Trước đó khi Thẩm Thanh Thu bị "giam lỏng", từng ở địa cung này một thời gian. Lúc ấy, ngoài trúc xá hàng nhái tỉ lệ 1:1, hết lật đất lại đến bón phân, cây trúc cao thấp nuôi đến chết đi sống lại, hiện giờ đến thăm chốn cũ, không biết đám tiểu đệ tận tụy của Lạc Băng Hà dùng cách gì, thật sự trồng sống cây trúc rồi, trồng nên một mảng xanh rờn xào xạc.
Mười mấy ngày khi mới đến, Lạc Băng Hà quả nhiên ngày nào cũng dính lấy hắn, hắn gỡ không ra nổi, mấy ngày gần đây cư nhiên bắt đầu giữ chừng mực, bỗng nhiên trở nên khách khí. Nói là gần đây Bắc Cương và Nam Cương xung đột không ngừng, sự vụ bận rộn, vì thế thời gian đến trước mặt Thẩm Thanh Thu lượn qua lượn lại cũng giảm đi rất nhiều.
Đây đương nhiên là giả. Thẩm Thanh Thu cảm thấy, nhất định là bởi vì hắn trước đó khôn khéo từ chối yêu cầu cùng chung chăn gối của Lạc Băng Hà, lại tổn thương đến trái tim thủy tinh của Lạc thiếu nữ [tay vẫy bái bai]
Được rồi hắn chỉ là theo thói quen cự nạnh một chút, chỉ cần Lạc Băng Hà quấn lấy nhiều chút nữa thì sẽ đồng ý thôi mà!
Ai biết vừa mới khoát tay, Lạc Băng Hà đã lao ra ngoài cửa, tự giác tìm một góc ngồi trồng nấm rồi...
Giây phút trái tim vỡ vụn đến quá thình lình!
Thẩm Thanh Thu đoán, mấy ngày nay y quá nửa là trốn đến nội điện, quyết định vẫn là tự mình chủ động qua vuốt vuốt lông đi thôi.
Nội điện là ngoại trừ Lạc Băng Hà, bất luận kẻ nào cũng không được vào. Thế nhưng Lạc Băng Hà đã nói rồi, địa cung này hắn có thể nhắm mắt mà đi, bất cứ nơi nào cũng có thể tùy ý ra vào.
Mệnh lệnh giáng xuống từng tầng, làm gì còn kẻ nào không có mắt dám cản hắn. Thẩm Thanh Thu hùng hổ đi vào, ngạc nhiên vì không thấy Lạc Băng Hà, đành ngắm cho trọn cái không gian cá nhân nho nhỏ mà Lạc Băng Hà dĩ vãng từng ở đến kín cổng cao tường này.
Đang lúc hắn chuẩn bị sờ cho trọn, cửa đá đột nhiên mở ra, một bóng người nghiêng nghiêng ngả ngả lao tới.
Thẩm Thanh Thu đầu tiên là mở lớn mắt, thấy rõ người tới, thất thanh nói: "Lạc Băng Hà?"
Lạc Băng Hà có vẻ hoàn toàn không dự đoán được, trong nội điện cư nhiên còn có một người khác tồn tại.
Đồng tử nửa mê man của y chợt co rút lại, giương mắt nhìn một cái, in khuôn mặt phản chiếu của Thẩm Thanh Thu vào con ngươi đen nhánh, ban đầu đầy mặt sát khí, nháy mắt chuyển hóa thành kinh ngạc vạn phần.
Thẩm Thanh Thu lại không chú ý nhiều như vậy.
Hiện tại trong mắt hắn nhìn được, chỉ có Lạc Băng Hà đầy đầu đầy người máu tươi.
Lạc Băng Hà đi vài bước, đầu gối mềm nhũn. Hắn nghênh đón, vừa vặn đón được Lạc Băng Hà đang gục về phía trước vào trong lòng, tất nhiên nhờ thế mà đặt tay lên cái lưng đẫm máu của đối phương: "Chuyện gì thế này? Ai làm?"
Lạc Băng Hà cư nhiên có một ngày bị đánh thành thế này ở chính địa bàn của mình!
Được rồi, đây kỳ thật cũng không tính là BUG gì. Nam chính văn ngựa đực cũng thành gei rồi, còn có tình tiết gì đủ tư cách dám xưng là BUG!
Lạc Băng Hà run run yết hầu, giống như cắn phải lợi vậy, nhả ra một chữ từ kẽ răng: "... Đi!"
"Đi"?
Ý là... muốn hắn chạy trốn?
Thẩm Thanh Thu vội nói: "Được, chúng ta đi." Nói xong muốn vòng qua eo của Lạc Băng Hà.
Ai ngờ, Lạc Băng Hà mím chặt miệng, đẩy mạnh hắn ra.
Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên bị y đẩy ra, sửng sốt tại chỗ, nghĩ thầm rằng, tiểu tử này là muốn hắn một mình đi trước sao?
... Sợ liên lụy hắn?
Hình như chỉ có cách giải thích này!
Lập tức quở trách nói: "Đừng làm càn, vi sư mang ngươi quay về Thương Khung Sơn phái."
Trán Lạc Băng Hà nổi gân xanh, lạnh lùng nói: "Không đi!"
Thẩm Thanh Thu cho rằng y lại khó ở: "Lúc này rồi, còn càn quấy cái gì, qua đó tránh một lát đã!" Nói xong lòng bàn tay dán lên trên lưng Lạc Băng Hà.
Mặt Lạc Băng Hà đột nhiên cứng đờ.
Lưng truyền đến một cỗ linh lực ấm áp, còn cuồn cuộn không dứt, từng đợt từng đợt tràn vào cơ thể y.
Truyền một hồi, Thẩm Thanh Thu cảm thấy có lẽ cũng gần được rồi, thu tay rút ra Tu Nhã Kiếm, kéo Lạc Băng Hà, từ dưới đất bay lên trên trời.
Tu Nhã Kiếm là Vạn Kiếm Phong sinh ra, bất luận thời điểm nào, Tu Nhã tiến vào trong phạm vi kết giới phòng không của Thương Khung Sơn phái, tuyệt đối sẽ không gây ra báo động, vì thế, Thẩm Thanh Thu có thể thần không biết quỷ không hay đưa người trở về Thanh Tĩnh Phong.
Nhưng mà, giấu được phong khác, lại không giấu được đệ tử phong mình.
Khi hắn kéo Lạc Băng Hà lén la lén lút đi vào trúc xá, đã có người ở trong đó sẵn.
Minh Phàm đang cầm chổi, vừa quét rác vừa cằn nhằn liên miên, Ninh Anh Anh đứng ở trên ghế trúc, xắn tay áo, nhón chân dùng phất trần phủi sạch bụi của cái giá sách tầng cao nhất.
Thẩm Thanh Thu đá cánh cửa tiến vào, hai người giật cả mình, chăm chú nhìn lại, lập tức kêu: "Sư -- "
Thẩm Thanh Thu làm động tác khóa kéo trước miệng, hai người lập tức không lên tiếng nữa.
Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: "Kêu cái gì mà kêu, các người muốn dẫn hết đám Bách Chiến Phong lại đây à?"
Biết hắn đã trở lại, Liễu Thanh Ca nhất định sẽ qua, hắn mà qua đây, Lạc Băng Hà hiện tại cái dạng này, sao mà giấu được nữa!
Phải biết rằng, mỗi lần nhìn thấy Lạc Băng Hà, tích cực vây quanh hội đồng y nhất, chính là đám phần tử khủng bố bên Bách Chiến Phong. Lạc Băng Hà e ngại mình, lại không dám hoàn thủ đánh họ, mỗi lần đều bị người ta đuổi theo đánh thành bia ngắm sống, dù đánh không chết, cũng phiền toái cực!
Ninh Anh Anh mắt hạnh mở to, hai tay che miệng, như gà mổ thóc không ngừng gật đầu, lại nhìn Lạc Băng Hà cả người vết máu loang lổ, buông tay ra, hít ngụm khí lạnh: "Sư tôn, A Lạc y sao rồi?"
Lạc Băng Hà liếc qua Minh Phàm, đáy mắt hiện lên vẻ không thể tin tưởng và căm hận cực độ.
Ánh mắt kia lạnh thấu xương, Minh Phàm không khỏi nắm chặt chổi, co rút vai lại, suýt nữa té trên mặt đất.
Thẩm Thanh Thu lại không phát hiện chi tiết này, đỡ Lạc Băng Hà ngồi vào bên giường: "Bị thương nhẹ. Các ngươi đi ra ngoài trước. Cái hòm thuốc Thiên Thảo Phong đưa tới còn đặt ở chỗ cũ chứ?"
Ninh Anh Anh nói: "Đồ vật trong trúc xá không động tới, đều để ở chỗ cũ. Sư tôn, có cần chúng đệ tử hỗ trợ không?"
Thẩm Thanh Thu nói: "Không cần. Một mình vi sư có thể ứng phó."
Đuổi ra hai đồ đệ, Thẩm Thanh Thu đỡ Lạc Băng Hà ngồi thẳng, đệm cái gối vào sau lưng, để y tựa chắc, rồi mới ngồi xổm xuống cởi giày cho y.
Lạc Băng Hà vẫn ngậm chặt miệng không nói lời nào, tầm mắt ngưng tụ ở mái tóc đen cúi xuống đối diện với y của Thẩm Thanh Thu, ánh mắt khó lường, vẻ cảnh giác và lạnh lùng liên tục đổi chỗ. Thẩm Thanh Thu cho rằng y có thương tích trên người, không có sức mở miệng, thấy trán y mồ hôi lạnh ròng ròng, liền làm ướt khăn lau mặt cho y, chọn một đống chai chai lọ lọ từ hòm thuốc Mộc Thanh Phương gửi cho, quay đầu lại vươn tay cởi y phục của y.
Lạc Băng Hà giữ chặt lấy tay hắn.
Cái nắm này dùng sức rất mạnh, Thẩm Thanh Thu nhíu nhíu mày, lại không thể dùng tay kia gõ đầu y, hạ giọng nói: "Đừng tùy hứng, ta xem miệng vết thương của ngươi."
Lạc Băng Hà vẫn không buông tay. Lòng bàn tay trái của Thẩm Thanh Thu cầm thuốc viên đủ loại màu sắc, đã sớm chờ đến mức không còn kiên nhẫn, thế là, dứt khoát nhét hết vào miệng y!
Mấy chục viên thuốc lớn nhỏ không đồng nhất nhét đầy miệng, Lạc Băng Hà đen cả mặt, cuối cùng cũng buông tay. Thẩm Thanh Thu nhân cơ hội "xoẹt" một cái xé áo của y ra. Nhìn hai cái, có chút không nỡ xuống tay, chỉ dám dùng khăn mềm lau nhẹ chỗ ứa máu.
Da thịt tràn ra hắc khí nhè nhẹ, không giống miệng vết thương bình thường, nếu không thì với năng lực tự lành của Lạc Băng Hà, đã sớm khôi phục như lúc ban đầu. Thẩm Thanh Thu vừa cẩn thận lau sạch cho y, vừa nói: "Mấy ngày nay rốt cuộc ngươi chạy đi đâu, đánh với ai thành như vậy?"
Lạc Băng Hà thủy chung không nói lời nào. Thẩm Thanh Thu lau xong lồng ngực của y, dựa theo Mộc Thanh Phương đã dạy, cầm lấy cổ tay Lạc Băng Hà, bắt mạch cho y, nếu tình huống thật sự không tốt vẫn là mời Mộc Thanh Phương đến rồi nói sau.
Bắt bắt một hồi, hắn nhìn thêm mu bàn tay và ngực của Lạc Băng Hà một tẹo.
Một cảm giác bất an quái dị dâng lên trong lòng.
Mơ hồ, thấy có điểm nào không đúng.
Hình như... thiếu cái gì đấy.
Nhưng nhìn Lạc Băng Hà môi trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng, hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ kỹ càng, ngồi bên giường, tiếp tục chuyển vận linh lực cho y.
Theo linh lực chầm chậm chảy khắp gân mạch trong cơ thể Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu cảm giác cơ thể cứng ngắc của y dần dần thả lỏng, lặng lẽ thở phào một cái, vươn tay, tính kéo Lạc Băng Hà vào trong lòng.
Lạc Băng Hà lại giãy ra.
Thẩm Thanh Thu lần thứ hai bị đẩy ra, ném cái khăn trong tay phải đi, bất đắc dĩ nói: "Ngươi lại sao nữa."
Trong mắt Lạc Băng Hà tràn đầy cảnh giác cùng phòng bị, Thẩm Thanh Thu âm thầm đảo mắt trắng, phê bình nói: "Lúc nào rồi, còn càn quấy cái gì. Chẳng qua là hai ngày trước không cho ngươi ngủ cùng thôi, có đáng tức tới hôm nay không."
Nghe vậy, khóe miệng Lạc Băng Hà có vẻ giật giật.
Thẩm Thanh Thu phẫn nộ, đổi thành vươn tay, sờ sờ trán của y, trầm ngâm nói: "Có chút nóng. Ngươi có chóng mặt không?"
Bỗng nhiên, tiếng của Ninh Anh Anh từ bên ngoài truyền vào: "Liễu sư thúc, ngài không thể vào, sư tôn hiện tại không tiện..."
Bình thường Ninh Anh Anh nói chuyện nhỏ nhẹ, đỏng đà đỏng đảnh, có đôi khi không tới gần căn bản nghe không rõ, kêu to như vậy, rõ ràng là mật báo cho Thẩm Thanh Thu trong phòng.
Hắn lập tức nhảy xuống giường, vừa mới buông rèm, cửa gỗ trúc xá đã bị đá mở.
Liễu Thanh Ca đeo kiếm trên lưng, ba bước xông vào phòng trong, Thẩm Thanh Thu một tay giấu ở phía sau, xoay người nhướn mày nói: "Liễu sư đệ dạo này khỏe không."
Liễu Thanh Ca đi thẳng vào vấn đề: "Thương Khung Sơn phái có quy tắc, Lạc Băng Hà không thể đi lên."
Thẩm Thanh Thu: "Sao ta chưa nghe nói qua quy củ này."
Liễu Thanh Ca: "Mới định."
Minh Phàm ló đầu vào, chen miệng nói: "Đúng vậy sư tôn, hiện tại Thương Khung Sơn phái thật sự có quy định này, chỉ là chưởng môn sư bá chưa cho khắc trên đá quy huấn mà thôi. Mọi người đều biết..."
Thẩm Thanh Thu trách mắng: "Ngươi câm miệng!"
Đừng cho là ta không biết, chính là thằng nhóc mi kêu Liễu Thanh Ca tới!!!
Tiểu tử này ngưỡng mộ Bách Chiến Phong đã lâu, chút việc cỏn con cũng phải báo cáo Liễu Thanh Ca, quả thực đã thành gian tế của Thanh Tĩnh Phong!
Tuy nói người trẻ tuổi không có mấy ai không ngưỡng mộ Bách Chiến Phong, về tình không đáng trách, thế nhưng hành vi thò tay ra ngoài, ngầm chà xát đâm chọc, quả thực đáng xấu hổ!
Đợi hồi sẽ xử lý ngươi!
Minh Phàm bị quát bèn yên lặng, nhăn nhó lui ra ngoài, Ninh Anh Anh lo sợ đứng ở cửa, còn chưa giải được hận, dùng sức giẫm mạnh vào chân hắn, nói lầm bầm trách hắn làm hỏng việc.
Hai người lui ra ngoài xong, Liễu Thanh Ca lập tức xốc màn giường lên.
Lạc Băng Hà nửa ngồi ở trên giường, mắt lộ ra hung quang, giống như một chú báo hoang trẻ bị thương, đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm Liễu Thanh Ca, mắt như dao băng, lại tựa như ngọn lửa bừng bừng, trong tay giữ một bạo kích, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động. Thẩm Thanh Thu vội vàng chen vào giữa, một chân để lên ván giường, che ở trước mặt Lạc Băng Hà: "Sư đệ ngươi đừng như vậy."
Liễu Thanh Ca kinh nghi bất định: "Y bị thương?"
Thẩm Thanh Thu thật muốn chắp tay lạy hắn luôn, thở dài: "Nếu không phải y bị thương, ta cũng không đến mức đưa y về. Liễu sư đệ ngươi cứ mắt nhắm mắt mở, đừng đuổi y."
Liễu Thanh Ca nói: "Bị thương sao không ở lại ma giới?"
Chính là bởi vì ở ma giới nên mới bị thương a!
Thẩm Thanh Thu: "Xảy ra chút tình huống..."
"Đám yêu ma quỷ quái kia phản loạn?"
"Ờm." Thẩm Thanh Thu liếc liếc Lạc Băng Hà, không biết việc liên can tới nội vụ Ma tộc, có nên nói hay không, hàm hồ nói: "Chắc vậy đi."
Liễu Thanh Ca nói: "Cục diện rối rắm của mình thì tự mình xử lý. Thương Khung Sơn phái là hậu thuẫn của ngươi, không phải hậu thuẫn của hắn."
Lạc Băng Hà bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, động tới vết thương gần ngực, lập tức cắn răng nhịn xuống. Thấy y nhịn khổ sở vậy, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên lo sốt vó, nghiêm mặt nói: "Liễu sư đệ chớ quên, nơi này là Thanh Tĩnh Phong."
Thanh Tĩnh Phong muốn giữ người hay không, đương nhiên là phong chủ định đoạt!
Liễu Thanh Ca hận tranh không lại, nghiêm mặt nói: "Ngươi cứ che chở cho y đi!"
Ném cho câu này xong, hắn hậm hà hậm hực đi ra cửa. Không quá hai giây, lại hậm hà hậm hực quay về, ném một thứ vào lòng Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu tiếp được nhìn một cái, cư nhiên lại là cái quạt kia của hắn.
Chiết phiến trong một hồi hỗn chiến trên Lạc Xuyên, không biết rơi đi đâu mất. Mỗi lần đều là Liễu Thanh Ca nhặt được, có thể thấy được chiếc quạt này thật sự có duyên với hắn, hay là, tặng hắn ta luôn cho xong!
Hắn vội ho một tiếng, tao nhã nói: "Mỗi lần đều làm phiền Liễu sư đệ."
Liễu Thanh Ca phẩy tay áo bỏ đi.
Âm thanh của Lạc Băng Hà vang lên sau lưng Thẩm Thanh Thu, cổ họng có chút khàn khàn: "... Liễu Thanh Ca?"
Một tiếng này, đúng là câu hỏi nghi vấn.
Thẩm Thanh Thu nói: "Đừng để ý. Hắn chính là như vậy, hô hai tiếng mà thôi. Hô xong rồi, người cũng đi."
Lạc Băng Hà híp mắt, dần dần lộ ra thần sắc băn khoăn.
Thẩm Thanh Thu đặt chiết phiến trên bàn, an ủi y: "Đừng sợ, vi sư hôm nay đã nói đến thế rồi. Nếu Bách Chiến Phong đệ tử lại đến vây công ngươi, ngươi đánh trả là xong, đánh không chết là được, không cần cố ý nhường. Coi như là kiếm thể diện cho Thanh Tĩnh Phong."
Lạc Băng Hà càng nghe, ánh sáng tỏa ra trong mắt, càng trở nên kỳ dị.
Y thử kêu một tiếng thăm dò: "... Sư tôn?"
Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu: "Ừ?"
Ngữ khí thần sắc, đều là dịu dàng và khoan dung mười hai phần, có cầu tất ứng.
Lạc Băng Hà thu hồi ánh mắt, giật giật khóe miệng: "Không có việc gì. Chỉ là muốn... gọi gọi thôi."
Đứa nhỏ này cũng không có việc gì thích kêu sư tôn sư tôn không ngừng, Thẩm Thanh Thu cũng không phải ngày đầu mới biết, sờ sờ đầu của y: "Ngủ đi? Ma giới bên kia có chuyện gì, cũng cứ dưỡng thương ở đây đã rồi nói."
Lạc Băng Hà khe khẽ gật gật đầu.
Thấy thế, Thẩm Thanh Thu cúi người, rút đi gối sau lưng y, đỡ y nằm xuống. Trước khi nằm xuống, còn cẩn thận cởi dây buộc tóc của y, để tránh khi ngủ đè vào, cộm đầu.
Làm xong hết thảy, Thẩm Thanh Thu mới thổi tắt nến, lật đà lật đật cởi áo khoác, cũng lên giường.
Hắn ôm Lạc Băng Hà, nói: "Ngươi ngủ đi. Vi sư điều tức cho ngươi."
Lần này ôm cũng ôm rồi, ngủ cũng ngủ rồi, giận dỗi khi trước chắc hết rồi nhỉ?
Thẩm Thanh Thu nhắm lại hai mắt, đem toàn thân linh tức điều tới trạng thái nhẹ nhàng nhất, giống như thủy triều lúc chạng vạng, nhu hòa gột rửa linh mạch của Lạc Băng Hà.
Trong bóng tối, hai luồng ánh sáng ẩn ẩn lóe ra từ hai con ngươi, mãi không khép lại, nhìn chăm chú vào Thẩm Thanh Thu đang bình yên nhắm mắt.
Tóc dài của Thẩm Thanh Thu rơi vào giữa những ngón tay và cánh tay y, y nắm lấy một lọn tóc đen, chầm chậm vân vê, không tiếng động dùng khẩu hình miệng đọc lên cái tên này.
Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu.
Một độ cong quỷ dị âm lệ bỗng nhếch lên bên khóe môi y.
Ý cười âm thầm trên mặt "Lạc Băng Hà" càng ngày càng khuếch trương.
Giống như y phát hiện ra trò vui gì đó cực kỳ thú vị, ánh mắt sáng lên, mang theo vẻ hưng phấn gần như tàn nhẫn.
Đêm nay, mộng cảnh của Thẩm Thanh Thu phức tạp lại kéo dài.