Beta: Gờ
~~~~~~
Nhìn Tiêu Mạc Ngôn ngồi hờn dỗi, Hạ Linh Doanh có chút buồn cười nhưng lại không dám thể hiện ra, nhịn cười khẽ vuốt mặt nàng.
"Thôi mà, ồn ào gì, không phải tới giúp Claire sao, sao lại cãi vả với cô ấy. "
"Cậu ta không hiểu cái gì là chuyện riêng tư không nên nhìn sao? "
Tiêu Mạc Ngôn rất tức giận nhìn Claire, Claire khoanh tay nhìn cô, nhàn nhạt nói:
"Chủ tịch Tiêu, đây là nhà ai?"
"..."
Tiêu Mạc Ngôn thật sự nổi giận, lại có người dám chống lại nàng! Hai chân không còn bắt chéo, nho cũng vứt trêи bàn, lập tức đứng dậy khỏi sô pha, không nói hai lời bắt đầu mở di động lên mở xem danh bạ.
"Chị làm gì vậy? "
Hạ Linh Doanh tò mò nhìn Tiêu Mạc Ngôn, người này, nghĩ gì lại có thể hành động lúc nóng nảy vậy?
Tiêu Mạc Ngôn cau mày, ngẩng đầu liếc Claire. Claire không đôi co với cô, khoanh tay vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Hiếm khi có được ngày nghỉ, mới sáng sớm, cửa nhà cô đã bị tiếng gõ cửa của Tiêu Mạc Ngôn tựa như trống gõ đánh thức, sau khi mở cửa, người ta chưa kịp làm gì đã bước đến tủ lạnh, lấy nho ra rửa xong, nhanh chóng nằm trêи sô pha. Còn Hạ Linh Doanh đứng sau lưng chỉ biết xấu hổ nhìn cô, Claire thở dài, cô thật không hiểu Tiêu Mạc Ngôn đến làm gì.
"Chị gọi cho ai vậy? "
Hạ Linh Doanh cau mày, nàng ghét nhất lúc Tiêu Mạc Ngôn xem danh bạ điện thoại, trong điện thoại có đến tám mươi phần trăm là nữ, dù đến giờ cô cũng chưa từng kiểm tra danh bạ điện thoại, để Tiêu Mạc Ngôn có sự riêng tư, nhưng không kiểm tra không có nghĩa là cô không để tâm.
"Aii, lát nữa em sẽ biết."
Tiêu Mạc Ngôn hồn nhiên không biết người bên cạnh đang ghen, gọi điện nói vội đôi câu rồi cúp, quay đầu nhìn lại biểu lộ của Hạ Linh Doanh, giật mình.
"Sao vậy? "
Tiêu Mạc Ngôn hỏi dò, Hạ Linh Doanh cắn môi không nói lời nào.
Nhìn cử chỉ quen thuộc của cô, Tiêu Mạc Ngôn bật cười, vươn tay ôm cô.
"Em ghen? "
"Không có!"
Hạ Linh Doanh nhanh chóng phản bác, Tiêu Mạc Ngôn cười nhẹ, lơ đễnh.
"Đừng ghen nha, chị chỉ tìm người đến giúp Nhan Tịch thôi, lát nữa em nhắn tin kêu nhóc con ấy mau đến đây."
"Cô ấy và Claire đang gây gổ, sao chịu đến chứ? "
"Thì em cứ nói chị đang giới thiệu gái đẹp cho Claire làm quen."
"..."
Hạ Linh Doanh không còn gì để nói, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Nàng không hiểu sao mấy năm nay Tiêu Mạc Ngôn ngày càng nhỏ lại, cách nói chuyện cũng y như con nít, chỉ thích nghịch ngợm.
"Được rồi, được rồi, nhanh lên đi. "
Tiêu Mạc Ngôn hưng phấn, hoàn toàn không để ý đến Hạ Linh Doanh. Cô muốn báo thù Claire không phải mới ngày một ngày hai, mà đã nuôi dưỡng từ lâu, giờ cuối cùng cũng có cớ hoàn mỹ để có thể lấy công báo thù riêng .
"Chị tìm ai vậy? "
Hạ Linh Doanh ít nhiều hiểu được suy nghĩ trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, hơi nhíu mày. Không phải là Lâm Nhược Nhiên chứ?
"Em nghĩ đi đâu vậy, chị muốn hai người họ vui vẻ chứ không phải chia tay, mức độ này chị vẫn còn kiểm soát được"
Hạ Linh Doanh yên tâm gật đầu, mỉm cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, giờ cô cũng có chút mong đợi chuyện sẽ xảy ra sắp tới.
Mười phút sau có tiếng gõ cửa, Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy mở cửa.
"Cô tìm tôi có chuyện gì? "
Một cô gái tóc vàng xinh đẹp, tiếng Trung hơi lơ lớ, Hạ Linh Doanh nhìn cô, hơi ngẩn người, cô ấy...
Đúng, người vừa đến bất kể ngoại hình, thân hình hay vẻ bề ngoài cũng khá giống Claire, đặc biệt là ánh mắt lạnh băng và ngữ điệu nói chuyện giống hệt Claire.
"RAY, nhờ cô chuyện này." Tiêu Mạc Ngôn cười.
"Chuyện gì?"
"Ừm, lát tôi gọi một con nhóc đến, tên là Nhan Tịch, cô vờ thích ẽm. "
"...Cô rảnh lắm hả? Chủ tịch Tiêu."
RAY cau mày, cô là người mới của chi nhánh mới công ty, sở dĩ dám nói thế với Tiêu Mạc Ngôn, một là cô được xem như bạn, hai là cô thật sự có năng lực.
"Coi như luyện diễn xuất đi."
Tiêu Mạc Ngôn thực sự là cáo già, nói chặn. RAY nhíu mày, gật đầu, suy nghĩ hồi lâu, nghiêm túc hỏi Tiêu Mạc Ngôn.
"Phải quyến rũ thế nào? "
"..."
Tiêu Mạc Ngôn đau răng hít vào một hơi khí lạnh, không phải chứ chị hai, cô vờ làm cô gái ngây thơ trước mặt tôi? Tôi nhớ trêи phim cô đóng vai người thứ ba phá hoại gia đình người ta, giờ hỏi tôi làm gì?
"Không được sao?"
RAY không vui hỏi, Hạ Linh Doanh bên cạnh nghe, cau mày. Sao hai người họ thân đến vậy?
"Làm gì cũng được, chỉ cần có thể khích Claire là OK. "
"Ừm..."
Dù RAY không muốn, nhưng vẫn đồng ý, dù sao Tiêu Mạc Ngôn là chủ của cô, hơn nữa chuyện này đối với cô cũng chỉ là một cái nhấc tay. Nếu Tiêu Mạc Ngôn đã coi trọng cô, cô cũng không cần phải khiến người ta mất mặt.
Tin nhắn Hạ Linh Doanh gửi đi chừng hai mươi phút, cuối cùng Nhan Tịch cũng đến, thở hổn hển chạy vào nhà, vừa thấy Tiêu Mạc Ngôn đã trợn mắt.
"Lại đây. "
Tiêu Mạc Ngôn cười ha hả nói, mà Claire cũng đã bị cô gọi ra, vừa thấy Nhan Tịch, mắt cô sáng lên, nhưng nhanh chóng trở lại dáng vẻ lạnh lùng.
"Để tôi giới thiệu với nhóc, đây là RAY. Aii, RAY đâu rồi, Hạ Hạ? "
Hạ Linh Doanh thở dài.
"Đi vệ sinh rồi. "
Hạ Linh Doanh thật không biết Tiêu Mạc Ngôn kiếm đâu ra một kẻ thô tục tầm thường vậy, còn nói để mục tiêu không bại lộ sớm, ngu ngơ ngồi chờ RAY đi vệ sinh gần nửa tiếng, đoán chừng cô sắp điên rồi.
Nhưng Hạ Linh Doanh đã đánh giá thấp RAY, phải nói là cô đã đánh giá thấp ánh mắt của cô ta, khi RAY chậm rãi bước ra, cười nhẹ, đi về phía Nhan Tịch, Hạ Linh Doanh thấy kinh ngạc trong mắt Nhan Tịch, còn đôi mắt Claire cũng hơi nheo lại.
"Cô ấy..."
Nhan Tịch khϊế͙p͙ sợ nhìn RAY, làm lại giống đến vậy?
"Chào cô, tôi là RAY, bạn của Tiêu. "
RAY cười nhẹ, đôi mắt xanh nhạt mê người. Nhan Tịch nhìn tay cô đưa ra, nuốt nước miếng, nghiêng đầu nhìn Claire, Claire xoay người, không nhìn nàng .
"Chào cô..."
Nhan Tịch vừa chạm tay RAY đã lập tức rụt lại, cảnh giác nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, cười.
"Tôi kể truyện cười của nhóc cho RAY nghe, không ngờ cậu ấy lại thích đến vậy, nên muốn gặp nhóc. "
Hạ Linh Doanh tối sầm mặt, còn Claire cau mày không nói lời nào, khóe miệng RAY khẽ cong, gật đầu, cười khẽ:
"Đúng vậy. "
Nhan Tịch ngẩn người, sau đó cười ra tiếng:
"Truyện nhạt vậy mà cô cũng buồn cười? "
"..."
Lần này đến lượt tất cả mọi người tối sầm mặt, Tiêu Mạc Ngôn rất căm tức nhìn Nhan Tịch, có lầm không? Không phải là Nhan Tịch cố ý chứ, từ sau lần gặp cha Claire trao đổi, kể truyện cười, nàng đã biết ban đầu truyện cười của mình ngây thơ đến mức nào.
"Nhưng thôi, tôi cũng có thể kể cho cô nghe thêm vài truyện. "
Nhan Tịch cười, hiếm khi có người cùng sở thích. RAY quay lại nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, bước về phía sau một bước, nắm tay Hạ Linh Doanh, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới có thể nghe Nhan Tịch kể truyện cười.
Nhan Tịch mím môi, đến bên sô pha ngồi, bắt đầu nói.
"Một vận động viên nhảy cầu đẳng cấp thế giới, thực lực không ai sánh bằng, động tác nhảy cầu của hắn không những cực kỳ chuyên nghiệp, độ khó cũng rất cao, hôm nay, hắn xoay người ba vòng về phía trước rồi lại lộn ngược ba vòng rưỡi ra sau. "
......
Claire không có phản ứng gì, tựa như đã thành thói quen, còn Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh hóa đá toàn tập, bốn mặt nhìn nhau, giờ họ không thể không phục Claire. Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, RAY lại che miệng cười, thậm chí còn cười không dừng lại được.
Không phải chứ...
Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn RAY, kỹ thuật diễn của cô ấy giờ rất tốt, nhưng nhìn RAY như vậy không giống như đang diễn.
"Còn không, còn nữa không, kể tiếp đi! "
RAY rất hưng phấn nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch nheo mắt gật đầu, hứa, "Dư sức!"
Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh tương đối im lặng nhìn Nhan Tịch ngồi trêи sô pha kể hết truyện cười này đến truyện cười khác còn RAY ngồi đối diện cười lăn lộn, Hạ Linh Doanh nhíu mày, nhìn về phía Claire. Claire đứng tựa bên tường, không nhìn hai người họ, nhưng vẻ mặt...
Ghé đến bên vai Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh thấp giọng nói:
"Tiêu, chị không định khiến gia đình người ta xào xáo nữa chứ? "
Tiêu Mạc Ngôn rùng mình, nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, nuốt nước bọt. Không lẽ đây là "vật hợp theo loài" mà người ta thường nói? Giờ cô ngày càng bội phục khả năng giao thiệp của Nhan Tịch, bao nhiêu người ở đây sau khi gặp nàng lần đầu đều bị nàng "thu phục"? Nghĩ tới đây, trong đầu Tiêu Mạc Ngôn hiện lên điều gì đó, mắt sáng lên.
"Sao rồi? "
Hạ Linh Doanh phát hiện, thấp giọng hỏi.
"Em nói xem Nhan Tịch vào quan hệ công chúng được không? "
Hạ Linh Doanh nghiêng đầu, nhìn Nhan Tịch đang vui vẻ nói, gật đầu.
"Cũng được. "
"Ừa, không phải nhóc con này muốn tạo dựng sự nghiệp sao, lại cảm thấy ở Thượng Hoa không có đất dụng võ, thật ra có thể để nó đến chỗ chị. "
Tiêu Mạc Ngôn cười gian trá, như vậy không chỉ có tình nghĩa, giúp hai người họ giải quyết vấn đề, còn tiện tay kiếm được một người tốt nữa. Hạ Linh Doanh thấy cô như vậy, thở dài, chỉ Claire đang im lặng không nói lời nào đứng một bên.
"Chị định giải quyết sao đây? Em thấy cô ấy sắp bộc phát rồi. "
"Ặc..."
Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn Claire, bất chợt ánh mắt lạnh băng của Claire phóng đến, Tiêu Mạc Ngôn ho khan một tiếng, kéo tay Hạ Linh Doanh lại.
"Mọi người, tạm thời tôi có chuyện phải đi trước. Ê, RAY, đi thôi ——"
RAY đang nghe vui vẻ, lắc đầu.
"Cô về trước đi, tôi tự lái xe đến. "
"..."
Tiêu Mạc Ngôn không còn gì để nói, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Claire, nhìn má phải cô ấy lạnh như đá cẩm thạch, hít sâu một hơi, kéo Hạ Linh Doanh ra ngoài, một khắc lúc cửa đóng lại, còn không quên vẫy tay với Nhan Tịch – kẻ không còn chút ý thức.
Nhóc con, tự cầu phúc cho mình đi.
Cửa bị đóng lại, Nhan Tịch ngây người, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
"Ủa, sao đi rồi? "
RAY cười cười, kéo tay Nhan Tịch.
"Nhan Tịch, em thật thú vị. "
Claire đứng bên cạnh nhìn hai người nắm tay, hơi nheo mắt lại, Nhan Tịch đỏ mặt, lập tức rút tay về, hơi lúng túng nhìn RAY, lại nhanh chóng nghiêng đầu nhìn Claire. RAY biết trước giờ con gái Trung quốc đều dễ xấu hổ, mỉm cười, lơ đễnh.
"Đói quá, hay nấu cái gì ăn đi."
RAY dùng vẻ mặt nài nỉ nhìn Nhan Tịch, tính cô lúc mới quen và quen lâu rồi sẽ hoàn toàn trái ngược, lúc vừa gặp lạnh lùng, nhưng khi cô cảm thấy người trước mặt không tệ, có thể chơi được, sẽ lập tức nhiệt tình như lửa, điểm này hoàn toàn không giống với Claire. Vì vậy, dù RAY đến Trung Quốc chưa bao lâu, nhưng lại có rất nhiều bạn.
Nhan Tịch khó xử nhìn RAY, nàng không định nấu cơm cho cô ấy, nhưng dù sao RAY cũng là bạn của Tiêu Mạc Ngôn, nàng không tiện từ chối, gật đầu, đứng dậy nhìn Claire.
"Claire, chị ấy đói bụng, em nấu cơm được không? "
Claire không nói lời nào, mặt không chút biểu cảm nhìn Nhan Tịch hồi lâu, nghiêng người sang một bên, nhường đường.
Thấy cô như vậy, Nhan Tịch thở dài, sợ muốn chết, nàng còn tưởng Claire tức giận. RAY ngồi trêи sô pha đợi một hồi, nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Claire, lòng hơi hoảng, đứng lên, ra ngoài, lẩm bẩm:
"Tôi cũng vào bếp giúp một tay."
Claire nhìn cô một cái, không lên tiếng, bước đến sô pha ngồi.
Claire ngồi trêи sô pha tự an ủi mình, bình tĩnh, giờ cô nhất định phải bình tĩnh, tất cả những chuyện này đều do Tiêu Mạc Ngôn sắp đặt, cố ý để cô sập bẫy. Claire càng nghĩ càng nổi giận, trong đầu đều là nụ cười đầy vô tâm của Nhan Tịch, như vậy một thời gian, trong bếp truyền ra tiếng cười của Nhan Tịch và RAY, Claire hít sâu một hơi, chợt đứng lên, nhịn không được nữa!
~~~~~Hết Chương 80~~~~~
=))) ghen dzồi, ghen dzồi!!!!!!!!!!!