Một lão giả đang bị xích vào một cấy hắc thiết trụ (trụ sắt màu đen) ngửa mặt lên thiên không ( không trung) cười nhạt hỏi.
Từ hư không, chẳng biết bằng cách nào, một nam nhân cứ thế từ từ hiện ra. Ban đầu y chỉ là một cái bóng mờ, rồi dần dần hiện rõ nét hơn… Y mở lời:
- Nhất Tiêu, cuối cùng ông không chịu nổi mà chấp thuận tự vẫn rồi hả?
Nhất Tiêu khóe miệng từ từ vẽ thành một nét cười khinh khỉnh, không đáp, nhìn thân ảnh phía trước bằng nửa con mắt.
- Hừ… vẫn như năm ngàn năm trước. Rất lạnh lùng! Có điều…
Thiên Vấn nhíu mày, tiếp:
- Hình như tự vận không giống tính cách của ngươi… Ta cứ cho rằng, ngươi sẽ kiên trì ít nhất năm ngàn năm nữa chứ… Không lẽ…
Thiên Vấn nhìn kĩ Nhất Tiêu một lượt, chợt tròng mắt sáng ngời, ha hả nói:
- Ha ha ha… ta hiểu rồi.. Ngươi đã có truyền nhân! Đã giao giới chỉ cho nó rồi sao?
Nhất Tiêu mỉm cười:
- Phải thì sao? Ngươi còn có thể làm gì chứ? Nó đã cao chạy xa bay rồi… Hơn nữa với giới chỉ của ta bên người, khí tức của nó chính là vô hình đối với ngươi.
- Thật sự không ngờ… vận khí của ngươi cũng là "dẫm phải phân chó" đi (ý nói quá may mắn, theo quan niệm châu Á, ra đường mà dẫm phải phân chó chính là sẽ gặp may mắn). Vậy nó là sư đệ hay sư muội của ta đây!?
- Muốn dò hỏi sao? Ngươi đừng quên ta là sư phụ của ngươi, trò trẻ con đó đừng giở ra với ta.
- Hắc hắc…
Thiên Vấn cười nhẹ, nói tiểp:
- Thôi… không cần nói chuyện thừa thãi nữa, giờ thân thể ngươi cũng nên thuộc về ta rồi!
Nhất Tiêu lại mỉm cười nhẹ, khẽ nói:
- Người nghĩ ta sẽ để ngươi biến ta thành khôi lỗi sao? (khôi lỗi tức là con rối, giống như cương thi vậy)
- Ngươi còn có thể kháng cự ư?
Thiên Vấn tự tin nói.
Nhất Tiêu miệng lầm bầm rất khẽ, lời ra khỏi miệng gần như không còn rõ là gì nữa rồi…
- Tuyệt diệt chú!? Muốn hôi yên phi diệt sao? ( hôi yên phi diệt tức là tan thành mây khói)
Thiên Vấn kinh hãi.
Bỗng nhiên trên thân thể Nhất Tiêu xuất hiện hàng hàng những kí tự kì lạ. Chúng nhanh chóng lan tràn khắp thân thể gầy gò của ông. Nhất Tiêu nói:
- Thà rằng hôi yên phi diệt, không thể đầu thai còn hơn là trở thành khôi lỗi cho ngươi điều khiển… Ngươi cứ chờ xem. Kẻ cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.
Thiên Vấn tức giận, hai mắt gườm gườm nhìn thân ảnh gầy gò của sư phụ y, như thể ánh mắt độc xà lăm le con mồi của mình mà bất lực không thể ăn được vậy…
Giữa sa mạc vô hạn cát, một thiếu niên kì lạ mệt mỏi lê lết bước đi…
Thiếu niên này khoảng mười ba tuổi, nhưng y phục lại như hài tử mới sinh. Hắn mặc một chiếc yếm đỏ có thêu một đóa hoa sen rất đẹp, phía dưới lại chỉ có một chiếc khố nhỏ. Thực là kì lạ vô cùng! Thiếu niên này cũng có thể xem là anh tuấn. Khuôn mặt hắn thanh tú với những đường nét của một thư đồng dễ mến. Mày dậm, mắt sâu lại thêm cái mũi thẳng tạo cho người đối diện ấn tượng về một vị tiểu quân tử... Người này không ai khác chính là Lâm Tiểu Phàm.
Nhìn lên thiên không, hắn lẩm nhẩm:
- Sắp tối rồi, cần phải tìm được nơi nghỉ ngơi thôi…
Hắn đã đi bộ trong sa mạc này hơn hai ngày thời gian rồi, nhưng phía chân trời vẫn chỉ có cát và cát mà thôi, một bóng người cũng không thấy. Hắn bây giờ đã hết sức mệt mỏi rồi, miệng thì khát khô, bụng thì cồn cào. Dù rằng hắn đã thử phương pháp hít thở của Hạ Y Thần nhưng kì quái là một chút tác dụng cũng không có. Cuối cùng hắn chỉ còn biết bước đi nhanh hơn về phía trước với hy vọng là tìm được một người nào đó có khả năng giúp đỡ hắn ra khỏi sa mạc này. Đi thêm một canh giờ nữa, trời đã tối hẳn, Tiểu Phàm đành tìm tạm một nơi lấp phía sau sóng cát nhằm tránh gió để nghỉ tạm. Hắn bắt đầu thiền định…
"Ma kinh công pháp hiện đã rõ ràng rồi… ta cũng nên bắt đầu tìm hiểu thôi.", Tiểu Phàm trong lòng thầm nghĩ. Trong đầu hắn bắt đầu hiện lên hình ảnh của một cuốn sách. Hắn mở ra trang sách đầu tiên trong tâm tưởng.
"Ma kinh chủ tu thân thể, tu luyện chính là trở thành Bàn Cổ.
Ma công cũng là Thần công. Nhất niệm hóa Ma, nhất niệm thành Thần.
Ma kinh thất cấp cảnh giới, phân làm:
Ma Binh, Ma Soái, Ma Tướng, Ma Vương, Ma Đế, Ma Hoàng, Thần Ma
Tu tập Ma kinh, hoành tảo thiên địa, xoay chuyển càn khôn, âm dương chính là nằm trong lòng bàn tay…"
(Dịch nghĩa:
"Ma kinh tập trung tu luyện thân thể, tu luyện để trở thành Bàn Cổ.
Ma công cũng là Thần công. Một ý nghĩ có thể thành Ma, một ý nghĩ cũng có thể thành Thần.
Ma kinh bảy cấp cảnh giới, chia làm:
Ma Binh, Ma Soái, Ma Tướng, Ma Vương, Ma Đế, Ma Hoàng, Thần Ma.
Tu tập Ma kinh, khuấy đảo thiên địa, xoay chuyển đất trời, âm dương ở trong lòng bàn tay…")
Tiểu Phàm cứ thế đọc cuốn sách trong tâm tưởng của mình, tìm hiểu kỹ càng về Ma kinh công pháp. Nửa canh giờ sau hắn mở mắt ra, nhẹ thở một hơi. Hắn cuối cùng đã tìm hiểu xong toàn bộ Ma kinh, có nhiều chỗ hắn không hề lĩnh ngộ được, nhưng đúng như Phạm Nhất Tiêu đã nói, hắn thực đã nằm lòng toàn bộ khẩu quyết.
Tiểu Phàm đưa một ngón tay lên miệng, nhẹ cắn vào đầu ngón tay, tiên huyết bắt đầu chảy ra… Hắn từ từ đứng dậy, dùng máu làm mực, ngón trỏ làm bút, vẽ lên mặt cát một vòng tròn chín biểu tượng khác nhau. Sau khi hoàn thành biểu tượng cuối cùng, hắn ngồi xuống, thiền chính giữa vòng tròn, bắt đầu lẩm nhẩm:
- Ngũ hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ; Tứ tố (bốn nguyên tố): Phong, Lôi, Quang, Ám. Cấp cấp như luật lệnh, ta cầu sự chấp thuận của ngươi…
Chín đồ hình trên mặt cát bắt đầu sáng lên lấp lánh, phân làm chín màu khác nhau: hoàng kim sắc (màu vàng kim), lục sắc (màu xanh lá cây), lam sắc (màu xanh dương), xích cam sắc (màu đỏ cam), hạt thổ sắc (màu nâu đất), vô sắc (không màu, trong suốt), ngân sắc (màu bạc), bạch sắc (màu trắng) và cuối cùng là hắc sắc (màu đen)…
Tiểu Phàm tiếp:
- Ta, Lâm Tiểu Phàm, hậu duệ Bàn Cổ, đại diện cho nguyên tố...
Vèo… vèo…, đột nhiên hai đồ hình trên mặt đất bay lên không trung, xẹt về phía ngực trái của Tiểu Phàm. Một ngân sắc đồ hình, một hắc sắc đồ hình, cả hai quấn vào nhau thoắt cái liền "tạc" lên ngực hắn một nhị hợp đồ hình (biểu tượng được tạo nên bởi hai biểu tượng khác). Đồ hình ngân sắc lớn hơn trở thành trung tâm, hắc sắc đồ hình nhỏ hơn liền nằm ở bên phải. Nhị hợp đồ hình lấp lánh, lóe sáng ngay vị trí tim của hắn, sau đó lập tức ẩn đi, biết mất. Bảy đồ hình còn lại trên mặt cát cũng theo đó đồng loạt vô ảnh vô tung như chưa hề tồn tại. Tất cả nói thì lâu, song chỉ diễn ra trong vài cái nháy mắt mà thôi.
- … Lôi Điện cùng Hắc Ám!
Tiểu Phàm dứt lời, xung quanh liền trở lại trầm mặc tựa như toàn bộ cảnh tượng huyền ảo vừa rồi chưa từng xuất hiện.
"Là Lôi Điện và Hắc Ám nguyên tố sao? Không ngờ thể chất của ta lại thích hợp tới hai nguyên tố cùng lúc. Tuy rằng Hắc Ám nguyên tố chỉ là phụ gia (thêm vào) nhưng hai vẫn là hai… Hắc… hắc…"
Tiểu Phàm đắc ý trong lòng, tự nói một mình.
Toàn bộ việc này thực chất là bước khởi đầu để tu luyện Ma kinh. Tiểu Phàm chính là chiếu theo hướng dẫn trong công pháp mà thực hiện. Muốn tu tập Ma kinh trước tiên kẻ tu luyện phải khắc lên mình nguyên tố đồ hình. Từ đó tìm ra bản thân thích hợp với nguyên tố nào trong ngũ hành tứ tố. Bởi lẽ tu tập Ma kinh chính là hấp thụ linh khí thiên địa mà chuyển hóa thành một loại năng lượng gọi là Thần Ma lực, rồi lại dùng loại năng lượng ấy dẫn dắt qua thân thể để tu luyện cơ nhục toàn thân. Mà linh khí thiên địa lại chia làm chín nguyên tố. Kẻ tu tập Ma kinh thích hợp với nguyên tố nào thì sẽ phải hấp thu nguyên tố đó để tu luyện. Theo như thông tin mà Phạm Nhất Tiêu để lại trong tâm trí Tiểu Phàm thì trong Thần Ma tộc đa phần người tu tập Ma kinh đều chỉ thích hợp với một nguyên tố mà thôi. Nhưng tất nhiên vẫn có những trường hợp đặc biệt, trong lịch sử Thần Ma tộc có những người thích hợp tới hai nguyên tố. Những người này dù rằng tu luyện Ma kinh khó khăn hơn rất nhiều so với những người chỉ thích hợp với một nguyên tố, nhưng một khi đã tu luyện Ma kinh thì chính là cường đại hơn cả chục lần. Họ được xem là những người có thiên phú trác tuyệt của chủng tộc. Trong lịch sử của Thần Ma tộc tổng cộng chỉ có ba người mà thôi, và cả ba người đó đều là trưởng tộc các đời cả. Như vậy có thể thấy song nguyên tố thích hợp kỳ hiếm tới mức nào, nói là "phượng ma lân giáp" (lông phượng, vẩy lân) cũng không sai.
Tiểu Phàm bắt đầu tập trung tinh thần, bắt đầu tu luyện theo Ma kinh.
"Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cảm nhận thích hợp nguyên tố trong thiên địa, thu vào trong mình mà chuyển hóa thành Thần Ma lực. Từ đây, tích lũy rồi dẫn dắt đi qua tim. Luyện tim, hóa huyết (thay đổi máu), tu luyện thành Ma binh…"
Tiểu Phàm nhẹ mở mắt ra, trước mắt hắn là cả một cảnh tượng vô cùng kì ảo. Xung quanh Tiểu Phàm bây giờ là vô vàn luồng ánh sáng trôi nổi, cùng với những quang cầu đầy màu sắc. Luồng sáng thì khi như thể thực chất, tựa như những dòng nước mềm mại mà cũng giống như hư thể tựa khói xương uốn lượn xung quanh hắn. Quang cầu thì bay nhảy như có ý thức trong những dòng sông ánh sáng kia, lúc lặn xuống, lúc lại tung mình bay lên… Dòng ánh sáng và quang cầu tổng cộng chia ra làm chìn sắc màu khác nhau, cũng chính là chín màu sắc của ngũ hành tứ tố. Tuy rằng cả chín màu sắc đều hiện rõ trong mắt hắn; nhưng những dòng ánh sáng và quang cầu màu bạc và màu đen lại nổi bật hơn cả. Ngân sắc thì rực rỡ, lấp lánh, lòa sáng. Hắc sắc thì như thể nét vẽ mực tàu trong một rừng những màu sắc rực rỡ vậy, nổi bật vô cùng.
- Đây chính là linh khí trong thiên địa sao? Thật đẹp!
Tiểu Phàm ngơ ngẩn tự nói.
Hắn nhẹ giơ một tay ra chạm vào một luồng xích cam quang (luồng ánh sáng màu đỏ cam). "Thật ấm áp. Giống như hơ tay vào lò xưởi vậy. Đúng là linh khí hỏa hệ rồi…", Tiểu Phàm cảm nhận. Hắn thu cánh tay lại, hướng tới một ngân sắc quang cầu. Một cảm giác thích thú truyền từ lòng bàn tay hắn lên tới não bộ.
- Thật thoải mái, không rõ là cảm giác gì nữa, nhưng mà rất dễ chịu…
Tiểu Phàm bật thốt.
Đó chính là một quang cầu linh khí lôi nguyên tố!
Tiểu Phàm cười cười, bắt đầu hai tay kết thành những ấn pháp huyền ảo…
Khác với những công pháp khác là lấy việc thổ nạp để hấp thụ linh khí trời đất tạo thành chân khí trong cơ thể mình, Ma kinh lại lấy nguyên tố đồ hình kết hợp với những ấn pháp huyền ảo để dẫn dắt linh khí nguyên tố vào trong thân thể tạo thành Thần Ma lực. Hơn nữa đa phần các công pháp khác đều không phân biệt linh khí thiên địa thành ngũ hành tứ tố khi hấp thu mà chỉ đơn giản là hấp thu tất cả vào mà thôi. Vì lẽ đó, linh khí khi được hấp thụ sẽ không thể tinh thuần hoàn toàn, mà sẽ có phần tạp nham, đa nguyên tố. Lại nói ai cũng có thích hợp nguyên tố với bản thân mình, năng lực thi triển ra đều có liên quan đến nguyên tố ấy. Cho nên nếu so sánh với những người có chân khí tinh thuần thì những người có chân khí đa nguyên tố khi thi triển năng lực sẽ không thể mạnh mẽ được bằng…
Từ một dòng ngân sắc ánh sáng, và một dòng hắc sắc ánh sáng, từng tia linh khí lôi điện, hắc ám nguyên tố bay ra, từ từ hướng tới thủ ấn của Tiểu Phàm. Một ngân, một hắc hai tia linh khí quấn quýt lấy nhau, rồi theo hai cánh tay hắn di chuyển vào trong nội thể, một cách tự nhiên chuyển hóa thành Thần Ma lực khi đi xuyên qua thủ ấn. Cứ thế, Tiểu Phàm chậm dãi hấp thụ linh khí nguyên tố của thiên địa… Nhị hợp đồ hình nơi trái tim hắn lại ẩn ẩn hiện hiện lóe lên từng tia sáng. Bỗng nhiên, trái tim hắn quặn thắt vô cùng đau đớn, đau đến độ cả người như muốn co quắp lại.
Phụt…
Tiểu Phàm đột ngột phun máu, nằm vật ra mặt cát!
Lấy tay lau đi vết máu ở miệng, hắn thóa mạ:
- Con mẹ nó chứ… biết là khó nhưng không ngờ lần đầu thử lại thành ra bị thương thế này…
Vừa rồi hắn chính là làm theo chỉ dẫn của công pháp: lấy Thần Ma lực luyện tâm (tim)! Sau khi dẫn dắt và chuyển hóa linh khí thiên địa thành Thần Ma lưc, hắn cẩn thận dẫn chúng vòng quanh cơ thể một lượt: từ hai tay chạy xuống đan điền, rồi chia là hai luồng khí đi xuống hai lòng bàn chân, sau lại vòng lên từ từ chạy vào tim… Tất cả các bước hắn đều làm vô cùng cẩn thận, cố gắng không để một chút sai xót nào xảy ra… Nhưng bước cuối cùng, hắn chỉ dẫn dắt Thần Ma lực lệch đi một chút xíu mà thôi, nào ngờ… hắn lại hộc máu đương trường. Chỉ có thể nói vị trí xung phá cuối cùng để tu luyện cấp độ đầu tiên của công pháp này quá trọng yếu đi. Nếu là nơi khác thì có lẽ đã không sao, nhưng đằng này lại là trái tim, một trong những vị trí yếu nhược nhất của cơ thể. Theo lý luận của Ma kinh, muốn luyện thể trước phải luyện từ trong ra. Mà muốn thay đồi nội thể, trước phải luyện huyết (luyện máu). Và tim chính là nơi chi phối máu, vì vậy luyện thể khởi phát trước phải luyện trái tim. Chỉ có đả thông thành công nơi này thì mới có thể chứa Thần Ma lực, luyện huyết, và từ đó tiếp tục tu luyện Ma kinh!
Tiểu Phàm than nhẹ một tiếng, rồi lại ngồi dậy tiếp tục thử đả thông trái tim lần nữa…
Sáng hôm sau…
Tiểu Phàm nhẹ mở mắt ra, miệng thở một hơi dài rồi thu công. Từ đêm hôm qua tới giờ không biết hắn đã thổ huyết bao nhiêu lần rồi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ có một mà thôi: hắn thất bại!
- Ài…
Tiểu Phàm thở dài rồi đứng dậy, tiếp tục hành trình về phía trước.
"Tuy rằng cả đêm qua cố gắng vất vả vẫn không thể đả thông kinh mạch tại trái tim nhưng cũng không phải là không thu được gì… Ít nhất thì kinh mạch tại trái tim ta cũng đã bền bỉ hơn rất nhiều rồi… Ngoài ra… ta lại không thấy đói khát nữa rồi!", Tiểu Phàm tuy rằng không hài lòng lắm với thành quả này nhưng cũng là không phải không chấp nhận được.
Ngày đi, đêm tu luyện, ba ngày thời gian tiếp theo của Tiểu Phàm tại sa mạc nhanh chóng trôi qua… Tuy rằng kết quả tu luyện của hắn vẫn là không thể đả thông kinh mạch nơi trái tim, nhưng không phải là không làm được cái gì. Dù sao hắn cũng là đã cần mẫn chịu đau đớn để tu luyện hàng đêm. Chí ít kinh mạch nơi trái tim hắn càng lúc càng bền bỉ hơn rồi, hơn nữa, dường như ở mỗi đường kinh mạch lại như ẩn chứa một phần lôi đình, một phần hắc ám; thành ra đôi lúc kinh mạch của hắn khi tu luyện có lóe sáng lên ngân sắc quang mang (ánh sáng bạc), chốc chốc lại tối đen như thể được bao bọc bởi bóng tối vậy…
- Phía trước là…
Tiểu Phàm nheo nheo mắt nhìn về nơi xa.
- Ha ha ha… thấy rồi… tìm thấy thị trấn rồi.
Hắn cười như điên dại, chạy nhanh về phía đó…
- HẾT CHƯƠNG 8 -