Khương Uyển bước vào Vũ Thư trai chỉ thấy Trần Văn, tùy tùng đi theo Khương Thần chạy ra tươi cười đón nàng đi vào.
- Đại tiểu thư người đến, ngũ thiếu gia đang ở sau viện nhắn tiểu thư đến thì cứ ra thẳng đó là được.
Khương Uyển gật đầu rồi theo trí nhớ của nguyên thân đi ra sau viện.
Đến nơi nàng nhìn thấy một thiếu niên đang rất không có hình tượng mà ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ có chút nhếch nhác, chật vật.
Có vẻ hắn đang rất chăm chú nên nàng bước đến hắn cũng không phát hiện.
Hình ảnh này rơi vào mắt Khương Uyển, khiến nàng nhất thời không thể nào liên hệ người này với hình tượng soái khí ngời ngời trong trí nhớ của nguyên thân được.
Khương Uyển gọi hắn một tiếng, lúc này hắn mới giật mình quay người lại, thấy người đến là nàng liền đứng dậy nhẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Đưa tay sờ đầu nàng cưng chiều nói.
- Muội đến rồi a, mấy tháng không gặp đã xinh đẹp hơn rồi.
Đã khỏe hẳn chưa? Nhảy nhót được thế này thì chắc đã khỏe rồi a.
Khương Uyển ngơ ngác nhìn nụ cười này thầm nghĩ.
- So với tiểu thịt tươi lúc trước còn muốn đẹp hơn a.
Rồi tò mò liếc qua đằng sau hắn.
Khương Thần hấy muội muội nhà mình đang nhìn xuống vật nhỏ hắn liền giải thích.
- Tiếu Tiếu đây là tiểu hồ ly lúc trước ta du ngoạn quaTuyền Châu gặp được.
Ta đã mang theo nó mấy tháng nay, không ngờ trên đường về chẳng biết đã ăn nhầm thứ gì bị ốm mất.
Nói rồi hắn thở dài một cái.
Lúc này Khương Uyển mới nhìn kỹ thấy sau lưng hắn có một cái ổ nhỏ được đặt trên một cái giường.
Chăn lót trong ổ nhỏ đều là gấm vóc.
Nhìn qua thật ấm áp.
Xung quanh còn bày ra đủ loại đồ chơi của thú cưng.
Trong ổ có một tiểu hồ ly đang nằm cuộn tròn giống như một chú mèo con.
Hồ ly này hẳn là tiểu hồ ly mà nha hoàn Tiêm Tiêm đã nhắc đến với nàng.
Khương Thần không hề để nó vào trong lồng, có lẽ vật nhỏ này đã được huấn luyện, thân thuộc với con người rồi.
Nhìn bộ lông màu đỏ lửa của nó thật đẹp.
Nhưng lúc này nhìn có vẻ rất suy yếu, Khương Uyển có thể cảm nhận được hơi thở mong manh của nó.
Nàng có cảm giác tiểu hồ ly này sắp không xong rồi.
Khương Uyển lại càng có thêm quyết tâm muốn thử.
Đúng vậy, nàng định dùng tiểu hồ ly này để thử linh tuyền trong không gian của nàng.
Theo nàng thấy, đối với cây cỏ linh tuyền có tác dụng lớn giống như loại dược tốt nhất.
Vậy thì với động vậy cũng không thể có tác dụng xấu được.
Lại nhìn lên khuôn mặt đang lo lắng đến nhăn lại của Khương Thần nhìn tiểu hồ ly nàng lại có chút do dự.
Nhỡ chẳng may nàng làm tiểu hồ ly này của hắn hỏng luôn thì có bị đánh không.
Nàng sống ở hiện đại, đã thấy qua có người nuôi thú cưng đến phát cuồng.
Nàng không hề bất ngờ trước thái độ lo lắng của Khương Thần với tiểu hồ ly.
Nhưng Tiêm Tiêm bên cạnh khác, nàng ta chưa bao giờ thấy con vật nào được coi trọng như vậy nên ngạc nhiên đến há hốc mồm, theo nàng thấy thì con tiểu hồ ly này sống sung sướng còn hơn cả nàng nữa.
Khương Uyển cũng không rảnh để ý đến suy nghĩ của Tiêm Tiêm.
Nàng đang nghĩ cách để một mình có thể ở cùng tiểu hồ ly một lúc, như vậy nàng mới có cơ hội ra tay được.
Nàng liếc nhìn qua Khương Thần.
- Ngũ ca, ca gọi muội đến là có đồ muốn đưa muội phải không?
Khương Thần a một tiếng, cười với nàng.
- Mải xem tiểu Ly quên mất, Tiếu Tiếu ở đây đợi ngũ ca một chút, ta có cái này tặng cho muội.
Nhất định muội sẽ rất thích.
Khương Uyển chỉ có mong thế liền gật đầu cười đáp ứng.
Thấy nàng nhu thuận như vậy Khương Thần cũng cười cười lại xoa đầu nàng rồi đi ra ngoài.
Khương Thần vừa đi, Khương Uyển liền quay qua Tiêm Tiêm nói nàng hơi khát, để Tiêm Tiêm đi lấy nước.
Thấy người đã đi hết, Khương Uyển liền quay qua nhìn yiểu hồ ly đang nằm trong ổ.
Nàng cũng không chần chừ nhanh chóng đến gần trước ổ nhỏ, hơi thở của tiểu hồ ly đã thật sự rất yếu ớt.
Khương Uyển liền dùng suy nghĩ dẫn một ít linh tuyền ra lòng bàn tay.
Một mùi hương rất nhẹ truyền ra, nếu Khương Uyển chưa từng đi vào không gian thì chắc chắn cũng không nhận ra được mùi hương này là từ linh tuyền phát ra.
Tiểu hồ ly đang nhắm mắt nằm im bỗng nhiên như bị k.ích thíc.h mở to mắt, Khương Uyển có cảm giác nó đang rất hưng phấn nhìn chằm chằm vào tay nàng, chính xác là nhìn vào nước trong lòng bàn tay của nàng.
Khương Uyển nhanh chóng đưa đến trước mặt nó, tiểu hồ ly vội vã vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra li.ếm liế.m.
Khương Uyển hồi hộp, vừa lo tác dụng của linh tuyền, vừa sợ Khương Thần bất ngờ quay lại.
Tim nàng đã đập loạn lên rồi.
Thấy hồ ly đã li.ếm hết nước trong tay, liền đứng sang một bên như chưa có chuyện gì xảy chăm chú theo dõi phản ứng.
Đột nhiên, tiểu hồ ly phát cuồng nhảy dựng lên.
Đúng lúc Tiêm Tiêm đi vào, thấy vậy nàng ta lại lần nữa bị ngạc nhiên đến trợn mắt há hốc mồm.
Lúc nàng ta vừa đi vào cũng thấy tiểu hồ ly này sắp không xong đến nơi rồi, thế nào bây giờ lại có sức mà nhảy nhót chứ.
Khương Uyển đứng một bên đang rất lo lắng.
Hai chủ tớ bất giác nhìn nhau.
Đều nhìn thấy vẻ khó hiểu cùng khó tin trong mắt đối phương.
Khương Uyển thật sự sợ, lại thấy thấp thoáng bóng dáng Khương Thần trở lại rồi.
Nàng chột dạ đưa một ánh mắt cầu cứu sang Tiêm Tiêm.
- Làm sao bây giờ?
Tiêm Tiêm mặt đau khổ lắc lắc đầu.
Lúc này Khương Thần cũng phát hiện ra bất thường đi nhanh vào phòng, hắn nhìn thấy tiểu hồ ly của mình thế mà lại đang giãy đành đạch dưới đất như đang chịu thống khổ rất lớn vậy.
Hắn nghi ngờ nhìn về phía Khương Uyển chỉ thấy nàng cũng đang trợn mắt ngạc nhiên, trong mắt còn có sợ hãi cùng không dám tin tưởng hỏi hắn.
- Ngũ ca, tiểu hồ ly của ca đây là làm sao vậy? Đột nhiên lại nhảy xuống đất giãy giụa, muội rất sợ a.
Khương Thần nghẹn lời, hắn vốn đang định hỏi nàng nhưng nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng lời đến miệng lại nuốt trở lại.
Hắn lo lắng quay lại nhìn tiểu hồ ly đang lăn lộ dưới đất..
Danh Sách Chương: