Mệt mỏi vì nhiều sự kiện xảy ra đêm qua, Trung Ngọc cố nằm rán thêm một chút thì có tiếng gọi cửa :
- Đoàn đại nhân! Có Lương trang chủ muốn gặp đại nhân.
Biết không thể nằm thêm nữa, Trung Ngọc đáp :
- Chờ một chút ta sẽ ra.
Trong gian khách sảnh của căn nhà dành riêng cho Trung Ngọc, lão Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm có vẻ sốt ruột ngồi trên ghế chờ đợi chàng.
Trung Ngọc vừa bước ra, lão hấp tấp bước tới nói :
- Chúng ta có một tin tức quan trọng.
Trung Ngọc gật đầu, bình thản nói :
- Chúng ta uống chung trà đi Lương trang chủ.
Sau khi hớp vài ngụm trà thơm ngát, Trung Ngọc mới lên tiếng hỏi :
- Có chuyện gì thế Lương trang chủ?
Lương Sĩ Nhâm đáp :
- Có tin thám tử đưa về là Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp Bang chủ Hắc Y bang đã có mặt tại thị trấn này.
Lão ngập ngừng một chút nói tiếp :
- Chắc chắn, lão ta sẽ tham dự đại hội đây.
Vừa nói lão vừa liếc nhìn khuôn mặt Trung Ngọc để thăm dò phản ứng của chàng.
Trung Ngọc lững lờ đáp :
- Tại hạ cũng nghĩ vậy. Vì lão ta tuy nhiều người e sợ, nhưng cũng chỉ là một Bang chủ nên khi nghe có người làm Tổng bang chủ chắc chắn lão sẽ đến.
Lương Sĩ Nhâm ngắt lời :
- Hắc Y bang là một Bang rất mạnh và hiểm ác. Lão phu nghĩ rằng, lão ấy cũng muốn ngồi trên chiếc ghế Tổng bang chủ, vì vậy chúng ta cần phải đề phòng.
Trung Ngọc cười nói :
- Thì lão Trang chủ lập ra cái đại hội này cũng nhằm mục đích chính là đối phó với lão ta, mà giờ đây lão Hắc Y bang chủ đến tham dự là đúng ý lão rồi có phải chăng?
Thần Thủ gật gù cười đáp :
- Đúng là như vậy, nhưng lão muốn báo cho Đoàn đại nhân biết trước, để đề phòng vậy thôi.
Sau đó, lão kể cho chàng biết cao nhân vật sẽ đến dự và các nhân vật đến mà chưa ra mặt.
Trung Ngọc thì thầm: “Lão muốn khoe khoang tài tổ chức và lực lượng thuộc hạ của lão thâu lượm tin tức nhanh chóng khắp mọi nơi đây mà”.
Trung Ngọc bỗng ngắt lời lão và hỏi :
- Này võ công của Trang chủ so với Hàn Mộ Hiệp thì như thế nào?
Chỉ thấy lão hơi giật mình, rồi trầm ngâm đáp :
- Võ công của Ma Ảnh Đao biến ảo khôn lường, lão đây vẫn chưa nắm chắc phần thắng.
Rồi có vẻ mơ màng, lão tiếp :
- Để lão kể một trận đấu của Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp, chỉ là truyền miệng thôi, người chứng kiến thì không rõ có còn ai không. Hay nếu có, thì đến ngày nay chưa có ai xác nhận mình thấy rõ và kể lại cả.
Lão hớp ngụm trà rồi nhìn ra cửa bắt đầu kể.
Cách đây lâu lắm...
Chắc có lẽ trên mười năm.
Trận đấu xảy ra trên đỉnh Đại Nhạn sơn.
Khi nơi hướng đông, ánh hồng bắt đầu tan loãng và mặt trời bắt đầu nhô lên khỏi đỉnh núi.
Một người từ trên những tảng đá tung lộn người lên không mấy vòng rồi đáp xuống hiện trường.
Như có ai thì thào theo gió :
- Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp.
Lúc ấy cũng có một người đang thong thả tiến đến bãi cỏ xanh mượt mà trên đỉnh Đại Nhạn sơn.
Lại như có tiếng thì thào theo gió lúc nãy thoáng đưa :
- Tuyệt Kiếm Thượng Quan Kiệt.
Hai người bước tới đứng đối diện nhau rồi Thượng Quan Kiệt lên tiếng trước :
- Hôm nay, ta vì võ lâm Trung Nguyên, đã bị nhà ngươi lén lút sát hại mà trừ khử đi một tên hiểm ác.
Hàn Mộ Hiệp ngửa mặt cười lớn rồi đáp :
- Ta cũng đến đây vì danh dự và để chứng minh được rằng, ta giết người bởi vì người khiêu khích, chứ ta không có sát hại lén lút như ngươi vừa nói.
Lời vừa dứt, Hàn Mộ Hiệp lộn người lên cao đánh luôn hai chưởng.
Thượng Quan Kiệt cũng không chậm trễ, lập tức đẩy luôn song chưởng lên đối địch.
- Bùng! Bùng!
Cả hai đều chấn động lui về một bước.
Sau khi thăm dò công lực của nhau, hai đối thủ liền thi triển tuyệt kỹ quyết chiếm thượng phong.
Chỉ thấy bóng hình của Hàn Mộ Hiệp quay tròn cùng với bóng chưởng mịt mờ tỏa một vùng rộng lớn.
Những tiếng nổ do sự va chạm của chưởng phong làm tung bắn những mảnh đất làm từng đám cỏ xanh mượt mà tung lên đổ sụp úp lại.
Hàn Mộ Hiệp sau khi đánh hết ba mươi sáu chiêu Ma Ảnh Chưởng mà không thắng được đối phương liền rút đao hét lớn :
- Hãy xem Ma Ảnh Đao của ta!
Tức thì bóng đao của y càng lúc càng nhanh tạo nên đao ảnh rất hiểm ảo chập chờn ma quái phủ chụp vào người Thượng Quan Kiệt.
Để đối phó với đao pháp của đối phương, Thượng Quan Kiệt cũng rút trường kiếm xuất tuyệt chiêu ứng phó.
Trong chớp mắt, kiếm của Thượng Quan Kiệt đè trên sống đao của Hàn Mộ Hiệp và thuận theo sống đao róc thẳng tới.
Khi đụng tới cán đao, Thượng Quan Kiệt định ép đao để chém đứt điểm vào đối phương.
Nhưng bất ngờ, từ trong cán đao bắn ra thêm một lưỡi đao ngắn, kẹp lấy kiếm của Thượng Quan Kiệt và y định xoay ngang để bẻ gãy kiếm.
Hét lên tiếng lớn, Thượng Quan Kiệt liền dùng tả chưởng đánh thẳng vào ngực của Hàn Mộ Hiệp thì y cũng liền vung tả chưởng đập vào đối phương.
- Bụp!
Không vang dội mạnh như các chưởng khác mà lần này, chưởng của đôi bên như bít chặt lấy nhau.
Cả hai đều đứng tại chỗ như thế giữa vùng đất đã bị xới tung lên.
Trong chốc lát thì trận đấu đã nghiêng về Tuyệt Kiếm Thượng Quan Kiệt, thanh báu kiếm lấp lánh đã tiến dần đến cổ họng của Hàn Mộ Hiệp.
Mặt biến sắc, Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp ngửa cổ hú lên một tiếng dài.
Chỉ thấy trong nhấp nháy sau đó, Thượng Quan Kiệt bỗng lảo đảo, tay kiếm lơi lỏng, miệng bật thét lên :
- Ái cha!
Rồi Tuyệt Kiếm Thượng Quan Kiệt ôm ngực lảo đảo và ngã xuống bất động trên bãi cỏ ở đỉnh núi Đại Nhạn sơn.
Chuyện truyền miệng là thế đó. Không biết thực hư ra sao?
Nói tới đây, Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm nhìn Trung Ngọc và nói :
- Điều thương tâm hơn là sau ngày đó, cả gia trang của Tuyệt Kiếm Thượng Quan Kiệt đều bị đốt sạch, cả phu nhân Trang chủ và đứa con gái nhỏ cũng mất tích, có lẽ đã bị chết thiêu cùng đám gia nhân cũng không chừng.
Nghe câu chuyện này, Trung Ngọc chạnh lòng nhớ đến hoàn cảnh của mình mà xót thương hoàn cảnh của người.
Trung Ngọc chợt hỏi :
(Thiếu một trang)
... giang hồ với chức Bang chủ Hắc Y bang với một lực lượng thủ hạ khá cao cường.
Lão ngừng nói để uống hớp trà thì vừa lúc Ngọc Diện thư sinh bước vào và nói ngay :
- Chỉ còn ba ngày nữa là khai mạc đại hội rồi, lão Trang chủ đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?
Lương Sĩ Nhâm cười khà khà, đáp :
- Các vị chớ lo, tất cả đã được sắp xếp chu đáo rồi. Thôi, để lão phu ra ngoài bàn bạc thêm với mấy vị bằng hữu nữa.
Để cho lão đi khuất, Ngọc Diện thư sinh thong thả nói :
- Đêm qua, Đoàn huynh gặp Hàn Trúc Chi thế nào rồi?
Trung Ngọc lắc đầu :
- Không biết làm sao cả.
Nói đoạn chàng kể việc gặp Hàn Trúc Chi nơi rừng trúc và bất chợt nàng ta hờn giận bỏ chạy mất hút.
Ngọc Diện thư sinh nhẹ cười, nói :
- Con gái là vậy đó. Thường hay ghen bóng ghen gió. Đệ bảo đảm với huynh là trong vòng đôi ba ngày thế nào Hàn cô nương cũng tìm đến Đoàn huynh cho mà xem.
Nhưng Ngọc Diện thư sinh liền “À” lên một tiếng tiếp ngay :
- Mà cũng có thể đêm nay, Hàn cô nương đến rừng trúc hẹn Đoàn huynh nữa đó.
Trung Ngọc chỉ cười xòa không mấy quan tâm, rồi kể tiếp về hai người dị khách trong đêm qua, chứ không đề cập gì đến việc chàng đi theo Kim Đồng Ngọc Nữ sau đó cả.
Ngọc Diện thư sinh kêu lên :
- Đó là Kim Đồng Ngọc Nữ đấy!
Trung Ngọc hỏi :
- Đệ có biết gì về phu thê này không?
Ngọc Diện thư sinh đáp :
- Trong giang hồ võ lâm ai cũng biết đôi phu thê này có võ công rất cao.
Ngừng một chút, Ngọc Diện thư sinh lại tiếp :
- Cặp Kim Đồng Ngọc Nữ này vắng bóng giang hồ đã lâu lắm rồi. Không ngờ đêm qua họ lại xuất hiện gặp Đoàn huynh thì có lẽ sự việc ...
(Thiếu một trang)
Trung Ngọc gật gù rồi chợt hỏi :
- Còn cặp thứ ba là ai nữa sao đệ không nói đi.
Ngọc Diện thư sinh mỉm cười :
- Vào giang hồ lâu thì sẽ biết thôi.
Trung Ngọc phì cười :
- Như vậy đệ cho huynh không có hiểu nhiều về giang hồ vì vào giang hồ chưa bao lâu và để tự huynh tìm phải không.
Ngọc Diện thư sinh khẽ nhún vai :
- Cái đó tùy huynh thôi! Mà như vậy cũng hay đấy.
Cả hai bật cười vui vẻ.
Chợt Ngọc Diện thư sinh hỏi :
- Gần tới ngày khai mạc đại hội rồi, lão Thần Thủ có nói với huynh điều gì không?
Trung Ngọc đáp :
- Lão ta hiện e sợ Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp tìm cách phá đám.
Ngọc Diện thư sinh nói :
- Hàn Mộ Hiệp là phụ thân của Hàn Trúc Chi đấy, Đoàn huynh có biết không nào?
Giật mình, Trung Ngọc ấp úng nói :
- Là phụ thân của Hàn muội sao?
Lúc ấy sắc diện của Trung Ngọc trở nên thẩn thờ, đăm chiêu nghĩ về nàng Hàn Trúc Chi.
Một cách nhẹ nhàng và yên lặng, Ngọc Diện thư sinh rời khỏi nơi này để Trung Ngọc ngồi một mình, nghĩ về người con gái ấy...
Hàn Trúc Chi giật mình thức giấc thì thấy nắng ban mai đã chiếu khắp trong gian phòng ngủ của nàng.
Nàng ngồi nhỏm dậy, tựa vào thành giường nhìn ra cửa sổ, nhớ đến việc đêm qua nàng đã quá vội vã bỏ Trung Ngọc mà chạy đi.
Những ý nghĩ về Trung Ngọc lại đến với nàng như suốt đêm qua nàng suy nghĩ và hối hận.
Bởi vậy, nàng quyết định đêm nay phải gặp lại chàng. Rồi mơ màng phác họa cuộc gặp gỡ sắp đến.
Nàng thì thầm trong lòng: “Mình phải chạy thật nhanh để gặp chàng và có thể chàng sẽ... sẽ ôm chặt lấy mình”.
Nàng mỉm cười rùng mình rồi vội kéo tấm chăn phủ lên người.
Nàng lại thầm lo: “Không biết Đoàn huynh có đợi mình ở chỗ cũ đêm nay không?”
Rồi ý nghĩ khác lại đến với nàng: “Tại sao đêm qua hẹn với mình đi dạo, ngắm trăng mà chàng ta còn tưởng nhớ đến người con gái khác. Thật tức chết đi được”.
Nàng “hừ” lên một tiếng trong đáy lòng rồi nghĩ: “Đêm qua chàng chỉ nói về Ngọc Diện thư sinh và lại muốn có anh chàng mặt ngọc này đi dạo cùng mình nữa là thế nào?”
Đầu óc nàng cứ quay cuồng xoay tròn với những ý nghĩ như thế suốt ngày cho đến đêm mà nàng chưa thể sửa soạn đi tìm Trung Ngọc, trái lại nàng ngả lên giường kéo chăn trùm kín đầu thổn thức.
Đêm nay, trăng cũng đã sáng tỏ như đêm qua.
Đoàn Trung Ngọc hồi hộp đi về phía khu rừng trúc.
Chàng đảo mắt nhìn quanh khi chàng mới đến chỗ hôm qua, chỗ mà nàng Trúc Chi giận hờn vụt chạy, nhưng không thấy bóng dáng ai cả làm Trung Ngọc thất vọng thở dài lắc đầu.
Đang ngẩn ngơ, thì một bóng người phóng vút đến trước mặt chàng.
Trung Ngọc giật mình kêu lên :
- Người bịt mặt!
Với y phục đen tuyền và khăn đen trùm kín mặt, người bịt mặt cười lên và nói :
- Ha! Ha! Nhà ngươi không ngờ ta có mặt nơi này phải không?
Trung Ngọc gằn giọng nói :
- Nhà ngươi muốn gì?
Người bịt mặt chậm rãi nói :
- Trang sách cuối của Huyết Long kiếm phổ.
Trung Ngọc gằn giọng :
- Nhà ngươi đừng hòng!
Người bịt mặt gật gù nói :
- Kể ra nhà ngươi cũng tốt số, có thể thoát khỏi được độc thủ điểm huyệt của ta, nhưng mà...
Nói tới đây, hắn ngừng lại, cười rộ lên rồi tiếp :
- Nhưng đêm nay là ngày tận số của ngươi rồi.
Trung Ngọc liền rút kiếm ra, nói :
- Ta quyết tử với nhà ngươi.
Người bịt mặt nhìn thanh kiếm trên tay có vẻ chế diễu, nói :
- Phụ mẫu ngươi liên thủ cũng không là đối thủ của ta huống chi là ngươi.
Nghe đến lời này, Đoàn Trung Ngọc liền hét lớn và lập tức phóng kiếm đâm liền với liên chiêu kiếm pháp. Ánh kiếm lúc này phát ánh chớp điểm chụp lấy người bịt mặt.
Bằng thân pháp lanh lẹ lắc lư kỳ quái, người bịt mặt tránh né một cách ảo diệu.
Vì vậy, Trung Ngọc liền vận dụng thêm kình lực biến thanh kiếm của chàng thành nhiều thanh kiếm mang những đốm quang chớp giăng tấn công đối phương ráo riết.
Chợt một tiếng hét lớn, rồi có tiếng binh khí chạm nhau :
- Keng! Kẻng! Kẻng!
Tức thì, Trung Ngọc lảo đảo lùi lại ba thước. Còn người bịt mặt trên tay cầm một thanh đao cười lớn rồi nói :
- Kể ra kiếm pháp của ngươi có tiến bộ mà ta thật không ngờ đấy.
Hắn ngừng một thoáng, rồi nói tiếp :
- Ta đã mắc một sai lầm khi tha chết cho ngươi. Bây giờ không thể có một sai lầm thứ hai đâu.
Hắn “hừ” lên rồi gằn giọng :
- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Đêm nay ngươi phải chết.
Lập tức đao ảnh của hắn như một vùng mây đen lập lòe ánh quang trùm phủ toàn thân Trung Ngọc.
Trước áp lực của đối phương, Trung Ngọc hét lên tiếng lớn, vũ lộng trường kiếm xuất chiêu tạo ra những luồng ánh quang màu hồng nhạt lờ mờ không rõ rệt lắm xuyên vào vùng đao ảnh như mây đen của người bịt mặt.
Tiếng kiếm đao va chạm nhau chát chúa vang lên. Hai bóng người liền rời bật xa nhau. Trung Ngọc thì loạng choạng chân đứng không vững. Còn người bịt mặt cũng lùi lại hai bước.
Người bịt mặt bỗng ngưng tấn công và với giọng đầy nghi ngờ hỏi :
- Vừa rồi ngươi sử dụng kiếm pháp gì mà có thể đỡ được chiêu đao của ta?
Trung Ngọc cười lớn đáp :
- Chẳng lẽ Điểm Quang kiếm pháp không đỡ được đao của ngươi sao.
Người bịt mặt lắc đầu :
- Ta không tin như vậy. Ta phải cho ngươi đem Điểm Quang kiếm pháp cùng xuống Âm phủ là tốt nhất.
Dứt lời, người bịt mặt di bộ, chuẩn bị xuất chiêu, cả đao lẫn chưởng.
Thấy vậy, Trung Ngọc kinh hãi nhủ thầm: “Hắn quyết tâm dùng chiêu sát thủ. Thật khó có thể đón đỡ được”.
Trong lúc thập tử nhất sinh ấy, bỗng có tiếng hú dài từ xa vọng lại, tiếng hú đến thật nhanh nơi đấu trường.
Trung Ngọc kêu lên :
- Kim Đồng Ngọc Nữ.
Lúc ấy người bịt mặt giật mình khựng bộ, rồi đột nhiên thân hình hắn lao vút vào khu rừng trúc như ánh chớp mất dạng.
Vừa đứng trước mặt chàng, Ngọc Nữ nhẹ nhàng nói :
- Kể ra hắn ta chạy cũng nhanh thật.
Rồi bà ta tiếp :
- Đoàn thiếu hiệp, đêm hôm qua thiếu hiệp bằng lòng theo chúng ta và chúng ta đã nói rõ lý do chúng ta đến gặp thiếu hiệp đồng thời đã dạy cho thiếu hiệp hai chiêu, đêm nay ta sẽ dạy tiếp cho thiếu hiệp hai chiêu nữa nhé. Hãy chuẩn bị tập đi.
Có tiếng Kim Đồng vang lên :
- Khoan đã! Hãy giao quyển sách cho thiếu hiệp đi.
Nói dứt lời, đã thấy Kim Đồng nhảy ra khỏi rừng trúc đứng trước Ngọc Nữ.
Kim Đồng nói tiếp :
- Nhận lời của Băng Diện Tiên Nương, chúng ta đã hứa sẽ dạy cho ngươi bảy chiêu võ công và trao quyển sách này cho ngươi tập luyện. Ngươi hãy cầm lấy đi.
Nhận sách, Trung Ngọc nhìn tựa trên bìa sách rồi kêu lên :
- Thiên Thủ Như Lai đại pháp!
Kim Đồng gật gù, nói :
- Đúng vậy, đây là võ công chí cao của Phật môn. Ngươi cố gắng luyện tập nó, dù rằng hỏa hầu của ngươi còn kém không thể phát huy hết được khả năng, nhưng ta đã nhìn thấy cơ thể ngươi thật hiếm có rất thích hợp cho việc võ công và sẽ tăng tiến nhanh sau này đấy.
Ngọc Nữ vẫn giọng dịu dàng nói :
- Đoàn thiếu hiệp là người rất hữu duyên nên Băng Diện Tiên Nương và chúng ta sẽ không chọn lầm người đâu.
Nhìn bao quát chung quanh, Ngọc Nữ tiếp :
- Bây giờ thiếu hiệp hãy bắt đầu luyện chiêu đi, chứ trăng đã lên cao rồi đó.