• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Koliz

Chu Nghiêu Uẩn chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của cậu đối với Quý Trần Ai.

Lúc cậu nhận biết được những tâm tình kia, cậu đã biết, đời này, không Quý Trần Ai thì chẳng còn ai khác.

Bạn không gặp người ấy, sẽ thấy nhớ, nhìn thấy người ấy, sẽ cảm thấy vui mừng, đây chính là tình yêu của Chu Nghiêu Uẩn. Cậu kỳ thực không phải người tình cảm quá mãnh liệt, nếu không cũng sẽ không ẩn nhẫn dung túng Chu Nghiêu Cần mười mấy năm.

Nhưng mà, chỉ có thời điểm đối mặt với Quý Trần Ai, Chu Nghiêu Uẩn mới có thể giật mình thấy được sự độc chiếm của cậu mãnh liệt tới nhường nào.

Không muốn nhìn Quý Trần Ai cười với người khác, không muốn nhìn Quý Trần Ai tức giận với người khác, càng không thể tưởng tượng nếu như Quý Trần Ai nảy sinh tình cảm với người khác ——

Song chính cái người cậu đặt lên đầu quả tim mà đau ấy, lại bởi vì người kia, bị chính mình cưỡng ép rót một cốc sữa, sau đó nhìn những người khác mang anh đi.

Vẻ mặt của Chu Nghiêu Uẩn rất bình tĩnh, cậu cầm cốc sữa uống cạn sạch, mới đưa tầm mắt về phía Bối Giang Thành ngồi đối diện cậu.

Bối Giang Thành mở miệng trước, nói đơn giản vẫn là khiêu khích một chút, có hệ thống trong tay, cho dù Chu Nghiêu Uẩn so với Bối Giang Thành còn mạnh hơn nhiều, cũng vẫn chỉ là một con cờ trong tay Bối Giang Thành.

Bối Giang Thành muốn canh ba* cậu chết, cậu liền sống không tới canh năm*.

(*: canh ba ~ 23 đến 1 giờ sáng; canh năm ~ 3 đến 5 giờ sáng.)

Thế nhưng hệ thống là để dùng như thế sao? Chỉ dùng để thỏa mãn ham muốn cá nhân của chính, quyết định sự sống chết của người khác sao?

Chu Nghiêu Uẩn nghe được một giọng nói, giọng nói kia cậu rất quen thuộc, cậu đã nghe qua vô số lần.

Giọng kia nói: “Ta đã trở lại, Chu Nghiêu Uẩn.”

Chu Nghiêu Uẩn lộ ra nụ cười, cậu nói: “Tiểu Thất, chào mừng trở lại.”

itsukahikari.wordpress.com

Bối Giang Thành không nghĩ tới Chu Nghiêu Uẩn còn có thể cười được, trong ý nghĩ của cậu ta, Chu Nghiêu Uẩn hẳn nên khổ sở cầu xin, buông lớp kiêu ngạo xuống, giống như con chó bò tới dưới chân cậu ta khẩn cầu cậu ta tha cho cậu một lần.

Mà phản ứng của Chu Nghiêu Uẩn, hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Bối Giang Thành, cậu không chỉ không cầu xin, còn nở nụ cười, nụ cười kia quá mức ngọt ngào, phảng phất như người ngồi ở trước mặt cậu, không phải là kẻ tử thù.

Bối Giang Thành nói: “Mày cười cái gì?”

Chu Nghiêu Uẩn nhìn Bối Giang Thành, từ từ khoanh hai tay vào với nhau, trong ánh mắt cậu nhiều hơn chút tâm tình, những tâm tình kia khiến Bối Giang Thành sinh ra một loại nghi hoặc.

Bối Giang Thành lặp lại một lần: “Mày cười cái gì?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Kỳ thực tao có thể hiểu được tâm tình của mày.”

Bối Giang Thành lạnh lùng nhìn Chu Nghiêu Uẩn, giễu cợt nở nụ cười: “Mày lý giải được tâm tình của tao?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Đúng, mày nguyện ý vì Chu Nghiêu Cần mà làm kẻ địch của cả thế giới, kỳ thực tao cũng nguyện ý.”

Ánh mắt của Bối Giang Thành càng lạnh hơn, cậu ta chỉ cảm thấy hiện tại Chu Nghiêu Uẩn đang phô trương thanh thế, để giữ lại phần tôn nghiêm sau cùng, nhưng đáng tiếc, Bối Giang Thành ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng này cũng không muốn để cho Chu Nghiêu Uẩn, vì vậy cậu ta nói: “Sau khi mày chết, tao sẽ ở cùng một chỗ với Chu Nghiêu Cần, anh ấy cũng sẽ từ từ quên mất mày.”

Chu Nghiêu Uẩn nhàn nhạt ồ một tiếng.

Có lẽ là Chu Nghiêu Uẩn tỏ ra quá mức bình tĩnh, sâu trong nội tâm Bối Giang Thành, đột nhiên dâng lên một loại bất an, cậu ta nói: “Chu Nghiêu Uẩn, mày lại có ý đồ gì?”

Chu Nghiêu Uẩn vươn tay gõ gõ cốc sữa đã trống rỗng, nói câu hương vị sữa không tệ.

Sắc mặt Bối Giang Thành càng ngày càng khó coi.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Mày có nghĩ tới không, những người khác cũng có hệ thống, mà hệ thống kia so với Tiểu Thất của mày còn cao cấp hơn?”

Bối Giang Thành nói: “Lẽ nào mày là muốn nói cái này? Chu Nghiêu Uẩn, tao xác thực ban đầu có nghĩ tới việc mày có Tiểu Thất, thế nhưng mày quên lần kia lúc mày tới cứu Chu Nghiêu Cần, việc mày căn bản là không có cách chống lại Tận thế của người nói dối sao?”

Chu Nghiêu Uẩn cười cười: “Cho nên?”

Bối Giang Thành nói: “Cho nên mày căn bản không hề có hệ thống, người có hệ thống, là Chu Nghiêu Cần.”

Bối Giang Thành cũng không phải ngốc, nếu như cậu ta ngốc, cũng sẽ không tiến tới được vị trí ngày hôm nay. Chu Nghiêu Uẩn gật đầu: “Quả thực, khi đó tao không có Tiểu Thất.”

Bối Giang Thành cười lạnh một tiếng: “Lẽ nào bây giờ mày có?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Làm sao mày biết tao không có?”

Vẻ mặt Bối Giang Thành ngưng lại, lý trí nói cho cậu ta biết, câu nói này của Chu Nghiêu Uẩn chỉ là đang phô trương thanh thế, nhưng cậu ta lại có một loại trực giác vô cùng không tốt.

Mà loại trực giác không ổn này, ở giây tiếp theo liền biến thành hiện thực, trên mặt Chu Nghiêu Uẩn vẫn mang theo nụ cười mà Bối Giang Thành xem là dối trá cực độ như trước, cậu nói với Bối Giang Thành: “Bối Giang Thành, mày đời trước, trải qua rất khổ đi.” Câu nói này, không phải là câu hỏi, mà là câu trần thuật.

Bối Giang Thành quả nhiên rất muốn bóp nát cốc cà phê cầm trên tay ngay lập tức.

Ánh mắt Chu Nghiêu Uẩn hơi dời khỏi người Bối Giang Thành, giống như lâm vào trong ký ức, cậu nói: “Tao nhớ không lầm, chúng ta đã gặp qua một lần đúng không.”

Bối Giang Thành đã hiểu Chu Nghiêu Uẩn đang nói cái gì, cậu nói gặp qua một lần, cũng không phải ở thế giới này. Mà là lúc Bối Giang Thành chết đi, cái thế giới bị hủy diệt kia.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Bất quá quả thực không có ấn tượng gì đối với mày.” Lúc Chu Nghiêu Uẩn nói những câu này, liền dời mắt đến trên người Bối Giang Thành, chẳng qua ánh mắt của cậu lại đốt lên lửa giận trong Bối Giang Thành —— đó là ánh mắt nhìn sâu bọ.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy mày ở thế giới này, thật sự là quá trùng hợp.”

Bối Giang Thành nói: “Chu Nghiêu Uẩn, mày đã có những ký ức ấy, thì mày có tư cách gì nhắc tới Chu Nghiêu Cần trước mặt tao, ở thế giới kia, người có lỗi với Chu Nghiêu Cần nhất, là mày.”

Chu Nghiêu Uẩn không lên tiếng.

Bối Giang Thành còn nói: “Mày có biết anh ấy đã phải chịu khổ thế nào sao? Mày biết anh ấy chết đi thế nào sao? Mày đã có hệ thống mạnh như vậy, tại sao còn không mau cứu anh ấy chứ?”

Chu Nghiêu Uẩn nghe mấy câu này của Bối Giang Thành, vừa cười, cậu vừa chậm rãi nói: “Bởi vì, tao khi đó, còn là một người tốt ấy mà.”

Chu Nghiêu Uẩn khi đó, còn là một người tốt, cậu nỗ lực rất lâu rất lâu, chính là vì có được kỹ năng chữa trị, lấy đến chữa khỏi chân cho Chu Nghiêu Cần.

Cha mẹ Chu Nghiêu Uẩn cũng giống như đời này, tìm cậu về, sau đó, Chu Nghiêu Cần lại chết.

Ca ca yêu dấu của cậu, ca ca mà cậu nghĩ phải bảo về, lại bởi vì duyên cớ là cậu, bị người bán đi bi thảm, lại chết đi bi thảm.

Người Chu Nghiêu Uẩn muốn bảo vệ nhất, lại không thể bảo vệ được.

Chu Nghiêu Uẩn của thế giới kia điên rồi.

Là điên thật rồi, cậu cứng rắn vặn vẹo bản thân mình, chỉ vì trong mấy chục năm sinh mệnh ngắn ngủi, tích lũy để có thể nâng hệ thống lên tới chính năng lượng cấp mười.

Không có nhiều việc ác như vậy để làm cho cậu kiếm giá trị năng lượng, vậy thì cậu tự mình sáng tạo ra —— tuy rằng không cần cậu tự ra tay, nhưng vậy cũng là đủ rồi.

Bối Giang Thành chỉ là một người bị hại dưới vô số hành động của Chu Nghiêu Uẩn, lúc cậu ta chết đi, thế giới tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn hủy diệt, cũng đã cách hủy diệt không xa.

Tất cả mọi người đều sợ hãi một loại sức mạnh, không ai biết sức mạnh kia rốt cuộc là cái gì, thuộc về ai, mục đích cuối cùng là gì.

Mãi đến tận lúc Bối Giang Thành sống lại, cậu ta cũng không có liên hệ cái thế giới hỏng bét kia, với Chu Nghiêu Uẩn.

Ở thế giới kia Bối Giang Thành và Chu Nghiêu Cần là anh em cùng khổ, cậu ta chỉ cùng Chu Nghiêu Cần nói mấy câu, nhưng từ một vài tin tức ngầm bên trong, biết được Chu Nghiêu Cần giống như là bị người thân của anh bán vào.

Điều này cũng làm cho Bối Giang Thành thêm mấy phần quan tâm tới Chu Nghiêu Cần người này, cho nên lúc Chu Nghiêu Cần bị ngược đãi dồn tới chỗ chết, Bối Giang Thành cũng sinh ra tâm lý mèo khóc chuột.

Tâm lý này, kèm theo ký ức, một lần nữa về tới trên Bối Giang Thành đời này.

Bối Giang Thành hận người nhà họ Chu, hận bọn họ hại chết Chu Nghiêu Cần, hận bọn họ không bảo vệ tốt Chu Nghiêu Cần, cậu ta đem loại thù hận này hóa thành báo thù toàn bộ phát tiết ra ngoài.

Bối Giang Thành không có thể hiểu được vì sao Chu Nghiêu Cần lại che chở Chu Nghiêu Uẩn, dưới cái nhìn của cậu ta, Chu Nghiêu Uẩn chỉ là một kẻ mềm yếu vô năng, cậu thậm chí ngay cả anh trai của mình cũng không bảo vệ được, càng sâu xa hơn cậu là kẻ cầm đầu dẫn đến vận mệnh thê thảm kia của Chu Nghiêu Cần.

Sự việc Chu Nghiêu Cần bị bán đi, là cô cả và cô hai Chu Nghiêu Uẩn liên thủ lại làm.

Các cô chỉ muốn cho cháu mình một bài học, cho cậu biết, có một số việc không phải là cậu có thể nhúng tay.

Các cô đã thành công, Chu Nghiêu Uẩn thật sự bị việc này giáo huấn, các cô cũng thất bại, Chu Nghiêu Uẩn chịu giáo huấn xong, biến thành một con quái vật máu lạnh.

Hệ thống chính năng lượng có tác dụng đâu, cứu nhiều người hơn nữa, cải biến vận mệnh của bọn họ, thì có ích lợi gì chứ? Chu Nghiêu Uẩn ghi hận thế giới kia vào tận trong xương.

Chu Nghiêu Uẩn bắt đầu kiếm lấy chính năng lượng như phát điên, cậu hy sinh tất cả mọi thứ vì giá trị năng lượng.

Mà cùng với cậu không ngừng trở nên mạnh mẽ, Chu Nghiêu Uẩn cũng đào ra chân tướng cái chết của Chu Nghiêu Cần, thậm chí biết được nguyên nhân Chu Nghiêu Cần chết.

Điều này làm cho Chu Nghiêu Uẩn càng thêm điên cuồng.

Theo việc Bối Giang Thành thế giới này thức tỉnh ký ức, cô cả Chu Nghiêu Uẩn tự sát mà chết, cô hai tự thiêu bỏ mình, kết cục của các cô, so với đời trước, có lẽ còn tốt hơn một chút.

Bởi vì đời trước Chu Nghiêu Uẩn không nỡ để các cô chết, cậu thậm chí quăng kỹ năng chữa trị trên người các cô đang một lòng muốn chết.

Chết là kết thúc, là yên bình, chỉ có tiếp tục sống tiếp, mới có thể kéo dài đau khổ.

Tới cuối cùng, người hai nhà các cô tham dự chuyện Chu Nghiêu Cần này, đã hoàn toàn không thành hình người.

Chu Nghiêu Uẩn đem toàn bộ thế giới chôn cùng ca ca yêu dấu của mình.

itsukahikari.wordpress.com

Bối Giang Thành không nghĩ tới Chu Nghiêu Uẩn chẳng những có hệ thống, còn có liên quan với ký ức đời trước, cậu ta nghĩ rằng trực giác mẫn cảm đã nói cho cậu ta biết, cậu ta sẽ thất bại.

Người gọi là Chu Nghiêu Uẩn trước mắt này, hoàn toàn xa lạ, cậu ta không cách nào ngang hàng với kẻ địch.

Bối Giang Thành không chiến thắng nổi cậu, lại như cậu ta vốn không chiến thắng nổi từ trước.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Tao thật mừng.”

Ánh mắt Bối Giang Thành u ám, vẫn chưa đáp lại Chu Nghiêu Uẩn.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Tao thật mừng mày nguyện ý bảo vệ ca ca của tao như thế, tao cần phải cám ơn mày.”

Bối Giang Thành cắn chặt răng, bởi vì dùng sức quá mức, lợi từ từ tràn ra máu, nhiễm lên môi cậu ta.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Bất quá mày làm, đã đủ rồi, tao đã trở về.”

Bối Giang Thành muốn nói chuyện, muốn phản bác, nhưng khi nhìn ánh mắt giống như ôn hòa kia của Chu Nghiêu Uẩn, thì đến một chữ cũng không nói ra được. Cậu ta có cảm giác, nếu cậu ta nói sai cái gì, nghênh đón cậu ta, chính là cái chết.

Chu Nghiêu Uẩn cuối cùng vì cuộc đối thoại giữa bọn họ, làm ra câu kết thúc, cậu nói: “Bối Giang Thành, tao không muốn giết mày, cho nên, mày tốt nhất đừng có xuất hiện trước mặt tao nữa.”

Hai người bọn họ đều biết, mấy câu này của Chu Nghiêu Uẩn, đều không phải đang nói đùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK