Một lần nữa quay lại ngày cá tháng tư, Trình Trạch Sinh bị kéo tới thế giới này.
Và sau ngày 13, hắn sẽ đối diện với sự đe dọa tính mạng.
Việc Hà Nguy phải làm là cắt đứt dải Mobius, giải cứu Trình Trạch Sinh, thoát khỏi vòng tuần hoàn tử vong này.
Lúc trước Trình Quyến Thanh đã có dự cảm về chuyện Hà Nguy không mang theo súng quay trở về.
Có lẽ vòng tuần hoàn lần này sẽ dẫn tới kết cục không ai ngờ tới.
Tất cả những biến cố xảy ra trước đây đã khiến cho vòng tuần hoàn trở nên không hoàn chỉnh, anh mới cố gắng hết sức dẫn dắt mọi việc phát triển theo kịch bản trước đó.
Bất luận làm thế nào để Hà Nguy quay về thời điểm tuần hoàn cố định, vòng tuần hoàn thứ hai mới chính là mấu chốt để cứu Trình Trạch Sinh.
Nhưng tình huống lần này lại khác.
Xảy ra quá nhiều thay đổi.
Thậm chí còn nhận được một số thông tin khác thường.
Hà Nguy vẫn ương ngạnh bước vào điểm tuần hoàn, vì thế sự cố gắng thử sức của anh được Trình Quyến Thanh công nhận, thậm chí còn chờ mong Hà Nguy có thể phá giải vòng tuần hoàn phức tạp này.
– Tiếp theo chúng ta phải đi đâu? – Hà Nguy nhìn núi rừng – Tôi không thể trở về phòng 404, căn hầm vẫn dùng được chứ?
– Bây giờ tới hầm thì hơi sớm, cậu đi theo tôi là được.
Sau khi xuống núi, Trình Quyến Thanh dẫn Hà Nguy tới khu Hồ Đào Lý.
Bạn cùng phòng của anh ta làm ca này, phải sáu bảy giờ tối mới về.
Trình Quyến Thanh lấy ra một chiếc túi nhỏ.
Nhét vào mấy bộ quần áo và áo khoác ngoài, sau đó để Hà Nguy tự chọn mấy bộ.
Vóc dáng hai người tương tự, mặc quần áo của nhau không thành vấn đề.
Hà Nguy nhấc một bộ lên, lật mác xem nhãn hiệu.
Ồ, hàng hiệu này.
Chiếc áo này chắc hẳn cũng không dưới bốn chữ số.
Sau đó anh nhìn đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của Trình Quyến Thanh, chỉ dao cạo râu thôi cũng là đồ hiệu giá xa xỉ.
Chẳng trách bạn cùng phòng lại nói anh ta “làm nghề kia”.
Không có việc làm tử tế, ăn mặc dùng đều phô trương quá đà, bị nghi ngờ như vậy cũng là điều đương nhiên.
– Cậu lấy mấy bộ này mà mặc thay đổi.
Trong thời gian né tránh thì không tiện ra ngoài mua quần áo.
Trình Quyến Thanh chọn ra mấy chiếc áo sơ mi và áo phông từ tủ đồ.
Hà Nguy nhấc một chiếc áo sơ mi kẻ caro lên:
– Không cần cái này.
– …Trước đây cậu đâu có nói là không thích.
– Ờ, bây giờ tôi nói được chưa.
… Trình Quyến Thanh chắp tay với anh.
Được, ai bảo tôi phải thay em trai chăm sóc cậu chứ, không phục không được.
Thu dọn xong đồ đạc, Trình Quyến Thanh xé một tờ giấy nhớ, viết dãy số điện thoại lên, sau đó vo thành cục nhét vào túi áo.
Hà Nguy tinh mắt, nhìn thấy dãy số anh ta vừa viết xuống chính là số điện thoại của Ma khóa Dương, bên dưới giấy nhớ lót một tờ rơi, phía cảnh sát đã thông qua tờ rơi này để tìm được thông tin về Ma khóa Dương.
Trình Quyến Thanh quay đầu, nhận thấy ánh mắt của Hà Nguy, anh ta cười nói:
– Lần đầu tiên tôi còn không biết có vòng tuần hoàn này.
Gọi điện thoại hỏi số điện thoại của Ma khóa Dương.
Sau đó bước vào vòng tuần hoàn nhiều lần, tôi cũng đã viết đi viết lại dãy số này mười mấy lần, sớm đã thuộc lòng nó.
Sợ rằng sẽ chẳng ai mong muốn có được thói quen ấy.
Bởi đây là hành vi quen thuộc bị ép buộc hình thành khi vùng vẫy vô ích không thể thoát khỏi vòng tuần hoàn.
Hà Nguy chỉ có hồi ức về hai vòng tuần hoàn thôi mà đã bị cảm giác bất lực bao phủ, cảm thấy lực bất tòng tâm.
Chứ đừng nói tới Trình Quyến Thanh.
Anh ta giữ nguyên ký ức hoàn chỉnh qua mỗi vòng tuần hoàn, nhớ rõ mỗi lần thất bại trong quá khứ.
Không biết anh ta đã tuyệt vọng bao nhiêu lần, nhưng vẫn phải lặp đi lặp lại những nội dung máy móc rườm rà ấy.
Lần đầu tiên Hà Nguy trải nghiệm được đau đớn và vất vả của Trình Quyến Thanh.
Anh hạ giọng nói:
– Vất vả cho anh rồi.
Trình Quyến Thanh ngẩng đầu, phát ra tiếng thở dài.
Giống như cởi bỏ được chiếc áo khoác nặng nề dệt từ áp lực.
– Đã quen rồi, ít nhất tôi biết tôi không phí công vô ích, Trình Trạch Sinh còn có cơ hội được cứu, tất cả đều đáng để cố gắng.
***
Thỏ khôn có ba hang, Trình Quyến Thanh cũng đáp ứng được điều này.
Nơi ẩn thân thứ ba nằm ở Lê Hội Viện phía Đông thành phố.
Nơi đây là ký túc xá cho viên chức trường đại học nổi tiếng khi về hưu, tập trung chủ yếu những phần tử tri thức cao.
Cả khu nhà dày đặc bầu không khí giấy mực.
Ngoài cổng đang tổ chức triển lãm thư pháp, nghe nói đây là một trong những hạng mục thường xuyên tổ chức.
Mấy ngày nữa còn có cuộc thi quốc họa.
– …Sao anh lại nghĩ tới việc sống ở đây?
– Bất ngờ lắm chứ gì, đó chính là hiệu quả mà tôi mong muốn.
– Trình Quyến Thanh đắc ý – Chắc chắn mọi người sẽ cho rằng loại tội phạm buôn lậu như tôi nên tới mấy hộp đêm, sàn nhảy hay tìm cái gầm cầu nào chui tạm mới đúng.
Nhưng nhầm to rồi nhá.
Nơi tập trung đông phần tử tri thức mới chính là địa điểm náu mình tốt nhất.
Ai mà ngờ được một tên tội phạm lẩn trốn lại chơi cờ với những giáo viên già kia?
– Ồ, trước đây tôi không tìm được anh, hóa ra do anh trốn ở đây à?
Hà Nguy nhìn mấy ông cụ ngồi chơi cờ dưới tàng cây, tay phe phẩy chiếc quạt hương bồ.
Ghép thêm hình ảnh Trình Quyến Thanh vào trong đó, quả thực đẹp tới mức không dám nhìn thẳng.
– Biểu cảm của cậu sao thế? – Trình Quyến Thanh nghiêm túc cường điệu – Đây là sách lược, sách lược.
Bọn họ ở tạm trong phòng 203 tòa 5.
Căn phòng trang hoàng theo phong cách cổ kính, nhưng lại toàn những sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến.
Ví dụ như hệ thống điều hòa không khí ngoài trời, khóa vân tay.
Bước vào phòng, Trình Quyến Thanh bảo Hà Nguy chọn một phòng ngủ bất kỳ, gian nào cũng được.
Còn anh ta thì đi về phía ban công khép kín, ngả người xuống ghế làm một giấc, vô cùng ung dung tự tại.
– Anh biết cách hưởng thụ quá nhỉ.
– Hà Nguy bưng cốc nước – Sinh hoạt tinh tế, thoải mái tự do.
– Từ khi qua bên này tôi mới bắt đầu thử thay đổi sinh hoạt.
– Trình Quyến Thanh khẽ chấm chân xuống đất khiến chiếc ghế đong đưa, thản nhiên nói – Trước đây tôi phục vụ nhân dân, sống mái với những tên tội phạm ma túy kia, chưa từng được một giấc ngủ ngon.
Còn chẳng biết có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không nữa, nói gì tới sinh hoạt?
– Sống lại ở nơi đây, tôi bỗng nghĩ thông suốt rồi, cuộc sống phải “Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, đừng để chén rượu vàng cạn nhìn vầng trăng.”* – Trình Quyến Thanh cười nói – Hai tháng nay cậu cũng không đi làm đó thôi? Thế nào, có phải không muốn quay trở về tiết tấu bận rộn như ngày xưa nữa chứ gì? Con người luôn là vậy, một khi tiếp xúc với cuộc sống giản đơn vui vẻ, thì sẽ vui quên sầu, không muốn quay về với áp lực căng thẳng trước đây nữa.
(*Trích trong bài thơ Tương tiến tửu của Lý Bạch)
– Không hề.
– Giọng của Hà Nguy lạnh lùng không cảm xúc – Tôi chỉ cảm thấy rất chán, tự dưng thảnh thơi như vậy, cuộc sống mất đi niềm vui.
– …Đúng là quái thai.
– Trình Quyến Thanh nghiêng đầu suy tư – Lẽ nào vì vụ thay đổi thân phận nhỉ? Nếu như cậu không tới thế giới bên này, biết đâu sẽ đỡ tẻ nhạt hơn.
Trong đêm khuya khó ngủ, Hà Nguy cũng từng suy nghĩ đến vấn đề ấy.
Nếu không tới thế giới này, vậy bây giờ bản thân anh sẽ có thân phận và tính cách như thế nào nhỉ? Phải chăng viên chức bình thường sẽ là tương lai của anh.
Cả đời này anh sẽ chẳng có lý tưởng gì cao xa, cũng sẽ không gặp được người khiến trái tim rung động, không phải chịu dày vò về tình cảm, cứ sống bình thường qua một kiếp người.
– Có lẽ sẽ càng tẻ nhạt hơn bây giờ.
– Hà Nguy nhún vai – Làm một nhân viên văn phòng bình thường, cưới một cô vợ không cần xinh đẹp nhưng tốt tính.
Sau đó sinh một đứa con nhìn thì ngoan ngoãn song không thể khiến người ta bớt lo.
Có lẽ cuộc sống chính là như vậy.
– Đợi đã.
– Trình Quyến Thanh giơ tay ngắt lời anh – Cậu không phải gay à? Còn muốn cưới vợ?
– … Tôi không phải gay.
Ngoại trừ Trình Trạch Sinh ra, tôi chưa từng thích người đàn ông nào.
– Hà Nguy nhìn anh ta với ánh mắt khó dò – Lẽ nào anh nghĩ rằng tôi bẻ cong em trai anh?
Trình Quyến Thanh vỗ tay, thông minh thật, đoán trúng phóc luôn!
Hà Nguy lười chẳng thèm để ý tới anh ta.
Anh ngồi xuống sofa, ngón trỏ vuốt qua miệng cốc, thầm nghĩ: Nếu như thực sự sống ở thế giới kia, anh còn có thể gặp được Trình Trạch Sinh không?
Một là sống khác thế giới, tình yêu bị muôn vàn ngăn trở.
Một là sống chung thế giới nhưng chỉ là người xa lạ.
Cho dù thế nào, đều không phải kết quả Hà Nguy mong muốn.
***
Trình Quyến Thanh mặc một cây đen, vũ trang đầy đủ, đeo thêm khẩu trang và kính râm, quay đầu hỏi:
– Cậu có nhận ra tôi không?
Hà Nguy cau mày:
– Anh định đi cướp ngân hàng hả?
Trình Quyến Thanh lấy máy ảnh ra, hôm nay hắn sẽ đi chụp ảnh.
Cướp ngân hàng gì chứ? Huống hồ trong tình huống này đi cướp cũng không có chỗ mà tiêu, khi thời gian thiết lập lại cũng chẳng mang theo được đồng nào, thật đáng giận.
Hà Nguy xem giờ, thầm nghĩ hôm nay anh và Trình Trạch Sinh sẽ cùng nhau đi ăn vịt hầm gừng, sau đó gặp được fan của nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh.
Mặc dù biết tấm ảnh do Trình Quyến Thanh đi theo sau chụp, nhưng… Hà Nguy đánh giá cách ăn mặc của anh ta, trong đầu chỉ có thể hình dung bằng hai từ “đáng khinh”.
– Đúng rồi, lần trước anh có bảo anh ta xem ảnh không?
Trình Quyến Thanh đang điều chỉnh khẩu trang, lắc đầu:
– Không, lúc trước cậu ta đã nhìn thấy cậu, ám thị này còn mạnh hơn xem ảnh, có lẽ cậu ta đã đoán được chuyện xảy ra rồi.
– Cũng đúng.
– Hà Nguy gật đầu – Dù sao cũng là tôi mà.
Trình Quyến Thanh cạn lời, cũng thật bội phục dạng người như Hà Nguy, không hiểu tại sao anh có thể nói ra mấy lời tự khoe khoang bản thân thản nhiên đến thế.
Vốn dĩ Trình Quyến Thanh chỉ định ra ngoài một mình, nhưng Hà Nguy cũng thay một bộ quần áo tối màu, muốn đi chung với anh ta.
Hỏi tới nguyên nhân, Hà Nguy chỉ thản nhiên nói ra lý do chính đáng:
– Tôi đi xem Trình Trạch Sinh, nhớ cậu ấy rồi.
“…?”
Trình Quyến Thanh bắt đầu nghĩ tới một vấn đề cực kỳ nghiêm túc:
– Bây giờ bên cạnh em tôi còn một cậu khác, cậu không định… chen chân vào mối quan hệ của chính mình đấy chứ?
Hà Nguy vỗ vai anh ta, suy nghĩ hay, anh còn chưa nghĩ tới việc gặp mặt mà Trình Quyến Thanh đã tiên tưởng tới kịch bản người thứ ba máu chó rồi.
– Không phải, chuyện này rất khó xử.
– Trình Quyến Thanh gãi mái tóc ngắn – Nếu em trai tôi gặp được hai Hà Nguy, rốt cuộc cậu ấy sẽ lựa chọn ai? Chắc cậu ấy sẽ điên mất.
– Không cần chọn, cả hai đều là tôi.
– Hà Nguy hất hàm – Tôi tin tưởng cậu ấy sẽ không rối rắm.
Nếu cậu ấy đã thích tôi, vậy thì sẽ không quan tâm tôi là Hà Nguy đến từ tương lai hay quá khứ.
Hai người tới phố ẩm thực ở phía Nam thành phố, giống như dự đoán, Trình Trạch Sinh và Hà Nguy gặp được fan của nghệ sĩ dương cầm.
Nhưng không biết tại sao, có người qua đường hét lên, nháy mắt vô số ánh mắt đồng thời tập trung trên người Trình Trạch Sinh.
Fan và người qua đường chen nhau nhốn nháo bao quanh hắn.
– Trình Trạch Sinh a a a! Ký tên cho em với!
– Anh thực sự là Trình Trạch Sinh ạ? Tại sao anh lại ở đây? Đang quay chương trình đúng không?
– Mau chụp đi! Hiếm khi mới nhìn thấy người thật.
Hà Nguy và Trình Quyến Thanh nhìn nhau, biến số lại xảy ra rồi.
Nhưng một biến số lớn hơn đó chính là, cảnh sát Hà đứng ngoài đám người xem trò vui phát nhìn thấy bọn họ.
Trực giác nhạy bén lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng.
Anh chen qua đám người chạy về phía này.
– Đệt! Cậu nhìn thấy tôi rồi! – Trình Quyến Thanh cầm máy ảnh lên, đẩy Hà Nguy.
– Chúng ta chia nhau ra nhanh lên!
Hà Nguy suy nghĩ một lát, bàn tay đặt sau lưng Trình Quyến Thanh, dùng sức đẩy mạnh anh ta ra.
“…?”
Trình Quyến Thanh ngơ người.
Hà Nguy chỉ vào bản thân, rồi chỉ vào Trình Trạch Sinh ở trong đám người.
Hai ngón tay làm động tác “chạy”.
Bấy giờ Trình Quyến Thanh mới phản ứng lại, càng muốn chửi người hơn:
– Mẹ kiếp!
Trình Quyến Thanh kéo vành mũ xuống, xui xẻo trở thành mồi câu.
Dáng vẻ chạy trốn anh dũng của anh ta đã thành công thu hút sự chú ý của cảnh sát Hà.
Trình Trạch Sinh đổ mồ hôi, hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này, nghệ sĩ dương cầm kia nổi tiếng thật đấy nhỉ? Hắn phải làm thế nào để giải thích bản thân không phải nghệ sĩ dương cầm, không biết người kia có tham gia thi đấu hay không cùng với việc đây không phải ghi hình cho chương trình.
Đột nhiên, một bàn tay túm lấy cổ tay hắn.
Giọng trầm thấp của Hà Nguy vang lên:
– Chạy.
Trình Trạch Sinh nhận chỉ lệnh.
Xoay người, quả nhiên phát hiện Hà Nguy đã mở một đường cho hắn, chân lập tức hành động.
Hà Nguy cầm tay Trình Trạch Sinh chạy tới trốn từ đầu đường tới cuối ngõ.
Bàn tay hắn ấm áp, mạch đập rõ ràng linh hoạt, Trình Trạch Sinh vẫn còn sống, khiến anh cảm thấy không chân thực như đang ở trong một giấc mơ.
Rẽ vào một ngõ nhỏ, Hà Nguy đè lên Trình Trạch Sinh, vươn tay che miệng hắn, dựng ngón trỏ trên môi, ra hiệu đừng nói gì.
Sau đó anh nâng mặt Trình Trạch Sinh lên, nghiêng người ngậm lấy môi hắn, trao nhau một nụ hôn vừa triền miên vừa dịu dàng.
Tiếng ồn ào kia bị ngăn cách bởi con ngõ nhỏ, giờ phút này đây chỉ còn độ ấm từ đôi môi hai người, bọn họ thăm dò, dựa dẫm, tìm kiếm ấm áp từ người kia.
Trình Trạch Sinh dang tay, ôm Hà Nguy vào lòng.
Hà Nguy ôm lại, dựa vào đầu vai hắn, trái tim trống rỗng nháy mắt được lấp đầy.
Tốt quá, vẫn còn sống, thật sự vẫn còn sống.
– Anh là Hà Nguy của tương lai đứng không? – Trình Trạch Sinh khẽ hỏi.
– Anh ấy nói chuyện này với cậu rồi hả? – Hà Nguy dựa cằm vào hõm vai Trình Trạch Sinh, nhắm mắt lại – Cậu có sợ không?
Hà Nguy lắc đầu, siết chặt tay, ôm chặt Hà Nguy hơn.
– Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tương lai tôi không ở bên cạnh anh, xin lỗi.
Hà Nguy chợt mở mắt ra, vành mắt tức thời cảm thấy chua xót.
Anh chớp chớp mắt, một giọt lệ lăn xuống.
Đừng nói xin lỗi, là tôi hại cậu không thể tiếp tục tận hưởng thế giới đẹp đẽ này mới đúng.
Hà Nguy đè nén cảm xúc của mình, cắn chặt môi, nhỏ giọng hứa hẹn:
– Không sao, tương lai cậu nhất định sẽ ở bên cạnh tôi..
Danh Sách Chương: