• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bom

Beta: Hoàng Lan

Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu vẫn đang ôm ấp nhau trên sân thượng, thân mật dính lấy nhau, người quay phim cũng chú ý thấy cặp đôi này yêu đương sau lưng khán giả, lập tức khiêng máy quay, lao thẳng lên lầu.

Vừa nhìn thấy thầy quay phim, cả hai tức khắc ăn ý buông người kia ra.

Khán giả thấy bộ dáng vợ chồng sếp tổng bật ra như lò xo thì liên tục kháng nghị ——

"Đã yêu đương thì làm ơn thoải mái phát cơm tró trước ống kính đi, ok?"

"Có cái gì mà hội viên VIP vàng như tôi không thể xem sao?"

"Mau lấy keo dán hai cái người này lại dùm cái!"

"Giận “gung” người à!!!"

...

Ở tầng dưới, đạo diễn Phương vẫy tay ra hiệu cho Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu, ý bảo người tiếp theo vào khu vườn tỏ tình là hai người bọn họ nên chuẩn bị sẵn sàng.

Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu không có gì để chuẩn bị, không có lời thoại, không có kịch bản, không có diễn tập, chỉ có tùy ý phát huy.

Trần Hoài Kiêu nhìn bãi cỏ xanh mướt được bao phủ bởi những ánh đèn sao, anh đưa tay ra, muốn Bạch Nhân dắt mình đi.

Bạch Nhân đẩy tay anh ra, đi vào thảm cỏ xanh trước.

Váy lụa trắng mềm mại làm tôn lên thân hình yêu kiều của cô, cô quay đầu lại, kéo mí mắt làm mặt quỷ với Trần Hoài Kiêu.

Trần Hoài Kiêu bất đắc dĩ, đành phải đuổi theo cô.

Trong khu vườn tỏ tình lãng mạn có một chiếc xích đu, Bạch Nhân ngồi lên đó, bắt đầu đu đưa: "Anh trai, anh có gì muốn nói với em không?"

Trần Hoài Kiêu đứng sau lưng cô, rất tự nhiên đẩy xích đu cho cô: "Còn em?"

"Không có."

"Anh cũng không có."

Bạch Nhân biết chắc anh sẽ trả lời như vậy, bĩu môi nói: "Không có thì đi thôi."

"Lại đây, nói đại vài câu đi."

"Nói gì?"

Trần Hoài Kiêu cầm dây xích đu: "Kiểu như em yêu anh gì đấy."

"Em yêu cái đầu anh á!"

Lúc này, giọng nói vô cùng bất lực của đạo diễn Phương phát ra từ tai nghe: "Cái đó... đây là đêm tỏ tình cuối cùng, hai người dù gì cũng đã đi hết quá trình rồi, coi như tôi cầu xin hai người đi! Xin hai người dù có diễn thì làm ơn nghiêm túc một chút dùm tôi!"

“Chúng tôi không diễn.” Trần Hoài Kiêu tháo tai nghe ra, nói với Bạch Nhân: “Vậy đến đây chơi trò chơi đi."

Bạch Nhân ngồi trên xích đu, nghiêng đầu nhìn anh: "Chơi trò gì cơ?"

"Oẳn tù tì, không được suy nghĩ, hỏi nhanh đáp nhanh, vẫn phải thật lòng, trước đây chúng ta đã từng chơi rồi đó."

Bạch Nhân nhớ lại lần say rượu kia, gật đầu đồng ý: "Được, đến đây đi."

Khán giả thấy hai người chơi oẳn tù tì thật ——

"Xem nhiều show tình cảm lắm rồi nhưng tôi chưa từng thấy ai chơi oẳn tù tì trong đêm tỏ tình cuối cùng thế này cả!"

"Sau lưng khán giả thì lén hôn môi, lúc cần phát cơm tró thì lại giả làm học sinh tiểu học!"

...

Vòng oẳn tù tì đầu tiên, Bạch Nhân giành chiến thắng, cô không chút do dự hỏi: "Trần Hoài Kiêu, mối tình đầu của anh rốt cuộc là ai?"

Trần Hoài Kiêu không chút nghĩ ngợi đáp: "Em."

"Ồ, em không tin."

"Thích tin hay không thì tùy em."

Vòng tiếp theo, Bạch Nhân ra bao, Trần Hoài Kiêu ra kéo.

Trần Hoài Kiêu: "Mối tình đầu của em là ai?"

Bạch Nhân nghiến răng không trả lời ngay.

Trần Hoài Kiêu: "Tích tắc, tích tắc, tích tắc."

Đạn mạc -

"Trần tổng, sao anh vẫn còn tự mang theo đồng hồ đếm ngược thế!"

"Hahaha, người đàn ông vui tính nhất show tình củm, chốt đơn."

Bạch Nhân suy nghĩ một hồi, nói: "Bạn cùng bàn Tiểu Vương của em hồi lớp một, bởi vì cậu ấy có thể học thuộc bảng cửu chương."

Trần Hoài Kiêu cạn lời: "Tiểu học không tính."

"Làm gì có luật này!"

“Luật do nhà tư sản quyết định.” Anh lý lẽ nói: “Sau cấp ba mới được tính."

Bạch Nhân bĩu môi, nhanh chóng trả lời: "Là anh, được chưa, câu tiếp theo!"

Hai người tiếp tục oẳn tù tì, lần này Trần Hoài Kiêu ra búa, thắng kéo của cô: "Nếu em bị mắc kẹt trên một hoang đảo, giữa Lý Thuần Phong và anh, em chọn ai?"

Bạch Nhân trả lời rất nhanh: "Em chọn Đường Tạp, anh ta biết nấu cơm."

Vòng tiếp theo, Bạch Nhân thắng, cô hắng giọng nói: "Nếu anh bị mắc kẹt trên hoang đảo, giữa em và một chiếc thuyền lương thực có thể cứu anh, anh chọn cái nào?"

Trần Hoài Kiêu không chút do dự nói: "Anh chọn em, nếu ngày mai phải chết thì anh muốn được làm em đến chết."

Giọng đạo diễn phát ra từ tai nghe: "Khụ... Khách mời xin chú ý chừng mực! Bộ phận kỹ thuật tắt tiếng!"

Ván tiếp theo, Trần Hoài Kiêu lại giành chiến thắng, vẫn cố chấp nói: "Nếu em bị mắc kẹt trên một hoang đảo, Đường Tạp cũng đã chết, giữa Lý Thuần Phong và anh, em chọn ai?"

Bạch Nhân: "Em chọn Thẩm Bân. Nghe nói anh ta từng giành giải quán quân cuộc đua thuyền rồng ở quê."

Trần Hoài Kiêu: "Thẩm Bân cũng chết rồi."

Bạch Nhân rốt cuộc cũng không nhịn được cười, vươn tay đẩy Trần Hoài Kiêu: "Trần Hoài Kiêu, anh thật nhàm chán!"

Màn hình đã sớm đầy các bình luận "Hahahahahaha" ——

"Nói thật nha, bỏ hoang đảo đi, nó vẫn chỉ là một đứa bé thôi!"

"Nhà trẻ show tình củm là có thật."

""Bàn luận về những chuyện chọc cười của vợ chồng sếp tổng trong show tình cảm"."

"Quản gia và trợ lý đều chết hết, Trần tổng, anh quá độc ác."

"Chỉ có tôi muốn biết từ bị tắt tiếng kia là gì thôi sao?"

...

Ngay lúc Bạch Nhân định rời đi, Trần Hoài Kiêu ở phía sau bỗng nói: "Đám cưới đó không phải do ông nội lên kế hoạch sắp xếp, cũng không phải tự dưng xảy ra."

Bạch Nhân quay lại, nhìn Trần Hoài Kiêu.

Dưới giàn hoa, dáng người cao lớn, nét mặt ẩn hiện trong bóng đêm khiến cô không thể nhìn rõ, nhưng Bạch Nhân có thể cảm nhận được sự kiên định trong mắt anh.

"Anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn cưới kim cương rồi. Nếu em đến Bắc Thành, Trần Hoài Kiêu anh sẽ vui vẻ cưới em về nhà. Nếu em không đến, anh sẽ đến trấn nhỏ Giang Nam sống hết quãng đời còn lại với em."

Bạch Nhân cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương "Mắt của sao trời" trên ngón áp út tay trái.

Kết hôn đã được một thời gian dài như thế rồi nhưng ngoại trừ đóng phim ra thì lúc nào cô cũng đeo chiếc nhẫn kim cương này. Mỗi khi thấy nó, trong lòng Bạch Nhân đều dâng lên cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Đó là niềm hạnh phúc khi mộng đẹp của cô trở thành sự thật sau bao nhiêu năm trời.

“Trần Hoài Kiêu, vậy em cũng muốn nói với anh, đêm đầu tiên đó không phải là tính toán gì cả mà là em thật lòng.” Bạch Nhân nheo mắt, gò má ửng hồng: “Ngày em tới tìm anh, em đã ngồi trên tàu cao tốc ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Mỗi một gốc cây đều nói với em anh đang cách em rất gần. Lúc đó em nghĩ, nếu đêm nay có xảy ra chuyện..."

Ánh mắt Trần Hoài Kiêu dịu dàng: "A Nhân..."

Nhưng Bạch Nhân bỗng ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: "Nhưng tại sao anh lại gọi tên người con gái khác!"

Bão bình luận ——

"Ôi đệch???"

"Mị sắp cảm động đến phát khóc rồi, không ngờ... còn có cú plot twist kinh thiên động đất như vậy!"

"Bé có thể ăn loại dưa này không?"

"Tuyệt!"

"Trần tổng, anh tra quá đi mất!"

Trần Hoài Kiêu sững sờ: "Anh gọi tên người khác?"

"Đúng."

"Em nghe lầm rồi."

"Em không nghe lầm, người anh gọi chính là người anh vẫn luôn nhớ nhung kia kìa."

"Người anh nhớ nhung, từ đầu đến cuối vẫn luôn là người anh đã gặp khi còn nhỏ, người đó là ai, anh nghĩ em biết rất rõ."

Bão bình luận ——

"Hai người đang nói cái gì vậy?"

"Nhanh, nhanh, nhanh, ngồi xổm tổng kết thay mọi người nào!"

"Quá khứ của hai người này máu chó dữ vậy."

Bạch Nhân khoanh tay, bĩu môi không cam lòng.

Dù biết đó là hiểu lầm nhưng cô vẫn canh cánh trong lòng rất nhiều năm.

"Trần Hoài Kiêu, ngu ngốc."

Trần Hoài Kiêu đi tới, nắm lấy tay cô: "Anh xin lỗi được chưa?"

"Chưa được, anh phải bồi thường tuổi thanh xuân bị bỏ phí của em."

Bạch Nhân trực tiếp lấy chiếc ví trong túi anh ra, đầu ngón tay quét một loạt thẻ tín dụng màu đen.

Trần Hoài Kiêu rút ví lại: "Anh không thể dùng tiền vũ nhục em được."

“Không không không.” Bạch Nhân đoạt lại cái ví: “Em không thấy cái này là vũ nhục."

"Anh dùng tình yêu của mình để bồi thường vẫn không được sao?"

"Quên đi!"

Cuối cùng, hai người bắt đầu tranh giành cái ví, khán giả sắp bị hành động ấu trĩ của hai người chọc cười bể bụng —

"Cho nên trong đêm tỏ tình cuối cùng, hai vợ chồng tổng tài lại tranh giành tài sản đấy à?"

"Tình yêu là cái quái gì, tiền vẫn đáng tin hơn."

"Cặp này real vl luôn á."

"Cái này Trần tổng phải bồi thường là đúng rồi!!"

"Tán gia bại sản cũng không đủ!"

...

Cặp khách mời cuối cùng của đêm tỏ tình là cặp đôi thần tượng - Lục Thâm và Vân Mạt Lỵ.

Vân Mạt Lỵ vốn cũng muốn sử dụng cách của cặp đôi ảnh đế đầu tiên để mang đến một cú twist ngoạn mục, nhân tiện, xóa tan những nghi ngờ của fan chuyện bọn họ có kịch bản trong những ngày qua.

Nhưng đạo diễn rất không khuyến khích hai người họ sử dụng kiểu này, vì cặp vợ chồng ảnh đế đã dùng rồi.

Nếu bắt chước bừa, không những không đạt được hiệu quả như mong muốn mà còn khiến khán giả cảm thấy rất giả tạo, thậm chí còn ảnh hưởng đến cặp đôi ảnh đế.

Vân Mạt Lỵ rất nản lòng, nhìn Lục Thâm: "Anh có ý tưởng nào

hay hơn không?"

Lục Thâm có vẻ lơ đễnh, hờ hững đáp: "Không có."

"Anh có thái độ gì vậy hả?"

“Hôm nay quay phim cả ngày, mệt gần chết rồi đây này.” Sắc mặt Lục Thâm mệt mỏi, yếu ớt nói: “Tôi chỉ muốn nhanh chóng quay cho xong để về nghỉ thôi.”

Vân Mạt Lỵ nghe anh ta nói thế, nhất thời giận không có chỗ trút: "Hôm nay là đêm tỏ tình của chúng ta vậy mà anh lại nói với tôi anh rất mệt! Lục Thâm, rốt cuộc là anh có ý gì hả?"

Lục Thâm thật sự không muốn cãi nhau với cô ta, xoay người đi chỗ khác, ngồi bên cầu thang châm một điếu thuốc.

Từ nhỏ Vân Mạt Lỵ đã được người nhà nuông chiều, chưa từng có ai dám dùng thái độ qua loa có lệ như vậy nói chuyện với cô ta.

Cô ta phồng má tức giận như cá nóc, gương mặt đỏ bừng, chạy tới đẩy mạnh Lục Thâm một cái.

Lục Thẩm bị cô ta đẩy đến mức loạng choạng suýt ngã khỏi bậc cầu thang.

Anh ta ổn định cơ thể, dường như cũng bắt đầu phát cáu, hung hăng ném tàn thuốc xuống đất.

Vân Mạt Lỵ ôm cánh tay, trịch thượng nhìn anh ta: "Sao? Cánh cứng cáp rồi nên muốn tạo phản đúng không?"

Lục Thâm kiềm chế nhướng mắt, nhìn Vân Mạt Lỵ, cố gắng xoa dịu cơn giận trong lòng.

Đạo diễn thấy hai người giương cung bạt kiếm như vậy, sợ lát nữa không quay được buổi tỏ tình nên chạy đến khuyên can: “Hai người bình tĩnh chút đi, đừng cãi nhau nữa, là do tổ chương trình chúng tôi sắp xếp không tốt, hay là hai người nghỉ ngơi trước đi, chúng ta có thể ngừng quay một chút chờ hai người nghỉ ngơi..."

“Không cần!” Vân Mạt Lỵ ngắt lời đạo diễn: “Quay liền luôn đi! Nếu đợi lâu, người hâm mộ sẽ cảm thấy kỳ lạ.”

"Nhưng... nhưng trạng thái của hai người..."

Vân Mạt Lỵ hất cằm, bướng bỉnh tự tin nhìn Lục Thâm: "Anh Thâm, anh nghĩ thế nào?"

Hai bên thái dương của Lục Thâm giật giật liên tục.

Thật lâu sau, anh ta cũng hạ giọng: "Đi thôi, ghi hình chương trình đã."

Vân Mạt Lỵ nhếch khóe mắt, nở nụ cười kiêu ngạo.

Cả hai nắm tay nhau đến khu vườn tỏ tình, vì là cặp khách mời cuối cùng nên tổ đạo diễn còn từ từ tạo bầu không khí, treo bong bóng màu hồng xung quanh.

Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu đứng trên sân thượng, quan sát bọn họ từ xa.

Trần Hoài Kiêu phát hiện biểu cảm của Lục Thâm không đúng lắm, nói nhỏ với Bạch Nhân: "Đừng chớp mắt."

"Tại sao?"

"Xem kịch vui."

"Một người đàn ông ngầu như ngài Kiêu đây bắt đầu thích ăn dưa xem kịch vui từ khi nào vậy?"

"Từ khi ở bên em."

"..."

Cô kiễng chân vỗ vỗ đầu anh: "Em làm gì có nhiều chuyện như vậy!"

"Ồ."

Trần Hoài Kiêu ném cho cô một ánh mắt nghi ngờ.

*

Những chiếc loa giấu trong giàn hoa chậm rãi phát những bản tình ca ngọt ngào, một làn sương trắng mờ ảo bay lên trên bãi cỏ xanh.

Vân Mạt Lỵ mặc váy babydoll trắng, tay cầm hoa, nhìn Lục Thâm đầy mong đợi.

Mặt Lục Thâm không chút cảm xúc, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn phía bên cạnh.

“Anh Thâm, tối nay anh có gì muốn nói với em sao?” Vân Mạt Lỵ thấy anh ta im lặng hồi lâu nên chủ động hỏi.

Lục Thâm nhìn cô ta, nhưng vẫn không nói gì.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt Vân Mạt Lỵ bắt đầu trở nên sắc bén, mang theo chút ý cảnh cáo.

"Có phải anh... căng thẳng quá không?" Vân Mạt Lỵ sợ khán giả nghi ngờ nên nói tiếp: "Anh không cần căng thẳng thế đâu, giữa chúng ta..."

"Vân Mạt Lỵ, chúng ta ly hôn đi."

Lời nói dang dở của Vân Mạt Lỵ như cục đờm mắc lại trong cổ họng.

Cô ta kinh ngạc nhìn Lục Thâm, không dám tin anh ta sẽ nói ra lời như vậy!

Anh ta muốn ly hôn với mình? Sao... sao anh ta dám!

Tuy nhiên, trong mắt Lục Thâm lại lộ ra vẻ kiên định dứt khoát trước nay chưa từng có: "Đúng vậy, tôi muốn ly hôn với cô."

"Có phải anh mệt quá rồi không? Hay là anh say rồi?" Cô ta hốt hoảng nhìn về phía máy quay, giải thích với khán giả: “Vừa rồi anh Thâm quá căng thẳng nên đã uống chút rượu trước khi ghi hình chương trình, bây giờ anh ấy không tỉnh táo, mọi người đừng nghĩ nhiều nha! Anh ấy vẫn rất yêu thương tôi!"

Lục Thâm lạnh nhạt nhìn Vân Mạt Lỵ tái mặt, vụng về giải thích với khán giả.

Vân Mạt Lỵ hoàn toàn không bận tâm đến việc ly hôn anh ta vừa đề nghị, cô ta chỉ chú ý đến hình tượng của mình trước màn ảnh, chỉ quan tâm xem fan có hâm mộ mình hay không.

Ly hôn hay không, thực ra cô ta cũng chẳng để ý.

Tất cả những gì cô ta quan tâm chỉ có mặt mũi của mình mà thôi.

“Đã từng có một khoảng thời gian dài, tôi rất cố gắng thử tìm hiểu ưu điểm của cô, thích cô.” Lục Thâm bình tĩnh nói: “Nhưng tôi phát hiện mình thật sự không làm được, tôi không thể thỏa mãn yêu cầu giả vờ như rất yêu cô trước ống kính của cô. Vân Mạt Lỵ, thật xin lỗi, nhưng tôi chưa bao giờ yêu cô cả."

Nói xong, Lục Thâm cởi bộ vest cao cấp đang mặc trên người ra, ném xuống đất, xoay người sải bước đi ra khỏi khu vườn.

"Lục Thâm! Anh quay lại đây!"

"Anh quay lại đây cho tôi!"

"Bây giờ anh đi, anh không sợ nhà tôi phong sát anh sao? Anh... anh..."

Nước mắt của Vân Mạt Lỵ rốt cuộc cũng tuôn trào, cô ta loạng choạng đuổi theo Lục Thâm.

Trên con đường rừng tối tăm không còn thấy bóng dáng của Lục Thâm nữa.

Cô ta ngã bệt xuống đất, khóc thành tiếng.

Có lẽ vào khoảnh khắc đó, cô ta thực sự ý thức được, một khi đàn ông đã hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ đổi ý.

...

"Trời móe!!!"

"Đây là theo... kịch bản thật à?"

"Show giải trí này có độc!"

"Lẽ nào trước giờ hai người đó thân mật đều là diễn hết sao?"

"Đệch, đến giờ vẫn có người tin Lục Thâm và Vân Mạt Lỵ là thật. Quan hệ của bọn họ, Lục Thâm chính là công cụ hình người, trong mắt không hề có chút tình yêu nào."

"Vậy đây là ly hôn thật sao?"

"Xem cái kiểu này chắc không có cách nào vãn hồi được rồi."

"Chờ chút, chỉ có tui để ý thấy vợ chồng nhà sếp tổng đang cắn hạt dưa trên sân thượng thôi sao?"

Màn hình ngay lập tức chuyển sang sân của Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân.

Bạch Nhân dựa vào Trần Hoài Kiêu, lấy hạt dưa trong bàn tay anh, hai người thích thú nhìn vào khu vườn tỏ tình, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn của quần chúng ăn dưa.

"Vl!!!!"

""Vợ chồng sếp tổng ăn dưa xem kịch vui trong show tình cảm"."

"Đây mới là người thắng lớn nhất trong cái show này nè!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK