Nhạc Du không để ý đến câu hỏi của y, nhướng mày nói: "Mau đi rửa sạch bùn trên mặt rồi mang cái này vào." Chẳng phải không nên để y mặt mũi toàn bùn sao?
Nàng đã cứu y thoát khỏi những kẻ truy đuổi, nếu chúng nhìn thấy mặt y thì sẽ nàng sẽ gặp rắc rối mất. Thế nên nàng mới chuẩn bị sẵn mặt nạ.
Kiếp trước nàng trở thành mật vụ quốc tế hàng đầu không chỉ vì kỹ năng thương thừa mà còn nhờ sự thông minh của mình. Nhưng nàng đã mỏi mệt với chuỗi ngày chiến đấu và giết chóc. Ông trời đã ban cho nàng một cuộc đời mới, nàng muốn nếm trải hương vị của một cuộc sống bình thường. Sau khi hoàn thành cỗ chấp niệm này, nàng sẽ liền rời khỏi phủ tướng quân xấu xa bẩn thỉu, tìm đến cuộc sống nhàn nhã thi vị.
Đương nhiên, trở thành người bình thường không có nghĩa là trở thành bia đỡ đạn cho kẻ khác.
Nàng nhớ lại những lời Nhạc Đình Phong và Mỹ Nương đã nói, khi dòng suy nghĩ miên man vừa dứt, nàng phát hiện Mặc Triệt vẫn ngồi bất động bên cạnh. Nhạc Du mất kiên nhẫn mà hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ta không thấy đường." Mặc Triệt dõng dạc nói.
Lát sau Nhạc Du tự mình cầm một chậu nước cùng khăn lau đi vào. Nàng không thể tin tưởng những người ở đây. Mặc Triệt cất giữ quá nhiều bí mật, không thể để người khác biết được.
Nàng nhét chiếc khăn ướt vào tay Mặc Triệt rồi bắt chéo chân ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Nhìn Mặc Triệt chậm rãi lau sạch bụi bẩn trên mặt, mỗi động tác nhẹ nhàng như làn gió, dù gương mặt dính bẩn nhưng vẫn đẹp như một bức tranh.
Khi chút bụi cuối cùng được lau đi, Nhạc Du nuốt khan một tiếng: "A hèm.." Dung nhan này đúng là có chút "họa nước ương dân".
Với hàng mi anh tuấn và đường nét sắc sảo, lãnh ngạo cô thanh chẳng khác bậc thiên địa vương giả. Chỉ là đôi mắt của y đen kịt, không có tiêu điểm. Không để Nhạc Du nhìn ngắm thêm, y đã đeo lên chiếc mặt nạ đen, chỉ để lộ ra đôi môi mỏng.
(Quý độc giả có thể đọc tại Ngôn Tình - [Edit]Độc Y Hoàng Hậu - Tỉnh Trứ Khán Hoa để ủng hộ editor. Chân thành cảm ơn)
Sau khi dọn dẹp rồi, y lấy tay lần mò trên bàn. Chốc sau, Nhạc Du lấy ấm trà và cốc men ngọc lên rót trà với ánh nhìn nghi hoặc..
"Trà đâu?"
"Ta uống hết rồi." Nhạc Du ung dung nói. Lúc đi đường nàng không được uống nước nên khát là chuyện thường.
Thấy đôi môi mỏng của Mặc Triệt mím chặt, nắm tay cũng siết lại, Nhạc Du cho người mang đến ấm trà mới trước khi y nổi giận. Nàng không thể làm gì khác, dù sao cũng không thể đánh bại người này.
Uống xong ấm trà, Mặc Triệt dễ chịu hơn, y đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Vừa rồi giao chiến với cô nương, cảm thấy chiêu thức của cô rất hiểm nhưng lại không hề có nội lực. Không lẽ nội lực của cô nương bị người khác hút mất rồi sao?"
Thân thủ Nhạc Du vốn dĩ đã có rồi, nguyên lai nội lực có thể từ từ đạt được: "Không, từ đầu ta đã không có nội lực."
"Sao có thể như vậy được?" Mặc Triệt kinh ngạc hỏi: "Người thường đều tu tập công pháp trước, nội công và chiêu thức bổ trợ cho nhau sau đó mới dần dần thăng cấp. Chiêu thức siêu phàm như vậy sao lại không có nội công?"
"À", Nhạc Dung uể oải nói: "Ta trưởng thành trên núi, chưa từng tiếp xúc bất kì môn võ thuật nào." Đột nhiên nhớ đến điều gì đó, hai mắt Nhạc Du sáng lên, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Mặc Triệt mà nói: "Hay là các hạ dạy ta công pháp đi, coi như ta dùng một lời hứa."
Khi đấu với kẻ kiêu ngạo trước phủ tướng quân, nàng cũng đã nhận ra tầm quan trọng của nội lực. Nếu nam nhân đó không đánh giá thấp kẻ địch và xem thường nàng - một tiểu ăn mày - Nhạc Du nghĩ mình có lẽ đã thua rồi.
Thì ra đến từ vùng quê, thảo nào không biết đến y. Mặc Triệt hạ thấp cảnh giác một chút, nhưng.. Ai ai cũng biết lời hứa của Mặc Triệt đáng giá thế nào, chẳng phải nàng ta đang sử dụng nó quá tùy tiện sao?
"Cô nương chắc chứ?" Y cho nàng cơ hội để suy xét lại.
Điều đó khiến Nhạc Du cảm thấy kì lạ: "Sao vậy? Các hạ không muốn dạy ta sao?" Người này hẹp hòi như vậy sao?
Khụ khụ.. Mặc Triệt bất ngờ đến sặc. Y là có ý tốt, sao có thể nói là không muốn dạy?
"Thôi được, công pháp có rất nhiều loại, chiêu thức đều là do công pháp mà sinh ra. Ta thấy chiêu thức của cô nương lợi hại nên sẽ dạy cho cô những điều cơ bản nhất. Cô có thể thử dùng chiêu thức của chính mình để tạo ra một bộ công pháp xem sao?"
"Có thể làm được như vậy sao?" Nhạc Du lông mày nhướng cao, một tay chống cằm ra chiều thích thú. "Nhưng như vậy chẳng phải trái ngược với những gì ngươi nói khi nãy à?"
Mặc Triệt vừa nói phải có công pháp, sau đó phát triển nội lực và chiêu thức. Nàng như vậy chẳng phải hoàn toàn ngược lại sao?
"Đúng vậy." Đôi môi mỏng của Mặc Triệt thốt ra một câu rồi khẽ mỉm cười: "Cái này là ta vô tình đọc được trong một quyển bí tịch. Trong đó nói rằng trước tiên mang chiêu thức luyện đến cực hạn, sau đó luyện tập công pháp, cuối cùng mới hình thành công pháp cho riêng mình. Cũng chính là tự sáng tạo ra một công pháp. Có điều.. chưa ai từng làm thử."
Dù sao đánh đổi cũng quá lớn, khi đang không có công pháp - điều kiện tiên quyết - mà lại luyện chiêu thức đến cực hạn. Nói ít thì cũng phải mất năm, sáu năm. Mà năm, sáu năm là thời gian để người thường có đầy đủ tư chất luyện đến cấp độ Ngân Ưng. Nếu thất bại thì cơ thể sẽ bị hủy hoại.
Năm, sáu năm cũng không bù lại được, dù có cố đến mấy vẫn kém xa những người đồng trang lứa. Vì vậy chẳng ai muốn thử cả.
Mặc Triệt ban đầu chỉ đọc thoáng qua, nhưng y chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày mình gặp được một người đã luyện tập các chiêu thức đến cực điểm nhưng lại không có nội lực.
Y đang cảm thấy có chút.. hưng phấn.
"Hiểu rồi." Nhạc Du một giữ lấy chiếc cằm mềm mại trắng nõn, một tay buồn chán gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Một lúc sau.. rồi lại thêm một lúc nữa.. Nàng nói tiếp, lời nói cũng chậm rãi hơn: "Ý của các hạ chính là muốn dùng ta làm vật thí nghiệm đúng không?"
Mặc Triệt bị nói trúng tim đen nên thoáng lúng túng. Y đúng là có chút ý này. Mặc Triệt không thấy được biểu cảm của cô nương trước mặt. May mắn thay y đang đeo mặt nạ nên nàng không không thể nhìn thấy vẻ mặt y. "Nếu không làm vậy, cô nương sẽ phải từ bỏ chiêu thức hiện có và học lại từng bước. Như vậy mất hai, ba năm cũng không đạt được cấp độ Thanh Ưng, mà Thanh Ưng mới là cấp độ nhập môn."
Nghe xong lời này, Mặc Triệt để ý thấy ngón tay nàng dừng lại một lúc sau đó tiếp tục gõ nhẹ. Rồi y nghe nàng đáp: "Vậy được rồi, chúng ta hãy học những điều cơ bản nhất." (dùng chiêu thức sẵn có để tạo ra công pháp riêng).
Hai, ba năm là quá dài. Hơn nữa, nàng cũng muốn biết nếu kết hợp thêm công pháp, chiêu thức chiến đấu tàn nhẫn nhất thời hiện đại có thể mạnh đến mức nào.
Nhạc Du làm theo chỉ dẫn của Mặc Triệt, khoanh chân ngồi trên giường. Nàng nhắm mắt lại, lắng nghe hơi thở, cảm giác giống yoga thiền vậy. Ở kiếp trước, nàng thích thiền khi gặp muộn phiền.
"Giữ tâm trí ổn định, nhìn vào trong trái tim mình, hít thở tự nhiên, không có suy nghĩ hay ý thức.."
Thanh âm của Mặc Triệt trầm thấp, khiến Nhạc Du từ từ rơi vào trạng thái tốt hơn mà không nhận ra. Nàng từ bỏ những suy nghĩ phân tán, ý thức quan sát kĩ trái tim. Đột nhiên, nàng cảm thấy một luồng khí lưu từ trái tim từ từ lưu chuyển khắp cơ thể. Trái tim nàng hơi nặng nề và ấm áp, như thể nó được thổi bởi một luồng không khí, được bao bọc trong ánh sáng ấm áp.
Quả là kỳ diệu.
Hơn nữa, Nhạc Du còn nhận ra rằng luồng khí có thể điều khiển phương hướng và tốc độ. Theo hơi thở của nàng, cơ bắp và xương khớp dường như được tái tạo ở nơi dòng khí lưu chuyển qua. Mệt mỏi của mấy ngày đi đường bỗng chốc đều bị cuốn đi.
"Tuân theo tâm trí và hơi thở, hướng về đan điền.."
Sau khi Nhạc Du luân chuyển luồng khí này khắp cơ thể vài lần, nàng thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn khi nghe những chỉ dẫn tiếp theo của Mặc Triệt. Rồi nàng dùng tâm trí điều khiển luồng khí nóng trong tim mình dần dần lan rộng xuống dưới, hướng về đan điền. Dần dần, nàng nhận thấy có một khối khí nhỏ thực sự được hình thành ở đan điền.
Nàng thử luân chuyển thêm mấy lần, khối khí càng lúc càng lớn, Nhạc Du cảm thấy càng lúc càng thoải mái.
"Có thể cảm giác được khí lưu có thể ngưng tự lại, có thể từ đan điền dần dần luân chuyển đi."
Mặc Triệt vừa nói xong đã liền nghe thấy từ giường truyền đến một hơi thở dài, khẽ cau mày: "Sao lại dừng lại? Khó quá sao?"
Đúng vậy, nàng chưa từng tiếp xúc với những bài công pháp nên lúc đầu chưa làm được cũng là điều bình thường.