• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau đi làm, tôi luôn trong trạng thái mất tập trung.

 

Không biết tại sao, khuôn mặt Tống Khiếu cứ thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu tôi, mang theo vầng hào quang lạnh lùng mà không thể cưỡng lại.

 

Tống Lạc gửi tin nhắn WeChat: "Nghiên Nghiên, tối qua Tống Khiếu gửi tin nhắn WeChat hỏi mình địa chỉ nhà cậu, nhưng mình không cho..."

 

"..." Tôi đương nhiên biết cậu không cho, nếu cho thì còn có màn ở khách sạn đó sao? "Cậu muốn nói gì?"

 

"Mình muốn nói là, cậu rốt cuộc có được việc không đấy? Mình đã giúp cậu đến mức đó rồi, vậy mà sáng nay mình lại thấy Tống Khiếu ở nhà."

 

"Bạn yêu à, đó là em trai ruột của cậu, cậu thấy em trai mình ở nhà có gì lạ sao?".

 

"Bớt giỡn đi, cậu biết mình muốn nói gì mà..."

 

"Tống Lạc, đôi khi mình thấy cậu thật sự không phải người."

"?"

 

"Lừa mình thì thôi đi, ngay cả em trai ruột của cậu cũng lừa, đúng là người tàn nhẫn! Tàn nhẫn đến mức lục thân bất nhận!"

 

"Cậu đừng có được voi đòi tiên! Mình là vì ai chứ? Hửm? Hơn nữa, hắn, Tống Khiếu, sớm muộn gì cũng sẽ yêu đương kết hôn, mình đây gọi là tiêu thụ nội bộ, phù sa không chảy ruộng ngoài!"

 

"Được rồi! Ngụy biện đủ kiểu! Mình lười nói chuyện với cậu."

 

"Vậy thì không được, cậu phải kể cho mình nghe tối qua hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



"Cậu hỏi em trai cậu đi!"

 

"Cậu nghĩ tên nhóc ngông cuồng đó sẽ nói cho mình biết sao?"

 

"Vậy tại sao cậu lại nghĩ mình nhất định sẽ nói cho cậu biết?"

"Cậu!..."

 

Một lúc sau, Tống Lạc lại gửi tin nhắn: "Không nói đúng không? Được! Nhưng mà, sáng nay mình thấy Tống Khiếu có vẻ uể oải, như kiểu cả đêm không ngủ vậy, mình đoán chắc chắn có liên quan đến cậu..."

 

Tôi giật mình, nếu thật sự như Tống Lạc nói là cậu ấy cả đêm không ngủ, vậy cũng không đến mức liên quan đến tôi chứ? Dù sao tôi, Khương Nghiên, đối với cậu ấy căn bản không là gì cả?

 

"Vậy Tống Khiến... cậu hỏi em cậu bị làm sao chưa?"

 

"Làm sao chẳng phải cậu rõ nhất sao?"

 

"Không phải... mình rõ cái gì chứ? Thôi được rồi, cậu gửi WeChat của cậu ấy cho mình!"

 

"Cô nương à? Cậu nghiêm túc chứ? Hai người ở bên nhau cả đêm, vậy mà còn chưa kết bạn WeChat? Haiz, mình phải đợi đến năm nào tháng nào mới thấy em trai mình yêu đương đây?"

 

Tôi nào có cơ hội kết bạn? Cậu ấy không phải là cả buổi tối đều lạnh lùng, thì là tôi say đến mức...

 

Tôi bấm vào danh thiếp cá nhân mà Tống Lạc gửi - S°, quả nhiên là Tống Khiếu, danh sách WeChat đơn điệu như biểu cảm duy nhất trên mặt cậu ấy. Ảnh đại diện là Kakashi trong Naruto, giống cậu ấy, cũng lạnh lùng, ít nói!

 

Nhìn Kakashi, tôi lại do dự.



 

Tôi kết bạn với cậu ấy nói gì đây? Hỏi cậu ấy tối qua ngủ ngon không? Nhưng cậu ấy ngủ ngon hay không thì tôi có tư cách gì mà hỏi chứ? Nói cảm ơn cậu ấy? Nhưng tối qua cậu ấy rõ ràng là bỏ đi trong cơn giận dữ mà! Nói xin lỗi? Nhưng tôi xin lỗi cậu ấy vì cái gì chứ? Chẳng lẽ lại đi xin lỗi vì không cho cậu ấy hôn? Điều này thật nực cười!

 

Đắn đo mãi, cuối cùng vẫn quyết định thôi! Như cậu ấy nói, tôi chẳng qua chỉ là chuyện bao đồng nhất thời nổi hứng của cậu ấy mà thôi! Mấy cậu em trai cao lãnh đó có lẽ căn bản không để tâm!

 

Tình trường thất ý, vậy chi bằng để mình đắc ý ở những phương diện khác!

 

Làm việc chăm chỉ, tăng ca, hoàn thành bản kế hoạch bị trì hoãn hôm qua để có một ngày cuối tuần yên tĩnh.

 

Tan làm đã 7 giờ tối, thời điểm này của mùa hè, vẫn nóng bức như ban ngày.

 

Khi tôi lái xe ngang qua một quán trà sữa, lại thấy Phó Viễn và Trần Mộ Tuyết. Tôi nhanh chóng lái xe qua, rồi từ gương chiếu hậu nhìn thấy một màn tình tứ.

 

Chết tiệt. Tôi không nhịn được đập vào vô lăng, nhất cử nhất động của hai người họ như đang nhắc nhở tôi về tình yêu hèn mọn như hạt bụi của mình, như một cái gai giấu kín trên người, dù bao lâu, dù lúc nào, cũng đột ngột xuất hiện đ.â.m vào tôi. Cơn đau đó đ.â.m thẳng vào góc khuất sâu kín nhất trong trái tim, khiến tôi day dứt mãi không thôi.

 

Tống Khiếu. Tên Tống Khiếu lại hiện lên trong đầu tôi!

 

Tôi không quan tâm nhiều nữa, nhân lúc đèn đỏ, tôi quyết tâm, gửi lời mời kết bạn.

 

Tiếp đó, trong lòng bỗng dưng lo lắng, sợ cậu ấy căn bản không để ý đến lời mời kết bạn của tôi, lại sợ lỡ như cậu ấy đồng ý, tôi rốt cuộc nên nói gì với cậu ấy...

 

Cuối cùng, Tống Khiếu đã đồng ý. Khoảng 10 phút sau khi tôi gửi lời mời.

 

Tất nhiên tất cả những điều này, đều là tôi nhìn thấy sau khi về đến nhà, vì lúc đó tôi vẫn đang lái xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK