Giản Ninh Xuyên bất ngờ lắm luôn, ông bố nuôi của cậu từ lâu đã không viết kịch bản nữa rồi, quanh năm ngâm dấm ở Châu Âu lo việc kinh doanh trang trại rượu, phòng trưng bày tranh cùng với những sản nghiệp khác, kiếm tiền là số một.
Cậu hỏi Hoắc Phù: “Xác định không phải muốn ăn hôi tên tuổi của ổng, rồi nhờ kẻ khác viết thay đấy chứ? Công ty nào mà mời được ổng xuống núi hay vậy?”
Hoắc Phù nói: “Ma daddy mời đấy, là tin tức chính xác trăm phần trăm, lần này anh ta không chỉ tự mình vác đao ra trận, mà còn tham gia vào đầu tư phim nhựa, có lẽ thấy ngành điện ảnh trong nước hiện nay đã hái ra được tiền.”
Giản Ninh Xuyên hoài nghi hỏi: “Ổng còn đầu tư vào phim điện ảnh nữa á? Sao em thấy chuyện này chẳng giống ổng chút nào.”
Hoắc Phù cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “Dạo này hai người không thường xuyên liên lạc à?”
Giản Ninh Xuyên suy nghĩ một chút, nói: “Năm nay chỉ gọi điện thoại cho nhau có ba lần, một là vào dịp tết, hai là sinh nhật em và ba là sinh nhật ổng. Em cho rằng ổng đang bận chuyện làm ăn ở Châu Âu, ổng về nước rồi ạ?”
Hoắc Phù nói: “Nghe đồn là năm nay vẫn luôn ở quốc nội.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù biết cậu có tình cảm rất phức tạp với ‘người nhà’, nói xen vào đúng lúc: “Hai bộ phim này có cách sắp xếp dàn ý không tồi, chỉ xem em thích bộ phim nào hơn thôi, cả hai bên đều hi vọng mời em đóng vai nam chính.”
Giản Ninh Xuyên đang hài lòng lắm, đột nhiên thấy là lạ, hỏi: “Bố nuôi của em có thể viết kịch bản mang tính xã hội như ‘mối quan hệ bác sĩ-bệnh nhân’ à? Ổng là kiểu người không dính khói lửa nhân gian, muốn không bình dân cỡ nào liền không bình dân cỡ đó, sao đột nhiên lại viết về đề tài này?”
Hoắc Phù nở nụ cười, nói: “Không phải kiểu ‘mối quan hệ bác sĩ-bệnh nhân’ thông thường, mà là mối quan hệ triết học giữa bác sĩ và bệnh nhân.”
Giản Ninh Xuyên cười ha hả, giơ ngón cái, nói: “Ừm, đây mới đúng là phong cách của ổng.”
Lý Tranh sáng tác kịch bản rất đa dạng, am hiểu nhất là viết về mối quan hệ mẫu thuẫn giữa các nhân vật, thế nhưng y chưa từng trải nghiệm cuộc sống dưới đáy xã hội, không bình dân hoàn toàn là sự thật. Y chỉ am hiểu viết về đại đô thị, đại mỹ nhân, tràn ngập tình yêu với tư duy biện chứng, người thích y thì sẽ thích y, người không thích sẽ nói y tinh tướng làm màu.
Hoắc Phù đi tắm rửa, còn Giản Ninh Xuyên thì bảo sẽ gọi điện thoại cho Lý Tranh.
Một lát sau, Hoắc Phù đi ra thì nhìn thấy Giản Ninh Xuyên đang ngồi trên thảm, dựa vào cửa sổ sát đất chơi game, hỏi: “Em gọi điện thoại cho bố nuôi em chưa?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Rồi ạ, ổng lại bay về Châu Âu rồi, bảo là đang tham gia buổi đấu giá gì gì ấy, phải mấy ngày nữa mới trở về, lúc đấy sẽ gặp em để nói chuyện cụ thể sau.”
Hoắc Phù gật đầu, ngồi xuống mép giường phía đối diện Giản Ninh Xuyên.
Giản Ninh Xuyên ngồi dưới đất, mặc áo ba lỗ với quần đùi, duỗi lòng bàn chân ra, giẫm lên mu bàn chân của Hoắc Phù. Hoắc Phù muốn giẫm ngược lại cậu, nhưng Giản Ninh Xuyên không cam lòng yếu thế, đạp đạp hai chân liên tục, Hoắc Phù liền chịu thua, cúi đầu cười nhìn cậu, Giản Ninh Xuyên cũng không nhịn được mà nở nụ cười, nhìn chân của Hoắc Phù với ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Hoắc Phù cười hỏi: “Nhìn gì thế? Em đúng là cái đồ cuồng lông chân.”
Giản Ninh Xuyên cười ha hả, ngửa người ra đằng trước, nằm nhoài trên đùi Hoắc Phù, hai tay vuốt ve lông chân của hắn, nghĩa thầm, không lẽ tui cuồng lông chân thật sao? Lông chân của Hoắc Phù gợi cảm quá à, ka ka ka, vợ tui đúng là thiên hạ đệ nhất đáng yêu, toàn thân chỗ nào cũng đáng yêu hết sẩy.
Hoắc Phù nói: “Xuyên Xuyên, em nghĩ kỹ chưa? Hai bộ phim đấy em chọn bên nào?”
Giản Ninh Xuyên: “Chưa nghĩ gì hết. Anh cảm thấy bên nào tốt hơn?”
Hoắc Phù nói: “Phim trinh thám là phim thuần thương mại, nếu như doanh thu phòng vé cao, bên đầu tư sẽ có ý định quay tiếp phần sau, tạo thành một đại IP theo kiểu Holmes của Phương Đông, tuy không chắc chắn sẽ thành sự thật, nhưng cũng rất xứng đáng để thử một lần.”
(đại IP: intellectual property-tài sản trí tuệ, tác phẩm IP là tác phẩm có thể tạo ra các sản phẩm ăn theo, như game, điện ảnh, truyền hình, hoạt hình… VD: Tiên Kiếm Kỳ Hiệp)
Giản Ninh Xuyên gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Hoắc Phù nói tiếp: “Năm nay em tham gia vào hai tác phẩm là ≺Loạn Giang Nam≻ và ≺Thành Phố Tội Ác≻, vớ đại một bộ đi đăng ký dự thi cũng giúp em giật được giải diễn viên trẻ triển vọng. Sang năm tới doanh thu phòng vé của ≺Shoujo Mangaka≻ cũng rất khả quan, thế nhưng nó không thể trở thành tác phẩm tiêu biểu của em được… Xuyên Xuyên, anh thật sự không nên nhận bộ phim này cho em, quá tạp nham.”
Giản Ninh Xuyên an ủi: “Anh đừng nói như thế, em là một tân binh, lần đầu tiên đảm nhận vai nam chính đã được hợp tác với đạo diễn Phùng Nguyên, đây là một chuyện rất tốt.”
Hoắc Phù nhéo nhéo lỗ tai cậu, nói: “Mấy tháng quay phim em đều không vui mà, đừng an ủi anh nữa, là do anh làm việc không chu toàn, chỉ một lần duy nhất thôi, sẽ không bao giờ có lần thứ hai.”
Giản Ninh Xuyên đã quên sạch sẽ những chuyện không vui, chỉ nhớ đến những chuyện tốt đẹp, nói: “Ai bảo không vui nào, rất là vui vẻ đó, em quen được bạn tốt này, Nhậm Tuần đại ca còn dạy cho em rất nhiều điều bổ ích, hiện tại mỗi ngày đều kiên trì luyện thoại kịch cũng là nhờ công của ảnh. Còn có cô Vân Bình nữa, cô ấy tốt cực luôn, hôm nay cô có gọi điện thoại cho em, hỏi bao giờ rảnh thì nhớ sang nhà cô ăn cơm, nói là sẽ làm món thịt kho tàu cho em đấy, em thích cô Vân Bình lắm, nếu như em có mẹ, chắc hẳn mẹ sẽ có dáng vẻ giống như cô.”
Giờ phút này đây, cậu thật sự rất vui vẻ.
Hoắc Phù có chút không đành lòng, hỏi: “Xuyên Xuyên, mẹ của em, cô ấy có về thăm em bao giờ chưa?”
Giản Ninh Xuyên yên lặng một lát, rồi ngồi dậy, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Phù.
Hoắc Phù nói: “Không muốn thì đừng nói, không sao cả.”
“Không phải.” Giản Ninh Xuyên nói: “Em muốn nói, chuyện này em chưa từng kể với ai đâu.”
Hoắc Phù mỉm cười, nói: “Trời ạ, vậy thì vinh hạnh cho anh quá rồi?”
Giản Ninh Xuyên cũng nở nụ cười, nói: “Anh nghe cho biết thôi nha, tuyệt đối đừng kể với ai đấy, dù người khác có dùng đại hình với anh, như xát nước ớt, ghế điện, kẹp móng tay, anh cũng không được nói.”
Hoắc Phù buồn cười quá chừng: “Anh có phải Nguyệt lão bản đâu. Mà dù có dùng nước ớt ghế điện hay kẹp móng tay đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bán đứng đồng chí.”
“Ừm…” Giản Ninh Xuyên nói: “Mẹ em không về thăm em, nhưng em có đi thăm bà ấy.”
Nghỉ hè năm cậu 16 tuổi, một mình đi tới Vancouver, thông qua sự giúp đỡ của một người bạn bản địa gốc Hoa, khó khăn lắm mới tìm được mẹ đẻ của mình – Ninh Hiểu Nghiên.
Ngày hôm đó trời vừa có mưa, ánh mặt trời trong vắt, cậu đứng bên lề đường trên một sườn dốc nhỏ, dưới chân là bùn đất ướt át, trong không khí tràn ngập mùi thơm của cỏ xanh.
Cách một con đường cái, một hàng rào và một khoảng sân, cậu nhìn thấy người phụ nữ kia, người mà từ nhỏ đến lớn cậu chỉ gặp được trong tấm ảnh. Mẹ đẹp giống y như trong tưởng tượng của cậu, khí chất ôn nhu dịu dàng, mẹ đang dắt một con chó rất lớn, giống chó gì thì cậu không chắc lắm, hẳn là chó chăn cừu, lông rất dài, uy phong và xinh đẹp.
Cậu muốn gọi mẹ, nhưng lại không biết phải gọi thế nào, chỉ biết ngơ ngác đứng đấy nhìn.
Cậu nghĩ, bà ấy nhìn thấy mình rồi có nhận ra mình không, bà ấy còn nhớ đến mình không, mẹ của con ơi.
Cửa nhà bỗng nhiên mở toang, là một cô bé con lai xinh đẹp, tóc vàng mắt đen, khoảng chừng 12-13 tuổi, còn có một người đàn ông da trắng đang đứng. Cô bé vui vẻ nhào tới ôm lấy Ninh Hiểu Nghiên, gọi bà ấy là mam, một nhà ba người trao nhau cái ôm, trao nhau nụ hôn, cùng nhau bàn bạc chuyện đi nơi nào dùng bữa.
Không một ai chú ý đến Giản Ninh Xuyên đang đứng bên kia đường, chỉ có chú chó chăn cừu, nó dùng ánh mắt cảnh giác mà dõi theo cậu, phảng phất như đang muốn hỏi, cậu là người xa lạ đến từ phương nào?
“Em không đi tới đó à?” Hoắc Phù hỏi cậu.
“Không ạ.” Giản Ninh Xuyên nói: “Không có em, mẹ sống rất hạnh phúc. Nếu đột nhiên em xuất hiện, sẽ không làm cho mẹ càng trở nên hạnh phúc, mà trái lại sẽ khiến mẹ buồn phiền. Cần gì phải thế chứ.”
Hoắc Phù nói: “Có thể cô ấy cũng rất nhớ em.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Em lớn lên giống hệt ba mình, còn bà ấy thì lại rất hận ba em, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, nhiều năm thế rồi mà bà ấy không về thăm em, chắc hẳn là chẳng cần em nữa. Thực tình em cũng hiểu được cho bà ấy, em không hận mẹ, em chỉ hi vọng mẹ được hạnh phúc.”
Hoắc Phù: “Ừ.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Cô em gái con lai của em xinh lắm nhé, hiện tại chắc nó đã là một thiếu nữ rồi, nhất định càng thêm xinh đẹp, sau này nếu có cơ hội tới Canada chơi, em sẽ đưa anh đi nhìn lén, nhưng chẳng biết bọn họ có dọn nhà đi nơi khác không.”
Hoắc Phù: “…”
Bỗng nhiên Giản Ninh Xuyên có một ý nghĩ rất kỳ lạ, nói: “Bà xã, nếu anh sinh cho em một cục cưng, khi bọn mình chia tay, em muốn con đi theo em.”
Hoắc Phù trở mặt, giả vờ tức giận nói: “Em nói cái gì thế? Em là công cặn bã đấy à? Tại sao lại muốn chia tay với anh?”
Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha ha, em nói đùa thôi anh đừng tưởng thật, đây đâu phải truyện sinh tử văn.”
Hoắc Phù nói: “Nếu đây là sinh tử văn, em muốn chia tay với anh thì anh sẽ ôm bụng bầu chạy trốn, khiến em cả đời này cũng không được nhìn thấy mặt con mình.”
Giản Ninh Xuyên kinh hãi nói: “Bà xã, sao anh hiểu biết thế?”
Hoắc Phù dạt dào tình cảm, nói: “Còn nữa nhé, sinh tử văn toàn tra công tiện thụ, nếu anh bị em bắt được, em sẽ giam cầm anh ngược đãi anh, còn muốn tìm một ‘tuesday’ xinh đẹp đến để diễu võ dương oai trước mặt anh nữa, cuối cùng anh bị em làm cho tức hộc máu chết tươi, em liền ôm con bắt đầu khóc lóc hối hận.”
Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha ha ha cái vẹo gì thế! Em không thích BE!”
Hoắc Phù nói: “Được rồi, vậy thì anh liền sống lại, anh không tiếp tục làm một dụ thụ nữa, anh là một tráng thụ có bàn tay vàng đại sát tứ phương. Vốn dĩ muốn trả thù em một cách tàn độc, nhưng mà anh vẫn yêu em nhiều lắm, thế là đành bỏ qua, ngược em một xíu rồi lại mềm lòng tha thứ, rồi từ đấy chúng ta sống hạnh phúc bên nhau.”
Giản Ninh Xuyên cười ha hả, hố trong não của bà xã đáng yêu quá ha ha ha ha, có điều cậu vẫn từ chối CP cặn bã-ti tiện, cậu là tuyệt thế hảo công Giản Ninh Xuyên, yêu bà xã nhất thương bà xã nhất