• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Bạch Đường tỉnh dậy, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, không gian tĩnh lặng, Tưởng Vân Thư nằm nghiêng trên một cái giường khác, cách cậu chỉ hai nắm tay, anh nằm cong người, một tay gác lên eo cậu, trán thì tựa lên vai cậu, là một tư thế dựa dẫm hoàn toàn, khi ngủ mà vẫn còn nhíu mày lại.

Alpha đang mặc đồ bộ thoải mái, sau khi Bạch Đường mới ngủ không lâu, bác sĩ đã đến kiểm tra lại cho cậu, nói không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa, sau đó "tịch thu" phòng bệnh bên cạnh. Quần áo là do Lâm Bạch Trú đến nhà họ lấy, sẵn tiện cho Đường Đen ăn luôn.

Bạch Đường nghiêng đầu dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt alpha, nhìn một lần hơn mười phút. Sau đó cậu định đưa tay phải lên muốn sờ mặt alpha nhưng lại cảm thấy đau nhói, cậu sửng sốt nhìn xuống tay mình.

Nguyên bàn tay phải cậu bị quấn băng gạc, co ngón tay lên cũng khó khăn, cậu ngây ra, tay phải mình cũng bị thương sao? Trong đầu bỗng hiện lên từng đoạn ngắn, là hình ảnh cậu điên cuồng đập tay phải vào cạnh giường.

Còn có rất nhiều chi tiết nhưng cậu không nhớ nổi.

Cậu lại nâng tay trái lên, trên cánh tay có một vết sẹo dài ngoằng dọc theo khuỷu tay, ngay cổ tay cũng bị băng lại.

Bạch Đường chớp chớp mắt.

Xấu quá đi mất.

Cậu nhìn chằm chằm băng gạc trắng một lát rồi đột nhiên nở nụ cười, hai mắt khẽ híp lại, là thật lòng vui vẻ.

Không sao hết, chỉ cần bác sĩ Tưởng không sao là ổn rồi.

Mọi thương tổn, bao gồm cả những điều bất hạnh của tương lai, của nửa đời sau cậu chịu hết. Bác sĩ Tưởng không cần phải chịu gì cả, một chút máu cũng không.

Cậu lại vươn tay nhẹ nhàng xoa dịu chân mày alpha rồi lại sờ s0ạng tay chân của anh, không lạnh.

Bây giờ là ba giờ sáng, do ban ngày tiêm thuốc an thần nên Bạch Đường đã ngủ mấy tiếng, giờ không còn buồn ngủ nữa, cậu khẽ xoay người qua ôm lấy gáy alpha cho anh tựa thoải mái hơn.

6:00 sáng, Chu Triêu Vũ lạnh nhạt bước ra phòng nghỉ dành cho omega, đi đến căn tin: "Dì cho con một phần cháo trắng, hai quả trứng, hai cái bánh bao thịt với một ly sữa đậu nành đi ạ."

"Có liền! Gói giống trước giờ đúng không?"

Chu Triêu Vũ "Ừm" một tiếng, y chợt nói thêm: "Lấy thêm ba phần giống vậy nữa đi ạ, gói lại hết."

Ăn xong một chén cháo trắng với một quả trứng, 6:10, y theo thói quen để bữa sáng và một xấp tài liệu vào ngăn tủ của Tần Chung Nam, vừa định kéo vali đi thì thấy alpha đã đứng dựa vào tủ từ lúc nào.

Tần Chung Nam hỏi: "Lại muốn đi một mình nữa hả?"

Chu Triêu Vũ nói: "Lại hồi nào mà lại, sao anh thù dai thế?"

"Chứ lần này không phải là lần thứ hai à?" Tần Chung Nam sờ lên khuôn mặt Chung Triêu Vũ, "Hôm qua lại thức nguyên đêm hả?"

"Có ngủ." Chu Triêu Vũ đứng im, "Nhưng mà ngủ không ngon."

Tần Chung Nam ôm y, "Lát nữa lên máy bay nhớ ngủ bù, có nghe không?"

Chu Triều Vũ Triêu Vũ úp mặt vào áo sơ mi, y nhắm mắt lại "Ừm" một tiếng.

Giọng của Tần Chung Nam vang lên trên đỉnh đầu y: "Em nghĩ kỹ rồi?"

"Rồi." Chu Triêu Vũ nói, "Em bàn giao công việc xong rồi, mới xin nghỉ phép hai tháng, bây giờ trạng thái của em thật sự không thể tư vấn tâm lý cho người khác được nữa, em xin lỗi."

Tần Chung Nam: "Thật ra em có thể nghỉ ở nhà một ngày chơi với Dẫm Móng, hà tất gì hôm nay phải đi gấp như vậy."

"Em không sao." Chu Triêu Vũ vỗ về lưng alpha, "Em còn chưa mỏng manh như vậy đâu."

Tần Chung Nam thở dài một hơi, thấp giọng dụ dỗ: "Vậy bây giờ em muốn gì? Gì cũng được hết."

Chu Triêu Vũ im lặng vài giây rồi thỏa hiệp: "Vậy anh cho em chút pheromone đi..."

Tần Chung Nam cong môi cười rồi đẩy y đến góc chết camera ngay góc cầu thang, "Tới chỗ cũ thôi."

Mười phút sau.

Sau khi bắt nạt omega nhà mình xong, Tần Chung Nam vui vẻ mở tủ của mình ra, một đống túi đồ ăn sáng rơi xuống, anh ta xách đến khu nội trú, đến nơi, anh ta thấy Tưởng Vân Thư đã thức dậy rồi, đang nói chuyện điện thoại ở ngoài cửa.

Anh ta chờ Tưởng Vân Thư nói xong mới đi đến, "Đừng nói với tôi anh làm việc lại rồi nha."

"Không phải." Tưởng Vân Thư nói, "Không phải mọi người đã xin nghỉ phép sớm cho tôi rồi sao? Là chuyện của Tưởng Kính Sinh, tại bây giờ Bạch Đường không tiện đi cung cấp chứng cứ nên tôi muốn dời lại thêm hai ngày nữa."

Tần Chung Nam không hỏi nữa, anh ta lắc lắc túi, "Ăn sáng chưa? Hay tới phòng nghỉ ăn đi?"

Tưởng Vân Thư nhẹ nhàng mở cửa ra, đột nhiên anh khựng lại rồi quay ra, giọng gấp gáp: "Khoan đã! Còn bà Giang..."

Tần Chung Nam giật mình, anh ta ôm tim, "Cậu làm tôi hết hồn, đừng lo, Triêu Vũ đã sắp xếp cho người đưa cơm tới rồi."

Tưởng Vân Thư thở ra, "Vậy thì đi ăn thôi, để Bạch Đường một mình tôi không yên tâm."

Món ăn sáng ngon nhất ở bệnh viện Đế Đô chính là bánh bao nhân thịt, nhưng số lượng mỗi ngày không nhiều, ai tới trước có trước. Vậy nên thói quen bỏ bánh bao vào ngăn tủ Tần Chung Nam của Chu Triêu Vũ đã duy trì được hai năm.

Hai người tập trung ăn bánh bao, Tưởng Vân Thư chợt nói: "Thật ra tôi có chút vấn đề tâm lý, tôi..."

Tần Chung Nam nghe thấy anh muốn thẳng thắn thì thầm thở phào, anh ta còn muốn lấy một bộ câu hỏi nhỏ ra cho Tưởng Vân Thư làm nữa kìa, "Dừng dừng, tôi sẽ giới thiệu chuyên gia tư vấn tâm lý cho anh, mấy cái này anh nói với người ta chứ đừng nói với tôi. Từ khi quen biết nhau thì Triêu Vũ cũng không tư vấn cho Bạch Đường nữa, tôi với anh cũng vậy đi."

Tưởng Vân Thư ngậm miệng lại.

Tần Chung Nam cắn một miếng: "Thật ra hai tuần trước Bạch Đường có hỏi tôi."

Tưởng Vân Thư cũng cắn một miếng, nước thịt tràn ra, anh nghe thế thì nhìn qua, "Bạch Đường hả?"

"Ừ." Tần Chung Nam nói, "Bạch Đường nói với tôi anh không lo ngủ mà chỉ lo làm việc, nhưng do liên quan tới việc riêng của anh nên cậu ấy không nói rõ với tôi. Bạch Đường không phải chuyên gia tâm lý nên sẽ không nghĩ tới phương diện kia, mà do lúc đó cũng bận rộn nên chúng ta không hay gặp nhau, không biết nguyên nhân nên tôi cũng không dám kết luận. Nói chung không phát hiện sớm tình huống của anh là do tôi sơ sót, cho tới hôm trước gặp tôi mới thấy trạng thái của anh có chút bất ổn, sau đó tôi mới nói Bạch Đường khuyên anh đi gặp chuyên gia tâm lý, ai ngờ hôm sau lại xảy ra chuyện."

Tưởng Vân Thư nhìn Bạch Đường ngủ không yên trên giường bệnh, nói: "Chuyện này đúng là do tôi vô trách nhiệm."


"Thật ra thì," Tần Chung Nam nói, "Cậu có thể ỷ lại vào Bạch Đường nhiều hơn một chút. Lấy ví dụ của tôi với Chu Triêu Vũ đi, giữa hai người chúng tôi thì em ấy vẫn luôn chiếm vị trí chủ động hơn tôi. Trong công việc thì chức vị cao hơn tôi, lúc ban đầu đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Trong tình cảm thì tính cách mạnh mẽ hơn tôi, lúc nào tôi do dự thì em ấy sẽ đưa ra ý kiến. Nhưng ngày này qua tháng nọ thì mối quan hệ này sẽ gây ảnh hưởng khá nhiều tới tình cảm của các cặp đôi, bởi vì tôi ỷ lại vào em ấy hơn em ấy ỷ lại vào tôi. Mà như thế thì sẽ thì sẽ tạo thành ảo giác khiến Chu Triêu Vũ càng thêm áp lực, chuyện gì cũng tự mình làm, em ấy không thể gây sai lầm, bởi vì lỡ như tôi cũng sai thì không có ai gánh vác nữa cả."

Tưởng Vân Thư nghiêm túc lắng nghe.

Giọng nói của Tần Chung Nam từng chút dẫn dắt Tưởng Vân Thư, "Anh với Bạch Đường cũng vậy. Anh sẽ giống như Chu Triêu Vũ, tinh thần căng thẳng, theo thói quen muốn tự giải quyết mọi chuyện. Mà Bạch Đường thì sẽ giống như tôi, càng ngày càng bất an, nghĩ mình thật vô dụng, chỉ có thể nhìn người yêu mình dần kiệt sức. Nhưng do tôi là alpha, với lại công việc chúng tôi giống nhau nên Chu Triêu Vũ cũng dần lắng nghe, em ấy cũng sửa đổi rất nhiều. Nhưng mà nếu Bạch Đường nói thì anh có nghe không?"

Tưởng Vân Thư im lặng.

"Có phải Bạch Đường đã từng nói với anh cậu ấy có thể giúp anh một vài việc nhỏ không?"

Tưởng Vân Thư nghẹn giọng. Có, hơn nữa không chỉ nói một lần mà tối nào cũng nói.

Anh nghe xong, im lặng một lát rồi nói: "Hóa ra lúc anh không cợt nhả thì nhìn rất đáng tin."

Gương mặt chế nhạo của Tần Chung Nam chợt cứng đờ, dây xích vàng trên mắt kính đung đưa, anh ta hậm hực nói: "Tôi xin rút lại mấy lời tâm tình nãy giờ nhé, vì anh mà ngay cả chuyện tôi ở thế bị động cũng nói ra rồi."

"Cái này cũng không cần phải nói." Tưởng Vân Thư nói, "Có mắt thì cũng có thể nhìn ra được."

Tần Chung Nam "Chậc" một tiếng, "Tôi nói thật đó, anh có thể đưa cho Bạch Đường làm một ít chuyện trong công việc, mặc dù cậu ấy nhỏ tuổi hơn anh nhưng giờ cũng không vội gì, tin tưởng cậu ấy nhiều hơn một chút, không phải trước đây có rất nhiều tài liệu đều là do Bạch Đường sửa sang sắp xếp lại sao? Thư ký Phùng cũng khen đó, vô cùng ngay ngắn trật tự."

Đây là lần đầu tiên Tưởng Vân Thư yêu đương, hưởng lợi không ít.

"Trong tình cảm thì anh cũng có thể phóng túng một chút. Ví dụ như ừm, lúc mệt mỏi muốn ngửi pheromone thì ôm người lên giường ngửi cho đã, không cần quan tâm em ấy đang làm cái gì, lâu lâu tùy hứng một chút cũng được, như vậy thì em ấy sẽ cảm nhận được anh cần em ấy, anh cũng sẽ thoải mái hơn nhiều."

Phóng túng một chút, Tưởng Vân Thư thầm lặp lại.

Tần Chung Nam: "Nhìn anh như kiểu tai thì nghe mà chưa chắc sẽ làm ấy."

Tưởng Vân Thư nói: "Tôi sẽ thử."

"Có điều." Tần Chung Nam nói tiếp, "Nếu anh làm theo thì tôi cũng không quá lo lắng, dù sao Bạch Đường cũng kiên nhẫn hơn tôi nhiều, nhìn như cậu ấy sẽ không làm ra những hành vi quá khích."

Tưởng Vân Thư nghi hoặc nhìn anh ta: "Hành vi quá khích?"

Tần Chung Nam vô cảm ngạo nghễ liếc mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói: "Giữa người yêu với nhau thì còn có hành vi quá khích gì nữa."

Lúc này Tưởng Vân Thư mới hiểu ra, trong đầu anh bỗng xuất hiện hàng loạt hình ảnh không thể ngăn lại: Anh không nghe lời, Bạch Đường trong cơn tức giận đè anh xuống giường, khuôn mặt xinh đẹp sát lại gần, vừa rụt rè vừa hung hăng cắn lên môi anh, tuy hành động lớn mật nhưng giọng lại run run "Anh có nghe lời em không hả".

Anh ho khan một tiếng rồi thắng phanh gấp.

"Đúng rồi," Tưởng Vân Thư nhớ tới cái gì đó, "Bạch Đường nói Tưởng Vân Tô trở lại rồi, lúc tôi ngất xỉu thì nắm tay em ấy, còn trừng mắt nhìn nữa."

Tần Chung Nam kinh ngạc: "Cậu ấy nói vậy sao?"

"Ừm." Tưởng Vân Thư nói, "Có khi nào do lúc đó em ấy kích động quá nên sinh ra ảo giác không?"

Tần Chung Nam xoa xoa cằm, tự hỏi một lúc lâu rồi nói: "Có hai tình huống, một là Bạch Đường sinh ra ảo giác thật, hai là anh thật sự cầm tay cậu ấy. Có điều tôi nghiêng về tình huống thứ hai hơn, trạng thái của Bạch Đường đã dần tốt lên, mặc dù anh ngất xỉu đã kích động tới cậu ấy nhưng sẽ không đến nỗi trực tiếp tự sát. Dù sao trước đây cũng đã nói qua anh đã lấn át nỗi sợ Tưởng Vân Tô của cậu ấy rồi, vậy nên chắc là đã có một sự cố bất ngờ k1ch thích, như vậy thì hợp lý hơn rồi."

"Vậy tôi phải giải thích với em ấy thế nào đây?" Tưởng Vân Thư hỏi, "Tôi cũng không biết tôi có nắm tay em ấy không nữa."

Tần Chung Nam nghiêm túc hỏi: "Anh chắc chắn là không phải Tưởng Vân Tô thật sao?"

"Tôi chắc chắn." Tưởng Vân Thư nói, "Hắn ta chết rồi, không thể quay về được nữa."

Tần Chung Nam nói: "Vậy tôi kiến nghị anh nên nói với Bạch Đường là lúc đó là hành động có ý thức, người nắm tay cậu ấy chính là anh."

Bạch Đường mơ mơ màng màng cảm thấy có gì đó cọ cọ ở bụng mình, hết li3m lại cắn. Cậu cau mày tránh né rồi mở mắt ra.

Cậu thấy áo của mình bị vén lên, chăn mền xếp chồng xung quanh, còn alpha thì đang áp mặt vào bụng mình.

Bạch Đường ngơ ngác chớp chớp mắt, ngay sau đó một luồng hơi nóng bốc lên, cổ cũng đỏ bừng.

Vào những ngày đông như thế này, cho dù Tưởng Vân Thư có để bánh bao với trứng trong túi thì qua một lúc sau cũng sẽ bị nguội đi, vậy nên anh định đánh thức cậu dậy ăn rồi ngủ tiếp.

Anh vô cùng tự nhiên hôn lên gương mặt đỏ bừng của omega, sau đó đưa tay vào ổ chăn ấm áp xoa nhẹ cái bụng mềm mềm của cậu, "Bạch Đường ơi, dậy thôi nào."

Dường như biết alpha đang ở bên cạnh mình nên Bạch Đường mơ màng muốn ngủ nữa.

Khuôn mặt Tưởng Vân Thư áp hẳn vào cái bụng mềm mại, còn cạ cạ răng lên, anh thấp giọng đồng ý với Tần Chung Nam: "Thoải mái hơn thật..."

Bạch Đường còn chưa tỉnh hẳn, cậu đặt tay đặt đầu alpha, vô thức gọi: "Vân Thư..."

Tưởng Vân Thư ngẩn người, đây là lần đầu tiên Bạch Đường gọi như vậy từ sau khi xác định mối quan hệ, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dịu dàng hôn lên băng gạc trắng tinh, "Ừm, anh đây."

Hai tay Bạch Đường đều bị thương nên không thể dùng sức, cậu được alpha đỡ ngồi dậy, "Sao anh dậy sớm thế?"

"Anh không ngủ được nữa."

Bạch Đường vào nhà vệ sinh đánh răng, tinh thần tỉnh táo, còn chưa đặt ly xuống thì alpha đứng phía sau đã nâng cằm cậu lên hôn xuống.

Bạch Đường ngẩng đầu, gáy tựa lên bờ vai rắn chắc, cậu cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của mình dần nóng lên, sau đó áo cũng bị alpha vén lên rồi vuốt v e vòng eo.

Bạch Đường thuận theo mà hé miệng, đầu lưỡi đỏ tươi duỗi ra, mà sao cậu cảm thấy alpha lại chủ động hơn vậy?

Nụ hôn kết thúc, Tưởng Vân Thư ôm lấy omega có chút mềm nhũn rồi hôn lên gáy cậu, "Chiều nay anh sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, anh xin lỗi, trước đây cứ để em lo lắng mãi như vậy."

Bạch Đường thở hổn hển, chỉ có thể lắc lắc đầu. Trước đây alpha hôn đều rất dịu dàng, ẩn nhẫn lẫn triền miên, nhưng sao lần này lại tràn đầy d*c vọng, môi bị cọ đỏ, đầu lưỡi cũng muốn bị cắn đứt.

Tưởng Vân Thư hỏi: "Em không thích hả? Vậy em thích hôn kiểu nào?"

Trước mặt là mặt gương, Bạch Đường cụp mắt không dám nhìn thẳng, cậu mím đôi môi ấm nóng, "Không ghét, em thích hết."


Tưởng Vân Thư yên tâm, anh nghiêng đầu hôn lên lỗ tai đỏ bừng của cậu, mãi đến khi omega trong lòng rụt người lại mới nói: "Bạch Đường này, anh sẽ cố gắng điều trị giống như em, sau này cũng sẽ chú ý sức khỏe. Nhưng sau này em không được tự làm mình bị thương nữa, nhé?"

"Em không có làm mình bị thương, em cũng muốn sống lâu trăm tuổi với anh mà!" Bạch Đường ấm ức nói, "Là tại Tưởng Vân Tô đó ạ!"

Tưởng Vân Thư nghe thấy Bạch Đường nói thế, trong lòng ấm áp.

"Không có hắn ta, Bạch Đường à, hắn chết thật rồi, mãi mãi không thể quay về được nữa." Anh mất tự nhiên nói dối, "Người nắm tay em chính là anh, lúc đó anh muốn nói với em là đừng lo lắng nhưng mà chưa kịp nói thì đã đã ngất mất rồi."

Bạch Đường mở to mắt, "Thật ạ?"

"Ừm, anh chắc chắn." Tưởng Vân Thư nói, "Chỉ khi nào bác sĩ thông báo anh chết thì anh mới chết thật. Chỉ khi nào, em có hiểu không? Chính là khi anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn như chảy rất nhiều máu, bất tỉnh, không còn thở hay tim không còn đập nữa, nhưng mà bác sĩ còn chưa nói thì anh sẽ không chết, em biết không?"

Bạch Đường cứ cảm thấy không hợp logic cho lắm.

Tưởng Vân Thư mỉm cười, thấp giọng nói, "Anh cũng muốn cùng em sống lâu trăm tuổi, vậy nên em đừng sợ."

Buổi chiều Tưởng Vân Thư đi đến khoa Tâm lý, vừa ra khỏi phòng thì trùng hợp gặp Trịnh Như Vân bước vào.

Hai người đều sửng sốt, cùng ăn ý không mở miệng.

Vẫn là Bạch Đường thấy gì đó sai sai nên vội hỏi, "Sao vậy ạ?"

Tưởng Vân Thư lắc đầu, anh buông tay Bạch Đường ra rồi nói: "Vậy anh đi trước nhé."

Trịnh Như Vân để mứt táo lên tủ đầu giường, không nói gì.

"Sao thế?" Bạch Đường dò hỏi, "Hai người có chuyện gì vậy? Không phải trước đây vẫn ổn lắm sao?"

Trịnh Như Vân nói thật: "Lúc anh ta tỉnh lại lần thứ hai thì suýt chút nữa tôi đã đấm anh ta."

Bạch Đường trợn tròn mắt, kinh ngạc không nói nên lời, cậu nắm lấy áo khoác của Trịnh Như Vân, "Cậu đánh anh ấy?"

"Là xém chút nữa." Trịnh Như Vân nói, "Lúc đó là do tôi quá kích động, tôi xin lỗi. Lúc sắp đánh trúng thì tôi nghĩ tới đây là người cậu thích, nếu tôi đánh anh ta thì cậu sẽ không vui."

Bạch Đường im lặng thật lâu.

Cậu hẳn nên là người hóa giải mâu thuẫn giữa bạn trai với bạn thân. Cậu dần bình tĩnh lại, hỏi: "Như Vân này, cậu kể lại một chút đi?"

Trịnh Như Vân đơn giản tóm gọn lại câu chuyện.

Bạch Đường cau mày, "Nhưng mà chuyện này không liên quan tới bác sĩ Tưởng, là tại tôi..."

"Nhưng nếu anh ta không ngất xỉu thì cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện." Trịnh Như Vân nói, "Bạch Đường, trong phòng bệnh nhiều người như vậy nhưng chỉ có cậu nằm trên giường bệnh bên cạnh là bạn của tôi thôi."

Bạch Đường đang tự hỏi nên giải thích như thế nào, "Nhưng bác sĩ Tưởng có quá nhiều việc cần phải làm, anh ấy cũng không muốn ngất xỉu như vậy đâu, là do tôi bị dọa thôi."

"Nhưng không phải đời trước anh ta cũng chết như vậy sao?" Trịnh Như Vân hỏi, "Vậy chẳng lẽ đời này của anh ta cũng không biết nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện à?"

"Chắc là bác sĩ Tưởng cũng định sau khi làm xong mọi chuyện thì sẽ đi gặp bác sĩ thì sao." Bạch Đường chợt lóe lên suy nghĩ, "Cậu nói xem có đúng không? Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!"



Một người phụ nữ hiền hòa nghe xong tình huống của Tưởng Vân Thư, cô ôn hòa hỏi, "Anh Tưởng, vì chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên tôi mới có thể gặp anh. Vậy nếu như không có chuyện này thì anh sẽ chủ quan không muốn giải quyết vấn đề này sao?"

Tưởng Vân Thư im lặng rồi đáp, "Không phải."

Ở đời trước, anh đã sớm biết mình có vấn đề tâm lý. Nhưng do đời trước anh không có vướng bận nên không để tâm lắm, thậm chí anh còn nghĩ sau khi chết rồi thì mình có thể nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của đôi vợ chồng kia không nữa.

Nhưng anh cũng biết rõ nếu không có Bạch Đường thì có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không tìm kiếm bạn đời của mình, anh sẽ sống như một người máy giống như ở thế giới trước, việc phải làm hàng ngày chỉ có: đi làm, ăn uống, đi vệ sinh, tối ngủ một mình.

Sau đó lại mệt mỏi quá độ mà chết.

Có lẽ sau khi đột tử ở thế giới này thì anh sẽ thật sự được giải thoát, hoặc là lại đi đến thế giới thứ ba, thứ tư rồi đến tận thứ một trăm, anh sẽ sống vô hồn hơn thế giới trước, kết cục đều sẽ là chết đi.

Ở đời này, anh từng có ý định đi gặp bác sĩ nhưng lại bị công việc ngập đầu ngăn cản, anh luôn nghĩ giải quyết xong hết rồi sẽ đi.

Thế nhưng anh vĩnh viễn không thể làm xong, bởi vì nếu hết chuyện của "Cha con nhà họ Tưởng" thì còn có chuyện "Cha con nhà họ Vương", "nhà họ Lý".

Chuyên gia tâm lý học Thẩm Đình là một beta nữ, cô từng chút dẫn dắt Tưởng Vân Thư tâm sự từng chuyện một.

Sau khi nghe xong, Thẩm Đình đã hiểu, đây là một đứa trẻ bị gia đình, cha mẹ thương tổn.

Công việc có thể giúp Tưởng Vân Thư không đối mặt với nội tâm cô độc cũng như tuổi thơ và sự trưởng thành bị tước đoạt, bên cạnh đó, công việc cũng đã củng cố thêm niềm tin lâu nay của anh —— cho dù có cố gắng thế nào cũng không đủ.

Ngoại trừ xiềng xích nặng nề mà gia đình mang đến cho anh, tiềm thức Tưởng Vân Thư cũng tin tưởng, chỉ cần mình bỏ ra thời gian và tinh lực thì nhất định sẽ chứng minh được mình là một người hữu ích. Về mặt tình cảm cũng vậy, anh quan tâm đ ến ai thì người đó sẽ thể hiện cảm tình với anh.

Thẩm Đình là một lắng nghe giỏi, cô sẽ nói với Tưởng Vân Thư cảm giác như thế là vô cùng bình thường, là do cha mẹ anh sai, anh không liên quan gì cả.



Trịnh Như Vân nhìn Bạch Đường hệt như một tên ngốc, "Ngoài ý muốn là chuyện mà cậu biết trước sao, nếu vậy thì sao còn gọi là ngoài ý muốn nữa? Với lại chuyện này mà ngoài ý muốn cái gì? Đời trước anh ta cũng xảy ra chuyện y hệt như vậy, với lại anh ta là một bác sĩ. Nếu cậu cũng hành hạ sức khỏe của mình tới mức nhập viện như vậy thì tôi cũng sẽ tức giận đó."

"Là do bác sĩ Tưởng cũng không ngờ mà, chuyện đã xảy ra rồi, sau khi tỉnh lại thì anh ấy cũng hối hận lắm, anh ấy cũng sẽ chú ý hơn, mọi người đừng trách anh ấy nữa." Bạch Đường lại nói, "Với lại bác sĩ Tưởng không chỉ phải đi làm mà còn đang giúp đỡ omega chúng ta nữa đó."

Trịnh Như Vân không đồng ý, "Làm gì có alpha toàn tâm toàn ý giúp đỡ omega? Là omega tự dựa vào sức mình thôi."


"Là thật đó." Bạch Đường kích động nói, "Quỹ cứu trợ omega Tinh 2 là do mấy anh ấy thành lập đó!"

"Cái..."

Trịnh Như Vân sửng sốt như nghe được chuyện động trời, hơn nửa ngày mới gian nan nói: "Là do bọn họ thành lập?"

"Ừ! Nói đúng hơn là do tổ chức của bọn họ thành lập, trong đó có rất nhiều omega với alpha giỏi giang, bác sĩ Tưởng nè, bác sĩ Tần nè, còn có đàn anh với bác sĩ Lâm nữa, với lại tôi nghe bác sĩ Tưởng nói là do người phụ trách là ba của bác sĩ Lâm nên quỹ mới được thông qua."

"Có Lâm Bạch Trú trong đó nữa sao?"

Trịnh Như Vân thẫn thờ, cậu ta lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Tôi không biết... Tôi không biết những việc đó là do bọn họ làm."

Là một omega đã vào đời bương chải từ năm 12 tuổi, cậu ta đã chứng kiến rất nhiều alpha ức hiếp, thờ ơ với sự sống cái chết của omega, ngoài miệng thì tôn trọng, hô hào giúp đỡ omega nhưng lại lợi dụng, trục lợi từ omega.

Cậu ta vẫn chưa gặp được người thật lòng đối xử tốt với omega.

Kể cả tên alpha sống kế nhà cậu ta ở chung cư cũ hồi đó cũng vậy, vào khoảng thời gian Trịnh Như Vân 3 tuổi đến 10 tuổi, tròn 7 năm, alpha đó nhìn qua như rất yêu thương vợ mình nhưng sau lưng lại lén lút đi ngoại tình với người khác. Mặc dù không có nhẫn tâm đưa vợ mình vào Viện sinh dục tập trung nhưng cũng không về nhà nữa.

Một alpha đã từng đợi suốt đêm để mua cho vợ mình một chiếc đ ĩa CD mà cũng đi ngoại tình thì trên đời này vẫn còn alpha tốt thật sao?

Thật sự có alpha như vậy ư? Trịnh Như Vân ngơ ngẩn, "Tôi thật sự không biết."



Hai tiếng trôi qua, hai người đều có chút mệt mỏi, thế nhưng Thẩm Đình vẫn nhận ra được bệnh nhân này chưa bỏ đi lớp phòng bị tâm lý với cô, mà từ những gì nghe được thì cô có thể thấy chỉ có người yêu của Tưởng Vân Thư mới khiến anh hoàn toàn tin tưởng.

Sau khi kết thúc, Thẩm Đình thoải mái trò chuyện: "Anh Tưởng này, lần trị liệu tiếp theo anh có muốn dẫn người yêu anh theo không?"

Tưởng Vân Thư nói: "Cũng được."

Thẩm Đình: "Vậy thì lần sao anh tới cùng cậu ấy nhé? Sẽ hiệu quả hơn đó."

Tưởng Vân Thư ngẩn người một chút rồi nói: "Để tôi hỏi em ấy đã."

Thẩm Đình mỉm cười: "Cậu ấy sẽ chịu thôi."

Tưởng Vân Thư cầm một xấp tài liệu rồi đóng cửa phòng tư vấn tâm lý lại, trên trán anh đổ mồ hôi, giờ phút này anh chỉ muốn về phòng bệnh hít omega nhà mình mà thôi.

Hôm nay anh không có việc gì để làm. Bên phía tổ chức đã cắt giảm một nửa lượng công việc của anh, nửa tháng tới anh không cần đi làm, vậy 15 ngày tiếp theo phải làm gì đây?

Tưởng Vân Thư trở lại phòng bệnh thì thấy Trịnh Như Vân vẫn chưa đi, đang ngồi ngẩn người trên sô pha, thấy anh về thì cậu ta bỗng đứng lên, nhanh chóng cúi đầu thật sâu, "Tôi xin lỗi, lúc trước là lỗi của tôi, tôi không biết anh đang giúp đỡ omega thật."

Tưởng Vân Thư im lặng vài giây rồi nói: "Không cần đâu, cậu cũng đã rút nhiều máu cho Bạch Đường mà."

Bạch Đường quay đầu qua nhìn, hai mắt mở to: "Cậu rút máu hả Như Vân? Sao không ai nói với tôi hết vậy! Cậu..."

Trịnh Như Vân qua loa nói: "Mốt sẽ bình thường lại thôi."

Tưởng Vân Thư bình thản nói: "Ít nhất là hai tháng sau thì số lượng hồng cầu mới có thể khôi phục bằng số đã hiến."

Trịnh Như Vân há miệng muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì, cậu ta đành nói: "Tóm lại tôi thật sự xin lỗi, tôi không nên làm thế với anh, cũng... Cũng cảm ơn anh đã giúp omega, thật đó."

Việc này đã khiến cậu ta thay đổi cái nhìn về alpha, hóa ra trên thế giới này quả thật có alpha tốt, hóa ra xã hội này vẫn chưa hoàn toàn bị bóng đêm bao trùm.

Trịnh Như Vân đi rồi, Tưởng Vân Thư mới lộ ra vẻ mệt mỏi ở trước mặt Bạch Đường, anh đi đến ôm cậu vào lòng.

Bạch Đường chậm rãi thả ra một ít pheromone, cậu hôn alpha của mình, "Em có thể làm gì cho anh không?"

Vị sữa đặc như có xúc tu mà dịu dàng sắp xếp lại dây thần kinh đang căng chặt của anh, Tưởng Vân Thư nói: "Em có thể..."

Anh chợt sửa miệng: "Anh muốn em đi gặp chuyên gia tâm lý với anh."

"Được ạ." Bạch Đường nhanh chóng đồng ý, cậu đi theo sau alpha, "Chừng nào ạ? Em có cần chuẩn bị cái gì không anh?"

Tưởng Vân Thư đáp: "Ngày mai, đi xong thì chúng ta về nhà luôn." Ngày mai là Bạch Đường đã có thể xuất viện được rồi.

Hai người lại ôm nhau rồi trao nhau nụ hôn say đắm.

"Bác sĩ Tưởng ơi." Bạch Đường ngập ngừng hỏi, "Em muốn giúp Như Vân một chút được không ạ? Anh không thích cậu ấy lắm phải không? Thật ra hồi nhỏ cậu ấy khổ lắm, cuộc sống bây giờ cũng vất vả nữa, rút máu xong chắc chắn cậu ấy cũng sẽ không chịu mua thịt ăn bồi bổ đâu, em giúp cậu ấy nha anh?"

"Anh không ghét cậu ta, em cứ làm đi." Tưởng Vân Thư có thể đoán được trong quá khứ của Trịnh Như Vân đã xảy ra chuyện gì đó, không oán hận nào mà không có lý do cả, anh nói, "Nếu có thể thì ai mà chẳng muốn mình có một cuộc sống tốt đẹp chứ."

Ngày hôm sau, Bạch Đường thay thành quần áo của mình, cậu mặc một cái áo khoác kaki dáng dài, có chút căng thẳng ngồi bên cạnh Tưởng Vân Thư, trước mặt là vị chuyên gia tâm lý nhìn qua rất thích hợp làm bạn bè.

Thẩm Đình cười nói "Đừng căng thẳng" rồi bắt đầu chủ đề chính hôm nay, cô thỉnh thoảng sẽ gieo trong đầu Tưởng Vân Thư một hạt giống: Bạch Đường đang ở bên cạnh, cậu ấy sẽ an ủi anh, vậy nên đừng sợ.

Các chuyên gia tâm lý thường sẽ dẫn dắt bệnh nhân qua ba giai đoạn ——— oán hận, bi thương và giải phóng, mà để hoàn thành quá trình này thì ngắn là một tháng, còn dài thì có thể kéo dài đến vài chục năm.

Hầu hết những người trưởng thành từng trải qua tổn thương đều sẽ có cảm giác đau khổ, cô đơn, khó chịu, đau khổ là cảm xúc mà họ quen thuộc, còn oán hận thì không. Bọn họ thường bỏ qua cơn uất hận của mình mà đi thẳng đến giai đoạn bi thương.

Nhưng như thế là sai, oán hận phải đi trước bi thương.

Thế nhưng cũng không thể chia rạch ròi những cảm xúc, uất hận bao gồm đau thương, mà đau thương cũng có dấu vết của uất hận. Nhưng đối với chuyên gia chữa trị mà nói thì chúng nó đại diện cho các giai đoạn trị liệu khác nhau.

Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Đình, Tưởng Vân Thư dần bộc lộ ra nỗi bất mãn đối với cha mẹ, giọng nói trầm thấp xen lẫn phẫn nộ và khó hiểu, "Rõ ràng cha mẹ bọn họ không dạy bọn họ như vậy mà tại sao họ lại đối với tôi như thế? Lúc nào cũng ưu tiên công việc hơn tôi, nếu đã vậy thì sinh tôi ra làm gì?"

Bạch Đường nắm chặt lấy tay alpha.

Tưởng Vân Thư khựng lại.

Nỗi phẫn nộ và đau khổ giằng co trong anh, cảm xúc càng thêm rối loạn, "Trong nhà có một danh sách tôi sẽ bị phạt đánh tay nếu tôi làm những việc đó, khoảng hơn một trăm cái, mấy việc lặt vặt thì 10 cái, việc bình thường thì 20 cái, còn mấy việc khác thì tăng theo mức độ nghiêm trọng từ 50 tới 200 cái."

"Trong căn phòng lạnh lẽo không có tình người đó, khi bị thước đánh thì lòng bàn tay là đau nhất, rồi tới đại não, trái tim, cuối cùng mới là thước." Nước mắt Tưởng Vân Thư đột nhiên rơi xuống, thấm lên mặt vải, "Tới thước cũng đau mà bọn họ thì không."

Thẩm Đình nghe xong cũng thấy nghèn nghẹn, cô thấy alpha khóc nên định hôm nay kết thúc ở đây. Đa số bệnh nhân lần đầu tiên đến đều dùng cách khóc để giải phóng, sau này thì bình thản nói chuyện hơn.

Đột nhiên, một giọng nói run run vang lên trong căn phòng yên tĩnh: "Em cũng đau."

Thẩm Đình nhìn qua.

Tưởng Vân Thư vẫn luôn cố gắng kìm nén cảm xúc chua xót trong khoang mũi, anh chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hốc mắt Bạch Đường đỏ bừng, run giọng nói: "Không sao hết, chúng ta không cần bọn họ đau lòng, để em thương anh là được rồi."

Chỉ một câu nói của Bạch Đường cũng đủ khiến cảm xúc của Tưởng Vân Thư tan vỡ, anh không muốn để người khác thấy mình khóc nên quay qua ôm chặt lấy Bạch Đường, vùi mặt lên bả vai thon gầy của omega.

Từ nghẹn ngào đến vỡ òa, bao nhiêu uất ức chôn giấu dưới đáy lòng ba mươi năm giờ đây như lũ tràn đê.


Bạch Đường đau lòng từng chút vỗ về lưng alpha, cậu nói đi nói lại: "Là lỗi của bọn họ, Vân Thư của chúng ta giỏi như vậy mà, là bọn họ không xứng..."

Trong tầm mắt mơ hồ, Bạch Đường nhìn thấy Thẩm Đình nở nụ cười cổ vũ với cậu.

Cặp đôi này có tình cảm tốt thật. Thẩm Đình thầm nghĩ, nhìn qua thì thấy omega rất ỷ lại vào alpha, thế nhưng nhiều chi tiết nhỏ lại cho thấy omega có tác động tới cảm xúc của alpha từng chút một.

Mười lăm phút sau, alpha vẫn luôn vùi mặt không muốn ngẩng đầu lên, Thẩm Đình cân nhắc trạng thái của anh, dùng lời nói chầm chậm dẫn dắt.

Qua hơn nửa tiếng Tưởng Vân Thư mới điều chỉnh được cảm xúc, Thẩm Đình nói: "Đầu tiên chúng ta đã biết, tất cả nguyên nhân là do cha mẹ anh, cho nên bước đầu tiên chúng ta phải khắc phục được nỗi sợ hãi đối với cha mẹ, nhưng mà anh Tưởng đã nói cha mẹ anh không còn nữa nên chúng ta có thể thử bằng một cách khác ——— là viết thư."

"Chủ yếu gồm bốn điều: 1, Đây là những việc các người làm với tôi, 2, Đây là cảm giác của tôi lúc ấy, 3, Nó ảnh hưởng như thế nào đối với cuộc sống của tôi, 4, Đây là điều tôi muốn hiện giờ."

"Vậy thì giờ tôi ra ngoài trước, hai người cứ từ từ suy nghĩ nha." Thẩm Đình nhìn hai người đang dính lấy nhau, vừa cảm thấy buồn cười vừa thương, tâm trạng xuống dốc lúc nãy cũng tốt hơn, "Hai ngày sau gặp lại."

Bạch Đường hít hít mũi ngẩng đầu lên, cậu thấy áo khoác Tưởng Vân Thư bị ướt một mảng lớn, trên đó còn dính một ít nước mũi, cậu chột dạ lấy khăn giấy lau tới lau lui.

Tưởng Vân Thư khàn giọng: "Hay em quay lưng lại đi."

"Sao thế ạ?" Bạch Đường hỏi.

Tưởng Vân Thư vẫn không chịu ngẩng đầu lên: "Mới khóc xong nên khó coi lắm."

Bạch Đường nhịn không được bật cười, "Anh nói em đó hả?"

Tưởng Vân Thư thở dài một hơi, chấp nhận mà ngẩng lên, "Em đẹp, anh mới xấu."

Bạch Đường thấy ngoại trừ đôi mắt có chút đỏ và khuôn mặt anh tuấn có vết hằn của alpha thì dường như không có thay đổi gì khác, "Anh nói xạo, vẫn đẹp muốn xỉu, với lại sao mắt anh không sưng lên vậy?"

Tưởng Vân Thư điều chỉnh bản thân mình xong thì giữ lấy tay Bạch Đường, bắt đầu dùng khăn giấy lau lau chỗ bả vai áo khoác của cậu.

Bạch Đường ngẩn người rồi chợt bật cười, cậu cười đến cong eo, đầu tựa lên ngực alpha. Lại nghĩ tới hình ảnh hai người dính vào nhau như chim cút lúc nãy thì càng mắc cười hơn.

Cậu nghĩ, chắc chuyên gia tâm lý cảm thấy bất lực lắm.

Tưởng Vân Thư vốn dĩ vô cảm nhưng cũng bị cảm xúc của Bạch Đường lan đến, khóe môi khẽ cong lên.

Buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ len lỏi vào trong xe, hai tay Bạch Đường đặt trên đầu gối, cậu nhìn phong cảnh dần quen thuộc ở bên ngoài, trong lòng vui vẻ.

Vì để hồi phục sức khỏe và do muốn ở bên cạnh chăm sóc Tưởng Vân Thư nên Bạch Đường cũng xin nghỉ 15 ngày.

Hai người trở về căn biệt thự nhỏ đã lâu vắng hơi người, Giang Nguyễn Gia cũng đi theo.

Cỏ trong vườn đã cao đến tận khuỷu chân Bạch Đường.

Đường Đen vừa vào cửa thì đã lăn lộn trên bãi cỏ như con bò điên, còn xô đổ nhiều đồ vật.

Có điều Tưởng Vân Thư không ngờ là ngoài cổng sắt lại có rất nhiều đồ chuyển phát nhanh, chất thành đống lớn bao vây cổng.

Tưởng Vân Thư và đồ chuyển phát nhanh hai mặt nhìn nhau: "?"

Bạch Đường ngượng ngùng nói: "Thật ra em mua nhiều đồ lắm."

Cậu nhảy xuống từ trong xe, chạy vào vườn hoa rồi xoay người lại dang tay ra, khuôn mặt rực rỡ ánh nắng, cậu cong mắt cười với alpha của mình: "Không phải trước đây anh từng nói chúng ta có thể sửa sang lại vườn hoa cùng nhau sao? Vậy thì làm thôi!"



Bên kia, Lâm Bạch Trú đột nhiên được Trịnh Như Vân hẹn gặp.

Sau lần cãi nhau đó, hai người cũng chưa nói chuyện lại với nhau.

Cả hai im lặng ngồi đối diện nhau.

Một lúc lâu sau, Trịnh Như Vân mới mở lời: "Tôi xin lỗi."

Lâm Bạch Trú kinh sợ nhưng vẫn không nói gì.

"Trước đây tôi không biết các anh đang giúp đỡ omega, vậy nên tôi mới có thành kiến với mấy anh, nhưng mà..." Trên mặt Trịnh Như Vân hiện lên vẻ mờ mịt, "Sao lại có alpha giúp đỡ omega chứ?"

Lâm Bạch Trú thả tay xuống, thở dài rồi nói: "Rất rất ít, nhưng vẫn có."

Trịnh Như Vân nhìn cánh tay khuất dưới lớp áo của Lâm Bạch Trú, cậu ta nhìn thật lâu rồi lại lặp lại: "Tôi xin lỗi."

"Hôm qua tôi mới đi làm, tôi..." Cậu ta còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn bỏ dở, chỉ lấy một xấp giấy trong túi ra đẩy đến trước mặt Lâm Bạch Trú, "Mặc dù chỉ có 40 tệ (khoảng 136 triệu tiền Việt) nhưng đây là khoảng tích cóp mười năm của tôi rồi."

Cơn giận của Lâm Bạch Trú lại dâng lên, lớn tiếng hỏi: "Mẹ nó ai nói muốn tiền của cậu?"

"Nhưng mà..." Trịnh Như Vân nói, "Đây là thứ duy nhất tôi có thể đưa rồi."

Lâm Bạch Trú không biết nên bày tỏ thái độ như thế nào, hắn khô khan nói: "Đệt, tôi không cần, đối với alpha mà nói thì thật sự không phải việc lớn gì."

Nếu là ngày thường khi nghe được mấy lời này thì Trịnh Như Vân đã sớm bùng nổ, nhưng cậu ta chỉ im lặng một lúc lâu, trước mắt hiện lên hình ảnh bản thân lúc nhỏ chạy tới bệnh viện với cái quần đã ướt máu, cậu ta hỏi: "Anh vẫn luôn nhiệt tình như vậy ư? Vì sao? Vì thấy tôi thảm sao?"

Lâm Bạch Trú nói: "Nói cậu không thảm thì ai mà tin chứ, thật ra là tôi đồng cảm với cậu, lúc đó chỉ nghĩ là muốn giúp cậu một chút, với lại nó nằm trong khả năng của tôi."

Trịnh Như Vân lại im lặng, Lâm Bạch Trú còn đang lải nhải nói tại sao alpha không thể tốt bụng được chứ, tốt xấu gì thì hắn cũng là bác sĩ mà, nếu giúp được thì sao lại không giúp...

"Lâm Bạch Trú này," Trịnh Như Vân cắt ngang hắn, bất chợt nói, "Anh tốt thật."

Lâm Bạch Trú lại hoảng hồn.

Vừa định phun châu nhả ngọc thì lại nghe Trịnh Như Vân nói tiếp: "Lúc nhỏ tôi rất ghét mấy thứ có mùi đào, cho tới năm 8 tuổi, vì một người mà tôi lại thích uống nước ngọt đào. Nếu không xảy ra việc của Trịnh Hồng Càn, nếu không phải lại nhìn thấy người đó, có lẽ tôi đã có dũng khí bước ra khỏi bóng tối để hỏi anh, hỏi anh có phải..."

"Nhưng mà, thôi quên đi."

Một lúc lâu sau, Trịnh Như Vân như đã thuyết phục bản thân mình, nhẹ giọng lặp lại, "Quên đi."

Lâm Bạch Trú nhìn thấy người trước mặt nở một nụ cười rất nhẹ, như là đang cười nhạo bản thân sao lại ảo tưởng như thế. Do cứ cau mày nên giữa hàng mày Trịnh Như Vân có vết hằn sâu, làn da cũng không mềm mại nhẵn mịn như những omega khác, khi cười lên Lâm Bạch Trú mới tìm được một chút cảm giác "Hóa ra cậu ấy cũng là omega."

"Người như Bạch Đường, hay là những omega khác, bọn họ đáng được người khác giúp đỡ, nhưng chỉ có tôi ———" Trịnh Như Vân chấp nhận kết quả, "Tôi, không xứng."

"Bởi vì trong lòng tôi chỉ còn thù hận mà thôi."



Mint: Chương dài dài nhất từ đầu truyện tới giờ:((((

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK