" vị huynh đệ này, ta với ngươi tựa như không quen a."
Lưu Sở nhìn chằm vào nam nhân bạch y, thận trọng nói
" Không có gì, chỉ là ta thấy Lưu huynh đây bị ngược đến nhìn không nỗi nữa, thiết nghĩ Lưu huynh hiện tại cũng không có đủ tinh thạch, t có thể thay huynh trả một ít."
Đường Vũ cười nói, hệ thống ở một bên nhìn chăm chăm vào hắn
"Kí chủ tính làm gì đây?"
Đương Vũ không trả lời hệ thống, chỉ nhìn Lưu Sở, ung dung nói
"Thế nào, Lưu huynh có bằng lòng không?"
"Lưu Sở ta trước giờ không có ý định mắc nợ ai, cho nên chỉ có thể cự tuyệt ý tốt của ngươi."
Lưu Sở dức khoát từ chối, xưa nay hắn chưa từng mắc nợ ai, huống chi, lại là người không biết từ đâu xuất hiện, lai lịch không rõ như thế này.
"Nhưng mà nhìn bộ dạng của vị La Phàm huynh đệ bên kia, xem ra không có ý đinh bương tha cho ngươi nha."
Lưu Sở: "..."
"Lại nói tới La Phàm huynh đệ kia, bộ dang liền là kẻ hám củ.... à nhầm, liền là một người rất biết làm ăn, không biết có phải hay không nhìn trúng bảo bối của Lưu huynh đi?"
La Phàm: "..."
Ta chọc ngươi sao? Mà ngươi vừa mới định nói ta hám của sao!?
~~ Đám người ở dưới cũng ngơ ngác nhìn tình hình hiện tại
"gã này từ đâu đi ra đây?"
"Hắn hình như muốn trả nợ cho Lưu Sở đi?"
"Bất quá hắn cũng rất soái nha!!!"
"Cũng không biết hắn nói thật hay giả nữa."
~~ Lưu Sở trầm ngâm một lát, cuối cùng thở dài
"Vậy được, bất quá ta không tính nợ hyunh đệ ngươi."
Nói rồi, hắn từ trong không gian lấy ra một đống pháp bảo cùng xác yêu thú, khiến cả khán đài há hốc
"Cmn, Lưu Sở này cũng thật ghê gớm nha!!"
"Tứ giai yêu thú, còn là 1 cặp, đây là do hắn giết."
"Còn cả đóng pháp bảo kia nữa, Lưu Sở cũng thật giàu a!!"
Không để ý bên ngoài, Lưu Sở nhìn Đường Vũ
"Chổ này của ta có một ít đồ, có thể đem bán cho ngươi, coi như không ai nợ ai."
Lưu Sở đã nghĩ kĩ, thay vì phải đem thế chấp cho Tên La Phàm đáng chết kia, hắn thà đem bán cho người ngoài còn hơn.
"Vậy được, ta cũng không ý kiến."
Đường Vũ nhìn qua đống pháp bảo cùng xác yêu thú, bất chợt ánh mắt dùng tại một phiến đá màu đen tuyền, không do dự cầm lấy.
"Ta chọn viên đá này, Lưu huynh hẳn không phản đối chứ?"
Đường Vũ vừa nhìn xung quanh viên đá, vừa hỏi Lưu Sở
"Viên đá này ta vô tình nhặt được lúc đang làm nhiệm vụ, ngoài cứng và đẹp ra thì không có gì hơn, ngươi chắc muốn chọn nó chứ?"
Lưu Sở nhíu mày, không nghĩ vị huynh đệ này lại chọn một viên đá bình thường như thế.
"Tất nhiên, viên đá này là được rồi."
Đường Vũ quay sang La Phàm, từ trong hư không ném ra 18 viên thạch màu tím
"La Phàm huynh đệ, từng này chác đủ rồi chứ?"
18 viên tiinh thạch vừa bắn ra, toàn trường lại lần nữa oanh động
"Cmn là nguyên tinh thạch, tên này là thiếu gia của đại gia tộc nào sao?"
"Ta phát hiện Tiểu ca này lại soai thêm nữa a?"
"Không do dự ném ra từng ấy nguyên tinh thạch, hắn cũng quá khoa trương a!!"
~~ La Phàm cùng Diệp Mộng nhìn thấy đống nguyên tinh thạch trong tay không nhịn được kinh ngạc, chất lượng nguyên tinh thạch rất mạnh, nếu so thì một viên bằng một ngàn viên tinh thạch thông thường, thậm chí độ tinh khiết còn hơn, vậy mà tên nam tử bạch y này tùy tiện ném ra, không phải quá khoa trương rồi sao?
Ngay cả Lưu Sở cũng không nén được kinh ngạt, hắn phức tạp nhìn thiếu niên đứng cạnh bản thân
"Huynh đệ, ngươi tên gọi là gì?"
"Tại hạ tên Đường Vũ, kính chào Lưu huynh."
Đường Vũ cười, khiêm tốn giới thiệu
"Từ nay về sau, Đường huynh đệ là bằng hữu của ta, chỉ cần huynh có việc gì, cứ đến kiếm viện tìm ta."
Nói xong Lưu Sở nhìn vào Diệp Mộng đang đứng bên cạnh La Phàm, không khỏi thất lạc, nhanh chóng bước ra khỏi sân đấu, biến mất
"Nếu không còn gì, Tại hạ cũng xin phép đi trước."
Đường Vũ cười, bước xuống khỏi sân đấu, thoát ly khỏi đám đông, từ từ đi vào đường lớn
"Phàm ca ca, muội có việc đi trước, tạm biệt huynh nha."
Diệp Mộng lưu luyến rời khỏi La Phàm
"Được, chú ý an toàn."
La Phàm cười xoa đầu nàng, sau đó cũng rời khỏi.
Thấy mọi chuyện kết thúc, đám đông cũng giải tán, nhưng sau này, liền cả thành đều biết, học viện xuất hiện thêm một thiên tài phù sư La Phàm, đồng thời xuất hiện một nam tử bạch y thần bí tùy tiện ném 18 nguyên tinh thạch ra mà không thèm chớp mắt
~~ Lúc này, vị thiểu niên bạch y ngồi trong một quán ăn, đôi mắt nhìn vào thực đơn
"Bà chủ, tiệm chỉ có cơm chiên thôi sao?"
Hắn bất đắc dĩ nhìn sang thiếu nữ đang từ trong bếp bước ra