Beta: Kem
***
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, từ nãy đến giờ Tạ Diễn vẫn chưa xuống xe, người tan làm lướt qua sẽ không để ý đến chiếc xe bên đường, chỉ có Cù Tranh Viễn khăng khăng nhìn chăm chú chỗ ghế lái.
Bụng của hắn rất đói.
Cù Tranh Viễn có bệnh bao tử rất nghiêm trọng, lỡ giờ cơm thì vùng bụng sẽ đau nhói, nhưng hắn lại không dám tuỳ tiện xuống xe.
Ngay cả bé Hổ cũng không chịu được cảm giác bị khoá lại, khó chịu đến nỗi xoay vòng vòng.
Cù Tranh Viễn kéo mở dây khóa, mèo ta nằm trên ghế phụ lái lười biếng ưỡn cơ thể rồi lại tiếp tục hoành hành ngang ngược trong xe. Cù Tranh Viễn bất lực ôm nó lên chân, giống như dỗ trẻ con vuốt lông cho nó, bé Hổ lại nhanh chóng ngáy vang dội.
Nghề theo dõi đòi hỏi tính kiên nhẫn, đồng thời cũng khảo nghiệm thể lực, người bình thường chưa trải qua huấn luyện rất khó duy trì tinh thần tập trung trong thời gian dài. Tạ Diễn ngồi bất động như bức tượng, còn Cù Tranh Viễn chỉ ngồi một lúc đã thấy eo mỏi lưng đau, muốn xuống xe thư giãn gân cốt.
Cù Tranh Viễn cúi đầu gửi tin nhắn: Ngày mai là giao thừa rồi, buổi tối hai đứa mình có thể cùng ăn cơm không em?
Tin nhắn của Tạ Diễn lại được gửi đến rất nhanh: Được thôi, chiều mai em qua tìm anh, anh gửi địa chỉ cho em.
Cù Tranh Viễn: Anh muốn đến chỗ em cơ, anh không muốn ngây người trong khách sạn đón năm mới.
Tạ Diễn: Vậy được, ngày mai sau khi anh ngủ dậy thì đến nhé.
Cù Tranh Viễn còn chưa kịp phản hồi tin nhắn, Đào Dã đã đi từ trong cửa tiệm ra ngoài, bên cạnh có một cô gái người nước ngoài trẻ trung xinh đẹp khoác lấy cánh tay hắn.
Tạ Diễn bỗng điều chỉnh dáng ngồi, khởi động xe.
Đèn sau xe vừa sáng, Cù Tranh Viễn cũng xoay chìa khoá theo.
Mấy năm nay Đào Dã thay đổi rất nhiều, trông có vẻ gầy đi không ít, vẻ ngoài của gã so với dáng vẻ chỉnh sửa kỹ càng trên bức áp phích càng khác nhau như hai thái cực, da gã phơi nắng đến nỗi đen sạm, khi cười lên cả mặt đầy nếp nhăn.
Cù Tranh Viễn để ý thấy trước khi gã lên xe còn bóp mông của cô gái người nước ngoài kia, rõ ràng có quan hệ không bình thường.
Sau khi hôn tạm biệt, Đào Dã khởi động xe, còn cô gái kia thì rời đi theo một hướng khác.
Dưới sự che đậy của đêm tối, xe của Tạ Diễn một đường đi theo Đào Dã lên cao tốc, Cù Tranh Viễn không nhanh không chậm theo ở sau cùng.
Mắt thấy xe của Đào Dã chạy vào một khu chung cư cao tầng, Cù Tranh Viễn hơi căng thẳng trong lòng, hắn lo mình không có thẻ thì không vào được, không ngờ rằng Tạ Diễn cũng quay đầu xe ở cổng rồi lái về.
Mùi thịt của sạp đồ ăn khuya bên đường tận dụng mọi khe hở chui vào trong xe, Cù Tranh Viễn vô thức quay đầu qua nhìn thử, một bác gái có tuổi đang bận rộn làm bánh cuộn, sau lưng bác chính là một tấm bảng công trường đang thi công.
Gió đêm thổi qua dấy lên khói bụi mịt mù, Cù Tranh Viễn vừa lo về vấn đề vệ sinh của bánh cuộn vừa đặt ánh nhìn lên một chỗ xa hơn.
Bên ngoài công trường có vây một vòng hàng rào cao chừng bốn mét, trên hàng rào xám bạc còn in kết xuất đồ hoạ* của dự án.
*Kết xuất đồ họa: gọi tắt là kết xuất, là một quá trình kiến tạo một hình ảnh từ một mô hình (hoặc một tập hợp các mô hình) thành một cảnh phim hoặc hình ảnh nào đó bằng cách sử dụng phần mềm máy tính.
Lãng Nguyệt Loan.
Đây chẳng phải là bất động sản mới khởi công mà Tạ Diễn ghi trên sổ ghi chép đó sao?
Giữa ánh đèn điện chớp nháy, Cù Tranh Viễn chạm đến cánh cửa định mệnh, ngón tay hắn run rẩy nhấn mở định vị điều hướng xe.
Quả nhiên là thế.
Rẽ phải ở chốt đèn đỏ này là đi vào đường Sơn Thành.
Tạ Diễn vẫn luôn theo dõi Đào Dã cả một quãng thời gian dài như thế!
Thứ ghi trong cuốn sổ ghi chép trên bàn là quy luật làm việc nghỉ ngơi của Đào Dã.
Trong một giây lắng đọng, khi phúc đến thì lòng cũng sáng, hắn nhớ ra vài chuyện, từ lúc hắn và Tạ Diễn bắt đầu gặp lại nhau, Tạ diễn đã từng nói rất nhiều lời lẽ với thái độ khác thường.
Em không đáng để anh như thế.
Em không tốt đẹp giống tưởng tượng của anh đâu.
Em thật sự rất tồi tệ.
Ban đầu hắn cứ tưởng đó là tâm lý áy náy nảy sinh sau khi Tạ Diễn thích người khác, sau này lại tưởng rằng Tạ Diễn vì sợ hãi biến mất tám năm mà ân hận tự trách.
Nhưng tám năm ấy đã không có phản bội cũng không lãng quên nhau, vậy rốt cuộc lý do cậu cứ chậm chạp không chịu trở về gặp hắn là gì?
Có khả năng không phải Tạ Diễn đang từ chối khéo, mà là thành thật chối bỏ bản thân cậu.
Đã làm chuyện gì đi ngược tâm nguyện ư?
Hoặc là… đang chuẩn bị làm chuyện gì đó có thể khiến cậu cắn rứt lương tâm.
Xe của Tạ Diễn trở về theo con đường ban đầu, khi Cù Tranh Viễn tưởng cậu muốn về nhà nghỉ ngơi, Tạ Diễn lại lần nữa dừng xe gần đó.
Đêm đã khuya, bên đường chỉ có cửa hàng tiện lợi và tiệm thuốc còn sáng đèn, Tạ Diễn ngây ngốc ở tiệm thuốc một hồi mới xách theo một túi nilon màu trắng của tiệm ra ngoài.
Ngay sau đó, chiếc xe chạy thẳng về khu chung cư.
Sau khi Cù Tranh Viễn xác nhận đèn trong phòng ngủ của Tạ Diễn sáng lên, hắn lại lái về tiệm thuốc nọ.
Trong tiệm đèn đuốc sáng chưng, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đẩy mắt kính hỏi: “Muốn mua gì?”
“Vừa nãy có phải có một chàng trai đã đến mua đồ không ạ?” Cù Tranh Viễn miêu tả quần áo Tạ Diễn mặc cho bác, “Bác lấy lại cho cháu một liều thuốc em ấy mua với ạ.”
“Anh là gì của cậu ấy?”
“Cháu là bạn em ấy.” Cù Tranh Viễn cái khó ló cái khôn, bày ra kỹ năng diễn xuất cấp bậc Oscar, “Thuốc của em ấy bỏ vào túi rồi lúc về nhà vào nhà vệ sinh không để ý làm rớt viên thuốc xuống bồn cầu, cháu giúp em ấy mua lại một liều.”
Người đàn ông nửa tin nửa ngờ quay người, rút từ trên tủ xuống một hộp thuốc viên rồi đẩy qua cho hắn, dặn đi dặn lại: “Sau khi ăn cơm uống một viên là đủ rồi.”
“Cảm ơn bác.”
Cù Tranh Viễn ra khỏi tiệm thuốc, lật qua mặt khác của hộp thuốc, mượn ánh đèn đường vàng mờ nhìn chăm chú nửa ngày mới phát hiện là hộp thuốc hạ sốt.
Tạ Diễn sốt rồi?
Cảnh đêm như mực, trăng tròn giữa trời, Khương Phi cũng giẫm lên ánh sao đến khu chung cư Tạ Diễn thuê.
Hai mươi phút trước cậu vô tình lướt trúng một bài trạng thái trong vòng bạn bè mới biết Tạ Diễn sốt rồi.
Ai cũng biết đàn anh của cậu là một cô nhi đáng thương, không cha yêu không mẹ thương, kiếm sống nơi đất khách quê người chẳng dễ dàng, ngã bệnh cũng không ai quan tâm là một chuyện cô đơn biết nhường nào, vậy nên cậu hùng hổ đến nhà vuốt mông ngựa* đây.
*Vuốt mông ngựa: ý nói nịnh bợ, tâng bốc, a dua.
Sắc mặt Tạ Diễn có vẻ không ổn lắm, Khương Phi duỗi tay chạm vào trán cậu: “Nóng phỏng luôn rồi, nhiệt kế đâu anh, anh đo lại thử xem, nếu nghiêm trọng thì em đưa anh đến bệnh viện truyền nước nhé, lần trước em sốt truyền một bình nước là khoẻ ngay.”
“Anh vừa đo xong, hơn ba mươi tám độ,” Tạ Viễn ngồi về trên ghế thở dài một hơi, yếu ớt nói, “Anh đã mua thuốc hạ sốt rồi, chịu đựng qua tối nay sẽ ổn thôi, trong lòng anh tự có tính toán.”
Khương Phi để ý thấy trên bàn có cái bánh màn thầu trắng ăn dư hơn nửa, còn là loại không có nhân, cậu lập tức y như người mẹ già nhọc lòng lo lắng: “Đừng nói anh ăn mỗi cái này cho bữa tối đấy nhé?”
Trái lại Tạ Diễn vẫn là dáng vẻ mặc kệ: “Anh không có khẩu vị, bụng rỗng uống thuốc hạ sốt sẽ tổn thương dạ dày nên anh hấp một cái màn thầu.”
“Ăn mỗi cái này đâu có được! Em nấu cho anh chút cháo nhé.” Khương Phi thường đến nhà Tạ Diễn chọc mèo, quen đường quen lối rút từ trong tủ ra một túi gạo, đựng trong cái nồi nhỏ bỏ vào nồi cơm điện.
“Tự anh làm được mà.” Tạ Diễn nói.
“Đến thì em cũng đến rồi, sao có thể để một người bệnh như anh làm việc được?” Khương Phi chỉ huy cậu nhanh chóng lên giường ngủ, “Lát nữa nấu xong em bưng qua cho anh, đợi anh hạ sốt thì em về.”
“Vậy thì làm phiền em quá…”
“Với em mà anh còn khách sáo gì nữa, bình thường không phải anh cũng luôn quan tâm em à.”
Tạ Diễn đang chuẩn bị về phòng, ngoài cửa lại vang lên một tràng tiếng bước chân thong thả nhưng có quy luật, âm thanh nọ ngừng ở cửa.
Ngay sau đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Trong ngực Tạ Diễn “thình thịch” một hồi.
Cậu ngàn tính vạn tính cũng không tính được Cù Tranh Viễn sẽ bất chợt tìm đến cửa, một cảm giác quẫn bách khi làm chuyện xấu bị bắt tại trận đã vét sạch cậu.
Cậu chớp lấy chút thời gian từ khi chìa khóa tra vào ổ đến khi cửa chính bị đẩy mở để vội cân nhắc đối sách cùng cái cớ rồi xông đến cửa, chủ động kéo mở cửa nhà.
Cù Tranh Viễn bị cậu doạ ngửa về phía sau một hồi, vỗ rồi xoa chỗ trái tim: “Anh f*ck, em dọa anh nhảy dựng cả lên.”
Tạ Diễn chặn ở cửa hỏi: “Sao anh qua đây?”
Cù Tranh Viễn nhấc túi mèo của bé Hổ lên, điềm nhiên như không nhếch mày: “Muốn cho em một bất ngờ, không phải em luôn nói rất nhớ nó sao, anh mang nó qua đây cùng em đón giao thừa. Sao em về nhà rồi cũng không biết nói với anh một tiếng, nếu vậy anh đã qua đây từ sớm rồi.”
Cuối cùng Tạ Diễn cũng hiểu khổ mà không nói được là mùi vị thế nào, cậu nhỏ giọng nói: “Hôm nay em với Khương Phi có chút chuyện quan trọng phải bàn, nếu không thì ngày mai nhé anh, ngày mai em…”
Cậu còn chưa dứt lời, Khương Phi đã đi ra từ nhà bếp, thấy Cù Tranh Viễn, cậu để lộ vẻ kinh hỉ: “Ây! Trùng hợp ghê, sao anh đến đây!”
Cù Tranh Viễn hỏi ngược lại: “Sao cậu cũng ở đây?”
“Tôi thấy đàn anh của tôi đăng lên vòng bạn bè nói cơ thể không thoải mái nên vội qua đây xem thử, anh cũng nhìn thấy trên vòng bạn bè nên qua thăm hỏi hả?”
“Tôi qua đây đón giao thừa với em ấy.” Cù Tranh Viễn quay đầu nhìn Tạ Diễn, “Cảnh sát Tạ em sốt hả?”
“Dạ…” Tạ Diễn chột dạ đỡ trán xoa nhẹ, Khương Phi giành trước nói: “Đúng rồi, sốt cao lắm luôn, tôi nấu cho ảnh chút cháo thịt nạc.”
“Bị sốt mà sao không nói với anh?” Cù Tranh Viễn giơ tay đặt lên trán Tạ Diễn, không hề cảm nhận được nhiệt độ bất thường, thậm chí còn thấp hơn lòng bàn tay anh một chút.
Một tia căng thẳng lướt qua nơi đáy mắt Tạ Diễn, cậu nói với người bên cạnh bằng vẻ trốn tránh: “Em mới đo rồi…”
Cù Tranh Viễn thấy được một ít manh mối từ ánh mắt cậu, nhưng hắn vẫn rất phối hợp nói: “Nóng lắm đó.”
Tạ Diễn hơi hé miệng, nhìn hắn chăm chú, nụ cười của Cù Tranh Viễn vẫn ấm áp như bình thường. Hắn giơ tay vuốt ve gáy Tạ Diễn, để lại một câu không rõ ý nghĩa: “Em vất vả rồi, còn lại cứ giao cho anh.”
Còn chưa đợi Tạ Diễn hiểu được tại sao Cù Tranh Viễn lại đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc câu nói này có ý nghĩa gì thì Cù Tranh Viễn đã bày ra thái độ làm chủ, bước vào nhà bếp bận rộn, vả lại còn ném cho Khương Phi một câu: “Đã không còn sớm nữa, cậu nhanh chóng thu dọn rồi về nhà đi, cháo với rau để tôi nấu là được.”
Kế hoạch nhanh chóng không bắt kịp sự thay đổi, Tạ Diễn xoa hai má mỏi mệt, cúi người vòng tay qua bụng của bé Hổ ôm nó về phòng.
Dường như mèo ta thật sự có thể nhận ra cậu, cái đầu đầy lông không ngừng dụi vào mu bàn tay cậu, nghểnh cổ kêu to.
Nhưng tối nay Tạ Diễn không có tâm tình ôn lại chuyện xưa với nó.
Ngày kia Đào Dã sẽ phải bay ra nước ngoài, bỏ lỡ tối nay, cậu không biết còn phải đợi bao lâu mới có thể đợi được cơ hội tiếp theo.
Cậu cũng không biết một bản thân của mai này chìm đắm trong tình yêu đong đầy có còn dũng cảm như thế không.
Không lâu sau, Khương Phi chào tạm biệt cậu rồi về nhà, Tạ Diễn cũng thử thăm dò hỏi khi nào thì Cù Tranh Viễn chuẩn bị về.
Cù Tranh Viễn mở nắp nồi, khuấy cháo nóng rồi nói: “Tối nay anh không về.”
“Anh không về?”
“Đúng vậy, anh đã trả phòng ở khách sạn rồi, anh ra ngoài giờ này có mà ngủ ngoài đường.” Cù Tranh Viễn nhếch mày, “Không lẽ em không chào đón anh?”
Khóe miệng Tạ Diễn hơi co rút: “Tất nhiên không phải…”
Cù Tranh Viễn bỏ cháo vào một cái bát khuấy cho nguội rồi mới đưa lên bàn: “Em qua đây uống cho hết cháo đi, sau đó ngủ một giấc.”
Tạ Diễn bất lực lắm, ngoan ngoãn nghe theo, Cù Tranh Viễn ngồi ở một bên yên tĩnh xem điện thoại.
Một người cái gì cũng không hỏi, một người cái gì cũng không nói nhưng đều hiểu lẫn nhau, thế giới trước cơn bão vẫn yên bình như thường.
Một bát cháo nóng đã thấy đáy, Cù Tranh Viễn đặt điện thoại xuống, nhẹ ngước cằm: “Em về phòng ngủ đi, anh rửa xong bát rồi qua.”
“Anh ơi…” Tạ Diễn nắm lấy cổ tay hắn, muốn nói lại thôi.
“Ơi?” Chân mày Cù Tranh Viễn khẽ nhếch, hắn có thể nhìn thấy trong con ngươi sóng nước lưu chuyển của Tạ Diễn có một phần cảm xúc đang đấu tranh, hình như có nỗi xúc động muốn nói rõ tất thảy, nhưng sau cùng lý trí vẫn chiến thắng.
Tạ Diễn bình tĩnh nói: “Em muốn uống sữa.”
Cù Tranh Viễn không quá bất ngờ, hắn gãi cằm cậu, nở nụ cười trêu ghẹo nói: “Loại sữa nào thế em?”
“Sữa bò nóng.”
“Được, anh hâm nóng cho em.”
Cửa phòng ngủ đóng lại.
Cù Tranh Viễn nhìn về phía điện thoại Tạ Diễn bỏ quên trên bàn, do dự một hồi rồi vẫn cầm lên.
Tạ Diễn chỉ từng nói mật mã một lần, nhưng hắn ấn tượng rất sâu, lúc đó vì tưởng rằng đó là ngày kỉ niệm sau khi cậu quen người khác, về sau mới biết là ngày giỗ của Tạ Mạn.
Trạng thái của Tạ Diễn vẫn chưa kịp xóa, trạng thái sau cùng chỉ có một dòng chữ.
Cài đặt chỉ mình Khương Phi có thể xem.
Sữa bò trong nồi bắt đầu cuồn cuộn bốc hơi, Cù Tranh Viễn tắt bếp, dựa theo sở thích của Tạ Diễn mà bỏ vào trong một muỗng đường cát nhỏ.
Trong phòng, Tạ Diễn đã chuẩn bị gối và khăn trải giường mới cho hắn.
“Tối nay hai đứa mình ngủ hai cái mền nhé anh, em uá»ng thuá»c rá»i, ra má» hôi xong chắc chắn sẽ dinh dÃnh Äó.â
âÄược rá»i.â Cù Tranh Viá» n không mảy may do dá»±, ngoan ngoãn gáºt Äầu, âVáºy anh Äi tắm trÆ°á»c nhé.â
Tạ Diá» n ngÆ¡ ngác nhìn theo bóng dáng thon dà i ấy Äến xuất thần.
Mặc dù thÆ°á»ng ngà y Cù Tranh Viá» n vẫn rất nghe lá»i nhÆ°ng hắn vẫn phải trêu ghẹo cáºu má»t lượt, chuyá»n chia hai cái má»n ngủ thế nà y chắc chắn hắn sẽ giãy dụa má»t há»i, tháºm chà cưỡng ép dÃnh và o má»t chá» vá»i cáºu, thoải mái Äá»ng ý thế nà y trái lại có vẻ hÆ¡i kỳ lạ.
Äặc biá»t là cái chạm lúc và o cá»a, Äến giá» cáºu nghÄ© lại còn thấy sợ.
NhÆ°ng trong ấn tượng của cáºu, Äầu óc của Cù Tranh Viá» n không nhạy bén lắm, không thỠảnh hÆ°á»ng Äến kế hoạch tiếp theo của cáºu.
Tiếng nÆ°á»c truyá»n ra từ nhà tắm, Tạ Diá» n kéo má» há»c tủ, rút ra má»t gói thuá»c nghiá»n thà nh bá»t, Äá» và o trong sữa bò nóng rá»i khuấy nhè nhẹ.
Äợi sau khi thuá»c bá»t tan hoà n toà n, cáºu nhấp má»t miếng, chắc chắn nếm không ra vá» Äắng má»i Äặt vá» trên tủ Äầu giÆ°á»ng.
TrÆ°á»c Äó cáºu Äã từng thá» hiá»u quả của loại thuá»c ngủ nà y, chá» cần ná»a viên là có thá» vững và ng ngủ bá»n, nÄm tiếng Äá»ng há», trong sữa bò là lượng của má»t viên, Äủ Äá» Cù Tranh Viá» n ngủ Äến khi mặt trá»i chiếu Äến mông.
Bé Há» má» to Äôi mắt tròn xoe óng ánh nhìn cáºu, nghiêng Äầu, nó không hiá»u lắm.
Mèo nhá» không thá» uá»ng sữa, Tạ Diá» n lại không chuẩn bá» dÆ° sữa chua và thuá»c an thần Äá» cho nó Än nên cáºu hÆ¡i lo.
Nhỡ Äâu nữa Äêm nó nghe thấy tiếng gì rá»i kêu gà o loạn cả lên thì là m thế nà o?
Ngủ không Äược lại quẩy trên ngÆ°á»i Cù Tranh Viá» n thì là m sao?
âLà m mà y tủi thân rá»i cục cÆ°ng.â Tạ diá» n nhẹ giá»ng nói, hôn cái Äầu nhá» của bé Há», ôm nó lên ban công.
Thấy Tạ Diá» n muá»n Äi, bé Há» nhe nanh múa vuá»t lay cá»a kÃnh kêu ầm cả lên.
Tạ Diá» n nhắm mắt, má»t tráºn Äau Äầu.
Hoá ra má»t lá»n má»t nhá» Äến Äây Äá» khắc cáºu.
Hẳn là vì lần Äầu Äến nÆ¡i xa lạ nên bé Há» rất không có cảm giác an toà n, Äá» nó trên ban công cÄn bản không có tác dụng. Tạ Diá» n chá» Äà nh ôm nó vá» phòng, ngá»i thấy mùi hÆ°Æ¡ng quen thuá»c trên ngÆ°á»i Cù Tranh Viá» n, nó má»i dần buông bá» cảnh giác, nằm Æ°á»n trên chÄn lÄn vòng.
Tiếng nÆ°á»c trong phòng tắm Äá»t ngá»t im bặt, Äá»i thà nh tiếng máy sấy, Tạ Diá» n vá»i nhà o và o á» chÄn, Äè túi nÆ°á»c nóng má»i thay lên trán Äá» tÄng nhiá»t Äá» của mình, còn dùng bình phun sÆ°Æ¡ng phun chút nÆ°á»c và o chân tóc và cá».
Lần nà y, Cù Tranh Viá» n rõ rà ng cảm nháºn Äược nhiá»t Äá» cÆ¡ thá» khi cáºu bá» sá»t, lo lắng dém kÄ© chÄn cho câu, hắn vừa quay mặt qua Äã thấy ly sữa bò còn Äầy trên bà n, hắn há»i: âSao em chẳng uá»ng bao nhiêu thế, anh không bá» Äủ ÄÆ°á»ng hả em?â
Ná»a khuôn mặt của Tạ Diá» n giấu trong chÄn, chá» Äá» lá» hai con mắt: âEm lên mạng tra thá» rá»i, bá» sá»t không thá» uá»ng sữa bò, anh uá»ng giúp em nhé.â
âAnh không thÃch uá»ng Äá» ngá»t mà em.â Cù Tranh Viá» n nói.
âÄá» Äi lãng phà lắm.â Tạ Diá» n lại thẳng ngÆ°á»i, âNếu không thì anh Äút em uá»ng Äi.â
Cù Tranh Viá» n cÆ°á»i nhÆ° không cÆ°á»i ngá»i xuá»ng, má»t tay chá»ng bên giÆ°á»ng từ từ sáp lại gần, há»i vá»i vẻ hÆ¡i mỠám: âSao hôm nay em chủ Äá»ng thế?â
Hiếm khi Tạ Diá» n hiá»u rõ phong tình: âKhông phải anh thÃch em thế nà y à .â
Mùi sữa bò ngá»t lá»m, dÆ°á»i ánh nhìn mong ngóng của Tạ Diá» n, Cù Tranh Viá» n ngẩng cá», yết hầu nhấp nhô lên xuá»ng, má»t ngụm sau cùng cÅ©ng trượt và o dạ dà y.
Cù Tranh Viá» n Äến bên bá»n nÆ°á»c súc miá»ng, an pháºn nằm và o á» chÄn, rèm phòng ngủ không che Äược hết ánh sáng, chá» có má»t lá»p má»ng manh, ánh trÄng thanh lãnh dá» dà ng chiếu và o trong phòng.
Cù Tranh Viá» n không thá» thÃch ứng Äược cảm giác chia chÄn ngủ vá»i Tạ Diá» n, má»t cánh tay dà i chui qua giữa kẽ há», khoác lên eo Tạ Diá» n, nhÆ° thế sẽ khiến hắn nảy sinh mấy phần cảm giác an toà n khó tả.
âAnh Æ¡iâ¦â Tạ Diá» n dùng chút móng tay ngÄn ngắn cá» lên là n da nÆ¡i cá» tay hắn, dá»±a gần bên gá»i Cù Tranh Viá» n thêm má»t xÃu.
Cù Tranh Viá» n cÅ©ng nhẹ nhà ng Äáp lại má»t tiếng, Tạ Diá» n lại không nói gì.
Cù Tranh Viá» n Äoán trong lòng cáºu giá» Äây chắc chắn vô cùng phức tạp, bá»i vì má»t ngÆ°á»i che giấu bà máºt luôn Äau khá» hÆ¡n ngÆ°á»i bá» che giấu, má»i má»t phút má»i má»t giây Äá»u bá» cảm giác áy náy già y vò.
Má»i ngÆ°á»i Äá»u sẽ có má»t ngóc ngách không muá»n bá» thÄm dò của riêng mình, tá»±a nhÆ° hắn không dám nói cho Tạ Diá» n biết mình Äã từng lừa cáºu rất nhiá»u lần.
Hắn nói vá»i bản thân mình hết lần nà y Äến lần khác, phải tôn trá»ng má»i lần lá»±a chá»n của Tạ Diá» n.
Mặc dù khu chung cÆ° Äã cÅ©, váºy mà trong Äêm lại yên tÄ©nh Äến lạ, phòng ngủ chá» còn lại tiếng hÃt thá» liên tục không ngừng, thuá»c dần phát huy tác dụng của nó, mà mắt Cù Tranh Viá» n ngà y cà ng nặng.
Hắn cảm thấy ngÆ°á»i bên cạnh hẳn là ngủ rá»i, váºy nên trái tim của hắn cÅ©ng dần chìm xuá»ng.
Giữa ánh trÄng mỠảo, má»t góc chÄn bá» ai Äó nhấc lên, tim Cù Tranh Viá» n nảy lên, nhạy bén má» to hai mắt trong Äêm tá»i nhÆ° chim cú mèo, cái Äầu của Tạ Diá» n nhẹ cá» Äá»ng, tá»±a nhÆ° Äá»ng váºt thân má»m từ má»t bên khác của chiếc chÄn hì hục chui và o ngá»±c hắn.
Cù Tranh Viá» n ôm lấy cáºu rất tá»± nhiên, nhẹ giá»ng há»i: âMÆ¡ thấy ác má»ng hả em?â
âKhông có.â Tạ Diá» n nhẹ ngẩng cá», hôn lên cằm hắn, âSao anh còn chÆ°a ngủ?â
âChuyá»n nà y phải là anh há»i em Äó, em uá»ng thuá»c hạ sá»t chÆ°a?â Cù Tranh Viá» n há»i.
âÄã uá»ng rá»i mà â¦â Äêm tá»i khiến Tạ Diá» n bình tÄ©nh hết sức, âEm cảm thấy thuá»c Äã phát huy tác dụng rá»i.â
Cù Tranh Viá» n giá»ng nhÆ° dá» bé Há» ngủ váºy, dá»u và ng vá» lÆ°ng Tạ Diá» n: âThế nà y thoải mái không em?â
Tạ Diá» n há»c theo bé Há» phát ra tiếng ngáy khò khè, thà nh công chá»c cÆ°á»i Cù Tranh Viá» n.
Chá» Äợi có thá» khiến má»t dà i kéo dà i Äến vô táºn, Äúng nhÆ° Cù Tranh Viá» n suy nghÄ©, Tạ Diá» n thấp tha thấp thá»m cả má»t Äêm, nhÆ°ng không phải lo Cù Tranh Viá» n có thá» ngủ ngon hay không mà là lo kế hoạch có thá» tiến hà nh thuáºn lợi hay không.
Từ trÆ°á»c Äó, trong Äêm tá»i yên tÄ©nh nhÆ° thế ngà y, cáºu chá» cần nghÄ© Äến mặt mÅ©i của Äà o Dã là lá»a giáºn trà n ngáºp bá» khÆ¡i dáºy, háºn không thá» phân thây ngà n Äoạn. NhÆ°ng từ sau khi Cù Tranh Viá» n xuất hiá»n, cáºu nháºn ra ná»i háºn của mình Äang biến mất từng chút má»t.
Cáºu không biết mình có còn sá» hữu lòng can Äảm nhÆ° tám nÄm trÆ°á»c hay không, Äặt dấu chấm hết cho kế hoạch chÆ°a thá» hoà n thà nh nÄm ấy.
Äá»ng há» trên tÆ°á»ng âm thầm chuyá»n Äá»ng, hÆ¡n ba giá» rạng sáng, Tạ Diá» n má»t lần nữa má» to mắt trong ngá»±c Cù Tranh Viá» n, lặng lẽ mò xuá»ng giÆ°á»ng.
Mặc dù bé Há» Äã lá»n tuá»i nhÆ°ng thÃnh giác của nó vẫn xem nhÆ° nhanh nhạy, nó bá» tiếng má» cá»a Äánh thức từ trong cÆ¡n mÆ¡, rung rung cái tai nhá», ngẩng Äầu, cặp mắt nhá» tròn óng ánh tá»±a nhÆ° dạ minh châu toả ra tia sáng mỠảo trong bóng tá»i.
Bà n chân trần của Tạ Diá» n giẫm lên mặt Äất, mò Äược công tắc á» phòng sách thì nhấn má» Äèn.
Cái bà n sách nà y do cáºu tá»± tay là m, táºn dụng và i kÄ© thuáºt nhá», lấy cái ngÄn kéo cuá»i cùng là m thà nh ngÄn kéo bà máºt, ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng sẽ không dá» dà ng phát hiá»n.
Ão, quần, vá» và già y,⦠cáºu thay quần áo theo thứ tá»± rá»i Äặt vá» lại ngÄn bà máºt. Mặc dù trÆ°á»c Äó cáºu Äã từng diá» n táºp kế hoạch nà y vô sá» lần, nhÆ°ng Äến lúc phải tiến hà nh tháºt sá»±, máu lại tÄng tá»c Äá» lÆ°u chuyá»n, ngón tay không nén Äược run rẩy.
Không biết vì cÄng thẳng hay vì giáºn dữ, lòng bà n tay cáºu Äã Äá» má» hôi.
Hoặc là bá»i cả hai.
MÅ©, khẩu trang, gÄng tay, vá» già y, dao phẫu thuáºt, thuá»c mê, dây thừng, chìa khoá xe, chìa khoá garaâ¦
Cáºu kiá»m tra má»t lần sau cuá»i toà n bá» dụng cụ mang theo trên ngÆ°á»i, lần nữa kéo má» cá»a phòng â â má»t ngÆ°á»i Äang Äứng trong phòng khách.
Trong khoảnh khắc ánh mắt hai ngÆ°á»i chạm và o nhau, Tạ Diá» n sợ Äến ná»i bá» vai run rẩy.
Toà n bá» kế hoạch của cáºu á»n rá»i, nhÆ°ng chuyá»n mà cáºu không tÃnh Äúng là Cù Tranh Viá» n dùng thuá»c an thần bá» trợ giấc ngủ quanh nÄm, lượng thuá»c chá» má»t viên của tá»i nay cÄn bản không Äủ ÄÆ°a hắn và o trạng thái ngủ sâu.
Tạ Diá» n phát hiá»n Cù Tranh Viá» n không phải vì Äi qua nhà vá» sinh, lúc ánh mắt sáng rõ dò xét nhìn cáºu, sau lÆ°ng cáºu tê dại má»t mảng, tá»n mấy giây má»i phản ứng lại từ trong Äủ loại cảm xúc chá»t dạ và sợ hãi kinh hoà ng vân vân, cáºu bình tÄ©nh há»i hắn: âSao anh còn chÆ°a ngủ!?â
Cù Tranh Viá» n thấy cả ngÆ°á»i trang bá» Äi Äêm của Tạ Diá» n thì biết phÆ°Æ¡ng hÆ°á»ng phán Äoán của mình Äã Äúng, hắn há»i ngược lại: âEm Äá»nh là m gì?â
âEm â -â Tạ Diá» n hé miá»ng nhÆ°ng kẹt cứng, cáºu ÄỠý thấy cách há»i của Cù Tranh Viá» n rất bất thÆ°á»ng, má»t ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng ba giá» sáng nhìn thấy ngÆ°á»i yêu Äá»t nhiên thay quần áo hẳn sẽ há»i Äã xảy ra chuyá»n gì, hoặc là quan tâm Äá»i phÆ°Æ¡ng vì sao không ngủ.
Thêm và o Äó thứ cáºu Äá»c Äược trong ánh mắt của Cù Tranh Viá» n không phải là tò mò, mà là má»t loại sợ hãi xuất phát từ sâu trong tâm há»n. ChÃnh ánh mắt nà y Äã giúp cáºu xác nháºn, Cù Tranh Viá» n biết nhiá»u hÆ¡n không Ãt so vá»i dá»± Äoán của cáºu.
Tá»i nay Cù Tranh Viá» n cÅ©ng không vô duyên vô cá» xuất hiá»n.
Tạ Diá» n còn Äang cân nhắc Äá»i sách, Cù Tranh Viá» n Äã dẫn trÆ°á»c Äánh vỡ sá»± trầm mặc: âEm qua Äây vá»i anh.â
Tạ Diá» n cảm thấy bây giá» cáºu hẳn phải vẫy tay má»t cách cool ngầu Äá» hắn khá»i lo chuyá»n bao Äá»ng mà nhanh chóng Äi ngủ hoặc là cho hắn thêm chút Sevoflurane* cưỡng ép hắn ngã lên giÆ°á»ng, nhÆ°ng trên thá»±c tế cáºu cá»±c kỳ giá»ng má»t chú chó lá»n cắn sô pha bá» chủ phát hiá»n, kéo khẩu trang xuá»ng im lặng Äi theo sau Cù Tranh Viá» n.
*Sevoflurane: là má»t chất gây mê, loại thuá»c nà y Äược dùng Äá» gây mê toà n thân trÆ°á»c và trong quá trình phẫu thuáºt.