Tàng Vân Tự trên núi Bát Tiên, nơi đó có rất nhiều cao tăng đức cao vọng trọng, trong số đó có một vị đại sư danh hào Vi Tuệ Giác tinh thông thuật đoán mệnh. Ông từng xem mệnh cho Tuyên Đế, nói rằng Tuyên Đế nửa đời trước mệnh đồ lận đận, nếu chưa đến tuổi thì chưa được chạm vào nữ sắc, nếu không sẽ gặp phải đại kiếp.
Đây là lời mà Tuệ Giác đại sư nói với Tuyên Đế khi hắn còn thiếu niên, còn nói thấy trên người hắn thuần chính long khí, tương lai sẽ đưa Tuyên triều trở thành quốc gia hưng thịnh đứng đầu.
Tuệ Giác đại sư thưở ấy đã đạt đến thiên mệnh chi niên, những lời tiên đoán trước đây không cái nào không linh nghiệm. Mà khi đó tiên đế đại động tác liên tục, rất có khả năng phế thái tử, làm cho trên dưới triều đình hoang mang bàng hoàng, nhiều triều thần trong lòng do dự bất định. Lời nói này của Tuệ Giác đại sư, khiến cho nhiều người như ăn định tâm hoàn, yên tâm kiên định theo phe thái tử.
Vì thế nên lời tiên đoán trên người Tuyên Đế đã không phải là bí mật gì, chỉ cần có tâm nghe ngóng là biết. Điều khiến Tín Vương Phi khó tin là, Tuyên Đế đã xưng đế rồi, hắn có thể nhẫn đến năm ba mươi tuổi mới tuyển tần phi sao? Hơn nữa chẳng lẽ thần tử Tuyên triều sẽ đáp ứng?
Thái Hậu thấy thần sắc nàng liền hiểu trong lòng nàng nghi hoặc cái gì, trong lòng thở dài. Ban đầu vị trí thái tử của Tuyên Đế bất ổn, bọn họ nghe nói Tuệ Giác đại sư là nhân nghĩa chi sĩ, sợ chống không nổi chiêu trò của Yêu Phi, nên đã mời ông đến, hi vọng ông có thể nói vài lời tốt cho Tuyên Đế trước mặt quần thần.
Không ngờ Tuệ Giác đại sư sau khi khen ngợi, còn tự ý nói thêm mấy câu. Mới đầu Thái Hậu nửa tin nửa ngờ, không cho là thật. Năm Tuyên Đế mười bảy, bà tự mình đưa cung nữ thiếp thân đến trước giường hoàng thượng dạy dỗ chuyện khuê phòng. Nào ngờ đêm đó Đông cung cháy lớn, ánh lửa đỏ sáng rực nửa hoàng cung, may mà sau đó không xảy ra chuyện gì.
Sau này chờ Tuyên Đế lên ngôi, Thái Hậu suy nghĩ chọn cho hắn vài người. Chọn lựa mấy tháng, người cũng truyền vào trong cung để kiểm tra, cuối cùng chọn được con gái của một vị Đại học sĩ, thánh chỉ sắp hạ, Tuyên Đế bỗng nhiên bệnh nặng, bệnh hung đến không báo trước làm các vị Thái y gấp đến độ sốt ruột. Thái Hậu lại nhớ đến những lời của Tuệ Giác đại sư trước đây, lập tức đốt đi thánh chỉ, nháy mắt bệnh tình Tuyên Đế chuyển tốt lên.
Kinh qua hai chuyện này, Thái Hậu không dám coi những lời tiên đoán đó là trò đùa nữa, cũng không vội thúc ép Tuyên Đế bổ sung hậu cung.
Chẳng qua mỗi lần thấy hai đứa con của Tín Vương, trong lòng Thái Hậu vẫn khẽ thở dài. Từ khai quốc tới nay, nào có quân vương nào như con trai bà, phải chờ đến ba mươi tuổi mới có thể thành thân tuyển phi. Sinh con nối dõi từ trước đến nay luôn là hoàng gia đại sự, bà cho dù trong lòng có tích tụ bao nhiêu cũng đành chấp nhận.
Những lời này không tiện nói với con dâu Tín Vương Phi, bà chỉ lắc đầu, chuyển chủ đề.
“Chủ tử.” Ma ma của Cảnh Mân bước chân hốt hoảng chạy tới, “Không xong rồi, tiểu thiếu gia bị thương.”
“Cái gì?” Tín Vương Phi nhất thời đứng lên, hoa dung thất sắc, “Cái gì? Nguyên Hàm bị làm sao?”
“Nguyên ma ma ôm con mèo đến, tiểu thiếu gia muốn chơi với nó. Nhưng mèo con lạ thiếu gia, xù lông cào ngài ba vết trên tay.”
“Vết cào có nặng không?”
“Cái này ngược lại không.” Mễ thị giọng nói vẫn có chút hoảng, “Chỉ là ba vết cào đó rất sâu, rất đỏ.”
Tín Vương Phi tạm yên tâm, hai tay buông ra, “Vậy hẳn không có gì đáng ngại.”
Nàng nóng lòng muốn đi xem con trai, ánh mắt vừa chuyển, Thái Hậu đã phát hiện, bà đỡ tay Từ ma ma chậm rãi đứng dậy, “Đi đi, ai gia cũng muốn đi xem Nguyên Hàm, Liên Hương, ngươi mau đi mời Thái y.”
Từ ma ma cẩn thận đỡ, nói nhỏ với Tín Vương Phi: “Con mèo đó sợ là con mèo mà cô nương nuôi Tuyết Bảo Nhi, vương phi yên tâm, Tuyết Bảo Nhi mới mấy tháng tuổi, lực đạo rất nhỏ, khẳng định không có việc gì.”
Nghe được đây là vật cưng của tiểu cô nương trong lòng Thái Hậu, mí mắt Tín Vương Phi hơi giật, “Hi vọng thế.”
Mấy người đi vào thiên điện, có tiếng nước chảy róc rách, thì ra là phát ra từ nai con phun nước, nước băng đang tan từ từ chảy xuống, cực kì có sức sống. Thái Hậu gật đầu nói, “Đợi mấy ngày nữa, trời hẳn sẽ ấm hơn.”
“Đúng vậy, trời lạnh lâu như vậy, nếu ấm lên sẽ tốt hơn.” Tín Vương Phi đỡ tay phải Thái Hậu, “Chờ hoa đào trong phủ nở, còn phải mời Thái Hậu cùng đến thưởng thức.”
“Hoa đào Tín Vương Phủ nổi tiếng nhất kinh thành đã lâu.” Thái Hậu khẽ nhếch miệng, “Đến lúc đó lão nhân gia ta cũng muốn đi ngắm thử một chút.”
Từ ma ma lên trước một bước vén rèm lên, cảnh tượng ấm áp trong phòng hiện lên mắt mọi người.
Lò sưởi mạ vàng ấm áp đặt giữa phòng, Tuyên Đế ngồi trên bàn đọc sách, yên lặng nhìn một bên. Tiểu cô nương ăn mặc tròn vo nằm trên giường, mèo con trắng muốt trong ngực nàng bất mãn kêu meo meo, Cảnh Mân đứng đối mặt với nó, đang giảng đạo lý cho nó, “Ta đâu có khi dễ ngươi, ngươi cào ta làm gì, coi chừng muội muội không thích ngươi nữa.”
“Meo meo, meo meo meo.” Mèo con ném lại một ánh mắt khinh thường.
Tri Y mờ mịt nhìn một người một mèo ồn ào với nhau, vất vả mới chờ được Cảnh Mân dừng nói liền chỉ vào tay hắn, “Đau.”
“Muội muội nói cái này?” Cảnh Mân hì hì cười một tiếng, “Không đau lắm đâu, ta lừa con mèo này đấy, cha mẹ ta đánh còn đau hơn.”
Tri Y nhìn hắn, giơ khăn tay lên chỉ, lặp lại, “Đau.”
Tín Vương Phi tâm hạ xuống hơn nửa, xì một tiếng bật cười, hành lễ với Tuyên Đế, hai chân ba bước đến chỗ con trai, nhẹ vặn lỗ tai hắn, “Đau? Đồ khỉ con, ngươi nói xem, ta với cha ngươi ai đánh đau hơn?”
Nàng vốn không muốn dạy dỗ nhi tử trước mặt Tuyên Đế và Thái Hậu, nhưng cái đứa nhỏ này lại giống hệt cha nó, thường xuyên chọc cho nàng dở khóc dở cười.
Thấy mấy vết nhàn nhạt trên tay Cảnh Mân, nàng quay lại có chút tức giận với Mễ thị, nói nhỏ, “Chỉ là vết thương nhỏ như vậy, bị ngươi nói không thể chữa được làm ta sợ chết khiếp.”
Mễ thị lúng túng không dám đáp, chỉ biết cúi đầu nghe dạy dỗ.
Nhớ lại còn có người khác ở đây, Tín Vương Phi sửa sang lại tóc mai, xoay người lại cười nói, tư thái ổn trọng, “Khiến mẫu hậu và Hoàng Thượng chê cười rồi.”
“Không sao thì tốt, chờ lát nữa Thái y tới, để cho hắn bốc thêm chút thuốc.” Thái Hậu cũng yên tâm, thấy Tri Y tò mò chăm chú nhìn Tín Vương Phi, hiếm khi nổi lên hứng thú, “Hàm Hàm đang nhìn gì vậy?”
Trong cung không có phi tần, từ Thái Phi Thái Hậu, mỗi ngày Tri Y chỉ gặp mấy ma ma và tiểu cung nữ, đây là lần đầu tiên Tri Y gặp nữ tử khác biệt như Tín Vương Phi. Huống chi Tín Vương Phi trời sinh mỹ mạo, khí chất uyển chuyển, cho dù lúc giáo huấn Cảnh Mân cũng không có vẻ hung dữ, mặt mang nét nửa giận nửa không cười yếu ớt, thoáng nhìn vô cùng dễ gần.
Tri Y nhớ đến lời mà Từ ma ma miêu tả ngày xưa, vui mừng reo lên, đưa ra bàn tay nhỏ bé, “Nương, nương.”
Mọi người ở đây ngẩn ra, bất động không biết làm gì. May là Tín Vương Phi phản ứng nhanh, thấy tư thế muốn ôm của Tri Y, tiến lên hai bước ôm lấy nàng, ôn nhu nói: “Ai, ta hôm nay đến hoàng cung một chuyến, còn nhặt được một tiểu khuê nữ, ngày tháng sau này không còn buồn nữa rồi.”
Cảnh Mân mở to mắt: “Thì ra đúng là muội muội à?” Nói xong bị Tín Vương Phi không nặng không nhẹ đánh một cái.
Tuyên Đế ngẩng đầu lên, đập vào mi mắt là khuôn mắt tươi cười nhỏ nhắn của Tri Y, nàng còn học bộ dáng người khác thân cận nàng, hôn một cái lên mặt Tín Vương Phi.
Từ ma ma nháy mắt có chút buồn bã, ngón tay siết chặt khăn, quay lại từ ái nói: “Cô nương, đây… không phải nương của ngài.”
“Hả?” Tri Y nghi ngờ.
Thái Hậu hoàn hồn, ra hiệu Từ ma ma ôm lấy Tri Y, hơi gật đầu, “Từ ma ma nói đúng, đây là nương của vị tiểu ca ca này, Hàm Hàm có thể kêu di mẫu.”
Bà có ý muốn để Hàm Hàm làm chất tôn nữ của mình, vì vậy gọi Tín Vương Phi một tiếng di mẫu cũng không quá đáng.
Tín Vương Phi tâm tư linh hoạt, qua vài câu đã nhìn ra được tiểu cô nương này có địa vị không thấp trong lòng Thái Hậu, là một đứa bé khiến người thương, thanh âm càng mềm nhẹ hơn, “Đúng, Hàm Hàm có thể gọi ta là di mẫu.”
“Di…di?” bởi vì sự kiện hai canh giờ ngoài trời kia, Tri Y cho đến bây giờ rất khó để nói được một câu hoàn chỉnh, khi nói đều là một hai từ, nếu không với đứa trẻ từng này tuổi, nói chuyện sẽ lưu loát hơn nhiều.
Tín Vương Phi mỉm cười đáp lại, Tri Y vẫn cảm thấy khó hiểu, “Nương?”
Từ ma ma trong lòng căng thẳng, không hiểu tại sao cô nương lại nhớ nương lúc này. May mà bà không phải mới đi theo cô nương một hai ngày, một câu “Cô nương, Tuyết Bảo Nhi lại muốn chạy” đã thành công dời đi sự chú ý của Tri Y, để nàng sớm quên chuyện này.
Cảnh Mân cũng quấn lấy Tri Y cùng chơi với mèo con, đề tài này nhất thời được cho qua, Thái Hậu khẽ thở dài, “Ngươi sớm về phủ đi, Nguyên Mậu cũng cần người chăm sóc, lấy tính cách của Văn Đồng, ngươi không ở trong phủ, ai gia không yên tâm nổi.”
Văn Đồng là nhũ danh của Tín Vương, sau khi lấy Tín Vương Phi thì Tín Vương thu liễm hơn nhiều, không có những đoạn ngày tháng ở thanh lâu sở quán nữa, thay vào đó chuyển sang mê mẩn đấu dế chọi gà, thật khiến người ta bó tay.
“Mẫu Hậu nói phải, nhưng mà Nguyên Hàm nhớ người, muốn ở với người lâu hơn chút, mong Thái Hậu thưởng chúng con một bữa cơm.” Tín Vương Phi ôn thanh xảo ngữ, khiến Thái Hậu không khỏi bớt ưu sầu, nở nụ cười, “Nó chỉ là một con khỉ con, chẳng lẽ ai gia không mời nổi các ngươi một bữa cơm.”
Tuyên Đế tới đây chỉ vì muốn thỉnh an Thái Hậu tiện thể nhìn xem Tri Y, Tín Vương Phi ở Kính Hòa cung dùng bữa, hắn không tiện lưu lại, sau khi hỏi thăm Thái Hậu vài câu thì trở về Thần Quang điện. Không ngờ Tri Y nhanh mắt, thấy hắn rời đi, y y a a mấy tiếng, An Đức Phúc nhìn thấy vội nói: “Hoàng Thượng, Mộ cô nương đang gọi ngài.”