• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thành Hội ngập ngừng rồi tiếp :

- Thương thế ngươi thế này, cần phải có nơi nghỉ tạm để điều trị, ta bỏ ngươi sao đành...

- Tiền bối... xin đừng lo lắng gì cho vãn bối cả. Cứ để vãn bối tự lo liệu.

Bỗng từ đàng xa, bụi tung mù mịt rồi có tiếng vó ngựa chạy dồn dập. Chỉ một loáng sau đã xuất hiện hai con ngựa. Người đi đầu là một lão già, da đỏ hồng hào, độ khí hiên ngang, ngồi đàng sau là một vị tiểu cô nương, tóc bím trái đào, đôi gò má ửng đỏ đã hơi đen xạm lại vì nắng gió đường xa.

Theo sau là một gã thiếu niên chừng, tuổi lưng đeo trường kiếm.

Giang Thành Hội nhìn kỹ rồi mừng rỡ reo lên :

- Tiểu tử, ngươi có cứu tinh rồi.

Giang Thành Hội nhảy vọt ra đứng giữa đường, gã nói lớn :

- Giang mỗ vui mừng được tương kiến Triệu lão gia.

Lão già dừng cương ngựa lại. Con ngựa đang đà chạy bị dừng lại đột ngột, hai chân trước nhảy dựng lên, mũi thờ phì phì...

- Ói chà! - Lão già cười ha hả rồi nhảy xuống đất - Không ngờ chốn hoang vắng này lại được gặp cố nhân. Giang huynh lâu nay vẫn mạnh giỏi đấy chứ?

- Tạ ơn trời Phật! - Giang Thành Hội cũng mỉm cười - Giang mỗ này vẫn khỏe như thường. Còn Triệu huynh, công phu...

Triệu lão gia xua tay gạt đi :

- Đừng nói đến võ công nữa làm ta thêm hổ thẹn, công phu chẳng tăng tiến chút nào.

- Triệu huynh lại quá khiêm tốn rồi, hay là sợ phải truyền cho Giang mỗ vài chiêu?

- Lục Huyền công của Triệu mỗ đâu có nghĩa lý gì so với Thiết trảo...

Giang Thành Hội nói với Chu Cẩm Sơn :

- Sao ngươi không vái lạy Triệu sư bá di?

Chu Cẩm Sơn vội vàng quỳ xuống, gã cung kính nói :

- Vãn bối là Chu Cẩm Sơn kính chào Triệu sư bá.

- Ngươi bất tất phải đa lễ như vậy. - Lão họ Triệu cúi xuống nâng gã dậy - Giang huynh, tiểu tử này là ai vậy?

- Đệ quên giới thiệu với Triệu ca. Gã là nghĩa đệ của Giang mỗ đấy!

Thấy Giang Thành Hội bỗng đổi cách xưng hô với mình, Chu Cẩm Sơn biết là lão có chủ ý.

- Ha... Ha... Ha... một già một trẻ kết làm huynh đệ thật là kỳ thú... Chúc mừng, chúc mừng. - Lão nói mấy câu này có vẻ hể hả thật sự.

- Đây là Triệu sư bá, Giang Thành Hội nói với Chu Cẩm Sơn. - Triệu sư bá có ngoại hiệu là Triệu Bất Nhị, một thần y đời nay không có người thứ hai.

Tiểu đệ ngươi gặp được Triệu thần y là may phước lắm đó.

- Chắc Giang Thành Hội tự nhận mình là nghĩa đệ hẳn là muốn Triệu Bất Nhị hết lòng cứu chữa - Chu Cẩm Sơn nghĩ thầm. Gã thấy Triệu Bất Nhị mỉm cười.

- Giang huynh nói đúng đó. Triệu mỗ này bấy lâu nay không chữa bệnh cho ai cả. Lại nay đây mai đó nên dù có muốn tìm cũng không gặp được... Đúng là ngươi và ta có cái duyên hội ngộ.

- Triệu huynh, Giang mỗ này có việc muốn thỉnh cầu, không biết có được chăng?

- Việc gì, Giang huynh cứ nói, chỗ tâm giao đừng có ngại, chỉ sợ việc đó quá sức của ta mà thôi.

- Tiểu tử này là nghĩa đệ của tại hạ. Y nhỏ tuổi song rất có nghĩa khí. Y đã bị Vương Nhất Minh phóng chưởng đánh bị nội thương, vừa rồi lại bị Hà Thiện Luân đánh cho một chưởng nữa. Nên xem chừng thương thế khá trầm trọng.

- Được, được... Lạc Hoa chưởng của Vương Nhất Minh vốn là âm hàn. Giả tỷ như người có luyện võ công thì rất dễ nguy đến tính mạng vì hai luồng chân khí đối chọi nhau. Song tiểu tử này...

Chu Cẩm Sơn không ngờ lão lại nhận lời chữa bệnh cho mình nhanh như thế. Gã vội dập đầu xuống đất binh binh mấy cái rồi nói :

- Đa tạ Triệu sư bá. Đa tạ Triệu sư bá.

- Cũng là phúc phận của ngươi thôi. Hồi này ta đang có ý định luyện thêm một số thuốc nữa nên phải về nhà.

Lão quay sang nói với Giang Thành Hội :

- Chắc Giang huynh có việc gì gấp phải không?

- Đúng vậy! Triệu huynh đã nhận lời, đệ rất biết ơn và yên tâm lắm rồi. Đệ xin cáo biệt. Hẹn ngày tái ngộ.

Giang Thành Hội đi rồi, Triệu Bất Nhị bảo Chu Cẩm Sơn :

- Ngươi lên ngồi sau yên ngựa của gã kia đi.

Lão trỏ tay vào gã thiếu niên đang ngồi sẵn trên ngựa. Chu Cẩm Sơn vội leo lên phía sau. Gã thiếu niên ra roi, lập tức con ngựa phóng như bay về phía trước.

Đi chừng nửa ngày thì đến một trang trại. Triệu Bất Nhị dừng ngựa rồi nhảy xuống, lão nói :

- Đây là Lục Liễu trang, chỗ ở của ta.

Lão vừa dứt lời đã có sáu bảy tên gia nhân xuất hiện trước cửa, rồi dắt ngựa vào chuồng.

- Trong thời gian ta đi vắng có gì lạ không? - Triệu Bất Nhị hỏi.

- Bẩm lão gia! Không có gì lạ cả!

- Phu nhân vẫn mạnh khỏe chứ?

- Dạ! Phu nhân vẫn như thường... Thưa lão gia.

Một gã bỗng nói :

- Tiểu nhân quên một việc.

- Việc gì vậy?

- Cách đây một ngày có một nhà sư đến tìm lão gia, nói rằng có việc cần bàn bạc.

- Sao ngươi không nóì là ta đã không nhận chữa trị cho ai từ lâu rồi?

- Tiểu nhân có nói, song vị sư đó nói không phải cần chữa bệnh mà có một việc rất cần.

- Y có hẹn bao giờ trở lại không? Và có nói danh hiệu?

- Không! Tiểu nhân hỏi nhưng nhà sư không nói. Hơn nữa, lão sư đi không biết bao giờ về nên không thể hẹn trước được. Vì thế nhà sư đã bỏ đi.

Triệu Bất Nhị hừ một tiếng trong cổ, quay lại bảo gã thiếu niên :

- Đại Văn! Ngươi đưa tiểu tử này vô phòng nghỉ đi, ngày mai ta sẽ chữa cho y.

Lão nói với cô gái :

- Lệ Quân, con cũng đi nghỉ đi nhé. Hôm nay đi đường xa cần đi nghỉ sớm.

Cô gái dạ lên một tiếng rồi trở gót đi về căn phòng mé Đông. Chu Cẩm Sơn theo Đại Văn đi về căn phòng mé Tây. Gã trỏ một căn phòng nhỏ, bên trong có một cái giường bằng gỗ và một kệ bằng tre trên có một ít sách. Gã nói :

- Đây là chỗ nghỉ của ngươi. Đừng có nghịch ngợm lung tung đấy.

Chu Cẩm Sơn cảm thấy mệt mỏi rã rời. Gã đặt mình xuống giường đã thiếp đi ngay. Còn đang mơ màng bỗng có ai đập tay vào người gã.

- Tiểu tử, ngươi ngủ hay còn thức đấy?

Chu Cẩm Sơn mở mắt ra. Trước mắt gã là Triệu Bất Nhị, đang đứng nhìn gã đăm đăm. Trời đã tối, chỉ còn một ngọn nến đặt trên bàn nên ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Gã nhỏm dậy nói :

- Triệu sư bá, vãn bối mệt quá nên chợp mắt được một chút, chẳng hay...

- Ta muốn coi bịnh cho ngươi, cứ nằm yên và đưa tay đây cho ta.

Chu Cẩm Sơn đưa tay cho lão. Triệu Bất Nhị đặt một ngón tay gần huyệt Thái Uyên. Lão nhắm mắt lại, định thần. Một lát sau, Triệu Bất Nhị mở mắt ra, lão lẩm bẩm :

- Lạ quá! Lạ quá! Lạc Hoa chưởng của Vương Nhất Minh ta còn lạ gì nữa, sao tiểu tử này...

Lão lặng im không nói nữa. Rồi chụm ba ngón tay đặt vào vị trí Thốn, Quan, Xích trên cổ tay Chu Cẩm Sơn.

- Triệu Bất Nhị này xưa nay vẫn tự hào chỉ cần thăm bệnh bằng một ngón tay là đủ. Nay ta đã sử dụng cả ba ngón tay mà vẫn không sao hiểu được ngươi bị thương như thế nào.

- Triệu sư bá, bệnh vãn bối chắc không sao chữa được phải không?

- Cái đó phải để ta xem lại, may ra... Kinh mạch ngươi hiện giờ rối loạn, chân khí lưu thông trong kỳ kinh bát mạch. Nhưng...

Lão im bặt, có vẻ khó nói vì không tìm cách giải thích cho Chu Cẩm Sơn hiểu được.

- Ngươi... cứ yên tâm nằm tịnh dưỡng, ngày mai ta sẽ coi lại cho.

Triệu Bất Nhị bỏ ra ngoài. Chu Cẩm Sơn buồn rầu nghĩ thầm :

- Lão đã mệnh danh là Triệu Bất Nhị mà còn bó tay, bệnh ta hẳn là không chữa được rồi. Dù có may mắn tìm được Thần Quang đạo nhân thì cũng chưa chắc đã khỏi bệnh. Ta sinh ra đã không biết mặt cha mẹ. Sư phụ có nói song thân bị hãm hại, mà không trả được mối thù thì đau khổ biết bao. Mình thật là vô dụng!

Đột nhiên, Chu Cẩm Sơn thấy tức thở, mặt nóng bừng bừng như thiêu đốt, gã không sao chịu đựng được nữa nên ngất đi.

Lúc nửa đêm, gã bỗng choàng tỉnh giấc bởi những tiếng ồn ào từ phía thư phòng của Triệu Bất Nhị vẳng lại.

- Quái lạ!

Chu Cẩm Sơn tự hỏi :

- “Đêm hôm khuya khoắt thế này mà lại có khách đến chữa bệnh sao? Ai mà lại đến vào lúc này. Phải có việc gì quan trọng thì mới dám làm phiền chủ nhân đến thế. Nhưng không phải”

Chu Cẩm Sơn chú ý lắng nghe, nhưng âm thanh mỗi lúc mỗi lớn, hiển nhiên là những tiếng quát tháo thật sự.

Chu Cẩm Sơn mò ra khỏi phòng. Gã rón rén đi về căn phòng phía Tây. Đi đến gần thì gã không dám vì sợ bị phát hiện. Song chỉ đứng khá xa cũng đủ nghe rõ.

Qua cửa sổ của căn phòng mở toang nhưng rèm đã buông phủ kín, gã thấy lờ mờ bóng của chừng sáu bảy người đang đứng. Rồi một giọng ồm ồm cất lên :

- Triệu Bất Nhị, bọn ta từ xa xôi đến đây hẳn là ngươi cũng biết công việc hệ trọng đến mức nào! Ngươi đừng lo ngại về vấn đề tiền bạc, chúng ta không để ngươi thiệt thòi đâu!

Tiếng Triệu Bất Nhị nhỏ hơn nhưng kiên quyết :

- Tại hạ quyết không thể chiều theo ý các vị được. Nếu không biết rõ mục đích công việc. Các vị cũng biết đấy, nghề của tại hạ phải giữ lấy chữ “Đức” làm đầu!

- Đức cái con mẹ gì? - Tiếng một gã văng tục.

- Này lão Triệu, lão rườm rà quá đấy. Bọn ta có tiền, lão có công. Vậy thôi, chúng ta sòng phẳng. Hơn nữa chỉ có ngươi và bọn ta biết...

- Tại hạ làm thuốc là để giúp đời. Không đặt vấn đề tiền bạc làm trọng... Mọi việc phải rõ ràng mới được...

- Ngươi thực sự muốn biết phải không? Nhưng người mà nghe được thì phải trả giá đắt đấy nhé! Chịu không?

Tiếng một gã khác :

- Nói qua nói lại mệt quá! Này Vương huynh ghé tai nói cho lão biết đi.

Chu Cẩm Sơn thấy căn phòng đột nhiên im lặng một lúc. Gã đoán :

- “Hẳn là cái gã họ Vương nào đó đang nói thầm gì vào tai Triệu Bất Nhị. Gã rất tò mò muốn nghe xem chúng nói gì song không có cách nào nên đành chịu”.

Một lát sau, tiếng gã họ Vương :

- Đó, ngươi đã thỏa mãn chưa? Nhưng ngươi nên nhớ rằng biết được bí mật này có nghĩa là phải câm lặng mãi mãi, chuyện mà tiết lộ, hẳn mạng sống của cả gia đình ngươi...

Gã bỏ lửng câu nói ra điều hăm dọa.

Chu Cẩm Sơn hồi hộp trong lòng. Bọn người này nhất định không phải lương thiện rồi. Chắc chúng đang ép Triệu lão bá phải làm một công việc tồi bại nào đó. Gã tự nguyền rủa mình không có võ công để vào can thiệp nên ngồi im ở ngoài.

Gã nghe tiếng Trìệu Bất Nhị quát to :

- Thì ra bọn ngươi tự xng là danh môn chánh phái mà lại liên kết với nhau làm chuyện đê hèn. Ta thà chết chứ nhất định không giúp các ngươi đâu.

- Được lắm! - Tiếng gã họ Vương. - Ngươi không đưa, thì buộc bọn ta phải cưỡng đoạt vậy. Ngươi có chống nổi không?

Chu Cẩm Sơn thấy thanh âm gã này quen quen mặc dù gã đã cố tình thay đổi giọng nói nên rất khó nhận ra.

Tiếng Triệu lão gia :

- Bọn ngươi dùng biện pháp ấy cũng chẳng ăn thua gì đâu. Ta đâu có sẵn trong nhà...

- Nói láo! Ngươi tưởng nói vậy mà thoát chết sao? Bọn ta đâu có dễ dàng bị ngươi gạt như thế.

- Tin hay không là chuyện của các người - Triệu Bất Nhị nghiêm giọng - Nhất định ta sẽ đem chuyện này...

- Ngươi chẳng còn cơ hội nào đâu.

Tiếng một gã rú lên. Tiếp theo ánh sáng trong phòng tắt phụt, rồi tiếng binh khí chạm nhau nghe rợn người.

Bùng! Một bóng người bị đánh văng ra ngoài. Chưởng lực mạnh đến nỗi làm rung rinh cả bức tường. Rồi một bóng người nhảy vụt lên mái nhà, theo sau là năm, sáu bóng đen nữa.

- Triệu lão bá nguy rồi!

Chu Cẩm Sơn hồi hộp lo sợ thay cho lão. Quả nhiên, lão vừa phóng mình lên nóc nhà, năm sáu cái bóng đen kia đã vây chặt lấy lão.

Triệu Bất Nhị sử dụng một đoạn cây ngắn, chắc là cái ống tiêu bằng ngọc lão vẫn giắt ở lưng. Mấy gã kia, kẻ thì sử đao, kẻ kiếm, người thương. Duy nhất chỉ có một gã không thấy cầm binh khí gì song tỏ ra lợi hại hơn cả. Mỗi lần gã phất tay áo, kình lực xô ra ào ạt bao trùm tưởng chừng như đá cũng phải bể, núi cũng phải tan.

Rõ ràng Triệu Bất Nhị bị lâm vào thế hạ phong. Chu Cẩm Sơn tuy không biết võ công song chỉ nhìn gã cũng đoán được, nếu giao đấu tay đôi với gã không cầm binh khí cũng đủ khó khăn rồi.

Triệu Bất Nhị cũng hiểu điều đó, thân thủ lão cũng lanh lẹ phi thường.

Lão vung cây ngọc tiêu loang loáng làm tỏa ra một thứ ánh sáng xanh biếc.

Mội lần cây ngọc tiêu đụng vào binh khí của một gã, Chu Cẩm Sơn lại nghe thấy tiếng gã kia kêu “úi cha” chứng tỏ nội lực của Triệu Bất Nhị cũng không phải tầm thường. Tiếng gã không cầm binh khí bỗng vang lên chói tai :

- Lục Huyền công của nhà ngươi quả là lợi hại. Song hôm nay gặp ta thì hết đường múa may rồi, tiếp chưởng ta đây.

Bùng! Một tiếng nổ dữ dội. Một thân hình bị văng lên cao rớt xuống đất.

Rồi đột nhiên một bóng trắng từ trong nhà chạy ra quát lớn :

- Lũ ma đầu, ta quyết sống chết với bọn ngươi.

- Thằng lõi con miệng còn hôi sữa dám ra đây chịu chết.

Thanh gươm của Đại Văn vừa lóe lên, chưa chạm một vòng đã nghe một tiếng rắc khô gọn. Gã không cầm binh khí dùng ngón trỏ gõ vào sống gươm của Đại Văn, đồng thời chân trái gã tung lên. Cả thân hình Đại Văn tung lên cao như một hòn đá rơi xuống đất nằm im bất động.

- Bọn người... Bọn ngươi... - Tiếng Triệu Bất Nhị run run - Bọn ngươi thật quá tàn ác, ta quyết liều chết...

Chu Cẩm Sơn thấy lão vùng dậy phóng chưởng đánh tiếp. Tiếng một gã nói :

- Triệu huynh, bọn ta đã nương tay cho ngươi từ nãy giờ để ngươi có thời gian suy nghĩ là ngươi không hiểu sao? Ngươi cũng thấy, chống cự chỉ vô ích thôi!

- Gia gia...

Một tiếng kêu thét lên. Đúng là tiếng Lệ Quân rồi.

- Quân nhi! - Tiếng Triệu Bất Nhị hốt hoảng - Chạy mau lên ta còn kìm chân chúng được.

- Không! Con cùng chết với gia gia...

- Ngươi... ngươi không địch nổi chúng đâu... đừng ngu dại thế... chạy đi mau, còn có cơ hội báo thù cho cha...

- Không! Con...

- Ngươi không chạy đi thì ta tự sát trước mặt ngươi bây giờ đấy... nhỡ bọn chúng...

Chu Cẩm Sơn thấy tiếng Lệ Quân khóc nấc lên rồi chạy vụt ra cửa. Một gã vung gươm lên ngăn chặn thì bị Triệu Bất Nhị phóng chưởng phải lùi lại, thừa cơ, Lệ Quân thoát được ra ngoài. Vô tình cô chạy về phía gã.

- Cô nương! Cô nương! - Chu Cẩm Sơn gọi thật khẽ - Lại đây mau.

Trong lúc hốt hoảng, Triệu Lệ Quân lại tưởng đó là cường địch. Cô rút thanh kiếm sau lưng ra rồi nhắm phía có tiếng nói đâm thẳng một nhát. Mũi gươm đâm sát ngay vào bả vai của gã một cách dễ dàng. Chu Cẩm Sơn đau đớn vô cùng song gã cố nén tiếng kêu sợ bọn kia phát hiện được thì nguy đến tính mạng. Gã gượng nói :

- Cô nương! Cô nương! Tại hạ là Chu Cẩm Sơn mà!

Triệu Lệ Quân ồ lên một tiếng. Rồi như chịu đựng không nổi, cô ngã vào lòng gã.

Chu Cẩm Sơn mặc dù vết thương ở vai đau đớn khôn tả, máu chảy ra cũng khá nhiều song gã vẫn cố chịu đựng ôm chặt lấy Triệu Lệ Quân vào lòng.

Lúc đó, gã sợ bị phát hiện nên cố nén cơn đau ngồi nép sau bức tường.

Trận đấu không cân sức kết thúc một cách chóng vánh. Sự yên lặng một cách bất ngờ khiến Chu Cẩm Sơn cảm thấy lạnh người. Bỗng có tiếng quát to :

- Đốt đèn lên lục soát!

Căn phòng sáng lên. Chu Cẩm Sơn nghe tiếng đổ vở ầm ầm phát ra, hiển nhiên bọn chúng đã phá tung đồ đạc để tìm kiếm một vật gì đó.

Một lát sau, gã nghe tiếng một gã :

- Vương huynh, có lẽ chúng ta rút đi thôi, trời sắp sáng rồi... Không biết có nên... - Gã lúng túng nói tiếp - Còn đứa con gái...

- Thôi bỏ đi, chúng ta sẽ truy tìm nó sau. Tốt nhất đừng để phát hiện.

Chu Cẩm Sơn thấy bọn chúng nhảy vụt ra ngoài. Cả gã bị Triệu Bất Nhị đánh ngã hồi nãy cũng gượng chạy theo.

Đợi cho bọn chúng khuất dạng, gã mới trấn tĩnh lại. Lúc này gã mới để ý thấy Triệu Lệ Quân vẫn còn trong lòng mình, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Gã khẽ gọi :

- Triệu cô nương! Triệu cô nương!

Gã gọi mấy lần song Lệ Quân vẫn thiêm thiếp không trả lời. Gẳ nắm vai Lệ Quân lắc mạnh :

- Triệu cô nương, tỉnh dậy đi thôi, bọn chúng đã đi hết cả rồi.

Triệu Lệ Quân từ từ mở mát. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh như người mê hồn rồi lắp bắp :

- Gia gia, gia gia...

- Chúng ta hãy vào nhà xem gia gia thế nào!

Chu Cẩm Sơn buột miệng gọi gia gia theo Lệ Quân, gã biết mình lỡ lời, nên vội chữa thẹn :

- Cô nương, chúng ta vào nhà xem Triệu sư bá thế nào!

- Gia gia ta đâu rồi?

Lệ Quân ấp úng nói... Rồi chợt nhận ra mình đang nằm gọn trong lòng Chu Cẩm Sơn. Chợt như bình tĩnh lại, mặt đỏ rần lên, Triệu Lệ Quân đứng bật dậy chỉ tay vào mặt gã rồi mắng :

- Ngươi... ngươi... là đồ mặt dầy, tại sao lại ôm ta vào lòng hả?

- Triệu cô nương, tại hạ đâu cố tình làm vậy. Cô nương lúc ấy...

- Ngươi đừng có chối cãi gì nữa, ta, ta...

Bất ngờ Triệu Lệ Quân vung tay tát vào mặt gã một cái thật mạnh khiến Chu Cẩm Sơn loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, vết thương trên vai lại trào máu ra.

Triệu Lệ Quân lúc đó cảm thấy hối hận. Cô như chợt nhớ ra điều gì nên hỏi gã :

- Ngươi... Ngươi có đau không? Hồi nãy hình như ta... đâm phải ngươi... có đúng không?

- Không phải đâu, tại hạ bị...

- Ngươi đừng có dấu ta, ta nhớ ra rồi... lúc ấy... ta nghĩ ngươi là bọn chúng nên...

- Vết thương cũng không có gì là nghiêm trọng đâu. - Chu Cẩm Sơn gượng cười - Chỉ sượt qua da...

- Thôi để ta băng bó cho ngươi rồi tính sau đã.

Triệu Lệ Quân nói đoạn cởi áo gã ra xem xét vết thương. Cũng may mũi gươm đâm cũng không sâu lắm, chỉ vào thịt chưa tới xương. Thấy máu vẫn còn rỉ ra, Triệu Lệ Quân lấy trong người ra chiếc khăn của mình cột tạm cho gã.

Chu Cẩm Sơn cảm động vô cùng. Từ nhỏ gã sống với sư phụ, tuy yêu thương song rất nghiêm khắc nên ngoài Vương Sở Hồng ra, gã chẳng bao giờ nhận được những tình cảm âu yếm như thế... Tự nhiên, trong lòng gã phát sinh một tình cảm biết ơn. Gã nói :

- Cô nương... tại hạ không sao đâu! Chúng ta vào nhà xem Triệu sư bá thế nào!

Triệu Lệ Quân gật đầu. Hai người tiến về căn phòng của Triệu Bất Nhị.

Một cảnh tượng thê lương bày ra trước mắt khiến hai người không nén nổi cảm xúc bật lên tiếng la. Đồ đạc đổ vỡ lung tung, đường nhu bọn chúng đã lấy đi rất nhiều thứ. Trên sàn nhà, Triệu Bất Nhị nằm bất động người bầm tím vì trúng một chưởng lực gì đó thật kinh hồn.

- Gia gia...

Triệu Lệ Quân nhào tói ôm chặt lấy phụ thân. Kế đó là xác của Đại Văn, còn phía trong là thi thể của đám gia nhân và Triệu phu nhân.

Chu Cẩm Sơn nói với Triệu Lệ Quân :

- Cô nương... đừng than khóc nữa, thử xem Triệu sư bá còn sống không?

Triệu Lệ Quân đặt tay vào mũi Triệu Bất Nhị thấy vẩn còn hơi thở yếu ớt.

Cô nói với Chu Cẩm Sơn :

- Gia gia còn sống... biết làm sao bây giờ...

Chợt Triệu Bất Nhị hé mở cặp mắt, môi lão lắp bắp :

- Lấy... lấy... trong... người ta... viên... thuốc... mau... lên...

Triệu Lệ Quân tìm trong người lão quả nhiên thấy một cái lọ nhỏ. cô giốc ra, trong có hai viên thuốc màu vàng.

Cô bỏ vào miệng Triệu Bất Nhị rồi nói :

- Gia gia... cố nuốt đi...

Lão khẽ gật đầu rồi khó nhọc nuốt viên thuốc xuống bụng. Một lúc sau, lão từ từ mở mắt. Lão cố hết sức vẫy Chu Cẩm Sơn lại gần dường như muốn nói một điều gì đó.

- Triệu lão bá! - Chu Cẩm Sơn ghé vào tai lão gọi - Triệu lão bá có điều gì dạy bảo không?

Triệu Bất Nhị bất ngờ quơ quơ tay, không ngờ nắm trúng cổ áo gã làm rách toạc ra một miếng để lộ bộ ngực ra ngoài.

Đột nhiên Triệu Bất Nhị như được tiếp thêm sinh lực, lão trợn tròn cặp mắt lên nhìn đăm đăm vào ngực Chu Cẩm Sơn.

Lão lắp bắp :

- Ngươi... ngươi... có... rồi chỉ tay vào ngực gã. Tiền bối muốn nói đến cái hình này phải không?

Chu Cẩm Sơn lấy tay đặt vào ngực, nơi có một hình vẻ đầu một con Phượng Hoàng.

- Hình này... - Chu Cẩm Sơn nói tiếp... - Khi vãn bối lớn lên đã thấy có rồi...

Triệu Bất Nhị bỗng khẽ nhếch mép cười có vẻ thoải mái. Lão chỉ tay vào thắt lưng ra hiệu cho Chu Cẩm Sơn lấy ra một vật gì đó.

Chu Cẩm Sơn thò tay vào thắt lưng của lão rồi lấy ra một miếng đồng hình vuông và thật lạ lùng, bên trên miếng đồng này cũng chạm nổi hình đầu của con Phượng Hoàng.

- Tiền bối... vụ này là thế nào.

Chu Cẩm Sơn kinh ngạc kêu lên... Gã có linh tính rằng miếng đồng này và Triệu Bất Nhị hẳn là có liên quan đến thân thế gã.

Triệu Bất Nhị gắn gượng ngồi dậy, song không nổi, lão thều thào :

- Đúng... là... số mệnh... ta đã tìm... ra...

Chu Cẩm Sơn trong lòng chấn động. Gã biết rằng sinh mạng của Triệu Bất Nhị rất quan trọng với gã... Hẳn là thân thế của mình sẽ được sáng tỏ.

Không may nếu lão đột ngột chết đi thì...

- Tiền bối... Tiền bối! - Chu Cẩm Sơn vội vả nói - Xin tiền bối cứ ráng nghỉ ngơi một chút cho khỏe đã... đừng nói nhiều sẽ tổn hại sức lực đấy!

- Khô...n..g! Ta... kh...ông sống... được... n...ữa... đ...â...u! Ta... t...a sẽ... cố... nói...ngươi... hãy.... cúi... sát... vào... miệng... ta... mà... nghe...

- Gia... gia... Gia gia không chết được đâu... - Triệu Lệ Quân khóc nức nở... - Để tiểu nhi lấy thêm thuốc cho gia gia nhé.

Triệu Bất Nhị lắc đầu :

- K...hông... ích... gì... đâu! Ta... biết...

Rồi lão thu hết tàn lực nói một mạch vào tai Chu Cẩm Sơn tiếng được tiếng mất :

- Ta... họ Lưu... Họ Triệu là tên giả... Lưu... Trường Hải...

- Lưu sư bá... vãn bối hiểu rồi...

Lưu Trường Hải không nói nữa. Lão cứ trỏ tay vào dưới gậm giường như ra dấu bảo gã lấy một vật gì đó.

Chu Cẩm Sơn nói với Lệ Quân :

- Cô nương, hình như lão gia muốn bảo chúng ta lấy vật gì ở dưới kia.

Lệ Quân gật đầu. Cô cùng Chu Cẩm Sơn lật giường lên song chẳng có chi khác lạ cả.

- Lưu sư bá... - Chu Cẩm Sơn hỏi - Dưới này...

- Cứ... cứ... - Triệu Bất Nhị lắp bắp rồi chỉ tay vào tường.

Chu Cẩm Sơn vốn là gã nhanh trí. Gã hiểu rằng vật này rất quan trọng.

Hơn nữa Triệu Bất Nhị cứ chỉ tay mãi vào đấy chắc chắn là phải có nguyên cớ chi đây.

Gã nói với Lệ Quân :

- Cô nương, tại hạ nghĩ rằng chắc ở đây phải có một cơ quan gì đó...

- Đúng vậy!

Lưu Lệ Quân tán thành, hai người dò dẫm mãi song không phát hiện được điều gì lạ cả.

- Vô lý... - Chu Cẩm Sơn nghĩ bụng - Nhất định là phải có.

Gã cẩn thận rờ từng viên gạch rồi ấn mạnh song vẫn không có gì xảy ra cả. Gã bỗng để ý thấy một góc tường khi lật lên chạm đúng vào một viên gạch, hình như nhỏ hơn các viên khác một chút mà mắt thường khó phát hiện được.

Gã lấy tay gõ gõ vào chỗ đó thấy tiếng kêu có vẻ khác lạ thì cả mừng nói :

- Chỗ này phía trong rỗng. Lệ Quân cô nương thử xem có đúng không?

Lệ Quân sờ tay vào quả nhiên thấy viên gạch hơi nhúc nhích. Cô nói :

- Chúng ta cậy thử ra xem.

Lệ Quân lấy thanh gươm cho vào rồi khẽ nậy thử. Viên gạch bỗng rời ra rơi xuống đất để lộ bên trong có một lỗ hổng, có đặt một cái hộp bằng gỗ.

Chu Cẩm Sơn lấy cái hộp ra rồi kính trọng mang đến trước mặt Lưu Bất Nhị. Gã nói :

- Lưu sư bá, có phải sư bá muốn nói tới vật này không?

Lưu Bất Nhị khẽ gật đầu. Lão nói rất khẽ :

- Của... của... ngươi... đấy... Hãy cầm lấy...

Chu Cẩm Sơn mở nắp hộp ra. Bên trong là một cuốn sách, ở ngoài có dòng chữ: “Mai Hoa Phổ Kỳ Thư”, bên dưới là một mảnh giấy, trên có vẽ hình núi non gì đó, song đã bị xé làm ba...

Chu Cẩm Sơn bỗng sực nhớ đến câu chuyện Xích Mi lão tổ kể cho gã nghe về pho bí kíp võ công! Không lẽ lại là đây? Thật như sống trong mộng vậy.

Gã không suy nghĩ thêm nữa vì bỗng nhớ đến một việc quan trọng hơn nhiều... Gã vội hỏi :

- Tiền bối, chắc tiền bối biết rõ thân thế của vãn bối?

Lưu Bất Nhị gật đầu. Đột nhiên, dường như hai hoàn thuốc lão uống bây giờ mới phát sinh tác dụng, lão nói giọng đã lớn hơn và rõ ràng hơn.

- Tiểu tử, nghe ta nói đây... Ngươi là... con của Chu Đại Cẩm...

- Thật vậy sao! - Chu Cẩm Sơn thốt lên - Vậy phụ thân vãn bối bị sát hại...

- Phải... Trước đây hơn mười năm, Chu Đại Cẩm gặp cường địch rất lợi hại. Lúc ấy Chu phu nhân lại đang mang thai...

Lão ngưng lại cố lấy hết sức rồi nói tiếp :

- Kẻ bí mật ấy đã uy hiếp lão phải trao cuốn Mai Hoa phổ và mảnh giấy bị xé kia. Đó chính là Thái Cực đồ...

- Thế phụ thân vãn bối không biết mặt kẻ địch sao?

- “Không. Gã chỉ để lại một lá thư và vết một bàn tay in trên tường đá đen xì đã bị lõm xuống, chứng tỏ chưởng lực của y thật ghê hồn không sao tưởng tượng được. Phụ thân ngươi có hai người sư huynh và sư đệ là Ân Thiên Trọng và Tạ Vân Hùng. Cuốn kỳ thư Mai Hoa phổ và Thái Cực đồ chỉ có ba người biết.

Vậy tại sao có người thứ tư?

Song... Vì biết kẻ địch rất lợi hại nên Chu Đại Cẩm đã tính toán chu đáo.

Lão gởi phu nhân đang mang thai sang nương nhờ Vương Nhất Minh, sư phụ của ngươi...

Vương Nhất Minh là chỗ tâm giao với phụ thân ngươi nên y nhận lời và hứa sẽ bảo vệ bí mật câu chuyện này.

Phụ thân ngươi cũng tính gởi luôn cho Vương Nhất Minh cuốn Mai Hoa phổ và Thái Cực đồ song không hiểu vì lý do gì mà y đổi ý.

Lão muốn rằng cuốn kỳ phổ này lão chưa nghiên cứu ra được thì cất lại chờ mười năm sau ngươi lớn lên sẽ trao cho ngươi hy vọng sẽ tìm ra lời giải.

Vì thế! Lão đã trao cho ta và dặn rằng :

- Mười năm sau hãy đến Thần Quyền môn gặp ngươi. Dấu vết nhận là trên ngực ngươi sẽ có hình đầu một con Phượng Hoàng giống như trên tấm thẻ đồng này...

Nhận lời ủy thác, ta phải thay đổi tên họ, mai danh ẩn tích học nghề thuốc để có dịp nghe ngóng tình hình giới giang hồ”.

- Vì sao tiền bối lại phải thay đổi họ tên như vậy?

- “Ta sợ bọn chúng lần ra dấu vết của ta nếu Chu Đại Cẩm có mệnh hệ gì... bởi vì ta là nghĩa huynh của lão.

Bảy năm sau, có một người khách lạ đến tìm ta. Gã đưa một phong thơ cho ta rồi đi ngay không nói một lời. Thì ra đó là bút tích của Chu phu nhân, đại ý nói rằng sự việc vẫn chưa rõ ràng nhưng lưu ý ta là không nên đến Tổng đàn Thần Quyền môn nữa, vì có chuyện nguy hiểm. Khi nào cần sẽ cho người đến lấy...

Từ đó, ta vẫn lưu giữ cuốn bí kíp này, ta thề với ngươi là chưa một lần mở ra coi...”

- Tiền bối, sao tiền bối lại nói vậy?

- Không! Mọi chuyện phải rõ ràng minh bạch. Hôm nay gặp được ngươi, thực là trời giúp ta hoàn thành được ý nguyện.

- Lưu tiền bối... Vậy kẻ sát hại phụ thân tại hạ là ai?

- Ta cũng không chắc lắm, song có thể là Vương Nhất Minh... bởi... bởi... theo lá thơ của Chu phu nhân, khuyên ta không nên đến đó sẽ gặp nguy hiểm... nên...

Chu Cẩm Sơn lạnh người. Gã không thể nào tin chuyện đó lại là sự thực.

Nhưng làm sao khác được khi chứng cứ khá rành rành. Nếu Vương Nhất Minh đã giết phụ thân gã thì thật đau lòng biết bao. Sư phụ tuy không dạy võ công cho gã nhưng công ơn nuôi dưỡng, học hành...

Gã chợt nghĩ :

- Phải! Có lẽ đúng vì tại sao sư phụ chỉ cho hắn học văn chương chứ không cho học võ. Có phải sợ sau này gã báo thù.

Rồi gã lại đau lòng khi nghĩ tới Vương Sở Hồng. Nếu phụ thân nàng đã giết hại phụ thân gã thì...

- Tiền bối! Vãn bối còn một điều nghi vấn! Xin tiền bối giải thích...

Gã toan hỏi nữa song không thấy Lưu Bất Nhị trả lời. Gã cúi xuống nhìn kỹ thì thấy lão đã nhắm mặt lại rồi...

- Gia gia... - Lệ Quân nức nở... - Gia gia tỉnh lại đi mà! Gia gia...

Chu Cẩm Sơn buồn rầu nói :

- Cô nương! Cô nương đừng có than khóc nữa... Lưu sư bá đã chết rồi, dù có khóc lóc cũng chẳng cứu vãn được.

Khuôn mặt gã bỗng đanh lại, gã mím chặt môi rồi nói từng tiếng một :

- Chừng nào Chu Cẩm Sơn này còn sống quyết sẽ trả mối thù này cho sư bá... Lưu cô nương, chúng ta tìm nơi nào đó chôn cất cho mọi người đã rồi sẽ tính sau...

Sau khi an táng xong, nhìn mấy ngôi mộ còn mới, khói nhang nghi ngút, Chu Cẩm Sơn thấy lòng buồn vô hạn. Lai lịch gã đã rõ ràng, song kẻ thù còn mờ mịt rong bóng tối, võ công lại cao cường, biết đến bao giờ mới học được võ công... Gã thấy Lệ Quân vẫn còn quỳ trước mộ không chịu đứng lên. Gã bèn tiến lại gần cô an ủi :

- Cô nương! Ta đi thôi! Ở đây lạnh lẽo quá!

- Phải! - Lệ Quân nói như người mất hồn - Lạnh lẽo thế mà gia gia phải ở lại đây!

- Cô nương, chúng ta phải báo thù cho sư bá thì chắc nơi suối vàng người cũng được ngậm cười.

- Ngươi nói đúng! - Lệ Quân thẫn thờ nói... - Nhưng đi đâu bây giờ... ta còn đâu nữa mà đi?

- Cô nương! Tại hạ cũng như cô nương thôi. Không cha, không mẹ, không chốn nương thân, chỉ có một mối thù trong người là còn cháy bỏng... chúng ta cùng đi với nhau nhé!

- Ngươi... ngươi cho ta đi theo phải không? Ngươi không sợ ta làm phiền đến ngươi sao?

- Trái lại là khác. - Chu Cẩm Sơn nói một cách thành thật. - Chúng ta sẽ sống chết cùng nhau.

- Đã sống chết cùng nhau sao ngươi còn gọi ta là cô nương? Ta có phải tiểu thư đài các gì đâu?

- Vậy tại hạ gọi cô nương là Lưu tiểu muội được không?

- Thế mới được chứ! - Lưu Lệ Quân khẽ mỉm cười. - Tiểu muội sẽ gọi ngươi là Chu huynh.

Chu Cẩm Sơn thấy lòng thư thái lạ thường. Gã dắt tay Lệ Quân rồi đến trước mộ Lưu Bất Nhị quỳ xuống khấn :

- Vãn bối là Chu Cẩm Sơn xin nguyện thề trước Lưu sư bá. Vãn bối cùng Lưu tiểu muội sẽ đời đời sống cùng sống, chết cùng chết, có vui cùng hưởng, có khổ cùng chịu, nguyện sẽ trả thù cho Lưu sư bá...

Xong xuôi, gã quyết tâm nắm tay Lệ Quân, hào khí ngất trời, nói :

- Lưu tiểu muội, ta đi thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK