• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kuro

Beta: Ka

Trương Tri Âm, tiến sĩ Gia Tỳ cùng Đại Ất đi thẳng một đường đến bộ phận phòng thí nghiệm hạt nhân.

Phòng không coi là nhỏ, nhưng đặt ngổn ngang các loại máy móc với bàn làm việc, máy tính, để trống một vị trí ở giữa, dùng một vật liệu đặc biệt nào đó trong suốt ngăn ra, bên trong là một cái bệ cao bằng nửa người, mặt trên nâng một quả cầu không rõ nguồn gốc đường kính đoán chừng nửa mét.

Đại Ất chỉ vào quả cầu nói: “ Toàn bộ dữ liệu ban đầu của YN427 đều được bảo tồn ở đó. Sau đó nó có ý thức của mình, liền bắt đầu chạy khắp nơi.”

Trương Tri Âm nhìn quả cầu không rõ nguồn gốc kia, rũ mắt xuống, gật gật đầu.

Tiến sĩ Gia Tỳ tự mình dẫn hắn đi lên, tiến hành quét võng mạc cùng vân tay, nhập password cùng mệnh lệnh. Lồng trong suốt ở trước mặt mở ra, lộ ra một khoảng có thể để một người đi qua. Không gian bên trong lồng nhỏ hẹp, Gia Tỳ ra hiệu Trương Tri Âm đi vào, mình và Đại Ất chờ ở bên ngoài.

Trương Tri Âm đứng ở trước cửa, cau mày, nhìn về phía Tiến sĩ Gia Tỳ: “Muốn tôi làm gì?”

Gia Tỳ xòe bàn tay ra: “Làm bất kì điều gì cậu muốn làm, có lẽ là trò chuyện cùng nó? Nói thật, tôi cũng không biết, điều ta biết duy nhất chính là chỉ cần cậu muốn nó xuất hiện, nó sẽ không biến mất.”

Trương Tri Âm thở ra một hơi, chậm rãi đi vào.

Nơi này là nơi hắn hoàn toàn không biết, lĩnh vực hoàn toàn không biết, có thể là như bọn họ nói, Ân Niệm được sinh ra ở đây.

Đúng là một kỳ tích, đối với Gia Tỳ bọn họ mà nói, đối với hắn mà nói, càng là kỳ tích.

Trương Tri Âm ngửa đầu nhìn khung kính, liền cúi đầu, cuối cùng đem tầm mắt tập trung trên quả cầu tạo hình kỳ quái không rõ nguồn gốc, chậm rãi, đưa tay đặt lên.

“Ân Niệm…Anh, trả lời em…”

Hắn nhỏ giọng nói.

Đột nhiên, đại sảnh trong nháy mắt tối lại, tiếp đến lại lập tức sáng trở lại, nhưng vẫn như cũ dòng điện cực không ổn định, chân đèn trên trần nhà phát tiếng “xẹt xẹt”, lúc sáng lúc tối chớp tắt kịch liệt.

Đại Ất nhìn lên trên đầu, nuốt nước bọt: “Là nó. Nó thực sự đã trở lại…Chỉ có YN mới có thể gây nên sóng năng lượng như vậy…”

Hắn phản ứng lại, nhanh chóng hướng những nhân viên khác nói: “Đóng nguồn năng lượng của các thiết bị khác! Chỉ giữ lại nguồn năng lượng cung cấp!”

Theo một tiếng ong ong, đại sảnh hoàn toàn rơi vào bóng tối, chỉ có tại lồng Trương Tri Âm ở bên trong thiết bị máy móc vẫn còn vận hành, phát ra ánh sáng trắng yếu ớt.

Trương Tri Âm lại dường như bốn phía đều không có cảm giác, hắn như đang chìm đắm ở trong thế giới của mình, trước mắt, trong đầu, tất cả các kí ức mà hắn mà Ân Niệm từng trải qua. Trong game (Minh Thiên) phòng thực nghiệm tối tăm kia lại tràn ngập socola tình yêu; trong cắ=ăn cứ hi vọng nắm tay hắn đi qua cồn cát chiến đấu giả lập; tại thất trạm Bạch Ngân hắn đóng vai thành Thương Tư lần lượt cùng nhau kề vai chiến đấu, lần lượt lơ đãng đem hắn che chở sau lưng; bên trong đại bản doanh nhân vật phản diện, hắn biến thành con mèo nhỏ dụ dỗ đối phương, nâng niu trong lòng bàn tay, như châu như ngọc…Từng bức tranh, từng hình ảnh, như mới hôm qua, rõ ràng ở trước mắt.

Tiến sĩ Gia Tỳ há hốc miệng, ngây ngốc nhìn vầng sáng trung tâm bên trong Trương Tri Âm, lẩm bẩm: “Trời ạ, tôi làm sao không nghĩ tới…Lúc đầu vốn là như vậy, cơ thể người có thể truyền lại tin tức…”

Đại Ất nghiêng đầu nhìn hắn: “Tiến sĩ?”

Ông lão nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra một nét cười:

“Nó đặt mình trong lòng cậu ấy.”

“Ất, cậu xem, nó không có tình cảm, thế nhưng không ngờ, thâm tình của nó thật giống với người khác. Lần này chúng ta không nên can thiệp vào nó nữa, nó là tạo vật to lớn càng hoàn mĩ hơn so với chúng ra, chúng ta không có tư cách.”

Tiến sĩ Gia Tỳ mở mắt ra, tràn ngập ôn nhu mà nhìn Đại Ất: “Cậu, Phỉ Lực, bao gồm cả tôi, chúng ta đều không có nhận thức thật sự để cảm nhận được vấn đề này. Từ bản thân, xuất phát từ góc độ nhân loại ếch ngồi đáy giếng, tùy tiện đặt ra phán đoán cho ‘nó’, đều là sai lầm. Chúng ta không hiểu nó, chúng ta có thể thử hiểu rõ, nhưng chúng ta không có quyền can thiệp.”

Đại Ất nhíu mày, gật gật đầu, hỏi tiếp một vấn đề khác: “Sử dụng sự chuẩn bị trước một lần nữa khởi động khôi phục nguyên trạng YN427 sẽ có vấn đề gì hay không? Tôi là nói so với lúc trước. Tôi có chút bận tâm về Trương Tri Âm.”

Hắn vẫn duy trì bộ dáng chau mày, đau buồn âm thầm tự hỏi chính mình: “Nếu như YN427 khôi phục thành một thứ không có một chút tình cảm nào với nhân loại, bản thân lạnh lùng với con người thì làm sao bây giờ? Nếu như hắn một chút cũng không để ý đến Trương Tri Âm thì làm sao bây giờ? Không chỉ không thể nhờ hắn giúp đỡ hỗ trợ tiêu hủy thuốc, thậm chí…Hắn có thể mang đến nguy hại lớn”

Gia Tỳ thở ra một hơi: “Chúng ta chỉ có thể vừa đi vừa nhìn. Đây là con đường duy nhất của chúng ta.”

Trong chớp mắt Đại Ất nhanh chóng nhìn vào chính giữa bên trong lồng, đồng thời quay đầu lại hô: “Tiến sĩ, Trương Tri Âm ngất rồi!”

____________

Lúc Trương Tri Âm tỉnh lại phát hiện mình trong một căn phòng xa lạ, trước mặt là Đại Ất cùng tiến sĩ Gia Tỳ.

Tiến sĩ Gia Tỳ mỉm cười nói với hắn: “Cơ thể cậu tất cả đều bình thường, chỉ có điều đột nhiên tiếp thụ quá nhiền thông tin cùng sóng năng lượng, không chịu nổi mà thôi, không có chuyện gì. Đây là phòng nghỉ của tôi, cậu có thể tùy ý nghỉ ngơi thêm nhiều một chút.”

Trương Tri Âm mở miệng, nhọc công tốn sức hỏi: “Anh ấy đâu?”

Tiến sĩ Gia Tỳ cùng Đại Ất liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Đại Ất đứng ra nói: “Có một tin xấu cùng một tin tốt. Được rồi, tin tốt là Ân Niệm của cậu chính thức đã trở lại, tin xấu là chúng ta bây giờ cũng không biết hắn đang ở đâu. Từ trước tới nay đã từ lâu chúng tớ đã không lần theo nổi hành tung của hắn.”

Trương Tri Âm miệng giật giật, không nói gì.

Đại Ất chuyển động ánh mắt, suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Tri Âm, tớ hi vọng cậu đã có sự chuẩn bị. YN có thể trong nháy mắt nắm giữ tất cả tin tức phát sinh trên thế giới, hắn không thể nào không biết cậu ở đâu. Thế nhưng hắn không xuất hiện ở trước mặt cậu đầu tiên, chỉ có thể nói có một vài sự việc đã thay đổi. Thay đổi đến mức độ nào, tại hiện thân lúc trước của hắn, tớ cũng không thể xác định. Xác nhận tất cả những việc này trước, không được bất cẩn mà coi đó là Ân Niệm của cậu.”

Trương Tri Âm nhắm mắt lại, gật gật đầu.

Hắn đợi ở đây ba ngày, vẫn luôn không nhận được tin tức xác thật nào liên quan tới Ân Niệm. Người trong phòng nghiên cứu của tiến sĩ Gia Tỳ chỉ có thể mơ hồ bắt lấy manh mối lóe lên của YN427, bọn họ căn cứ vào điều đó suy đoán manh mối hơi mơ hồ, giống như lúc vừa mới thu được ý thức tự chủ, YN427 đang hoảng loạn ở khắp nơi. Cũng không ai biết được mục đích của hắn, có lẽ hắn căn bản không có mục đích gì.

Ngày thứ tư, Trương Tri Âm quay về nhà.

Dọc theo đường đi hắn đều mơ hồ mong đợi sau khi mở của có thể thấy người kia ngồi trên ghết salon, chờ hắn, như thường ngày. Nhưng lại không dám ôm kỳ vọng quá lớn, chỉ sợ hi vọng thất bại.

Chìa khóa tra vào cửa, vang lên một tiếng “cạch”. Trương Tri Âm đẩy cửa ra, nhẹ nhàng thở dài ra một hơi.

Tất cả đều vẫn giống như lúc hắn rời đi, trống rỗng, vắng ngắt. Chỉ có Ân Tiểu Tưởng bị bỏ rơi chừng ấy ngày nghe thấy động tĩnh chạy lại cọ, mềm mại mà dựa sát vào mắt cá chân Trương Tri Âm…

Trương Tri Âm đóng của lại, khóa kỹ. Khom lưng ôm mèo con lên, ngồn trên ghế salon.

Hắn đi rất vội vàng, vốn chỉ mang vài món đồ, lúc này càng lười thu dọn. Đơn giản chỉ ngồi một chỗ, không hề làm gì.

Hắn không có bất kì cách nào, người yêu của hắn đã quay lại, thế nhưng không quay về nhà. Không người nào có thể xác thực biết hắn ở nơi đâu, càng không ai có thể bắt hắn. Trương Tri Âm cũng không biết trên người Ân Niệm rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Hắn cứ như vậy dần dần ngủ trên ghế salong quần áo cũng không thay đổi.

Sau khi tỉnh lại bên người vẫn là trống trải, chỉ có điều thay đổi nơi ở mà thôi.

Đây là nhà mới mà Ân Niệm bố trí cho bọn họ tại trụ sở liên minh, hiện ở bên trong vẫn như cũ chỉ có một mình hắn.

Trương Tri Âm còn chưa kịp tiếp tục sầu não hoặc là suy nghĩ tiếp theo nên làm gì bây giờ, một người liền hấp tấp chạy vào, gương mặt biểu tình có việc lớn không tốt.

Là Tiểu Kim.

Đối phương nói: “Đội trưởng, tôi biết việc của Âm dược sĩ làm anh rất lo lắng, thế nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng khác cần anh xử lý.”

Trương Tri Âm ngẩng đầu nhìn hắn.

Tiểu Kim nói: “Chủ lực căn cứ Dục hỏa lúc trước bị Y dược sĩ điều đi đã quay lại, hẳn là nhiệm vụ đã hoàn thành. Bọn chúng dẫn một nhóm tang thi cao cấp tiến đến thành phố Tất Lộc, ngũ trạm Thanh Đồng cầu viện khẩn cấp!”

Thành phố Tất Lộc là nơi chi đội Lôi Đình lúc trước đánh thắng trận chiến cuối cùng khi quay về tổng bộ, cũng tạo thành một liên minh an toàn thứ ba. Các dị năng giả của ngũ trạm Thanh Đồng cũng đều có tình cảm với mọi người trong chi đội, về công về tư, Trương Tri Âm cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.

Hắn cầm áo khoác chế phục bên cạnh lên: “Tập trung toàn bộ đội, chúng ta lập tức xuất phát.”

Lúc lên xe hắn còn đang suy nghĩ, căn cứ Dục Hỏa đột nhiên hành động, có liên quan gì tới Ân Niệm sao? Đây là không phải nói rõ, Ân Niệm cũng ở đây, ở trên thế giới này… Mình, chỉ cần tìm được Y dược sĩ là được rồi?

Beta: Ân Niệm không nhớ gì sất, quên luôn Tiểu Âm rồi ba con ạ, để Tiểu Âm bị tang thi đập tả tơi  -_-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK