Trên khinh khí cầu ngày hôm đó không khó nhận ra có hai nhân ảnh, một người được xác định là Nguyễn Nhược Nhược, vậy còn người kia? Ai là trợ thủ của nàng? Mới đầu Tĩnh An vương gia phỏng đoán người đó là Ngọc Liên Thành, hắn cố ý sai người thăm dò hành động đêm đó của Ngọc Liên Thành. Đêm đó hắn quả thật có đi ra ngoài một thời gian nhưng không quá giờ tý đã hồi phủ. Hắn dĩ nhiên không thể có mặt trên khinh khí cầu, vậy thì người đó là ai?
Vương phi bỗng nghĩ đến một người, “Nguyễn gia cô nương kia thường tới lui thân mật với một người tên là Diêu Kế Tông, có thể chính hắn đã ra mặt giúp nàng?”
Có được đầu mối này Tĩnh An vương gia liền cho người đi tìm hiểu. Diêu Kế Tông đêm đó dường như không xuất phủ, nha hoàn trong Diêu phủ cam đoan thiếu gia vẫn ở trong nội thất. Nhất thời không có chứng cứ xác định, xem ra Diêu Kế Tông dường như không can dự đến chuyện đào tẩu này. Thế nhưng khi Tĩnh An vương gia sau khi thu “tang vật” khinh khí cầu trở về liền cho người điều tra xem nơi nào đã tạo ra chúng, một phường vải đã xác nhận: “Đây là loại vải được một vị công tử họ Diêu đặt hàng trước đây”.
Vải làm khinh khí cầu rất đặc biệt lại vô cùng bền chắc nên vị quản lý phường vải tự nhiên có ấn tượng với Diêu Kế Tông. Thông tin này vừa đến tai Tĩnh An vương gia thì Diêu Kế Tông liền bị ghép vào “diện tình nghi”.
Sau khi đã xác định Diêu Kế Tông là “tòng phạm”, Vương gia cũng không đả thảo kinh xà, hắn phân phó mười hai cận vệ âm thầm theo dõi Diêu Kế Tông. Những cận vệ này là vương gia đặc biệt tuyển chọn trong số thượng đẳng bộ khoái của Cửu Môn Đề Đốc, khả năng làm việc rất hiệu quả. Vương gia đích thân dặn dò bọn họ nhất định phải theo dõi nhất cử nhất động của Diêu Kế Tông, tuyệt đối không được để hắn phát hiện. Hắn đi đến nơi nào đều phải báo cáo lại, nếu ra khỏi thành càng phải bám sát theo, đồng thời lập tức bẩm cáo về vương phủ. Trong lòng vương gia biết rõ nếu muốn tìm được Lý Hơi thì chỉ có thể dựa vào Diêu Kế Tông.
Vương gia cắt cử người theo dõi Diêu Kế Tống rất thận trọng. Diêu Kế Tông mặc dù không phải là người dễ bị xỏ mũi nhưng cũng không phát hiện bản thân mình đã lọt vào “tầm ngắm” của vương gia. Hắn không nghĩ rằng mình vừa bước ra khỏi thành đã có người lập tức chạy về báo tin cho Tĩnh An vương gia, sau đó lại tiếp tục bám theo hắn không rời. Khi Vương gia nhận được tin báo liền dẫn theo nhân mã âm thầm bám theo, đuổi đến tận biệt viện nơi ba người bọn họ đang vui vẻ ngồi nói chuyện.
“Phụ thân”, Lý Hơi thất thanh gọi một tiếng, hai người trong nhà nghe được liền chấn động, vội vàng chạy ra cửa. Vừa trông thấy tràng diện biệt viện bị nhân mã vây kín, tất cả cùng sững sờ.
Tĩnh An vương gia nhìn thấy Lý Hơi, sự lo lắng trong lòng rốt cuộc đã tan biến. Lo lắng hạ xuống nhưng tức giận lại dâng lên, vương gia nghiêm giọng, “Ngươi còn dám gọi hai tiếng phụ thân?”
Lý Hơi cúi đầu im lặng, trong lòng hắn cũng cảm thấy hổ thẹn với đấng sinh thành. Gương mặt Tĩnh An vương gia rét lạnh như tiết trời mùa đông, đôi mắt lạnh lùng quét sang Nguyễn Nhược Nhược đang đứng một bên. Nàng áo vải đơn sơ, dung nhan thanh lệ, quả nhiên giống như Ngọc Liên Thành đã từng nói, tuyệt không có lấy nửa điểm hồ ly mị nhân. Chỉ là…tại sao nàng ta lại đem con trai mình mê hoặc đến độ chẳng phân nặng nhẹ, thậm chí vứt bỏ tất cả để theo nàng bỏ trốn? Như vậy chẳng phải là hồ mị sao?
Chẳng qua chỉ là một cái liếc mắt, Vương gia liền không chú ý đến nàng nữa. Ánh mắt hắn trấn định nhìn Lý Hơi, trầm giọng nói, “Hơi Nhi, nếu người thật sự không muốn làm khó dễ hai bằng hữu này cùng với người nhà bọn họ thì hãy biết điều theo phụ thân trở về”.
Gừng càng già càng cay, Tĩnh An không nói nhiều với Lý Hơi vì biết rằng có nói đạo lý với hắn cũng vô dụng, lại càng không thể sai người đến bắt hắn, như vậy sẽ rất khó coi. Vậy nên vương gia cho hắn lựa chọn: đi hay không đi? Nếu không đi, hậu quả không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được.
Bị phụ thân đặt vào tình thế này, Lý Hơi nhất thời cứng đờ cả người. Lựa chọn này…nhìn qua thì có vẻ như bản thân hắn được lựa chọn, nhưng căn bản không phải như vậy. Hắn làm sao có thể để phụ thân “làm khó” Nguyễn Nhược Nhược, Diêu Kế Tông và người nhà bọn họ?
Nguyễn Nhược Nhược và Diêu Kế Tông nghe được cũng cảm thấy chấn động. Bọn họ đều là người thông minh, dĩ nhiên nghe ra sự uy hiếp ẩn giấu trong câu nói của Vương gia. Không, không phải ẩn giấu mà là công khai lộ liễu. Nguyễn Nhược Nhược vẫn có thể trấn định, dù sao nàng cũng đã nghe qua những lời tương tự từ miệng Vương phi, tâm lý đã chuẩn bị từ sớm. Diêu Kế Tông nói to, “Ngươi đang đe dọa chúng ta sao? Đại Đường còn chưa có luật pháp sao?”
Tĩnh An vương gia nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng, “Luật pháp? Hoàng tộc Lý thị chúng ta chính là luật pháp”.
Diêu Kế Tông há to mồm, nửa chữ cũng không nói ra được. Xã hội phong kiến kêu gào cái gì “Vương tử phạm pháp, đồng tội thứ dân”, tất cả cũng chỉ là lời hoa mỹ. Thật chất bọn họ là người cai trị, là thế lực đứng trên luật pháp. Luật pháp chỉ áp dụng cho bình dân đại chúng, là dụng cụ mà quý tộc dùng để cai trị.
Tĩnh An vương gia cũng không cho Lý Hơi thời gian, hắn xoay người phi thân lên ngựa, lại chỉ sang tuấn mã bên cạnh quát lớn, “Hơi Nhi, lên ngựa”.
Lý Hơi cắn chặc hàm răng, không còn lựa chọn nào khác, hắn từng bước từng bước tiến đến tuấn mã, dưới gót chân như có muôn vàn lưỡi đao đỏ rực, mỗi bước chân là một lần đau thấu tận tâm can. Một khoảng sân nho nhỏ, bình thường chỉ cần hai ba bước đã đi hết diện tích của nó, chỉ là bước chân hôm nay không giống lúc trước, tựa như một linh hồn không cam lòng bước qua hoàng tuyền, đau khổ níu kéo tàn hơi cuối cùng.
Rốt cục hắn cũng đã đi đến bên cạnh tuấn mã, chán nản leo lên ngựa. Đến lúc này hắn mới nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, hốc mắt đầy lệ, tựa như tuyết đọng trên cây sắp sửa đổ sập xuống. Ánh mắt đau đớn khắc sâu trong tuyệt vọng, tay hắn nắm chặt dây cương, chặc đến độ máu thịt đều trở nên trắng bệch. Thân thể hắn cứng đờ, tựa như gió thu không thể làm lung lay thân cổ thụ. Tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm, tình ý thâm trầm đẹp cả rừng phong.
Nguyễn Nhược Nhược đón nhận ánh mắt của hắn, tư vị trong lòng tựa như vừa nuốt vội một chén thuốc đắng, khốn khổ từ da thịt đến ruột gan, một chữ “đau” không thốt thành lời. Nàng không phải không nghĩ đến ngày này, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Một bước chân, cách biệt thiên nam địa bắc. Một lọn gió thoáng qua, hoa rơi nguyệt tàn. Thời gian qua bản thân nàng dường như sống trong cõi mộng, giờ phút này phải quay trở lại với thực tế. Một lần ngã đau như thế, tựa như là thịt nát xương tan, tựa như đã đến tận cùng tuyệt vọng.
Tĩnh An vương gia quất roi lên lưng ngựa của Lý Hơi, tuấn mã hí một tiếng dài, bốn vó lao lên phía trước mang theo Lý Hơi chạy đi. Nhân mã bám theo sát gót, tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên lặng chốn dã sơn, cũng phá vỡ luôn thế giới hạnh phúc tạm thời của bọn họ.
Mà Lý Hơi ngồi trên lưng ngựa vẫn quay đầu nhìn về hướng Nguyễn Nhược Nhược, trong mắt hắn…lệ đã rơi đầy. Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ bị ai đó đâm xuyên một đao, nước mắt bất giác trào lên không ngừng lại được. Nàng nhịn không được liền đuổi theo Lý Hơi mấy bước, hướng về phía hắn xa xa hô to, “Lý Hơi, thà rằng hóa điệp để ta được ở bên ngươi mãi không rời”.
Vương Thánh Mẫu nổi giận dùng sông Ngân Hà chia lìa Ngưu Lang-Chức Nữ. Một năm rồi lại một năm không được gặp mặt nhau nhưng hai người trước sau không hề hối hận. Tình yêu nếu bất đắc dĩ không thể ở cạnh nhau thì chỉ cầu tình yêu sẽ còn sống mãi. Không phải yêu nhau không muốn ở cạnh nhau mà là vì sông Ngân Hà rộng lớn mênh mông không thể vượt qua, chỉ đành phải đứng từ xa mà nhớ nhung, mà chờ đợi.
Lý Hơi đi rồi, biệt viện vẫn là biệt viện, sơn dã vẫn là chốn dã sơn, nhưng trong mắt nàng tất cả đã thay đổi. Nguyễn Nhược Nhược không thể ở lại nơi vốn đã từng là thế giới riêng của hai người bọn họ, nhìn cảnh sinh tình, cảm xúc không kiềm chế được. Chuẩn bị đơn giản một hồi, nàng cùng Diêu Kế Tông xuống núi.
“Bây giờ phải làm sao?”, Diêu Kế Tông sau khi quan sát thần sắc của Nguyễn Nhược Nhược mới lên tiếng hỏi. Lúc Lý Hơi rời đi, nàng khóc đến đứt gan đứt ruột, trước giờ hắn chưa từng thấy qua người nào khóc như vậy. Hắn nhất thời thở dài, có lẽ mình đã sai rồi, không nên giúp hai người bọn họ “nối tơ hồng”, biết rằng uyên ương sẽ khó thành đôi, cuối cùng thì bi kịch cũng đã đến.
“Còn có thể làm gì nữa bây giờ? Tất cả đã kết thúc. Ta chỉ có thể là một đóa hoa đào trong cuộc đời của Lý Hơi, là một con đường mà hắn đã đi qua”, Nguyễn Nhược Nhược buồn bã.
“Ý của ngươi là…tất cả đã chấm dứt?”, Diêu Kế Tông sợ run.
“Đúng, đã chơi đùa xong rồi, thực tế không cách nào vượt qua. Ngay từ đầu ta đã biết chuyện này sẽ gian nan, nhưng không nhịn được mà ôm ấp hy vọng, một hy vọng vào sự may mắn nhỏ nhoi. Cũng giống như một người dùng đồng tiền cuối cùng đi mua vé số, hy vọng có thể trúng được năm trăm vạn lượng, đánh cuộc với tỷ lệ may mắn. Hiện giờ đã ta đã thua cuộc, ta cam lòng chấp nhận mình đã thua”.
Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa cười khổ, “Thật ra…ta và Lý Hơi bỏ trốn căn bản là trộm lấy một khoảng thời gian vui sướng, từ căn phòng khóa kín mà trốn ra ngòai tìm vui, sớm muộn cũng phải trở về thôi. Vậy nên khoảng thời gian ta và hắn ở trong núi, bọn ta cũng không lên kế hoạch cho tương lai, chẳng qua là cố gắng sống từng giây từng phút thật vui vẻ, vui được đến đâu thì vui đến đó. Bởi vì ta biết quá rõ là chúng ta không có tương lai”.
“Chẳng lẽ…không…không còn cách nào nữa sao?”, Diêu Kế Tông nghe được sợ run nhưng hắn vẫn không cam lòng.
“Còn cách nào nữa? Chúng ta mặc dù là hai người hiện đại, trình độ văn minh cao hơn nhưng người cổ đại này rất nhiều. Nhưng đây là thế giới của bọn họ, mãnh long áp đầu xà, làm sao đấu lại bọn họ? Chính diện giao tranh hoàn toàn không có phần thắng, phương pháp tác chiến chính là bỏ trốn. Mà bỏ trốn…chẳng qua chỉ là vì mình mà tranh thủ một khoảng thời gian thôi. Lần này Lý Hơi bị bắt trở về nhất định sẽ không thoát được nữa. Quan môn thâm tựa hải, từ giây phút này ta và hắn đã chia đôi đường”.
Diêu Kế Tông không nói gì nữa, hai người buồn bực đi trên con đường mòn. Đường núi quanh co, tâm hồn họ cũng không bình lặng.
Nguyễn Nhược Nhược trở về Nguyễn phủ, Nhị di nương vừa trông thấy nữ nhi đã nhào tới ôm cổ nàng mà khóc bù lu bù loa. Chính bản thân nàng cũng đang gặp chuyện thương tâm, vậy nên hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc. Nguyễn lão gia vừa định mở miệng giáo huấn nàng vài câu, nhưng mắt thấy nàng khóc nức nở như vậy liền im lặng, chỉ có thể cất một tiếng thở dài. Nguyễn phu nhân đang định ném vài câu bất hảo thì bị Nguyễn Nhược Phượng một bên níu tay áo không để nàng nói ra. Suy nghĩ một chút, Nguyễn phu nhân lại nhớ tới đứa con trai vẫn còn lưu lạc bên ngoài, nàng cũng nhịn không được mà lắc đầu than thở, không nói lời nào. Tam di nương vội vàng khuyên nhủ, vừa khuyên Nhị di nương vừa khuyên Nguyễn Nhược Nhược, cuối cùng bọn họ cũng ngừng khóc. Nguyễn Nhược Nhược trở về phòng, cả ngày mệt mỏi, nàng vừa nằm xuống gường đã thiếp ngủ. Trong mộng, nàng thấy mình và Lý Hơi vẫn đang vui vẻ tại nơi sơn dã, hai người nắm tay nhau chạy giữa núi rừng…vô cùng tự do…vô cùng hạnh phúc…
Sau khi Lý Hơi bị mang về vương phủ, hắn không được ở lại Lưu Tiên Cư, Tĩnh An vương gia trực tiếp bắt hắn lưu lại Hạo Nhiên Quán của mình và vương phi. Vương gia phân phó người canh chừng, sống chết không để hắn có cơ hội đào thoát lần thứ hai.
Lý Hơi nửa điểm phản đối cũng không có, một lời nói cũng không, hắn tựa như một khúc gỗ để mặc Tĩnh An vương gia muốn đốn sao thì đốn. Phụ thân dường như chỉ mang được thể xác hắn về đây, một thể xác vô tri vô giác.
Vương phi mới đầu trông thấy con trai trở về nên rất đỗi vui mừng, vừa ôm hắn vừa cười vừa khóc. Nhưng nàng nói một hơi vẫn không thấy hắn mở miệng đáp một lời, trực giác liền biết có điều không ổn, “Hơi Nhi, mẫu thân đang nói chuyện với ngươi đó!”
Lý Hơi ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt lưu lạc tận nơi nào. Giờ khắc này, thần khí của hắn tựa nhi một chiếc bình sứ sơ ý đánh rơi xuống đất mà vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, không cách nào xếp lại nguyên vẹn. Vương phi nàng nhìn càng kinh hãi, nàng biết hắn không bị thương, thân thể đều tốt nhưng vô luận nàng nói gì Lý Hơi cũng không phản ứng. Cuối cùng nàng bất đắc dĩ ướm hỏi, “Hơi Nhi, ngươi có còn muốn cưới Nguyễn Nhược Nhược kia làm thê tử không?”
Lời này phảng phất như “thuật ngữ chiêu hồn”, Lý Hơi đột nhiên chấn động, hồn phách gấp rút tụ về, vẻ mặt ảm đảm nhất thời lóe sáng, hắn nhìn chăm chú mẫu thân không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vương phi cơ hồ không chống đỡ được ánh mắt của hắn, tựa như ánh mắt một người sắp chết cầu xin hai chữ “sinh tồn”. Từ trong ánh mắt con trai, vương phi cuối cùng đã nhận ra nữ nhân kia đối với hắn quan trọng đến dường nào. Tuy nhiên, nàng mặc dù đã mềm lòng nhưng không thể không cắn răng kiên trì. Nàng dùng giọng điệu ôn nhu nói với hắn, “Hơi Nhi, buông tay đi, các ngươi hữu duyên vô phận. Ngươi không cưới được nàng…”
“Đủ rồi”, Lý Hơi gào to khàn cả giọng, “Đừng nói nữa, ta nghe đủ rồi, ta nghe đủ rồi…”. Hắn vừa gào to vừa lao thẳng vào nội thất, cửa phòng nặng nề đóng sập lại.
“Hơi Nhi”, vương phi vội vàng định đuổi theo nhưng cánh cửa đã ngăn cách nàng với con trai, chỉ nghe bên trong có thanh âm rơi vỡ. Sau khi thanh âm kia lắng xuống, căn phòng trở lại yên lặng như nấm mồ, nhưng bên trong thoáng truyền ra một tiếng khóc. Một tiếng nấc bị đè nén đã lâu tựa như sợi chỉ tơ trong suốt bay trong gió, không dễ nhận ra. Nhưng thanh âm đó làm sao thoát được lỗ tai của người làm mẹ? Vương phi sững sờ đứng trước cửa, trong lòng đau xót khôn nguôi. Lý Hơi lúc còn nhỏ là một hài tử ưa khóc, nhưng từ khi hắn hiểu chuyện thì nàng chưa từng nhìn thấy hắn khóc bao giờ. Nàng nhớ kỹ năm hắn lên bảy tuổi bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, lúc không cẩn thận từ trên lưng ngựa ngã xuống, dù vậy hắn vẫn cắn chặc răng không rơi một giọt lệ. Một nam nhân kiên cường như vậy mà giờ phút này lại như một hài tử không nơi nương tựa, chỉ có thể trốn một góc mà đè nén tiếng khóc. Nam nhi không phải không rơi lệ, chỉ là chưa đủ thương tâm mà thôi. Vương phi nhận ra lúc này hắn thật sự rất đau khổ.
Đứng rất lâu sau đó, Tĩnh An vương phi tự hỏi lòng mình: Có phải ta đã sai, ta chỉ muốn tốt cho hắn. Nhưng…tại sao hắn lại thương tâm, cho đến tận bây giờ hắn chưa từng khổ sở như vậy.
Không tự chủ được, trong đầu Tĩnh An vương phi bỗng vang lên một câu mà Lý Hơi đã từng nói qua “Các ngươi đều muốn tốt cho ta, nhưng thật sự tốt cho ta sao?”, Nguyễn Nhược Nhược cũng từng nói, “Đúng vậy, các ngài là cho là tốt, nhưng hắn không vui. Cha mẹ hơn phân nửa đều là như vậy, đem ý chí của mình áp đặt lên con cái, lại còn tuyên bố: ta vì muốn tốt cho ngươi. Nhưng các ngài có hỏi xem con mình có muốn được đối xử như vậy không?”
Đem những lời này lặp đi lặp lại trong đầu mình, Tĩnh An vương phi cảm thấy hoang mang, chẳng lẽ…thật sự sai lầm rồi sao?