

Cô lại cười vui vẻ trả lời :" Tất nhiên rồi ba, ông ấy còn nhận con làm con nuôi nữa. Đừng nói là ba nuôi, ngay cả toàn bộ tổ chức và giới hắc bang chỉ biết con là sát thủ hàng đầu B"

"Chẳng trách ba hỏi ông ta về con mà ông ta cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Haizzz"

Hàn Lãnh Phong ngồi suy nghĩ rồi mở miệng:" Bảo bối, em nổi tiếng quá đấy. Đừng nói hắc đạo mà bạch đạo cũng biết B, sát thủ số 1 thế giới. Anh còn nghe nói, tiền một lần làm nhiệm vụ của B đủ để mua một thành phố ở Trung Quốc "

" Anh nghĩ bảo bối của anh là người thường sao. Em mà bước chân vào bắc đạo đảm bảo Vương thị và Hàn thị chẳng phải đối thủ." Cô đắc ý cười đáp lại

"Nhưng nếu ba nuôi mà biết chuyện này chắc cũng sốc lắm. Thời gian huấn luyện ba nuôi hành em ghê quá mà" cô nói tiếp.

Hàn Du Khương im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng:" Con định khi nào thăm mẹ.". Giọng ông lúc này nghiêm túc rồi

Hàn Lãnh Phong và cô đang cười nói bỗng im lặng chẳng nói gì.

Cô cúi gầm mặt bứt bứt hai ngón tay mặt sầm lại.

" Ba biết, nhưng mà đã 12 rồi con cũng nên gặp mẹ rồi." Hàn Du Khương ôm vai cô vỗ vỗ.

Cô vẫn cúi gầm mặt, đôi mắt cô lúc này đã ưa ứa nước mắt giọng khàn khàn cô nói:" Chưa giết hết bọn chúng, con chưa thể gặp mẹ. Ba biết điều này mà."

Hàn Du Khương thấy con mà sót:" Ba biết, ba xin lỗi, ba không nên nói về chuyện này. Con về là tốt rồi ngoan, lên phòng nghỉ ngơi đi nha"

Cô quay lại ôm ba nghẹn ngào nói:" Sẽ không lâu nữa đâu, con sẽ thăm mẹ. Ba yên tâm. Con đi xử lý công việc ở bang. Bảo bối đi nha hai." Cô chào rồi đi ra ngoài cổng lớn.
~~~~~~~~~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK