Hắn uống một hớp nước, buông cái ly nhìn Từ đại thúc nói: "Đại thúc nói ta nghe một chút, đương gia ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Từ đại thúc thở dài một hơi, bắt đầu kể đầu đuôi mọi việc, nguyên nhân gây ra mọi chuyện cũng chỉ là bởi vì một cái nhã gian.
Huyện thừa gia tiểu ca nhi tới trước, ngồi vào nhã gian cuối cùng của tửu lâu, một lát sau Chân gia tiểu thư cũng đến, lại cố tình muốn vào nhã gian cuối cùng, làm cách nào cũng không chịu buông tha.
Kỳ thật người sáng suốt đều biết, căn bản là không phải chỉ bởi vì một chỗ ngồi, mà bởi vì tiểu ca nhi của Huyện thừa gia đã cùng Lạc cử nhân đính hôn.
Trong huyện ai không biết Chân cử nhân vẫn luôn muốn cho Lạc cử nhân làm con rể của hắn, bản thân mình là cử nhân, con rể tuổi còn trẻ cũng là cử nhân, lớn lên còn tuấn tú lịch sự, cũng coi như là rạng rỡ mặt mũi Chân gia.
Nhưng cố tình Lạc cử nhân này lại coi trọng tiểu ca nhi của huyện thừa, nếu là nữ nhân thì cũng bình thường, cố tình lại là một tiểu ca nhi.
Nói đến chuyện này, Từ đại thúc mới ý thức được chính mình vừa nói gì, vội giải thích: "Linh Trạch, ta không có ý xem thường tiểu ca nhi."
Cố Linh Trạch biết Từ đại thúc khẳng định không có ác ý, để cho ông tiếp tục nói.
Chân tiểu thư từ trước đến nay kiêu ngạo, không nghĩ tới chính mình bại bởi một cái tiểu ca nhi, trong lòng đã sớm lửa giận công tâm, cho nên mới cố tình gây sự, muốn giáo huấn tiểu ca nhi này một chút.
Tiểu ca nhi Huyện thừa vừa mới bước chân vào nhã gian, Chân tiểu thư liền vênh váo tự đắc theo sát phía sau lên lầu, nhìn theo hướng đối phương đang đi nói: "Tửu lâu này của các ngươi cũng không sợ dơ bẩn, thứ người bẩn thiểu hôi thối như vậy cũng có thể ngồi vào được nhã gian, thật sự là không muốn tiếp tục làm ăn nữa hay sao."
Lời này nói rất khó nghe, nghe như là đang nói tiểu ca nhi, ở đây ai không biết nàng là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Không đợi nàng tiếp tục mở miệng, tiểu ca nhi đã ngẩng đầu nhìn về hướng nàng đang đứng.
Vừa định mở miệng răn dạy, phía sau liền truyền đến giọng nói của Lạc cử nhân, "Minh ca nhi, chúng ta đi."
Kia Minh ca nhi buông xuống chung trà trong tay, bảo tiểu tư bên người đi đến cửa cầu thang.
Lúc này Chân tiểu thư mặt đã đỏ bừng một mảnh, thân mình cũng hơi hơi phát run.
Lúc này, thanh âm Lạc cử nhân lại truyền đến: "Thân là nữ tử, nói chuyện làm việc thế nhưng khắc nghiệt như vậy, ngươi có biết mỗi câu nói, hành động của mình cũng là đại diện cho mặt mũi Chân gia hay không."
"Ngươi nói lời hạ thấp người khác như vậy, mọi người nhìn vào sẽ chỉ nghĩ phụ thân ngươi không biết dạy con" Vừa dứt lời, liền mang Minh ca nhi ra khỏi tửu lâu.
Tiểu thư Chân gia ban đầu chỉ là tức giận đỏ mặt, nhưng hiện tại mặt chính là đen nha cái đít nồi.
Ai cũng biết nàng luôn lấy cái danh xưng nhi nữ cử nhân lấy làm vinh, Lạc cử nhân liền cố tình chọc vào chỗ đau của nàng.
Chân tiểu thư nguyên bản một lòng ái mộ tức khắc chuyển hóa thành hận ý ngập trời, nghiến răng nghiến lợi hồi phủ.
Kết quả không quá mấy ngày liền xảy ra chuyện, Chân tiểu thư buổi tối đầu tiên phát ra một trận gào thét chói tai, tê tâm liệt phế, sau đó bắt đầu ăn không ngừng.
Trong miệng luôn chứa đầy đồ ăn, bụng to lên cứ như đang thai nghén, nhưng vẫn luôn la hét đòi ăn.
Chân cử nhân bất đắc dĩ kêu người làm đem Chân tiểu thư đánh ngất, nhưng tật xấu này đến rất kỳ quặc, đại phu cũng căn bản nhìn không ra nguyên nhân rốt cuộc tại sao lại mắc bệnh như vậy.
Hiện tại đã năm sáu ngày, chẳng những bệnh trạng không hề giảm bớt, ngược lại còn mỗi lúc một nghiêm trọng.
Chân tiểu thư lúc trước cũng chỉ ăn cơm cùng thức ăn, hiện tại ngay cả chăn hay quần áo đều bắt đầu cắn xé, mặc kệ thứ gì đều phải bỏ vào trong miệng nhai.
Chân cử nhân trực tiếp mang hạ nhân đến chặn trước cửa tửu lâu, nói nơi cuối cùng Chân tiểu thư đến chính là chỗ này, nhất định là đụng phải đồ vật không sạch sẽ ở đây cho nên mới bị như vậy.
Kỳ thật chính là Chân cử nhân không có mặt mũi đi tìm huyện thừa tính sổ, bản thân cứ tìm bừa một cái cớ, đổ hết tội lỗi lên đầu tửu lâu này.
Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, đương gia đi huyện nha cáo trạng.
Không nghĩ tới này huyện lệnh cũng mặc kệ không muốn quản, sợ Chân tiểu thư sống sờ sờ bị no chết, rốt cuộc Chân cử nhân cũng là em rể của thông phán trên phủ thành, chính mình cũng không nên đắc tội.
Chân cử nhân đã có sẳn chỗ để trút giận, mình tội tình gì phải đưa đầu vào.
Hiện tại cửa tửu lâu vẫn luôn bị chặn lại, bên trong bàn ghế chén đĩa trà cụ đều bị đập phá rơi đầy đất.
Đương gia muốn đem tửu lâu bán đi cũng không có biện pháp, ở huyện thành có ai không biết tửu lâu là đang đắc tội Chân cử nhân, thật sự là rơi vào đường cùng.
Đây là toàn bộ quá trình sự việc, Cố Linh Trạch nghe xong một lúc sau một tay chống cằm, một tay gõ bàn, nghiêng mặt hỏi: "Chân cử nhân kia có tiền sao?"
Từ đại thúc không nghĩ tới hắn nghe xong mọi việc lại hỏi một câu như vậy, nhưng vẫn là trả lời: "Cử nhân lão gia khẳng định là so với dân đen chúng ta nhiều tiền nhiều của, hơn nữa Chân gia này nguyên bản cũng là nhà có tiền, ở huyện thành có không ít sinh ý."
Cố Linh Trạch nghe xong câu trả lời này thập phần vừa lòng, lập tức đứng lên nói: "Vậy là tốt rồi, Từ đại thúc chúng ta đi thôi."
Hai cha con Từ gia không nghĩ tới Cố Linh Trạch dứt khoát như thế, không đợi ăn xong cơm sáng liền phải xuất phát, Cố Linh Trạch trong lòng suy nghĩ "làm thịt" nhà giàu loại chuyện này thật sự là một phút đều không chờ được.
Từ đại thúc đi mượn xe bò, Đào đại thẩm đưa theo mười cái bánh bao để bọn họ mang theo ăn trên đường, Cố Linh Trạch vẫy tay tạm biệt đệ đệ muội muội liền xuất phát.
Xe bò dọc theo đường đi lắc lư khiến hắn cái gì cũng ăn không vô, thật vất vả tới được huyện thành, liền đối với Từ đại thúc nói: "Ngài đến tửu lâu đợi ta trước, nói cho ta đường đi như thế nào, ta một mình đến Chân phủ là được."
Từ đại thúc do dự một hồi, dặn dò hắn không cần miễn cưỡng, Chân cử nhân kia chính là một người không nói lý.
Cố Linh Trạch bĩu môi nói: "Ta biết hắn là người không nói lý, cho nên mới không cho ngài đi theo, bằng không hắn sẽ cảm thấy ta là do các ngươi mời đến giải quyết sự tình, hẳn là các ngươi cho ta thù lao, hắn khẳng định sẽ nói móc xem thường ra mặt."
Từ đại thúc nghe hắn nói như vậy liền biết hắn đã dự liệu trước mọi chuyện, chỉ đường đi cho hắn xong, chính mình xoay người trở về tửu lâu.
Cố Linh Trạch đi bộ một hồi, tới cửa Chân phủ ngẩng đầu nhìn không khí xung quanh, hắn cười cười, liền biết phỏng đoán trước đó của mình không sai.
Đi ra phía trước gõ cửa, cửa mở, một cái đầu ló ra, gã sai vặt trên dưới đánh giá hắn sau đó hỏi: "Ngươi tìm ai?"
"Ta ai cũng không tìm, là tới giúp phủ các ngươi giải quyết phiền toái."
Cố Linh Trạch tuy rằng lớn lên mặt mũi sáng sủa, khí chất độc đáo, nhưng ăn mặc lại vô cùng rách nát.
Có vài người mắt chó luôn nhìn người qua vẻ bề ngoài, chỉ quan trọng bề ngoài không quan trọng người nào, tên sai vặt trước mắt chính là loại người này.
"Mau cút đi, không phải con chó con mèo nào cũng có thể bước vào Chân phủ" Nói xong liền chán ghét vẫy tay, sau đó dùng sức đóng cửa lại.
Cố Linh Trạch cũng không tức giận, rốt cuộc cũng không thể cùng một con chó trông cửa so đo.
Nói xong từ tay áo lấy ra một lá bùa, hai ba động tác liền gấp thành một con hạc giấy, sau đó đối với hạc giấy thổi một ngụm khí, hạc giấy kia thế nhưng cử động.
Cố Linh Trạch đối với hạc giấy thấp giọng nói mấy câu, hạc giấy cọ cọ lòng bàn tay hắn, liền hướng bên trong Chân phủ bay đi.
Chân cử nhân vì sự việc quan trọng, tự mình ra cửa nghênh đón, không nghĩ tới mở cửa ra chỉ nhìn thấy một tiểu ca nhi trẻ tuổi đứng phía trước, không khỏi ngẩn người, này cùng hắn tưởng tượng khác biệt quá lớn.
Thời điểm hạc giấy kia bay đến chính sảnh, hắn đang vì chuyện của nhi nữ mặt ủ mày chau.
Sự việc xảy ra như vậy, toàn bộ huyện đều đã biết nữ nhi của hắn bị điên rồi, những người đó khẳng định sẽ ở sau lưng hắn châm biếm, cười cợt.
Ngẩng đầu tùy ý thả lỏng một lát, kết quả lại ra một thân mồ hôi lạnh, chỉ thấy một con hạc giấy màu vàng thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm hắn.
Tuy rằng hạc giấy không có đôi mắt, nhưng hắn chính là có loại cảm giác này.
..........
Hết chương 8.