• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận thấy Tiêu Quân không hề có phản ứng, An Lạc cũng không có tức giận, nàng cắn răng, cố gắng suy nghĩ xem mình còn có gì giá trị có thể trao đổi không, dường như nghĩ đến cái gì đó, mắt nàng bỗng sáng lên, hồ hởi nói: “Ngoài mười lăm viên Địa Võ Đan, ta có thể cho ngươi thêm một bảo vật, gọi Phiên Vũ Quỷ Giáp, thật lòng ta cũng không rõ nó có gì ngoài vô cùng cứng cáp, nhưng nghe các tiền bối nói nó ẩn chứa bên trong một năng lượng vô cùng khổng lồ, ta không biết cách dùng, vậy thì cho ngươi đi?”

“Phiên Vũ Quỷ Giáp?” Tiêu Quân nhíu mày, hỏi: “Ngươi có mang chứ? Đem ra cho ta xem nào.”

An Lạc vận dụng nhẫn không gian, từ trong đó lúc ra một bộ giáp nửa thân trên đen thùi lùi, hoa văn vô cùng kỳ lạ, Tiêu Quân nhận lấy giáp, chăm chú đánh giá.

Quan sát, sờ nắn một hồi, Tiêu Quân cũng không cảm thấy bộ giáp này có cái gì gọi là “ẩn chưa năng lượng khổng lồ”, nghĩ thông suốt, chàng liền thi triển Hỏa Kỳ Lân Thần Điển, tạo ra một ngọn lửa nhỏ đốt bộ giáp.

Mặc dù chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhưng lửa Kỳ Lân vẫn là lửa Kỳ Lân, cấp độ cực kì cao, ấy vậy mà đốt một lúc, bộ giáp vẫn trơ trơ, chẳng có chút dấu hiệu bị ảnh hưởng nào.

Trong nhận thức của Tiêu Quân mà nói, lửa Kỳ Lân đã là ngọn lửa cao cấp nhất, cũng có vài ngọn lửa cường đại không kém, nhưng tính ra cũng chỉ ngang bằng với lửa Kỳ Lân, không biết người tạo ra bộ giáp này dùng ngọn lửa nào để tạo ra bộ giáp nữa.

Bộ giáp này hai phần trước sau được móc nối bằng một khớp khóa, cũng không có gì khó mặc, chẳng qua kích cỡ bộ giáp chỉ có một, như Tiêu Quân mặc là vừa đẹp, còn An Lạc mặc vào thì quá rộng.

Thu lấy bộ giáp vào nhẫn không gian, Tiêu Quân mặt không cảm xúc quay sang An Lạc: “Bộ giáp này ta thu, giao dịch của chúng ta thành lập, chẳng qua mười lăm viên Địa Võ Đan ta không cần, để bù lại, ngươi chuẩn bị cho ta Bách Xà Thảo, Hỏa Linh Chi, Băng Tuyết Liên, Lá Thiên Tuế, Nấm Cao Đỏ, Thất Sắc Thảo, mỗi thứ mười phần, thế nào, so với mười lăm viên Địa Võ Đan cũng không có chiếm tiện nghi của ngươi chứ?”

Cái gì gọi là không chiếm tiện nghi, thật sự là quá tiện nghi cho… An Lạc rồi, không nói đến dược liệu có quý giá hay không, nhưng có dược liệu chưa chắc đã luyện chế được đan dược, hơn nữa số dược liệu Tiêu Quân cần so với số dược liệu để tạo ra mười lăm viên Địa Võ Đan thì ít giá trị hơn nhiều.

An Lạc nghĩ cũng không nghĩ, nhanh nhảu đồng ý: “Thành giao.”

Vốn dĩ Tiêu Quân định hỏi nàng có cần về nhà lấy dược liệu hay không thì An Lạc đã từ trong nhẫn không gian lấy ra đủ số dược liệu Tiêu Quân yêu cầu.

Tiêu Quân: “...” Đúng là chênh lệch giàu nghèo quá lớn đi.

Thu về dược liệu, cùng với bộ giáp đen thùi lùi vừa rồi, vậy là Tiêu Quân đã nhận đủ những gì giao kèo nói, chàng cũng không keo kiệt, liền đáp lại ánh mắt chờ mong của An Lạc: “Đồ ngươi đã giao đủ, vậy thì ta bắt đầu dạy ngươi hoàn thiện thần công luôn đi… trước hết, ta phải giải thích, thần công của ngươi cũng không phải khiếm khuyết thật sự, và đúng là ngươi đã luyện thành toàn bộ.”

An Lạc nghe xong, cũng không có cảm giác mình bị lừa, lại chờ đợi Tiêu Quân nói tiếp, thấy nàng không có phản ứng gì lớn, Tiêu Quân lại nói tiếp: “Nhưng thần công ngươi luyện, thật sự chỉ có phần “xác” mà thôi, thiếu hoàn toàn phần “hồn”, vậy nên nói nó không hoàn hảo cũng không phải sai, chỉ có điều sự thiếu hụt này ngoài ta ra cũng không ai biết.”

An Lạc chỉ hơi nhíu mày, cũng không bộc lộ cảm xúc gì lớn, suy nghĩ một chút liền hỏi: “Vậy ta phải làm thế nào để hoàn thiện nó?”

Tiêu Quân mỉm cười, cũng không đáp lại, trực tiếp thi triển Hắc Ám Sát Kỹ, một luồng chân khí màu đen từ cơ thể chàng phát ra, bao vây kín An Lạc.

An Lạc cũng không có chống đỡ, trực tiếp để chân khí màu đen bao vây mình, Tiêu Quân hỏi: “Cảm giác thế nào?”

An Lạc đúng sự thật trả lời: “Nhìn bề ngoài thì chân khí này có mật độ không thua gì lúc nãy ngươi thi triển, nhưng chúng lại gây áp lực cho ta vô cùng ít, áng chừng chỉ bằng một phần mười lúc nãy.”

Tiêu Quân gật đầu: “Đấy là sự khác biệt của có “hồn” và không có “hồn”, cùng một võ công, cùng một chiêu thức, cùng bỏ qua số nội lực tương đương để thi triển, nhưng hiệu quả lại khác một trời một vực.”

Nhìn thấy biểu lộ vô tội của An Lạc, Tiêu Quân mỉm cười nói tiếp: “Bí quyết là năng lượng tự nhiên, vốn dĩ số chân khí của ta tản mát khắp nơi, vì vậy không đạt hiệu quả gây áp lực lên cơ thể ngươi, nhưng…”

Nói đến đây, biểu cảm của Tiêu Quân thay đổi, hắc ám chân khí cũng như có thêm linh hồn, vốn dĩ tản mát khắp nơi thì tụ hợp toàn bộ lên cơ thể An Lạc, làm nàng áp lực như muốn quỳ xuống.

Đến đây, nhận thấy đã có hiệu quả trực quan, Tiêu Quân thu chân khí về, nói tiếp: “Ngươi không cần hiểu năng lượng tự nhiên là gì, hiện giờ ngươi cũng không thể hiểu được, nên không cần đi sâu tìm hiểu, giờ ta sẽ dạy ngươi cách hấp thụ năng lượng và điều khiển năng lượng tự nhiên. Nếu chỉ để tăng cường sức mạnh cho thần công của ngươi thì cũng không quá khó khăn, đại khái thì chỉ cần thành thạo nửa phần là đủ… được rồi, nhìn ta làm mẫu đây.”

Nói rồi Tiêu Quân đứng yên bất động, nhưng linh khí xung quanh như sắt gặp nam châm, cứ thế tiến nhập cơ thể chàng, dù chỉ là một phần rất nhỏ, chừng năm giây sau, chàng mở mắt ra, chân khí cơ thể lưu chuyển không ngừng như một cơn bão nhỏ: “Đó là hấp thụ năng lượng tự nhiên, năng lượng tự nhiên rất đa dạng, linh khí của trời đất cũng chỉ là một phần nhỏ của nó mà thôi… được rồi, giờ ta sẽ dạy ngươi Tiên Nhân Thuật thức thứ nhất, Thu Thập Năng Lượng.”

An Lạc không hổ là thiên tài trong thiên tài, Tiên Nhân Thuật có độ khó lớn vô cùng, ngay cả thức thứ nhất nhập môn cũng không ngoại lệ, vậy mà nàng chỉ cần dùng vỏn vẹn sáu ngày là có thể thành thạo, có thể sử dụng để thu thập năng lượng tự nhiên, tốc độ này đến Tiêu Quân cũng phải cảm thán.

“Được rồi.” Tiêu Quân lên tiếng: “Hiện giờ ngươi đã có năng lượng tự nhiên trong cơ thể, tuy rằng số lượng rất nhỏ, nhưng cũng đủ để hoàn thiện thần công của ngươi rồi, ngươi thử xem.”

Mấy ngày nay An Lạc và Tiêu Quân ngày đêm ở chung, có thể nói là ăn chung, ngủ chung, chỉ có lúc tắm rửa và… là ở riêng mà thôi, cả hai cũng mơ hồ hiểu được một chút tính cách của nhau. An Lạc tuy là công chúa hoàng thất, lại còn là thiên tài ngàn năm có một, thân phận tôn quý đến đỉnh điểm, thế nhưng ngoài việc có chút cầu kỳ ra thì cũng khá dễ sống chung.

Nghe Tiêu Quân nói, An Lạc liền thi triển Thánh Thể Thần Công, lần này chân khí màu vàng không có tản mát lung tung mà hoàn toàn nghe theo sự chỉ đạo của nàng, điều này làm An Lạc mừng rỡ không thôi.

“Được rồi, đại khái là vậy, thần công của ngươi của không chỉ có phát ra chân khí đơn giản như vậy, ngươi cứ từ từ tìm hiểu cách sử dụng năng lượng tự nhiên để kết hợp với thần công sao cho hiệu quả, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành, ngươi có ý kiến gì không?” Tiêu Quân mỉm cười ôn hòa lên tiếng.

An Lạc lắc đầu, dường như nàng bỗng nhận ra gì đó, liền níu tay Tiêu Quân lại, hỏi: “Ngươi phải đi sao? Chúng ta còn có thể gặp lại không?”

Tiêu Quân cười: “Hiện giờ ta có chút việc phải trở về, ngươi yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại.”

Nói rồi, chàng thi triển Lôi Hình Bộ, một mạch thẳng hướng Tiêu Gia mà chạy, chàng nói chắc chắn gặp lại, chứ không phải có duyên gặp lại cũng không phải nói chơi, dù sao An Lạc cũng có phủ đệ riêng, chàng muốn tìm đến gặp cũng không khó.

An Lạc ngẩn ngơ, cứ thăm thẳm nhìn về Tiêu Quân cho đến khi hình bóng của chàng hoàn toàn biến mất…

Chắc chắn gặp lại à? Ta… Bổn công chúa thật hy vọng đấy!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK