• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Trần trầm mặc không nói gì.


"A Trần, ngươi không thể vì đôi lời của người khác mà bác bỏ sự thật, càng không nên vì đó mà hận người từng dùng cả trái tim đối xử với ngươi."


"A Trần, đã đến lúc buông bỏ thù hận rồi! Ngươi nhập ma mà Diệp Miên chính là tâm ma của ngươi! Diệp Miên là toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, chỉ có ngươi suy nghĩ sai về nàng ấy. Không nói nói xa xôi, khi nảy ngươi cũng đã thấy rõ, Diệp Miên có thể vì ngươi mà mặc kệ sống chết."


Thần trí A Trần có chút không ổn định "Không... Đó là ngươi!"


"A Trần! Ngươi theo ta lâu như vậy chẳng lẽ không thấy rõ Diệp Miên đối đãi với ta như thế nào? Nàng ấy... Diệp Miên không biết cơ thể này đã thay đổi một linh hồn khác. Người mà nàng ấy toàn tâm đối đãi là A Trần không phải Mộng Y!"


A Trần im lặng.


Mộng Y thở dài "A Trần, nên buông bỏ rồi."


Thật lâu sau A Trần mới lên tiếng "Mộng Y, lời ngươi nói ta đã hiểu. Chỉ là ta đã không thể quay đầu."


Mộng Y cau mày "Ý ngươi là gì?"


"Cái giá cho việc nghịch thiên chính là hồn phi phách tán. Ngươi đã đến, đã giải được khúc mắc trong lòng ta, theo lý ta phải đi rồi."


"Mộng Y, ngươi có thể bảo vệ Diệp Miên không? Xem như ta dùng cơ thể này làm điều kiện với ngươi."


Mộng Y ngẩn ra, nàng cúi đầu "Ta sẽ bảo vệ nàng ấy dù không có ngươi nhắc. Nhưng hơn hết Minh Quang sẽ bảo vệ nàng ấy."


A Trần gật đầu "Vậy tốt rồi..."


"A Trần?"


A Trần mỉm cười, lúc này Mộng Y mới phát giác oán khí nơi đáy mắt A Trần đã không còn nữa "Mộng Y, ta đi đây."


Mộng Y giật mình "Ngươi đi đâu?"


"Không phải việc của ngươi, Mộng Y, xin lỗi cũng đa tạ ngươi." A Trần dừng một chút rồi đột nhiên đẩy nàng về phía sau "Trở về đi."


.


Mộng Y tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên là vách động tối thui đang rỉ nước. Xung quanh lạnh lẽo như nằm trên băng, cả cơ thể tê buốt vì lạnh.


Mộng Y hơi động ngón tay, cố gắng ngồi dậy. Diệp Miên vốn ngồi bên cạnh nàng, nghe thấy tiếng động liền lên tiếng "A Trần?"


Xung quanh tối đen như mực, Diệp Miên đột nhiên lên tiếng dọa Mộng Y giật nảy mình. Nàng quơ quào trong tối tìm Diệp Miên "A Miên, cậu ở đâu?"


Diệp Miên tạo ra ngọn lửa nhỏ màu vàng kim chiếu đủ để cho Mộng Y nhìn thấy rõ mình "Cậu không sao chứ?"


Mộng Y lắc đầu "Không sao" lại nhìn Diệp Miên thần sắc tái nhợt tỏ ra mệt mỏi "Cậu làm sao vậy? Bị thương sao?"


Diệp Miên lắc đầu lúc này ngọn lửa màu vàng kim trên tay cũng tắt, giọng nàng ấy vang lên trong bóng tối "Chỉ là tiêu hao linh lực thôi, đợi lát sẽ tốt lên."


Mộng Y cau mày bắt lấy tay Diệp Miên trong bóng tối, cả người Diệp Miên lạnh như băng, thậm chí khi nàng cầm lấy tay nàng ấy nàng còn cảm nhận được nàng ấy run lên.


Mộng Y không hiểu vì sao lại tức giận "Diệp Miên! Cậu điên rồi sao?! Cậu muốn bị đóng băng chết hả?"


Nói đoạn nàng truyền linh lực vào cơ thể Diệp Miên sưởi ấm cơ thể nàng ấy, lại triệu hồi Thanh Tâm quả hộ thể cho cả hai.


Ánh sáng linh lực lóe lên khiến thân ảnh cả hai mờ ảo, trong bóng tối nàng nghe Diệp Miên nói "Khi nảy... Cậu không có hô hấp, tim cũng không có đập, cả cơ thể lạnh băng như người chết... Dù tớ truyền linh lực sang bao nhiêu cũng không xua tan được hàn khí, mà cậu cũng không tỉnh lại... Tớ sợ hãi..."


Khóe mắt Mộng Y cay cay, hóa ra khi nảy nàng xuất hồn. Cơ thể này vốn đã chết, khi nàng xuất hồn đi sẽ trở thành một khối thi thể không hơn không kém. Nếu như không phải đáy vực lạnh lẽo e rằng cơ thể đã bị hoại tử rồi.


"A Miên ta không sao, chẳng phải ta còn có Thanh Tâm quả hộ thể đấy ư? Ngược lại là cậu, cậu sẽ bị cạn kiệt linh lực mà chết đấy!"


Diệp Miên không nói gì nhưng giọt nước mắt nóng hổi của nàng ấy rơi xuống tay Mộng Y. Mộng Y bất giác mền giọng "A Miên, sau này đừng làm chuyện dại dột như vậy có được không? Dù có là ai cũng không xứng để cậu hủy cả sinh mệnh đâu."


Huống hồ người cậu cứu lại không phải bằng hữu thân nhất của cậu, không phải A Trần. Mà bằng hữu cậu toàn tâm tòan ý quan tâm lại muốn giết cậu. Cậu vì A Trần mà hi sinh có đáng không?!


"A Trần, ta..."


"Được rồi." Mộng Y lau nước mắt cho nàng ấy "Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, e rằng cứ ở đây hai chúng ta sẽ bị đóng băng mất!"


Diệp Miên gật đầu, Mộng Y vận khí chữa trị cơ thể cho nàng giúp nàng hồi phục được chút ít lúc này đứng dậy cùng Mộng Y đi tìm lối ra.


Trong nguyên tác chỉ nhắc đến Vực Tử Vi trong cái chết của Diệp Miên và A Trần không có tả sâu xuống vực nên Mộng Y không biết phải làm sao mới ra khỏi đây được.


Dưới vực Tử Vi có một cái hàn đầm dài và rộng vài trăm mét, xung quanh là các động lớn nhỏ được tạo thành bởi nham thạch,  tạo nên một không gian khép kín. Hai người Mộng Y Diệp Miên tìm cả buổi trời chẳng tìm thấy lối ra. Nơi thông với bên ngoài duy nhất mà hai người thấy chính là nơi bọn họ rơi xuống... Vách núi cao mấy trăm ngàn mét, khỏi cần bàn việc leo lên!


"Phải làm sao đây?" Mộng Y có chút mệt, nhiệt độ trong này phải âm đến mấy chục độ, nếu không phải nàng là người tu tiên e rằng đã bị đóng băng đến mấy lần rồi.


Thanh Tâm quả đã hiện thân lúc này đang làm ổ trên đầu Mộng Y, cơ thể nó phát ra ánh sáng màu xanh lục vừa chiếu sáng lối đi vừa hộ thể cho cả hai người. Cây nấm nhỏ vẫn còn đang ở trạng thái màu đỏ tươi được Mộng Y ôm đang không ngừng thương tiếc cái xúc tua bị A Trần làm đứt khi ở trên vách núi.


Cả Thanh Tâm quả và cây nấm nhỏ đều nhận ra sự khác thường của Mộng Y từ lúc ở vách núi nhưng chẳng ai nói ra.


Diệp Miên chỉ vào một cái động cách họ không xa "Đến bên này thử xem."


Mộng Y gật đầu lê tấm thân mệt mỏi đi theo Diệp Miên, cuối cùng vẫn làm hai người thất vọng, phía trước là ngõ cụt.


Mộng Y ngồi xuống đất, giọng điệu buồn rầu "Phải làm sao đây? Sư tỷ không thấy ta chắc sẽ lo lắng lắm."


Diệp Miên ngồi xuống bên cạnh trêu ghẹo nàng "Đến lúc này rồi còn nghĩ đến Nghịch Lan sư tỷ trước ah? Không lo cho bản thân sao?"


Mộng Y bĩu môi "Trong tình cảnh này mới lo cho sư tỷ chứ, ta mà có mệnh hệ gì sư tỷ phải làm sao đây?"


Diệp Miên mỉm cười "Ta thật sự ngưỡng mộ hai người."


Mộng Y quay đầu nhìn nàng ấy. Diệp Miên thở ra một hơi lạnh "Nghịch Lan sư tỷ đối xử với cậu rất tốt, cả tâm lẫn ý chỉ có duy nhất một mình cậu. Cậu lại quan tâm chăm sóc tỷ ấy, mọi điều đều đặt tỷ ấy lên hàng đầu... Cả hai thật sự rất đẹp đôi."


Mộng Y nhìn Diệp Miên không biết phải nói như thế nào "A Miên, cậu và Minh Quang cũng rất xứng đôi."


Diệp Miên lắc đầu "Ta... Vẫn chưa xứng với huynh ấy... Thôi không nói đến chuyện này làm gì." Nàng ấy đứng lên vươn tay về phía nàng "Đi thôi, chúng ta tiếp tục tìm lối ra!"


Mộng Y nắm lấy tay Diệp Miên, mượn lực kéo của nàng ấy đứng dậy "Đi thôi."


"Y Y" Thanh Tâm quả làm ổ trên đầu Mộng Y chậm rì rì lên tiếng, có lẽ vì mệt mỏi vì truyền linh lực hộ thể cho hai người nên giọng điệu mang vẻ lười biếng "Ta nghĩ hai người nên leo lên từ phía trên, bên trong này không có lối ra nào khác đâu."


Mộng Y nhìn nơi mà hai người rơi xuống, từ mặt đất đến khe nứt cũng phải đến mười mấy mét. Nàng nhìn Diệp Miên "Có thể không?"


Diệp Miên bóp bóp cái đầu nấm mềm mại của cây nấm nhỏ "Được hay không còn phải xem nó."


Cây nấm nhỏ rung rung cái đầu nấm, nhảy nhảy trên lòng bàn tay Mộng Y.


Thanh Tâm quả không chút lưu tình dùng linh lực đánh bay cây nấm nhỏ vào trong hàn đầm "Còn không mau làm việc đi!"


Cây nấm nhỏ trôi giữa hàn đầm ngoe ngẩy ba cái xúc tua lành lặn ô ô lên án Thanh Tâm quả "Chỉ biết bắt nạt ta!"


Xúc tua của cây nấm nhỏ đột nhiên biến dài ra bám chắc vào khe nứt bên trên, một cái cuốn lấy Mộng Y kéo nàng lên. Lúc ở trên vách núi cây nấm nhỏ đã tiêu hao khá nhiều linh lực, trong lúc kéo Mộng Y còn bị đứt một cái xúc tua, lúc này căn bản không thể kéo nổi Mộng Y lên nói chỉ kéo cả hai người cùng lúc.


Cây nấm nhỏ ô ô khóc "Kéo không nổi ah..."


Thanh Tâm quả hừ một tiếng, từ trên đầu Mộng Y bay đến đáp lên đầu nấm mềm mại của cây nấm nhỏ. Thanh tâm quả không ngừng tỏ ra linh khí giúp cây nấm nhỏ hồi phục sức lực.


Cây nấm nhỏ vốn đã màu đỏ nay màu càng tươi hơn, nó dùng xúc tua bị đứt quấn lấy Mộng Y, kéo nàng đang lơ lửng lên.


Mộng Y ngồi trên nham thạch đỉnh động, lúc này nàng mới phát hiện hàn đầm chỉ là một cái động lớn bao gồm nhiều động nhỏ ở giữa lưng chừng núi, lúc này nàng ngồi trên đỉnh động nhìn xung quanh chỉ toàn là sương mù, không nhìn thấy đỉnh núi cũng không nhìn thấy đáy vực.


Diệp Miên được cây nấm nhỏ đưa lên cũng đang ngây ngẩn nhìn xung quanh "Này là..."


Mộng Y cười gượng "May mà chọn đúng chỗ rơi, rơi vào hàn đầm, nếu không e rằng đã thịt nát xương tan rồi."


Thanh Tâm quả và cây nấm nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ lúc này đang chiếm cứ đầu nàng. Nàng thử hỏi Thanh Tâm quả "Nơi này cách mặt đất bao nhiêu?"


Thanh Tâm quả rung rung lá non trên đầu "Không biết, ít nhất cũng gần ngàn mét."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK