Trên sân đấu, một bóng dáng xinh đẹp nhanh như cắt bay lên chụp bóng, sau đó tựa như tinh linh thoăn thoắt né tránh tất cả những người cản đường, lao thẳng về phía rổ của đội đối thủ. Bóng dáng ấy hầu như không dừng lại một giây một phút nào, giống như một con bướm vượt qua muôn trùng rừng rậm khó khăn, đẹp đến chói mắt.
Ngay khi còn cách rổ của đối phương chưa đầy nửa mét, bóng dáng ấy liền co chân nhảy vụt lên, lực căng mạnh mẽ vô cùng, đồng thời tay phải cũng khéo léo đưa bóng vào rổ.
“Dunk!!! Hội trưởng úp rổ rồi, lại úp rỗ rồi!!!”
Tiếng hét tràn đầy sự hâm mộ và vui sướng cuồng nhiệt vang lên, theo sau đó là tiếng còi báo hiệu trận đấu kết thúc. 29-27 thắng bại đã rõ ràng.
“Hội trưởng, aaa, em yêu chị đến chết đi được.”
“Hội trưởng, chị mau nhìn về phía này đi!!!”
“Hội trưởng uy vũ, hội trưởng uy vũ!”
…
Bạch Cẩm Vy vừa ôm lấy đồng đội mừng chiến thắng, vừa đưa tay lên vẫy vẫy, nở một nụ cười thật tươi để đáp lại bốn phía khán giả đang hò hét cuồng loạn kia. Tuy bị rất nhiều người vây lấy, nhưng cô vẫn tựa như một vật sáng trời sinh, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ mà không bất kì thứ gì có thể cản trở được. Giống như…một vị nữ thần tối cao.
**********
“Vy Vy, trông cậu vừa nãy ngầu chết đi được!!! Sao cậu không gia nhập hẳn vào câu lạc bộ bóng rổ của chúng tớ đi, cậu chơi tốt thế cơ mà!!!”
Khương Mẫn bĩu môi ôm lấy cánh tay Bạch Cẩm Vy lắc lắc, dáng vẻ chân chó mười phần. Cô ta là trưởng câu lạc bộ bóng rổ nữ của học viện Thanh Phong, trong hơn sáu năm học tập ở đây, người biết chơi bóng rổ cô ta gặp không ít, nhưng chơi giỏi đến mức đẳng cấp như Bạch Cẩm Vy thì lại chẳng có một ai. Vì thế, Khương Mẫn lúc nào cũng mơ ước thu được nhân tài như Bạch Cẩm Vy vào tay. Đến lúc đó, đội bóng rổ nữ của học viện Thanh Phong còn lo không thể phát dương quang đại, vang danh cả nước sao?
Bạch Cẩm Vy có chút bất lực gỡ tay của Khương Mẫn ra, sau đó lại lặp lại lời từ chối đã nói thứ n lần:
“Mẫn Mẫn à, cậu cũng biết mà, mình là hội trưởng hội học sinh.”
Với cương vị đó, cô không thể tham gia chính thức bất kì một câu lạc bộ nào. Học viện Thanh Phong có tất cả mười hai câu lạc bộ, câu lạc bộ nào cô cũng đều phải quan tâm tới, tuyệt đối không thể bên trọng bên khinh. Nếu hôm nay cô đã lăn lộn ở câu lạc bộ bóng rổ nữ này, thì ngày mai lại phải đến câu lạc bộ cầu lông, ngày kia lại đến câu lạc bộ cờ vua…cứ thế lần lượt tiếp diễn, giống như một vòng tròn luẩn quẩn không hề ngừng nghỉ.
Khương Mẫn nghe thế tuy rất tiếc nuối nhưng vẫn phá lên cười, không hề kiêng dè trêu chọc Bạch Cẩm Vy:
“Ai bảo cậu là nữ thần toàn năng làm gì? Chậc, mình chẳng hiểu tại sao trên thế giới này lại tồn tại một sinh vật như cậu đấy. Vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, lại vừa là thiên tài thể thao, thật đúng là ghen tị muốn chết mà! Bạch Cẩm Vy, cậu mau khai đi, có phải cậu là người ngoài hành tinh giả dạng không hả???”
Nghe đến cụm từ “người ngoài hành tinh”, mắt Bạch Cẩm Vy liền lóe lên một tia tăm tối rồi rất nhanh biến mất. Cô cười với Khương Mẫn một tiếng rồi nói:
“Mình mà là người ngoài hành tinh thì đã ăn thịt cậu từ lâu rồi. Như vậy thì sau này sẽ không bị cậu làm phiền nữa, tốt ơi là tốt!”
Dứt câu, Bạch Cẩm Vy liền xoay người bỏ chạy, rước lấy tiếng kêu tức giận của Khương Mẫn:
“Bạch Cẩm Vy, cậu dám nói mình phiền hả? Có gan cậu đừng chạy nữa cho mình!!! Mình mà bắt được cậu thì cậu chết chắc.”
“Ha ha, mình bị ngốc hay sao mà dừng lại. Có giỏi thì đến đây mà bắt mình, Mẫn Đại Nhân ạ~”
Bạch Cẩm Vy nhìn bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, nét mặt tràn đầy sức sống đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Cô cúi đầu ngắm nghía bàn tay thon dài của mình, tiếp theo áp nó lên ngực để cảm nhận nhịp tim. Đúng vậy, cô đã trùng sinh, mang theo nỗi hận thù sâu như biển lớn mà trùng sinh.
Đã mười bảy năm kể từ khi cô được Vân Yến Hoài một lần nữa sinh ra, chuyện thay đổi cũng có, chuyện như cũ cũng có. Chuyện thay đổi là cô mang theo kí ức tăm tối của kiếp trước mà đối mặt với thế giới này, vừa tròn năm tuổi thì theo ông bà nội đến thành phố T định cư, hoàn toàn tách biệt với gia đình ba người của Bạch Thế Hiển. Chuyện như cũ là mẹ ruột cô vẫn qua đời vì bệnh nặng, cô vẫn đồng ý để Bạch Thế Hiển tái hôn với Tạ Mân. Lý do rất đơn giản, nếu cô không để cho hai người đó đến với nhau thì làm sao Bạch Cẩm Du có thể xuất hiện trên thế giới này được đây? Mà cô thì, rất muốn trả thù cô ta nha~
Không chỉ Bạch Cẩm Du, Tạ Mân, Bạch Thế Hiển, ngay cả Doãn Hạo và mẹ của hắn ta cô cũng sẽ không buông tha. Sau khi trọng sinh, cô suy xét kĩ lại thì cuối cùng cũng biết lý do tại sao Doãn Hạo lại sai người đâm chết mình. Trước đó một thời gian ngắn, Doãn Hạo đã từng nhắc với cô về chuyện công ty gặp vấn đề lớn, mà vấn đề này phải có một lượng lớn tiền bạc mới giải quyết được. Lúc đó, cô muốn giúp đỡ hắn nhưng hắn lại từ chối, nói cái gì mà cô đã làm nội trợ vất vả lắm rồi, mọi chuyện cứ để hắn lo. Không ngờ, hắn quá thực không cần đến những sự giúp đỡ nhỏ nhặt ấy của cô, cái hắn nhắm đến chính là mạng sống của cô và số tiền bảo hiểm nhân mạng khổng lồ kia. Bạch Cẩm Vy không khỏi cười tự giễu, sự tồn tại của cô cuối cùng cũng chỉ đáng giá mấy triệu nhân dân tệ đó thôi, thật rẻ mạt biết bao. Mà tình cảm cô dành cho hắn ta suốt ba năm yêu nhau và năm năm vợ chồng càng không đáng một đồng.
Sống lại một lần nữa, cô mới thấy rõ được kiếp trước mình đã làm người thất bại đến mức nào, ngu xuẩn đến mức nào. Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để những thảm kịch ấy lại có cơ hội xuất hiện. Ha ha, không phải ông trời đã cho cô trùng sinh sao? Vậy thì, cô đương nhiên sẽ không phụ lòng ý trời, dốc hết sức lực mà báo thù thôi. Uhm, có lẽ đã đến lúc cô nên trở về Bạch gia rồi.
Bạch Thế Hiển, Tạ Mân, Bạch Cẩm Du, ba mẹ và em gái yêu dấu của tôi ơi, không biết sự xuất hiện của tôi sẽ làm các người “vui mừng” đến mức nào đây? Chắc là, phải vui đến chết ấy nhỉ. Ha ha...