• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong không gian vắng lặng, Bạch Uyển Đình có thể nghe rõ từng vết rạn nứt có trái tim nhỏ bé.

Ngay lúc này cô chỉ muốn ôm Hàn Hằng vào lòng và nói với nó rằng nó còn có ba, nhưng…
Cố nuốt nước mắt vào trong, Bạch Uyển Đình điềm tĩnh, dứt khoát hất tay của Ngôn Ngôn ra khỏi cánh tay của Hàn Vũ Hi, động tác nhẹ nhàng như một làn gió nhưng mang đến lực không ngờ làm Ngôn Ngôn loạng choạng suýt nữa đã ngã nhào xuống đất.
Nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Vũ Hi lúc này dường như cũng không quan tâm mấy đến Ngôn Ngôn kia thì Bạch Uyển Đình cũng khẽ thở phào an tâm.
Lúc này Ngôn Hà mới hốt hoảng cất giọng: "Cậu Hàn đây được trong lúc Ngôn Ngôn đi dạo biển tìm thấy, lúc đó cậu ấy bị thương rất nặng, phải mất một thời gian dài mới có thể hồi phục như bây giờ… nhưng đáng tiếc…"
Trong lòng của Bạch Uyển Đình trở nên lửa đốt, cô cất giọng: "Nói tiếp!"
Ngôn Hà khẽ thở dài rồi nói tiếp: "Nhưng cậu ấy không nhớ được gì cả, chỉ nhớ được mình họ Hàn, ngoài ra mọi thứ đều quên sạch, tìm được cậu ấy ở biển, nên Ngôn Ngôn gọi cậu Hàn là Hàn Dương."

Đôi chân của Bạch Uyển Đình bỗng nhiên mất hết sức lực, nhưng cô không được khụy xuống, dù có khóe mũi cay xòe nhưng nhất định không được để nước mắt trào ra dù là một chút.

Ở nơi này, cô không được phép bày vẻ yếu đuối của mình ra.
Thấy biểu cảm của Bạch Uyển Đình, Triết Vỹ liền hiểu ra được, anh bước lên một bước cất giọng nói: "Anh Hàn đây, là chồng của chị Bạch Uyển Đình, tên thật là Hàn Vũ Hi."
Nghe đến cái tên Hàn Vũ Hi, Ngôn Hà bỗng lảo đảo ngồi xuống sô pha, khuôn mặt không giấu nổi vẻ hốt hoảng, mồ hôi ở trên trán bắt đầu đỗ ra, miệng lắp bắp nói không nên lời: "Là… cậu ấy là… Hàn… Vũ Hi?"
Bach Uyển Đình lúc này cũng lấy được bình tĩnh, cô quay người lại nhìn thẳng vào mắt của Ngôn Ngôn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nói ra từng chữ chắc nịch: "Đúng vậy, đây là Hàn Vũ Hi, chồng hợp pháp của tôi, Bạch Uyển Đình."
Đôi môi của Ngôn Ngôn khẽ run rẩy, nước mắt cô chực chờ trào ra, cô chạy vụt đến bên chỗ Ngôn Hà đang ngờ ra khóc lóc: "Ba… không được để Hàn Dương đi, ba đã hứa cho con kết hôn với anh ấy…"
Chưa kịp nói hết câu, Ngôn Ngôn đã bị Ngôn Hà bịt chặt miệng lại, ông nhìn sang ánh mắt hình viên đạn của Bạch Uyển Đình, rồi nói: "Cô Bạch đừng nghe nó nói bậy, Ngôn Hà đây đúng là có mắt như mù, anh Hàn đây mà cũng không nhận ra."
Từ đầu đến cuối, Hàn Vũ Hi vẫn giữ nét lạnh lẽo đó, chỉ im lặng nghe câu chuyện của chính mình, anh đưa mắt nhìn sang Bạch Uyển Đình trước mặt, ngơ ngác khẽ cất giọng: "Cô là vợ của tôi?"
Bạch Uyển Đình khẽ gật đầu, giọng nói này khiến cô chắc nịch người đàn ông trước mặt chính là người đàn ông cô yêu nhất.

Cô quay sang Ngôn Hà nói bằng ngữ điệu không nhanh cũng không chậm như muốn tạt vào mặt Ngôn Ngôn một gáo nước lạnh: "Cũng cảm ơn Ngôn tiểu thư đây đã cứu chồng tôi, tôi sẽ đề nghị cho ba cô lên chức vụ cao hơn xem như không ai nợ ai."
Nói rồi, cô quay sang Hàn Vũ Hi nhẹ giọng khẽ nói: "Chúng ta về nhà, nha!"
Đầu của Hàn Vũ Hi bắt đầu đau nhức, khuôn mặt người con gái trước mặt anh rất quen thuộc, cảm giác như đã gặp hàng trăm lần, nhưng lại không nhớ ra, xa lạ như chưa từng gặp nhau.


Đôi mày của Hàn Vũ Hi khẽ chau lại, anh nhìn vào đôi mắt của Bạch Uyển Đình, thực sự không nhớ cô là ai, nhưng cảm giác rất ấm áp.
Một lúc sau, anh khẽ gật đầu với Bạch Uyển Đình, rồi bước sang chỗ Ngôn Hà đang căng thẳng khẽ gật đầu.
Ngôn Hà thấy vậy lập tức đứng lên: "Anh Hàn, không cần làm vậy đâu."
Hàn Vũ Hi ngẩng mặt nhìn Ngôn Hà đang bối rối khẽ cất giọng: "Cảm ơn ông Ngôn đây là cưu mang tôi thời gian qua, cảm ơn cô Ngôn đã tốt với tôi, ơn này tôi nhất định không quên."
Nghe thấy vậy, Triết Vỹ trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như nó rất lạ lẫm với anh.

Triết Vỹ đi theo Hàn Vũ Hi mười mấy năm nay, cũng chưa một lần thấy anh cúi đầu cảm ơn ai ngoại trừ Bạch Uyển Đình.

Nhưng cũng thở phào Hàn Vũ Hi đồng ý quay về.
Nhận được lời cảm ơn của Hàn Vũ Hi, Ngôn Hà bối rối: "Không có gì, không có gì, anh Hàn đừng nói như vậy.


Giúp được anh và cô Bạch đây là vinh hạnh của tôi rồi."
Ngôn Ngôn mặt dàn dụa nước mắt cũng đứng dậy nhìn Hàn Vũ Hi vẫn chưa chịu đưa mắt nhìn cô lấy một cái, rón rén nói: "Hàn Dương… anh đi thật sao?"
Không cho Hàn Vũ Hi có cơ hội đáp lời, Bạch Uyển Đình trực tiếp đi đến nắm lấy bàn tay của Hàn Vũ Hi dắt anh rời đi.

Ra đến cửa, Bạch Uyển Đình đột nhiên dừng bước, cô khẽ quay đầu cất giọng: "Từ giờ chỉ có Hàn Vũ Hi là chồng tôi, cái tên Hàn Dương là không tồn tại, xin trả lại cô Ngôn."
Nói rồi, cô dắt tay Hàn Vũ Hi bên cạnh rời đi không một chút tiếc nuối, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Ngôn Ngôn vọng ra: "Nhất định anh ấy sẽ không nhớ ra cô đâu.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK