Đây là nơi thích nhất nàng ngủ qua trong hành trình sau mấy tháng chuyển lên phía Bắc. Bên dưới không còn là mặt đất cứng ẩm ướt nữa, cũng không còn tiếng muỗi vo ve quanh tai, nhưng nàng lại khó ngủ, thức trắng đêm.
Sau khi thức dậy, nàng để ý thấy đoàn quân Canh Ngao hình như chuẩn bị rời đi nên đứng chờ ở một đoạn đường ngoài đại sảnh. Quả nhiên không bao lâu sau Mao công đến, gọi người mang một bộ quần áo nữ, ra lệnh: “Ngươi đi thay quần áo, chỉnh trang xong rồi đứng chờ ở ngoài cửa lớn, sau đó đi theo ta.”
A Huyền nhìn bộ quần áo trong tay hầu gái, hỏi: “Có thể cho biết ngài định đưa tôi đi đâu không?”
Phân phó xong, đang định đi thì nghe thấy câu hỏi của nàng đằng sau lưng, Mao công hơi ngạc nhiên. Ông ta dừng bước rồi ngoảnh lại, tràng mày hoa râm hơi giật.
“Bảo ngươi đi cùng thì cứ đi theo, sao phải hỏi?” Liếc qua nàng rồi nói tiếp: “Đường về kinh thành vẫn còn nửa tháng, sức khỏe ta không tốt mà quân thượng cần người theo hầu bên người.”
Vua Mục vi hành ở ngoài nên không thể thiếu người theo hầu bên được. Tuy Mao công nói vậy nhưng A Huyền hiểu rõ ý của ông ta, ông ta sợ hắn sẽ tái phát chứng đau đầu. Sau đó nói: “Tôi có thể theo hầu quân thượng, vốn là chuyện tốt khó cầu nhưng tôi là một trong những người Tỉ di dân lên phía Bắc. Một năm trước có một bà lão cần tôi chăm sóc, tuy bà không phải là mẹ đẻ của tôi nhưng tình cảm không khác nào mẹ đẻ. Bà tuổi già sức yếu, bên cạnh lại không có người để dựa dẫm khi tuổi già. Nếu bây giờ tôi không quan tâm không để ý đến bà, thật sự không nỡ…”
“Cái này dễ thôi.” Mao công ngắt lời nàng: “Ta sẽ sai người chăm sóc cho bà ta.”
A Huyền từng đề xuất với Thành Túc, chờ đến khi đến Địch Đạo sẽ miễn việc hôn sự của nàng, cho nàng tiếp tục đảm nhiệm công việc quân y. Khi đó Thành Túc cũng đã đồng ý.
A Huyền có cảm giác, Ngỗi Long vẫn chưa chết. Nếu đã được Thành Túc đồng ý thì nàng sẽ theo kế hoạch từ trước, chờ đến khi tới Địch Đạo thì sẽ vừa làm quân y chăm sóc Ngỗi Mô vừa ngóng đợi tin tức của Ngỗi Long.
Nếu Ngỗi Long thật sự chưa chết, sớm muộn gì huynh ấy cũng sẽ đến Địch Đạo tìm hai người.
Chịu lùi về sau một bước, tuy bây giờ Ngỗi Mô không cần nàng chăm sóc nhưng từ sâu trong đáy lòng nàng thật sự không muốn bị đưa đến vương cung nước Mục.
Chỗ đó còn lạnh lẽo hơn Địch Đạo, thậm chí là ăn tươi nuốt sống.
Nàng hơi do dự, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Khả năng nhìn người của Mao công rất tốt, ông hơi rướn mày, ra lệnh hầu gái lui xuống, giọng điệu chầm chậm thốt lên: “Ngươi đừng không biết phải trái! Nếu không phải ngươi có tài thì sao chuyện tốt này có thể rơi vào tay ngươi chứ? Sao, so với việc theo hầu quân thượng, ngươi muốn về Địch Đạo hơn ư?”
A Huyền ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đang thăm dò mình, kính cẩn: “Sao dám nghĩ đến! Chỉ là có một chuyện tôi không dám giấu. Vừa nãy ngài cũng đã nói rồi, tất cả đều là tài năng của tôi, tôi mới được chọn để theo hầu quân thượng. Nhưng cũng không dám giấu, sự hiểu biết của tôi về y đạo chỉ như lông gà vỏ tỏi mà thôi, hàng ngày cũng chỉ chữa trị bệnh mụn nhọt do thời tiết nóng. Số tôi đêm qua đúng là chỉ là may mắn, nếu có sự giúp đỡ thì không phải tay nghề của tôi mà là thuốc tôi đã dùng. Thuốc là của nghĩa phụ tôi khi còn sống truyền lại, có công hiệu giảm đau thần kì. Tôi có thể dâng cả thuốc lẫn phương thuốc lên…”
“Là ngươi tự muốn dâng phương thuốc lên, ngươi vẫn phải đi theo.”
Ông ta nói như chặt đinh chém sắt.
“Đừng nhiều chuyện nữa, mau thay quần áo đi, rồi đứng chờ.”
Lời cần nói đã nói hết, trong lòng A Huyền biết không thể thương lượng được nữa, lại không thể kháng mệnh nên đành nói: “Nếu vậy thì tôi nghe theo sự sắp xếp của thái hoạn là được rồi. Chỉ là mong thái hoạn nhớ tìm người chăm sóc Ngỗi Mô giúp tôi.”
“Ai cho phép ngươi đi cùng cô?”
Đằng sau bỗng vang lên một giọng nói.
A Huyền ngoảnh lại, trông thấy Canh Ngao đi từ khúc rẽ lại đây, nhìn nàng đăm đăm.
Hắn mặc áo dài, tinh thần sáng láng, không hề có dấu hiện từng phát bệnh hôm qua, nhìn nàng chăm chú chốc lát rồi chuyển sang người đàn ông.
“Từ khi nào cô nói muốn cô ta theo hầu bên mình hả?”
Hắn hỏi, giọng điệu bình bình, không rõ vui buồn.
Mao công vội đến cạnh hắn, thấp giọng nói: “Là lão nô tự quyết định. Nhân lúc trở về Khưu Dương, vẫn còn nửa tháng ngày đương, lão nô thấy nữ tù người Tỉ này nhanh nhẹn nên muốn đưa nàng ta đi theo, cũng là phụ giúp lão nô một tay…”
“Không cần, bên người cô, không thiếu người.”
Canh Ngao không nhìn nàng mà cất bước lướt qua luôn, đi được tầm mười bước bỗng dừng lại và nói: “Dặn Thành Túc một tiếng, sau khi đến Địch Đạo, nếu cô ta có bất cứ yêu cầu gì thì cứ thỏa mãn.” Nói xong bước nhanh hơn, chưa hề ngoảnh đầu lại.
A Huyền cúi đầu không nói. Mao công không thấy bóng dáng Canh Ngao nữa mới lại gần A Huyền, nhìn nàng một lúc rồi chầm chậm nói với vẻ khó xử và bất đắc dĩ: “Thôi, quân thượng đã nói rồi, ngươi trở về đi. Nhớ để lại phương thuốc đêm qua.”
A Huyền thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý.
“Thực sự ta không hiểu, thân phận tù binh của ngươi, hôm nay có cơ hội như vậy thì phải rất cảm ơn quân thượng mới đúng. Sau này có gì xảy ra, ngươi càng…”
Mao công lắc lắc đầu, phất tay áo bỏ đi.
…
A Huyền trở lại nơi ở của người Tỉ, Ngỗi Mô đang lo lắng nàng cả đêm không, thấy nàng về thì vui mừng không tả xiết.
Hôm đó, đoàn người tiếp tục lên đường, đi được khoảng mười ngày là đến đích đến Địch Đạo của chuyến đi này.
Hôm qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, song cũng không đẩy nhanh tốc độ đi. Có lẽ do đi trên đường quá lâu nên vào giờ khắc này, hầu như mọi người đều đã đến cực hạn của sự mệt mỏi, dòng người kéo dài khổng lồ nay chỉ đi được khoảng ba mươi, bốn mươi dặm đường vào ban ngày, chậm hơn bình thường quá nhiều. Thành Túc nhẩm tính kì hạn thay quân ở Địch Đạo đang dến gần, thúc đẩy một nửa quân đi nhanh, đến đó trước, nửa còn lại tự mình quản lí đám tù binh người Tỉ này.
Ngay đêm đó, người Tỉ và số binh lính còn lại ngủ ở một bãi đất hoang.
A Huyền qua đêm trong lều nỉ.
Thời tiết ngày càng chói chang, quanh bãi đất hoang đầy công trùng lẫn rắn, đặc biệt là muỗi độc, đốt người khủng khiếp. Đêm nay, số người cần chữa trị nằm ngang dọc tứ tung một chỗ, chẳng có lấy chỗ trống để đứng. A Huyền tặng chỗ ngủ người phụ nữ đang mang thai bảy, tám tháng, còn mình ngồi ngủ ngoài lều.
Trăng dần lên đỉnh. A Huyền lấy quần áo che mặt để tránh bị muỗi đốt, đang thiêm thiếp ngủ, nàng bỗng có cảm giác có người vỗ vai mình.
Cơn buồn ngủ bay sạch. A Huyền mở mắt ra, kéo quần áo xuống thì thấy một bóng đen nửa ngồi nửa quỳ trước mặt mình.
Nàng sợ hết hốt, bật dựng người, người đó nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng.
“A Huyền, là huynh đây!”
Nàng lập tức nhận ra giọng nói này. Không thể quen thuộc hơn.
“A huynh.”
Nàng bất ngờ vô cùng, thốt lên, sau đó lập tức che miệng lại rồi ngó quanh bốn phía.
Người Tỉ nằm ngủ la liệt trên mặt đất. Xa xa, có lính Mục cầm giáo canh gác ban đêm, túm năm tụm ba đi qua đi lại.
Ngỗi Long nhìn kĩ A Huyền, đôi mắt trong bóng tối bừng sáng như ánh sao trời.
“A Huyền à, mẹ ta vẫn ở cùng muội chứ? Ta…”
A Huyền ra hiệu bảo y im lặng rồi dắt y ra chỗ khác khuất tầm nhìn của binh sĩ gác đêm.
“Huynh yên tâm, a mẫu vẫn khỏe lắm, đang ngủ trong lều. Sao huynh lại đến được đây?”
Ngỗi Long thở dài, khe khẽ kể lại quãng đường mình đã trải qua cho A Huyền nghe.
Y bị Tỉ vương bắt ép đi viễn chinh và tham gia cuộc chiến tranh Mục đó. Quân Sở-Tỉ thất bại, y bị bắt, đày ải lên phương Bắc xây dựng thành Bắc Địch. Bởi vì nhớ Ngỗi Mô và A Huyền nên y nghĩ trăm phương nghìn kế chạy trốn khỏi đó, trải qua bao gian nan vất vả cũng về đến Xích Hà, thế nhưng quê nhà đâu còn nữa. Sau đó, nghe nói mấy vạn người Tỉ bị áp tải lên phương Bắc, đi về phía Địch Đạo, Ngỗi Long liền đuổi theo ngay lập tức. Cuối cùng y cũng đuổi kịp đoàn người vào mấy ngày trước, nhân trời tối liền lẻn vào, sau đó hỏi thăm được tin tức của A Huyền, mãi đến hôm nay mới biết được tung tích nàng.
“A Huyền, trên đường hành quân, không lúc nào ta không lo lắng cho muội và mẹ, bây giờ nhìn thấy muội, ta…”
Ngỗi Long khó kiềm chế được sự kích động của bản thân lúc này, âm thanh hơi nghẹn ngào.
“May là có muội ở bên chăm sóc, nếu không mẹ ta đã không còn rồi. Đại ơn đại đức của muội, bảo ta phải làm thế nào mới báo đáp được đây…”
“Huynh đừng nói lời ấy!” A Huyền nói: “A mẫu như mẹ ruột của ta, huynh không ở đây, ta không chăm sóc bà thì ai chăm sóc chứ!”
“A Huyền!” Ngỗi Long không kiềm chế được, giữ hai vai nàng thật chặt: “Ta sẽ không bao giờ rời xa hai người nữa. Chờ tìm được cơ hội, ta sẽ mang hai người trốn thoát khỏi đây, rồi tìm một nơi yên tĩnh sinh sống. Tự ta có thể nuôi được muội và mẹ.”
“A huynh ngốc nghếch ơi, cả thiên hạ này nào có chỗ nào yên tĩnh cơ chứ?” A Huyền mỉm cười, nói: “Thật ra vị tướng quân người Mục kia đã đồng ý rồi, chờ tới khi đến Địch Đạo sẽ cho ta tiếp tục làm nghề y, sẽ không cưỡng ép chuyện thành thân của ta. Cứ vậy đi, chuyện tương lai từ từ hãy tính. Còn huynh…”
Nàng bỗng nhiên chú ý đến gò má Ngỗi Long mất một khoảng thịt, hơi giật mình.
“A huynh, sao mặt huynh…”
Nãng chợt hiểu rõ.
Vì đề phòng tù binh bị bắt trong chiến tranh trốn thoát, bên chiến thắng thường dùng dấu ấn riêng đánh lên mặt họ để phân biệt.
Ngỗi Long sờ mặt, không để ý lắm: “Không sao. Ta sợ bị người khác nhận ra nên cắt một ít đi, đã lâu lắm rồi.”
Nương theo ánh trăng, A Huyền lại để ý đến cái chân trần của y, chân còn lại trong chiếc giày cỏ cũng lộ cả ngón chân. Thấy y trở về từ cõi chết dãi nắng dầm sương đuổi theo hai người họ vất vả đến thế nào, trong lòng cảm thấy hơi đau xót.
“A huynh, ban ngày huynh cứ lẩn trong đám người, đừng để người khác chú ý.”
Ngỗi Long gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.”
Nhưng đúng vào lúc này, A Huyền nghe thấy tiếng ồn ào về phía lều nỉ, hình như có người gọi nàng, âm thanh mang theo sự lo lắng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, nàng vội nói: “A huynh hãy cẩn thận nhé, để ta đi xem xem.”
Cả đêm nay, A Huyền ngủ trong truyền xá.
Đây là nơi thích nhất nàng ngủ qua trong hành trình sau mấy tháng chuyển lên phía Bắc. Bên dưới không còn là mặt đất cứng ẩm ướt nữa, cũng không còn tiếng muỗi vo ve quanh tai, nhưng nàng lại khó ngủ, thức trắng đêm.
Sau khi thức dậy, nàng để ý thấy đoàn quân Canh Ngao hình như chuẩn bị rời đi nên đứng chờ ở một đoạn đường ngoài đại sảnh. Quả nhiên không bao lâu sau Mao công đến, gọi người mang một bộ quần áo nữ, ra lệnh: “Ngươi đi thay quần áo, chỉnh trang xong rồi đứng chờ ở ngoài cửa lớn, sau đó đi theo ta.”
A Huyền nhìn bộ quần áo trong tay hầu gái, hỏi: “Có thể cho biết ngài định đưa tôi đi đâu không?”
Phân phó xong, đang định đi thì nghe thấy câu hỏi của nàng đằng sau lưng, Mao công hơi ngạc nhiên. Ông ta dừng bước rồi ngoảnh lại, tràng mày hoa râm hơi giật.
“Bảo ngươi đi cùng thì cứ đi theo, sao phải hỏi?” Liếc qua nàng rồi nói tiếp: “Đường về kinh thành vẫn còn nửa tháng, sức khỏe ta không tốt mà quân thượng cần người theo hầu bên người.”
Vua Mục vi hành ở ngoài nên không thể thiếu người theo hầu bên được. Tuy Mao công nói vậy nhưng A Huyền hiểu rõ ý của ông ta, ông ta sợ hắn sẽ tái phát chứng đau đầu. Sau đó nói: “Tôi có thể theo hầu quân thượng, vốn là chuyện tốt khó cầu nhưng tôi là một trong những người Tỉ di dân lên phía Bắc. Một năm trước có một bà lão cần tôi chăm sóc, tuy bà không phải là mẹ đẻ của tôi nhưng tình cảm không khác nào mẹ đẻ. Bà tuổi già sức yếu, bên cạnh lại không có người để dựa dẫm khi tuổi già. Nếu bây giờ tôi không quan tâm không để ý đến bà, thật sự không nỡ…”
“Cái này dễ thôi.” Mao công ngắt lời nàng: “Ta sẽ sai người chăm sóc cho bà ta.”
A Huyền từng đề xuất với Thành Túc, chờ đến khi đến Địch Đạo sẽ miễn việc hôn sự của nàng, cho nàng tiếp tục đảm nhiệm công việc quân y. Khi đó Thành Túc cũng đã đồng ý.
A Huyền có cảm giác, Ngỗi Long vẫn chưa chết. Nếu đã được Thành Túc đồng ý thì nàng sẽ theo kế hoạch từ trước, chờ đến khi tới Địch Đạo thì sẽ vừa làm quân y chăm sóc Ngỗi Mô vừa ngóng đợi tin tức của Ngỗi Long.
Nếu Ngỗi Long thật sự chưa chết, sớm muộn gì huynh ấy cũng sẽ đến Địch Đạo tìm hai người.
Chịu lùi về sau một bước, tuy bây giờ Ngỗi Mô không cần nàng chăm sóc nhưng từ sâu trong đáy lòng nàng thật sự không muốn bị đưa đến vương cung nước Mục.
Chỗ đó còn lạnh lẽo hơn Địch Đạo, thậm chí là ăn tươi nuốt sống.
Nàng hơi do dự, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Khả năng nhìn người của Mao công rất tốt, ông hơi rướn mày, ra lệnh hầu gái lui xuống, giọng điệu chầm chậm thốt lên: “Ngươi đừng không biết phải trái! Nếu không phải ngươi có tài thì sao chuyện tốt này có thể rơi vào tay ngươi chứ? Sao, so với việc theo hầu quân thượng, ngươi muốn về Địch Đạo hơn ư?”
A Huyền ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đang thăm dò mình, kính cẩn: “Sao dám nghĩ đến! Chỉ là có một chuyện tôi không dám giấu. Vừa nãy ngài cũng đã nói rồi, tất cả đều là tài năng của tôi, tôi mới được chọn để theo hầu quân thượng. Nhưng cũng không dám giấu, sự hiểu biết của tôi về y đạo chỉ như lông gà vỏ tỏi mà thôi, hàng ngày cũng chỉ chữa trị bệnh mụn nhọt do thời tiết nóng. Số tôi đêm qua đúng là chỉ là may mắn, nếu có sự giúp đỡ thì không phải tay nghề của tôi mà là thuốc tôi đã dùng. Thuốc là của nghĩa phụ tôi khi còn sống truyền lại, có công hiệu giảm đau thần kì. Tôi có thể dâng cả thuốc lẫn phương thuốc lên…”
“Là ngươi tự muốn dâng phương thuốc lên, ngươi vẫn phải đi theo.”
Ông ta nói như chặt đinh chém sắt.
“Đừng nhiều chuyện nữa, mau thay quần áo đi, rồi đứng chờ.”
Lời cần nói đã nói hết, trong lòng A Huyền biết không thể thương lượng được nữa, lại không thể kháng mệnh nên đành nói: “Nếu vậy thì tôi nghe theo sự sắp xếp của thái hoạn là được rồi. Chỉ là mong thái hoạn nhớ tìm người chăm sóc Ngỗi Mô giúp tôi.”
“Ai cho phép ngươi đi cùng cô?”
Đằng sau bỗng vang lên một giọng nói.
A Huyền ngoảnh lại, trông thấy Canh Ngao đi từ khúc rẽ lại đây, nhìn nàng đăm đăm.
Hắn mặc áo dài, tinh thần sáng láng, không hề có dấu hiện từng phát bệnh hôm qua, nhìn nàng chăm chú chốc lát rồi chuyển sang người đàn ông.
“Từ khi nào cô nói muốn cô ta theo hầu bên mình hả?”
Hắn hỏi, giọng điệu bình bình, không rõ vui buồn.
Mao công vội đến cạnh hắn, thấp giọng nói: “Là lão nô tự quyết định. Nhân lúc trở về Khưu Dương, vẫn còn nửa tháng ngày đương, lão nô thấy nữ tù người Tỉ này nhanh nhẹn nên muốn đưa nàng ta đi theo, cũng là phụ giúp lão nô một tay…”
“Không cần, bên người cô, không thiếu người.”
Canh Ngao không nhìn nàng mà cất bước lướt qua luôn, đi được tầm mười bước bỗng dừng lại và nói: “Dặn Thành Túc một tiếng, sau khi đến Địch Đạo, nếu cô ta có bất cứ yêu cầu gì thì cứ thỏa mãn.” Nói xong bước nhanh hơn, chưa hề ngoảnh đầu lại.
A Huyền cúi đầu không nói. Mao công không thấy bóng dáng Canh Ngao nữa mới lại gần A Huyền, nhìn nàng một lúc rồi chầm chậm nói với vẻ khó xử và bất đắc dĩ: “Thôi, quân thượng đã nói rồi, ngươi trở về đi. Nhớ để lại phương thuốc đêm qua.”
A Huyền thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý.
“Thực sự ta không hiểu, thân phận tù binh của ngươi, hôm nay có cơ hội như vậy thì phải rất cảm ơn quân thượng mới đúng. Sau này có gì xảy ra, ngươi càng…”
Mao công lắc lắc đầu, phất tay áo bỏ đi.
…
A Huyền trở lại nơi ở của người Tỉ, Ngỗi Mô đang lo lắng nàng cả đêm không, thấy nàng về thì vui mừng không tả xiết.
Hôm đó, đoàn người tiếp tục lên đường, đi được khoảng mười ngày là đến đích đến Địch Đạo của chuyến đi này.
Hôm qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, song cũng không đẩy nhanh tốc độ đi. Có lẽ do đi trên đường quá lâu nên vào giờ khắc này, hầu như mọi người đều đã đến cực hạn của sự mệt mỏi, dòng người kéo dài khổng lồ nay chỉ đi được khoảng ba mươi, bốn mươi dặm đường vào ban ngày, chậm hơn bình thường quá nhiều. Thành Túc nhẩm tính kì hạn thay quân ở Địch Đạo đang dến gần, thúc đẩy một nửa quân đi nhanh, đến đó trước, nửa còn lại tự mình quản lí đám tù binh người Tỉ này.
Ngay đêm đó, người Tỉ và số binh lính còn lại ngủ ở một bãi đất hoang.
A Huyền qua đêm trong lều nỉ.
Thời tiết ngày càng chói chang, quanh bãi đất hoang đầy công trùng lẫn rắn, đặc biệt là muỗi độc, đốt người khủng khiếp. Đêm nay, số người cần chữa trị nằm ngang dọc tứ tung một chỗ, chẳng có lấy chỗ trống để đứng. A Huyền tặng chỗ ngủ người phụ nữ đang mang thai bảy, tám tháng, còn mình ngồi ngủ ngoài lều.
Trăng dần lên đỉnh. A Huyền lấy quần áo che mặt để tránh bị muỗi đốt, đang thiêm thiếp ngủ, nàng bỗng có cảm giác có người vỗ vai mình.
Cơn buồn ngủ bay sạch. A Huyền mở mắt ra, kéo quần áo xuống thì thấy một bóng đen nửa ngồi nửa quỳ trước mặt mình.
Nàng sợ hết hốt, bật dựng người, người đó nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng.
“A Huyền, là huynh đây!”
Nàng lập tức nhận ra giọng nói này. Không thể quen thuộc hơn.
“A huynh.”
Nàng bất ngờ vô cùng, thốt lên, sau đó lập tức che miệng lại rồi ngó quanh bốn phía.
Người Tỉ nằm ngủ la liệt trên mặt đất. Xa xa, có lính Mục cầm giáo canh gác ban đêm, túm năm tụm ba đi qua đi lại.
Ngỗi Long nhìn kĩ A Huyền, đôi mắt trong bóng tối bừng sáng như ánh sao trời.
“A Huyền à, mẹ ta vẫn ở cùng muội chứ? Ta…”
A Huyền ra hiệu bảo y im lặng rồi dắt y ra chỗ khác khuất tầm nhìn của binh sĩ gác đêm.
“Huynh yên tâm, a mẫu vẫn khỏe lắm, đang ngủ trong lều. Sao huynh lại đến được đây?”
Ngỗi Long thở dài, khe khẽ kể lại quãng đường mình đã trải qua cho A Huyền nghe.
Y bị Tỉ vương bắt ép đi viễn chinh và tham gia cuộc chiến tranh Mục đó. Quân Sở-Tỉ thất bại, y bị bắt, đày ải lên phương Bắc xây dựng thành Bắc Địch. Bởi vì nhớ Ngỗi Mô và A Huyền nên y nghĩ trăm phương nghìn kế chạy trốn khỏi đó, trải qua bao gian nan vất vả cũng về đến Xích Hà, thế nhưng quê nhà đâu còn nữa. Sau đó, nghe nói mấy vạn người Tỉ bị áp tải lên phương Bắc, đi về phía Địch Đạo, Ngỗi Long liền đuổi theo ngay lập tức. Cuối cùng y cũng đuổi kịp đoàn người vào mấy ngày trước, nhân trời tối liền lẻn vào, sau đó hỏi thăm được tin tức của A Huyền, mãi đến hôm nay mới biết được tung tích nàng.
“A Huyền, trên đường hành quân, không lúc nào ta không lo lắng cho muội và mẹ, bây giờ nhìn thấy muội, ta…”
Ngỗi Long khó kiềm chế được sự kích động của bản thân lúc này, âm thanh hơi nghẹn ngào.
“May là có muội ở bên chăm sóc, nếu không mẹ ta đã không còn rồi. Đại ơn đại đức của muội, bảo ta phải làm thế nào mới báo đáp được đây…”
“Huynh đừng nói lời ấy!” A Huyền nói: “A mẫu như mẹ ruột của ta, huynh không ở đây, ta không chăm sóc bà thì ai chăm sóc chứ!”
“A Huyền!” Ngỗi Long không kiềm chế được, giữ hai vai nàng thật chặt: “Ta sẽ không bao giờ rời xa hai người nữa. Chờ tìm được cơ hội, ta sẽ mang hai người trốn thoát khỏi đây, rồi tìm một nơi yên tĩnh sinh sống. Tự ta có thể nuôi được muội và mẹ.”
“A huynh ngốc nghếch ơi, cả thiên hạ này nào có chỗ nào yên tĩnh cơ chứ?” A Huyền mỉm cười, nói: “Thật ra vị tướng quân người Mục kia đã đồng ý rồi, chờ tới khi đến Địch Đạo sẽ cho ta tiếp tục làm nghề y, sẽ không cưỡng ép chuyện thành thân của ta. Cứ vậy đi, chuyện tương lai từ từ hãy tính. Còn huynh…”
Nàng bỗng nhiên chú ý đến gò má Ngỗi Long mất một khoảng thịt, hơi giật mình.
“A huynh, sao mặt huynh…”
Nãng chợt hiểu rõ.
Vì đề phòng tù binh bị bắt trong chiến tranh trốn thoát, bên chiến thắng thường dùng dấu ấn riêng đánh lên mặt họ để phân biệt.
Ngỗi Long sờ mặt, không để ý lắm: “Không sao. Ta sợ bị người khác nhận ra nên cắt một ít đi, đã lâu lắm rồi.”
Nương theo ánh trăng, A Huyền lại để ý đến cái chân trần của y, chân còn lại trong chiếc giày cỏ cũng lộ cả ngón chân. Thấy y trở về từ cõi chết dãi nắng dầm sương đuổi theo hai người họ vất vả đến thế nào, trong lòng cảm thấy hơi đau xót.
“A huynh, ban ngày huynh cứ lẩn trong đám người, đừng để người khác chú ý.”
Ngỗi Long gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.”
Nhưng đúng vào lúc này, A Huyền nghe thấy tiếng ồn ào về phía lều nỉ, hình như có người gọi nàng, âm thanh mang theo sự lo lắng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, nàng vội nói: “A huynh hãy cẩn thận nhé, để ta đi xem xem.”
Hết chương 8