Editor: KimH
Beta: Maria
–
Trước đây Đường Tâm là nhân vật phản diện rất nhát gan, khó được lần lấy hết can đảm vì yêu, không ngờ lại ngoẻo mất, sau khi chết lại đến nơi nguy hiểm như này, bây giờ còn phải vào một trường thi như thế, cô ấy muốn khóc cũng không có chỗ khóc.
Sài Vĩnh lấy điểm số của cô ấy, đưa cô ấy xuống núi, vốn là quan hệ giao dịch, bây giờ lại tức giận với cô ấy, rõ là thấy cô ấy dễ ức hiếp.
Đường Tâm không cam lòng, nhưng lại không biết phản kháng thế nào.
Cô ấy mặt không cảm xúc về phòng mình.
Vừa bật đèn, suýt nữa bị dọa bay màu.
Giữa vách tường treo một bức tranh vô cùng quỷ dị.
Người phụ nữ váy đỏ với mái tóc dài rũ xuống đất, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay không có bất kỳ ngũ quan nào.
Tuy trong phòng bật máy sưởi, nhưng trong nháy mắt, cô ấy cảm thấy nhiệt độ như giảm xuống mười độ. Một lúc lâu sau cô ấy mới tìm về được linh hồn bé nhỏ bị dọa đến bay ra ngoài của mình, run rẩy mang chiếc ghế đến, sau đó đứng lên lấy bức tranh xuống.
Trèo năm sáu tiếng đồng hồ trên núi tuyết, lúc này cô ấy đã hao hết thể lực, nằm trên giường nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cũng không biết qua bao lâu, Đường Tâm chỉ cảm thấy bên tai có gió lạnh nhẹ thổi qua, lông mi run lên, mở mắt, ngay lập tức sợ tới mức thét chói tai.
Không ngờ bức tranh bị cô ấy cất vào ngăn tủ đã quay về chỗ ban đầu.
Người phụ nữ váy đỏ vẫn không có ngũ quan, cũng không biết có phải do cô ấy gặp ảo giác hay không, cô ấy cứ cảm thấy khuôn mặt người phụ nữ váy đỏ đang dần văn vẹo. Cô ấy sợ tới mức tỉnh cả ngủ, giật mình ngồi dậy, một tay nắm khăn trải giường nhanh chóng lui về phía sau, lúc đụng tới đầu giường, lại cảm thấy có thứ gì đó ướt nhẹp nhỏ xuống.
Cô ấy duỗi tay ra, là máu đỏ tươi đã biến thành màu đen.
Dần dần, cô ấy cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo duỗi ra từ phía sau, sờ lên khuôn mặt mình.
Răng môi cô ấy run lên cầm cập.
Vừa quay đầu.
Là một gương mặt có năm cái miệng, há mồm to như bồn máu, con người đỏ như máu phản chiếu ra bóng dáng nhỏ yếu bất lực của cô ấy.
Cả người Đường Tâm sợ hãi, ngồi trên giường không thể động đậy, trơ mắt nhìn gương mặt có năm cái mồm từ từ tới gần mình, sau đó gặm tóc mình.
Xoẹt một tiếng, quái vật năm mồm mạnh mẽ cắn đứt một nửa tóc cô ấy, sau đó cười khanh khách rồi đứng lên.
Cũng ngay lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa.
"Thùng thùng thùng" tiếng đập cửa gấp gáp lại dữ dội, theo đó là một giọng nói dễ nghe: "Mở cửa."
Đường Tâm nhận ra đó là giọng nói của Lâm Tinh Hà.
Cô ấy tập trung nhìn lại, bức tranh trên vách tường cũng khôi phục nguyên dạng, khuôn mặt của người phụ nữ váy đỏ không vặn vẹo nữa. Tức khắc Đường Tâm có cảm giác sống sót sau tai nạn, té ngã lộn nhào đi ra mở cửa, vừa thấy Lâm Tinh Hà, không màng tất cả bảy ba hai mốt mà lập tức nhào tới.
"Có... Có quỷ..."
Lâm Tinh Hà nói: "Để tôi vào xem."
Đường Tâm không dám vào, nhưng nhìn hành lang không một bóng người, lần nữa bị sợ hãi bao trùm, cầm chặt tay Lâm Tinh Hà, đi vào cùng cô.
Dáng người Lâm Tinh Hà cao ngang ngang cô ấy, nhưng giờ phút này cô ấy lại cảm thấy trước nay Lâm Tinh chưa từng cao lớn như vậy.
Khi Lâm Tinh Hà thấy bức tranh trên vách tường, không chút dao động, tròng mắt liếc qua liếc lại, cuối cùng bình tĩnh hỏi cô ấy: "Gặp được quỷ gì rồi?"
Nghe giọng nói của cô, hình như cô cũng từng gặp rồi.
Đường Tâm biết gì nói đấy không giấu giếm nửa lời, nói xong thì thấy Lâm Tinh Hà như đang đăm chiêu suy tư gì đó. Cô nhìn đầu Đường Tâm, nỉ non nói: "Quả nhiên giống như mình đoán..."
Lâm Tinh Hà nâng bước ra khỏi phòng.
Đường Tâm vội vàng nói: "Cậu...cậu, cậu muốn đi đâu?"
Lâm Tinh Hà nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Đường Tâm nói: "Cho tôi theo cậu với, tôi...tôi có thể cho cậu 10 điểm, đừng bỏ tôi một mình."
Lâm Tinh Hà hơi ngạc nhiên: "Thí sinh có thể trao đổi điểm số cho nhau à?"
Đường Tâm nói: "Sài Vĩnh lấy 5 điểm của tôi làm tiền cọc trước, đồng ý đưa tôi xuống núi. Gã quét vòng tay của tôi, chúng tôi giao dịch thành công." Đường Tâm vội vàng giơ tay lên, lại nói: "Bây giờ cậu có thể quét vòng tay của tôi."
Lâm Tinh Hà có chút động tâm, nhưng mà nghĩ lại, cau mày, lại nói: "Không đúng, nếu trong trường thi có thể trao đổi điểm số vậy thì mấy BOSS khoa khác chắc chắn đã sớm max điểm rồi tốt nghiệp rồi, tại sao còn ở lại trường học chứ? Ngoài trường thi còn có giám thị, tác dụng của giám thị là giám sát kỷ luật của trường thi, phòng ngừa gian lận... Về cơ bản thì lúc mới đi vào trường thi chưa nói quy tắc, không khéo lại là hố."
【 Streamer mới này thông minh đấy, không ít học viên lần đầu vào trường thi đều bị ăn hành vì vụ này. 】
【 Sài Vĩnh toi rồi, lấy điểm của Đường Tâm, ra ngoài sẽ bị phạt. 】
Cố Đào Yêu không nói quy định trường thi cho Lâm Tinh Hà, đây là một trong những thú vui ác độc của hiệu trưởng, không cho học viên cũ nói quy định này cho hoc viên mới. Mà phần lớn học viên cũ bị ăn hành cũng sẽ không chủ động nói cho người mới, cũng ngóng trông học viên mới bị ăn hành giống bọn họ, trong lòng mới có thể cân bằng.
Không ngờ tới bạn cùng bàn của cô ấy học một biết mười, đã mò ra được quy tắc này.
Lâm Tinh Hà phân tích một hồi, Đường Tâm cũng thấy có đạo lý, lắp bắp nói: "Tôi... Tôi có thể làm những việc khác, tôi...tôi gì cũng làm được, chỉ cần cho tôi theo cậu..."
Lâm Tinh Hà nói: "Làm gì cũng được?"
Bây giờ Đường Tâm chỉ muốn giữ được cái mạng này, dù sao Lâm Tinh Hà cũng chỉ là một cô gái nhỏ, sao có thể có tính uy hiếp gì, cô ấy điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng, gì cũng được."
"Được thôi, vậy cậu đi theo tôi."
Đường Tâm theo Lâm Tinh Hà về phòng của Lâm Tinh Hà.
Đường Tâm đi vào, cũng thấy được bức tranh quỷ dị kia, treo ở vị trí tương tự, chỉ là... người phụ nữ không có ngũ quan ấy nay đã được vẽ ngũ quan trông tương đối... đáng yêu.
Lâm Tinh Hà nói: "À, tôi vẽ đấy, đáng yêu không?"
Lúc đầu cả bức tranh nghiêng hướng phong cách khủng bố, nhưng sau khi vẽ ngũ quan lên, thì lại giống một con quái vật bò ra từ vực sâu mang vẻ mặt đáng yêu, nhất thời tổng thể phong cách cũng thay đổi, lẽ ra phải là quái vật bò ra từ vực sâu hùng hổ gào rống, nhưng sau khi có ngũ quan, thì lại biến thành quái vật siêu to khổng lồ từ vực sâu theo sau bạn, sau đó dùng hết sức lực toàn thân, phát ra một tiếng bi bô "Mèo méo meo".
Đường Tâm không thể không bày tỏ từ tận đáy lòng: "Đáng yêu."
Lúc trước Đường Tâm còn bị dọa run bần bật, bây giờ đã trở lại bình thường, nghe Lâm Tinh Hà hỏi mình: "Tiểu Tuyết Cơ vừa tấn công cậu chạy hướng nào rồi, cậu biết không?"
Đường Tâm hoang mang: "Tiểu Tuyết Cơ?"
"Đúng vậy, tôi đặt tên cho bé năm miệng, là một bé gái, nhưng không phải con người, không xác định được có phải Tuyết Nữ hay không, nếu không phải, vậy có lẽ có quan hệ với Tuyết Nữ."
Đường Tâm nói: "Không... Không biết, cậu... sau khi cậu gõ cửa nó đã chạy mất, tôi cũng không để ý nó chạy đi đâu..."
Lâm Tinh Hà nói: "Đến đây, cậu giúp tôi một việc."
"Việc gì?"
"Đến phòng hồ sơ với tôi, cậu canh cửa cho tôi, có người đến thì cậu nhắc tôi."
"Đến phòng hồ sơ?"
"Đúng vậy, đội trưởng đội cứu viện nói đã có mười sáu người mất tích, mười sáu người này nhất định đã từng cầu cứu, chắc chắn có hồ sơ ghi lại, tôi cần biết rõ người mất tích là ai."
Đường Tâm nhẹ nhàng thở ra, nói: "Được, không thành vấn đề."
Hai người dễ như trở bàn tay tìm được phòng hồ sơ.
Phòng hồ sơ bị khóa lại.
Đường Tâm hỏi: "Giờ...Giờ phải làm sao?"
Lâm Tinh Hà nói: "Luôn có biện pháp mở."
Cô chạm vào đầu khóa, không ngờ đầu khóa lại mở ra.
Lâm Tinh Hà cũng không ngạc nhiên: "Trời cũng giúp mình..."
Đường Tâm: ... Đây là vận khí gì thế, kỹ năng trăm phần trăm như ý à?
Lâm Tinh Hà đi vào trước, lại dặn dò một lần: "Có người đến thì cậu phải bảo tôi đấy."
"Được, không thành vấn đề."
"Nếu Tiểu Tuyết Cơ đến, cậu cố gắng giữ bé lại."
Đường Tâm run run: "Cái này..."
Lâm Tinh Hà nói: "Cậu đừng sợ bé, theo tôi nghiên cứu, bé lấy sợ hãi làm thức ăn, chỉ cần cậu có cảm xúc sợ hãi, bé có thể công kích cậu, thậm chí lấy mạng của cậu. Nhưng nếu cậu không sợ bé, coi như không nhìn thấy ảo cảnh bé tạo ra, bé sẽ không có biện pháp bắt cậu. Cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi đoán bé không có khả năng là Tuyết Nữ. Quái vật bình thường kiểu vậy chỉ là BOSS nhỏ thôi, nhược điểm quá rõ ràng. Tóm lại cậu đừng sợ, coi bé như cô bé 3 tuổi là ok."
Đường Tâm: ...Bé gái 3 tuổi nào đó vừa mới cắn đứt nửa đống tóc của tôi đó!
Lâm Tinh Hà dặn dò xong, vào phòng hồ sơ.
Có lẽ do vận khí tốt, không mất nhiều thời gian cô đã tìm được hồ sơ về mười sáu người mất tích trên núi tuyết. Cô lật xem từng cái, phát hiện một việc —— mười sáu người này đều là đàn ông, cũng không phải dân ở đây, tất cả đều là người tới từ nơi khác.