----
Có vẻ như chẳng có thu hoạch gì.
Đó là suy nghĩ của Minh Thành, anh chàng cảnh sát mới vào nghề có chút hụt hẫng. Họ đã mất nhiều tiếng nhưng chỉ là đi vòng vòng. Thực tế cũng chỉ là xem lại địa hình nơi này. Tần Quân Vi có nhờ anh quay giúp vài đoạn video. Việc cũng đã xong.
Minh Thành đi đến gần chỗ Vĩ Kỳ, khẽ hỏi:
"Anh nghĩ có khi nào chúng ta về tay trắng không?"
Vĩ Kỳ đang nhìn Tần đội trưởng cách đó chừng mười mét. Rồi nhìn Minh Thành bên cạnh khẽ trả lời: "Nơi đây là bãi rác, vốn từ đầu đã không mong có hy vọng gì rồi." Chỉ là thấy Tần đội trưởng muốn làm cũng không tiện ngăn cản.
Minh Thành nhìn đồng hồ, cũng đã năm giờ, họ đã ở đây hơn 6 tiếng. Nơi này bốc mùi quá, dù có đeo khẩu trang cũng vô cùng khó chịu.
"Chúng ta thì không có phát hiện nhưng có vẻ Tần đội trưởng lại khác." Vĩ Kỳ lên tiếng, nhìn cô ấy liên tục ghi chép, chụp hình bằng di động.
Minh Thành ở thở dài một hơi. "Anh có lên tin nhắn nhóm đọc không, mọi người đang đánh cược chúng ta ra ngoài lần này là vô ích." Vĩ Kỳ nghe lời này thì nhăn mặt, bọn họ đang chia rẽ nội bộ à? Từ khi nào việc ra ngoài thu thập bằng chứng chở thành trò đùa trong chính cảnh sát vậy?
"Anh nghĩ việc này có nên để Tần đội trưởng biết không?" Minh Thành hỏi nhỏ, nếu bây giờ nói thì chẳng khác nào thành kẻ "mách lẻo". Nhưng rõ ràng trong nhóm trò chuyện đã chia thành hai phe, những người đùa cợt chuyện của Tần đội trưởng và những người chọn cách im lặng.
"Chúng ta về thôi." Tần đội trưởng bất ngờ lên tiếng.
Ánh mắt cô từ xa hướng về họ, ánh mắt của một người như nhìn thấu tất cả chỉ là lựa chọn không lên tiếng. Vĩ Kỳ thở ra một hơi... mới là ngày đầu tiên mà thật nhiều vấn đề.
"Vâng" Minh Thành và Vĩ Kỳ nói. Trời cũng đã chiều, ánh sáng kém thì sẽ khó hơn cho việc thu thập chứng cứ.
Trong đầu Minh Thành lúc này nhớ đến chiếc Mercedes khi nãy, một mẫu xe điện mà gần đây chỉ được thấy trên tivi mà thôi. Khiến Minh Thành chỉ muốn sờ vài cái trên thân xe. Nhưng dù sao cũng là cảnh sát, không được tuỳ ý đụng vào tài sản cá nhân của người khác. Lúc ba người họ đi đến bãi đậu xe thì chiếc Mercedes đã đi mất. Minh Thành thở một hơi tiếc nuối.
- --
Cố Tịnh nhìn đồng hồ, chỉ năm phút nữa thôi là bảy giờ. Vốn dự định chỉ tới trễ tầm 10 phous thôi nhưng chiếc taxi thì đang bị tắc đường, đáng lẽ đã dự phòng trước việc kẹt xe nên dự tính đi sớm nhưng bệnh viện lại có ca gọi hội chuẩn đột xuất. Cố Tịnh chỉ còn biết thở một hơi dài rồi nhắn tin cho bạn mình, xin lỗi có việc gấp nên tới trễ.
Tần Quân Vi cầm di động đọc tin nhắn từ bác sĩ Cố, cô đã đứng ngay trước biển hiệu nhà hàng Đại Hồng Bảo. Thôi thì cứ vào trước vậy.
Tần Quân Vi lúc nãy về khách sạn liền vội thay trước bộ quần áo đi làm lúc sáng ra. Nói là thay đồ nhưng thực chất là thay áo sơ mi trắng ra thành một chiếc sơ mi trắng khác, chiếc quần Tây đen thành một chiếc quần Tây đen khác. Gu ăn mặt của Tần Quân Vi thật nhàm chán, nếu nhìn cô sẽ ngay lập tức liên tưởng tới những luật sư khó ăn khó ở.
"Chào quý khách, xin hỏi có đặt bàn trước không?" Một nữ tiếp tân vui vẻ hỏi.
"Bạn tôi đặt bàn, tên Cố Tịnh." Tần Quân Vi nói. Nữ nhân viên gật đầu nhanh tay check trên máy tính bảng.
"Phòng VIP số 3. Mời theo tôi." Nữ nhân viên vẫn giữ nụ cười tiếp tục nói.
Phòng mà Cố Tịnh đặt là phòng VIP, dạng thiết kế phòng riêng tách rời không gian chung bên ngoài. Đây là một nhà hàng món ăn truyền thống, nghe nói lẩu là món ngon nhất ở nhà hàng.
Nhà hàng lúc này đang đông khách, trên hành lang có vài đứa trẻ lại đang chạy giỡn bất chấp một nhân viên bất lực ngăn cản.
Nơi này là nhà hàng lẩu, rất dễ xảy ra tai nạn nếu cứ để trẻ em chạy như vậy. Tần Quân Vi nhíu mày, cô muốn đi tới nhắc nhở thì đã xảy ra tai nạn, đứa nhỏ ngã vào một nhân viên đang bê nước lẩu, rồi phần nước lẩu đó văng trúng áo khoác măng tô của một cô gái. May mắn là nước lẩu không sôi.
Cha mẹ của đứa bé kia xuất hiện, vừa ôm lấy con họ vừa mắng nhân viên không có mắt nhìn đường. Nữ nhân viên cắn răng cúi đầu xin lỗi, cảnh tượng thật chướng mắt.
"Đằng sau đứa trẻ hư là sự thất bại trong việc giáo dục của cha mẹ."
Cô gái kia lạnh nhạt lên tiếng.
Tần Quân Vi có chút ngạc nhiên, đây là Tề Bạch. Thay chiếc áo blouse trắng bằng chiếc măng tô nâu của Burberry, vẫn là dáng vẻ khó gần lại thêm chút sang trọng nhờ bộ quần áo hàng hiệu cao cấp.
"Cô không tránh kịp thì đừng đổ thừa con tôi." Bà mẹ lên tiếng. Thái độ vô cùng hung dữ. Dường như muốn thị uy với đối phương. Chỉ thầy Tề Bạch chậm rãi cởi áo khoác ra, cô đang mặc chiếc áo thun cổ tròn màu nâu bên trong, Tề Bạch nhàn nhạt lên tiếng:
"Trend coat của Burberry, chiếc áo này có giá 2000 Euro, bà muốn bồi thường thế nào?"
Tề Bạch nói, mọi người bắt đầu xì xầm, có vài người còn cố tình nói lớn phê phán bà mẹ.
"Chiếc áo này làm gì có giá tới 2000 Euro. Cùng lắm tôi trả tiền giặt ủi." Bà mẹ chống chế. Thái độ còn vô cùng hung hăn.
"Ở đây có camera ghi hình, tài sản giá trị cao có thể truy cứu ra cảnh sát. Tốt nhất xin lỗi rồi thỏa thuận bồi thường sẽ tốt cho bà." Tần Quân Vi lên tiếng. Cô không thích thái độ của người phụ nữ kia.
Mọi người xung quanh cũng đồng tình. Còn chỉ trích bà ấy để con nhỏ chạy lung tung. May mắn là nồi nước lẩu không sôi.
Người phụ nữ cảm giác không thể tranh cãi. Liền lúng túng xin cách liên lạc của Tề Bạch rồi vội vã đem con rời đi.
"Bác sĩ Tề, cô không sao chứ?" Tần Quân Vi lịch sự nói.
"Tần cảnh quan, vốn dĩ tôi định gửi thư luật sư cho họ. Tại sao cô lại chủ động nói thỏa thuận bồi thường." Tề Bạch mặt lạnh nhìn Tần Quân Vi.
Vậy là lỗi của Tần Quân Vi?
Ranh giới giữa lòng tốt và làm chuyện dư thừa chỉ cách nhau lằn ranh mỏng manh mà thôi. Và bây giờ Tề Bạch đang thể hiện rõ Tần Quân Vi là "làm chuyện dư thừa".
"Tôi..."
Tần Quân Vi muốn nói lại tự ngắt lời. Thực tế đúng là cô không nên chủ động đưa ra việc thỏa thuận bồi thường. 2000 euro không phải con số nhỏ.
"Xin lỗi cô, tôi không nên xen vào." Tần Quân Vi sau cùng nói. Tuy lời thì xin lỗi nhưng gương mặt vẫn lạnh nhạt. Vì trong đầu Tần Quân Vi đang nhớ tới chuyện Tiểu Cường lúc sáng. Nơi đông người sẽ không muốn tranh cãi. Thôi cứ nhường nhịn cho qua chuyện.
Tề Bạch không nói gì. Chỉ quay lưng bỏ đi. Tề Bạch mặc chiếc quần ống rộng, che đi chiếc chân giả nên nếu không chú ý sẽ không phát hiện cô ấy bị mất một chân mà sẽ nghĩ là bị tật nhẹ, bước chân hơi chậm và khập khiễng một chút.
Trận ồn ào cũng đã qua. Tần Quân Vi đi đến phòng VIP số 3. Vừa mở cửa thì thấy Tề Bạch đang ngồi ở trong.
Tần Quân Vi:...
Tể Bạch im lặng vài giây nhìn đối phương.
"Cô lại tìm đến muốn cãi vã?" Tề Bạch nói.
Cô gái này thật chanh chua...
Tần Quân Vi thật muốn thở dài. Cô muốn cãi nhau khi nào?
"Bác sĩ Tề à, cô có đi nhầm phòng không? Tôi có hẹn bạn ở đây." Tần Quân Vi lên tiếng, giọng vẫn vô cảm như mọi khi.
Thực ra, nếu nhìn ở khía cạnh người khác thì Tần Quân Vi có gương mặt khá đáng ghét, cũng không thua gì Tề Bạch. Bởi gương mặt không cười của Tần Quân Vi có chút đáng sợ, lại còn thêm vài phần lạnh. Mỗi lần nói chuyện lại đầy nghiêm túc.
Tề Bạch thì vốn tính cách vừa khó chịu vừa khó ăn khó ở nên nhìn gương mặt của Tần Quân Vi liền nảy sinh cảm giác "ghét".
Hai người như sao lửa và băng. Không cảm tình với nhau.
"Đây là phòng VIP số 3, đúng chứ?" Tề Bạch hỏi. Tần Quân Vi lúc này hoài nghi có khi mình đi nhầm?
Lúc này nữ nhân viên phục vụ cầm menu tươi cười bước vào.
Tần Quân Vi vội vàng lên tiếng hỏi: "phiền cô kiểm tra giúp tôi có phải Cố Tịnh đặt bàn ở đây không?"
Cố Tịnh? Nghe thấy tên này Tề Bạch liền hiểu ra. Không phải Tần cảnh quan mặt mày như khúc gỗ kia đi nhầm. Mà cô ta cũng là bạn của bác sĩ Cố. Đáng ghét, thế giới này nhỏ vậy sao? Kẻ mình không ưa luôn xuất hiện bên cạnh.
"Cô Cố đặt bàn ở phòng VIP số 3, đi 3 khách hàng, không nhầm lẫn đâu ạ."
Nữ nhân viên vui vẻ nói. Nhưng lời vừa nói xong liền thấy khách hàng của mình im lặng rất đáng sợ. Nữ nhân viên cảm nhận được không khí căng thẳng trong phòng, liền nở nụ cười công nghiệp lên tiếng.
"Hai chị có muốn chọn thực đơn trước không?"
"Đợi bạn tới tôi sẽ chọn sau." Tần Quân Vi lên tiếng. Mà Tề Bạch không nói gì, chỉ giữ im lặng.
Nữ nhân viên nghe thế liền vui vẻ trốn đi, tiện tay đóng cửa lại để hai khách hàng trong phòng riêng. Phòng này cách âm không tệ, họ có cãi nhau cũng không ảnh hưởng bên ngoài.
Tần Quân Vi tìm đến ghế xa nhất có thể để tránh Tề Bạch. Đây là bàn tròn ăn lẩu, nên ngồi đối diện thì thế nào cũng chạm mặt nhau. Tần Quân Vi chọn ngồi hướng chếch qua một chút. Cô không muốn lại thấy ánh mắt viên đạn kia hướng về mình.
Không gian im lặng, chỉ nghe tiếng bên ngoài đang vui vẻ ăn uống.
Tần Quân Vi trong lòng cảm thấy như nuốt phải nhím có gai nhọn, tức là nuốt không trôi. Cố Tịnh vì lẽ gì mời thêm người mà không nói?
Nghĩ tới đây Tần Quân Vi như bừng tỉnh.
Là mai mối!
Tề Bạch cũng nhận ra điều này. Việc Cố Tịnh tới trễ có khi cũng là có dàn xếp rồi. Cố Tịnh là bác sĩ, không phải họa sĩ. Tại sao thích vẽ rắn thêm chân như thế? Tần Quân Vi không cần có người yêu, dù cô có ế tới đâu cũng không muốn làm người yêu của bác sĩ họ Tề kia. Chỉ nghĩ tới việc này thôi đã rùng mình.
Tội nghiệp cho ai làm người yêu của cô ta. Sẽ bị cô ta áp bức cả đời cho mà xem.
Mà Tề Bạch phía bên kia bàn cũng đang có suy nghĩ tiêu cực cho Tần Quân Vi. Người mặt mày khó ưa như khúc gỗ. Nghĩ tới gặp mặt thôi đã muốn chửi đừng nói là người yêu. Lúc sáng đã làm sai còn muốn công kích cô? Đây là thái độ một cảnh sát nên có sao?
Lần đầu cả hai có cùng một suy nghĩ. Là muốn đem Cố Tịnh ra chửi cho một trận. Hoặc xem là thịt bò mà đem nhúng lẩu. Đúng là đồ thích vẽ rắn thêm chân.
- --
Chú thích:
Vẽ rắn thêm chân có nghĩa làm chuyện không cần thiết, tự cho mình là đúng và quyết định chuyện gì đó.
Author: bài đăng vào 1.1 năm 2023 nên là gửi mọi người câu trích dẫn mình vô cùng thích.
Thay vì nói "chúc mừng năm mới", tôi sẽ nói "chúc một ngày tốt lành".
Bởi câu này có tác dụng đến 365 ngày.
-- Frederic Beigbeder