• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thố Lạt

Mai Lạc ủ rũ rời khỏi văn phòng của anh, đi xuống dưới tòa nhà, một người vỗ nhẹ vào vai cô tù phía sau, cô quay đầu đầy vui sướng, “Tử...” Nói được một nửa, quay đầu lại thấy Trịnh Vũ Hạo đứng trước mặt mỉm cười với cô, Mai Lạc có chút thất vọng, nhưng lập tức lấy lại tinh thần “Học trưởng, sao anh lại ở đây.”

“Phải là anh hỏi sao em lại ở đây chứ.” Trịnh Vũ Hạo có lẽ cũng đoán được nguyên nhân cô đến đây.

“À, em... em tới trả đồ thôi.” Mai Lạc cũng không biết sao mặt lại đỏ lên, nhưng lại khổ sở động lòng người.

“Vậy có rảnh không, chúng ta nói chuyện một lát.” Trịnh Vũ Hạo dịu dàng hỏi.

“Học trưởng, ngại quá, buối chiều em còn phải đi làm, nơi này cách nơi làm việc của em hơi xa, em còn phải chạy về.” Nơi làm việc của cô và văn phòng của anh không phải chỉ hơi xa mà thôi, trước tiên cô phải ngồi xe buýt, sau đó chuyển sang tàu điện ngầm mới có thể đến nơi.

“Anh đưa em đi, dù sao chuyện phải làm cũng xong rồi.” Anh vốn hẹn đám người Cố Tử Thanh cùng ăn cơm, anh đợi dưới lầu, Trịnh Vũ Yên lên đón người, không ngờ lại thấy bóng dáng nhỏ xinh này.

“Được, vậy phải làm phiền anh rồi.” Mai Lạc gật đầu.

Thật ra Mai Lạc đã quá quen người đàn ông ôn nhuận như ngọc trước mắt này, luôn ga lăng phong độ.

Lần đầu Mai Lạc gặp Trịnh Vũ Hạo là khi cô ở Luân Dôn, đàn piano tại một nhà háng, có người khách uống rượu cố ý gây sự, không chỉ ôm ôm ấp ấp cô, còn hôn cô, cô liều mạng đẩy ra muốn chạy trốn, nhưng sức không lớn bằng anh ta. Mọi người xung quanh đều xem kịch vui, ngay cả quản lí nhà hàng cũng để khách hàng là thượng đế.

Mai Lạc thật sự vừa bối rối vừa sợ hãi, đi đó là Trịnh Vũ Hạo ra tay giúp đỡ, kéo người đàn ông say rượu kia ra, cũng dẫn cô rời khỏi nhà hàng. Sau khi nói chuyện mới biết thì ra anh cũng là học trưởng của mình tại đại học nghiên cứu Luân Đôn, nên Trịnh Vũ Hạo tốt bụng giúp cô sắp xếp thực tập tại tòa soạn báo, rất chiếu cố cô.

Mai Lạc không biết quan hệ giữa Trịnh Vũ Hạo và đám người Cố Tử Thanh, cô thật lòng cảm kích người đã ra tay giúp đỡ cô trong thời gian đen tối nhất cuộc đời.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Sao lại muốn về nước rồi?” Trịnh Vũ Hạo giả vờ hỏi không chút quan tâm.

Ai cũng hỏi vì sao mình về nước, Mai Lạc cũng không biết đã trả lời bao nhiêu lần rồi.

“Người luôn phải về nhà.” Giọng điệu Mai Lạc như không hề gì, nhưng lại để lộ ra chút chua xót. Cô đã sớm không có nhà để về. “Không phải anh cũng về sao, sớm hơn em ba năm.”

Đúng là Trịnh Vũ Hạo về nước ba năm trước, vì ba anh gọi anh về tiếp quản công ty, nhưng anh luôn tranh thủ về Luân Đôn, chỉ để gặp cô. “Vậy không định về Anh à?”

“Có lẽ vậy.” Mai Lạc có chút không chắc chắn. “Có phải học trưởng đang trách em về mà không nói cho anh biết phải không?”

“Không trách em, trở về cũng tốt.” Trịnh Vũ Hạo cười dịu dàng, anh thực sự nghĩ như vậy. có một số chuyện anh cũng không muốn giấu diếm nữa.

Ngồi xe riêng rất nhanh, chỉ một lát đã đến dưới lầu công ty của Mai Lạc, anh lưu cách liên lác của cô, mấy hôm trước cô chưa nói gì với anh đã rời Luân Đôn, anh không tìm thấy cô, cần này cuối cùng vẫn bị anh gặp được.

Vừa đến công ty không lâu, bên ngoài đã bắt đầu tí tách mưa, mai Lạc đứng trước cửa sổ sát đất, từng giọt từng giọt nước mưa đáp xuống cửa sổ trước mặt cô, thủy tinh cũng biết rơi lệ.

Trời như vậy khiến cô nhớ đến thời tiết nước Anh, ban đầu tới Luân Đôn, cô nghe nói Luân Đôn là xứ sở sương mù, nhưng đi lâu như vậy chưa thấy được mấy lần có sương. Về sau cuối cùng cũng hiểu ra, không phải thành phố thay đổi quá nhanh, là tư tưởng con người thay đổi quá chậm. [1]

“Này.”

“Lạc Lạc, anh chợt nhớ ra tối nay anh phải tham gia một bữa tiệc, anh thiếu một bạn gái, em có rảnh không?” Trịnh Vũ Hạo sao có thể thiếu bạn gái cơ chứ, người muốn làm bạn ái anh còn không kể xiết nữa mà.

“Học trưởng, em...”Mai Lạc muốn từ chối, cô luôn không thích những nơi như vậy. Nhưng Trịnh Vũ Hạo đã giúp cô rất nhiều, đây là lần đầu tiên anh yêu cầu cô.

“Được.” Mai Lạc gật đầu bất chấp.

“Ngày mai anh đến nhà em đón em.” Trịnh Vũ Hạo rất vui vì cô nhận lời mời.

Hôm sau mai Lạc đên công ty nhận được một bưu kiện, mở ra là một chuỗi ngọc trai trắng Versace, còn có giày cao gót mới nhất của Prada. Vốn đang rầu rĩ về chuyện mặc đồ, Trịnh Vũ Hạo luôn cẩn thận như thế.

Thứ tư tan làm Mai Lạc về nhà trước, trang điểm tinh tế, mặc bộ lễ phục kia vào, nhìn mình trong gương, thật sự càng ngày càng không giống mình.

Mai Lạc luôn không trang điểm, lúc trước là không vui nên tùy tiện thử, về sau không có cái gọi là vui mừng thật sự, nên chuyện vốn không cần thiết trở thành tất yếu.

Bây giờ dù không muốn trang điểm, cũng không thể dọa học trưởng.

Nói điện thoại với học trưởng, biết anh đang ở dưới lầu, Mai Lạc liền vội vàng xuống lầu.

Lần đầu Trịnh Vũ Hạo thấy Mai Lạc trang điểm như vậy, anh phong độ mở cửa giúp cô, Mai Lạc tao nhã ngồi vào xe.

Làm sao mới có thể nhìn thấu lời nói dối sau lớp mặt nạ, đừng khiến tấm lòng em tan thành cát bụi.

Tam Mao nói.

Tôi chỉ trở lại nguyên dạng, cảm thấy, cũng chỉ là sáng sớm tỉnh dậy không còn tính toán và mơ màng như thế.

Tôi không ăn đồ có mỡ, tôi chỉ ăn no, cơ thể này của tôi thanh khiết.

Giấc mộng tôi không thể thực hiện, khiến giấc ngủ tôi an bình.

Tôi không đi giày cao gọt hành hạ chân của mình, khiến bước chân tôi thong dong vững chắc hơn.

Tôi không đi theo trào lưu, quần áo của tôi dài mới. Tôi không tránh hoạt động tứ chi, khến tôi khỏe mạnh và nhanh nhẹn.

Tôi tránh tình hữu nghị thân thiện khi không cần thiết, khiến tôi chịu trách nhiệm và hứa hẹn.

Tôi không nói nhiều lời vô vị, khiến tôi cảm thấy thoải mái.

Tôi cố không nhớ lại chuyện cũ, vì tới đường này đã không thể quay đầu.

Tôi để ý thích người khác, vì có vẻ sẽ không tràn lan.

Khi tôi thích thì sẽ khóc, khi muốn cười thì sẽ cười, chỉ cần tất cả xuất phát từ tự nhiên.

Tôi không cầu khắc sâu, chỉ cầu đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK