• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Xem đến đây, người xem bên ngoài phòng phát sóng chỉ toàn là:
【??????????? 】
【Cái gì mà "Kế hoạch hóa thực dân trên địa cầu rất nhanh sẽ thành"? 】
【Ý là......virus tang thi là điện hạ cho người thả ra?】
【Tôi vừa xem lịch sử cổ địa cầu, phải nói virus tang thi kia có bao nhiêu đáng dợ các bạn không tưởng tượng được đâu! Cho nên, tất cả đều là do Hoàng Thái Tử điện hạ làm sao?】
【Khó trách bị phế truất khỏi ngôi vị hoàng đế.......】
【Từ từ! Mọi người đừng theo tiết tấu nhanh như vậy! Sự tình như vậy chúng ta còn chưa rõ ràng đâu!】
【Nhưng mà đây không phải chính miệng Hoàng Thái Tử thừa nhận sao? Không thể rõ hơn được......】
【Có lẽ chỉ là tổ tiết mục cố ý cắt nối biên tập lại thì sao?!】
【Cũng đúng nha, đây chỉ là một tổng nghệ, tổ tiết mục làm gì chúng ta đâu biết được đâu】
【Nhưng không có lửa thì làm sao có khói】
......
Thời điểm phòng phát sóng trực tiếp biến đổi một trời một vực, Lục Kỳ gọi điện thoại cho Uông Hải.
"Tình huống bên các anh thế nào? Nội dung hiện tại là giả thiết kịch bản sao?"
"Không phải!" Uông Hải gấp đến nỗi tóc cũng muốn rụng hết! "Sáng sớm hôm nay chúng tôi đã mấy quyền khống chế với hậu trường tổ tiết mục! Chúng tôi hoàn toàn không biết......" Nhưng mấy cái nội dung đại nghịch bất đạo là từ đâu!
"Được rồi tôi đã biết" Lục Kỳ nói xong lập tức treo điện thoại.
"Thế nào thế nào?" Một điện thoại khác trên quân hạm, thị tòng quan cũng sốt ruột đến muốn bốc hỏa.
Lục Kỳ trầm giọng nói "Cậu đoán không tồi, là có người làm"
Khi nói chuyện, Lục Kỳ nhìn màn hình phát sóng trực tiếp.

Trong màn hình, tình thế chính triều đang phát triển bất lợi với Cố Thượng Nghiêu.
Lục Kỳ "Như vậy, cậu với đài vũ trị sóng bên kia cố gắng đi, tận lực khống chế tốt dư luận.


Tôi nghĩ cách liên lạc với A Nghiêu"
"Được!"
Thế giới Kịch Bản.
Đêm đó, Cố Thượng Nghiêu ở trong rừng hội sự với cấp dưới không biết làm sao lại bị Thiển Bạch gặp được, anh ta còn cầm điện thoại ghi lại!
Ngay hôm sau trở lại chỗ tránh nạn, Thiển Bạch đã đưa video ghi hình đến trước mặt Triều Lộc.
"Chị, em cũng không biết làm nên là cái gì bây giờ" Cậu ta rũ đầu, hai cái tay tái nhợt gầy yếu bất án nắm vào nhau "Nhưng mà em cảm thấy, chuyện này nên để chị biết"
Đôi mắt Triều Lộc nhìn chằm chằm vào màn hình di động, một lát sau, cô "bang" một tiếng để mạnh điện thoại xuống bàn "Tạm thời đừng để người khác biết"
"Vâng" Thiển Bạch ngoan ngoãn đáp lại..
Triều Lộc lập tức đi tìm Cố Thượng Nghiêu.
Nhưng lại không thể tìm thấy hắn ở bất kì nơi nào.
Tim Triều Lộc "bịch bịch bịch bịch" đạp loạn, cảm giác bất an trong lòng ngày càng manh......Cuối cùng, cô vẫn tìm thấy Cố Thượng Nghiêu, ở.......phòng thí nghiệm của dì nhỏ.
"Anh đang làm cái gì?"
Lúc đó, Cố Thượng Nghiêu đang đứng trước bàn điều khiển của phòng thí nghiệm, cho một thứ gì đó vào ông tiêm.
Triều Lộc nhận ra cái ông tiêm đó là vắc-xin phòng bệnh mà dì nhỏ mới nghiên cứu gần đây!
Triều Lộc đột nhiên đi vào thần sắc Cố Thượng Nghiêu hoảng loạn.
Mà tia hoảng loạn này lại bị Triều Lộc nắm giữ được, trong lòng cô trầm xuống "Anh có gì cần nói không?"
Cố Thượng Nghiêu hít sâu một hơi "Anh rất xin lỗi"
Đồng tử Triều Lộc co rụt lại "Virus tang thi thật là anh đưa đến?"
Trong mắt Cố Thượng Nghiêu xuất hiện kinh ngạc, hắn muốn nói cái gì đó nhưng trên mặt lại xuất hiện tia khó xử "Chuyện này rất phức tạp, em nghe anh giải thích......" Lời còn chưa dứt, máy truyền tin trên người hắn vang lên.
Một màn hình thực tế ảo hiện ra giữa phòng thí nghiệm, là thuộc hạ lúc trước gặp Cố Thượng Nghiêu trong rừng rậm!
"Điện hạ, chuẩn bị xong rồi!"

Đó là màn hình thực tế ảo màn nền văn minh địa cầu chưa phát minh ra, nhìn hư ảnh một người chợt xuất hiện ở trước mặt mình, một tay Triều Lộc dùng sức chống trên tường, cảm thấy trong lòng truyền ra từng đợt làm lạnh người.
"Điện hạ?" Cô nói lại câu nói trong hình ảnh kia, nhìn chằm chằm Cố Thượng Nghiêu "Anh rốt cuộc là ai?"
Cố Thượng Nghiêu trên mặt biến sắc, hắn bước nhanh tới trước mặt Triều Lộc "Anh....."
"Điện hạ, không kịp nữa rồi!" Hình ảnh thực tế ảo thúc giục.
Cố Thượng Nghiêu dùng sức nắm đầu vai Triều Lộc, cắn răng nói "Trở về sẽ giải thích với em!"
Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa sổ có động tĩnh ù ù, xuất hiện một chiến hạm ngân bạch!
Cuối cùng nhìn Triều Lộc một cái, Cố Thượng Nghiêu nhảy qua cửa sổ, theo bóng đêm nhảy vào chiến hạm.
Chiến hạm với tốc độ ánh sáng bay đi, nó chở Cố Thượng Nghiêu, giây lát đã tới bên ngoài khi căn cứ nhân loại.
Hình ảnh kế tiếp đó là, Cố Thượng Nghiêu chỉ huy chiến hạm, bắt đầu tàn sát nhân loại địa cầu phía dưới.
【Trời ạ, đây là cái làm gì vậy?! Mưu sát!!!】Xem đến đây, phần bình luận bên ngoài phòng phát sóng trực tếp đều muốn điên rồi!
【Loại người này không xứng làm Hoàng Thái Tử!!!】
【Thật sự rất đáng yêu! Đây vẫn là người sao?】
【Uổng công tôi hâm mộ anh ta nhiều năm như vậy!】
【Chính trị đều dơ bẩn như vậy sao? Cố Thượng Nghiêu chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt đó】
【May mắn hoàng đế hiện tại không phải anh ta】
【Bệ hạ hiện tại tuy có chút khuyết điểm, nhưng tốt xấu thế nào cũng không tàn nhận như vậy.

Nhỡ đâu nhỡ đâu.........】
......
Ngôn luận cứ như vậy từ phòng phát sóng trực tiếp dời lên mạng, cư dân mạng liên tục chụp hình, video ngắn Cố Thượng nghiêu tàn hại người địa cầu cứ như vậy len lỏi khắp nơi.


Trong nhất thời, các nền tảng mạng xã hội đều yêu cầu giáng chức Cố Thượng Nghiêu, nói hắn không xứng làm Hoàng Thái Tử, phải bị phế truất và trừng phạt đúng tội.
Đoàn đội xã giao của Cố Thượng Nghiêu muốn thay Cố Thượng Nghiêu nói chuyện, nhưng bởi vì thiếu chứng cứ hữu lực có thể bác bỏ nên hiểu quả cực nhỏ.

Hướng đi của dư luân không thể khống chế được mà phát triển.
Hoàng cung, điện Duyệt Vũ.
"Quá lợi hại! Thiển tiên sinh ngài quá lợi hại! Không hổ là quân sư của ta!" Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Cố Tư đã trải qua cảm giác từ thiên đường ngã xuống địa ngục rồi lại điên cuồng bay lên thiên đường, cả người nhìn rất điên điên khùng khùng.
"Hiện tại thanh danh Cố Thượng Nghiêu đã xấu không thể xấu hơn, quý tộc sao có thể để hắn lại! Ta mới là người dân tâm hướng đến! Ta mới là người thừa kế chân chính ngôi vị hoàng đế! Ta mới là...."
"Ngươi trở về đi" Thiển Bạch nói.
"A? Này....." Lời nói hùng hồn bị cắt ngang, gương mặt Cố Tư vặn vẹo biến thái "Nhưng mà Thiển tiên sinh, thời điểm hiện tại là mấy chốt, chúng ta không phải nên ra sức đánh chó xuống nước sao?"
Thiển Bạch đè tay vịn, xe lăn mang anh ta xoay người "Cùm cụp cùm cụp" đi vào sâu trong điện "Ta mệt"
"Được được được.

Ngày nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi cho tốt"
Của lớn "kéo kẹt" một tiếng khép lại, toàn tẩm cung lại lần nữa chỉ còn lại một người Thiển Bạch.

Anh sẽ không cảm thấy cô đơn, ngược lại lại là sự thoải mái.

Rốt cuộc thì từ nhỏ âm u lớn lên một mình.
Thiển Bạch vào một gian phòng trong điện, căn phòng này trống không không có bất luận bà biện gì, chỉ có một kệ thủy tinh ở giữa nhà.
Trên kệ thủy tinh đặt một cái quang não
Người xem chỉ cần dã xem "Diễn viên hãy nhắm mắt" sẽ phát hiện, quang não trên kệ thủy tinh kia, bài trí trong căn phòng này rất giống với bản thể trí tuệ nhân tạo à đám người Triều Lộc cuối kỳ ba!
Giờ phút này, quang não vẫn đang chiếu phát cốt truyện.
Si ngốc nhìn mặt Triều Lộc trên màn hình, trên mặt tối tăm của Thiển Bạch hiếm thấy một nụ cười của người thiếu niên "Chị, em tới rồi"
Nói xong, anh ta quen cửa quen nẻo gỡ xuống hai dây dẫn trên kệ thủy tinh, rồi dán hai cái đó vào huyệt Thái Dương của mình.
Thiển Bạch an tường nhắm mắt lại, cùng lúc đó, quang não hiện rả mấy chữ: Trình tự đã khởi động.
Quanh mình bị che chắn, ý thức Thiển Bạch cũng tiến vào một thế giới khác.

Đó là thế giới Kịch Bản.
Như cảm ứng được có thứ gì đó kêu gọi, cả người Triều Lộc chấn động, cô quay đầu lại, thấy Thiển Bạch đang đứng trước mặt cô.

Mà phía sau cô, thiếu nữ Triều Lộc đang cùng thiếu niên Thiển Bạch đi ra khỏi phòng thí nghiệm, cùng nhau nhìn quân hạm ngân bạch ngoài của sổ biến mất.
Thiển Bạch nhìn Triều Lộc, cũng vươn tay với cô "Chị đều nghĩ tới sao, chị?"
Ánh mắt Triều Lộc mêm mang, cô xoay người nhìn phía sau, rồi lại nhìn Thiển Bạch "Này đều là....."
"Này đều là việc chúng ta đã trải qua" Thiển Bạch đến gần cô một bước "Chị không nhớ rõ sao?"
Triều Lộc một tay đỡ đầu, đầu cũng đau lên từng trận "Nhớ lại giống như không nhớ.

Đó là tôi sao?" Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu "Cố Thượng Nghiêu đâu? Sau đó anh ấy.....làm cái gì?"
Thiển xem thường hận ý lóe qua "Anh ta giết dì Lâm"
"Cậu nói cái gì?!"
Dì Lâm Thiển nói đến đó là dì nhỏ của Triều Lộc.
"Không có khả năng!" Triều Lộc có vẻ kích động, ánh mắt cô dần tan rã, cả người đều rối loạn "Anh ấy sao lại làm như vậy? Dì nhỏ rất thích anh ấy, anh ấy đã nói về sau cùng tôi chăm sóc dì nhỏ mà!"
"Bởi vì vắc-xin dì nhỏ nghiên cứu phát minh ra trở ngại kế hoạch hóa thực dân địa cầu của anh ta!" Thiển Bạch tới gần Triều Lộc "Chị, ngay từ đầu anh ta tiếp cận chị đã mang theo mục đích rồi"
Triều Lộc nhìn Thiển Bạch, trong mắt dần không có tiêu cự.

Môi run lên, mắt cô ngần ngận nước, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Giọng nói Thiển Bạch mang theo mê hoặc "Chị, em mới là người tốt nhất với chị" Anh ta lại lần nữa vươn tay ra với Triều Lộc "Tới đây, đến bên em đi, em sẽ chăm sóc chị, vĩnh viễn"
Thiển Bạch rất có kiên nhẫn, Triều Lộc lại không có động tác gì, anh ta vẫn luôn chờ, vẫn chờ.......!Chờ đến khi cô vươn tay ra chỗ anh ta.
Thiển Bạch mừng như điên "Chị——" Giọng nói thay đổi, chỉ vì ngón tay Triều Lộc vừa chạm vào anh ta một giây, trong giấy lát lập tức rụt lại, xuất kỳ bất ý bóp chặt yếu hầu Thiển Bạch!
Triều Lộc "Hệ thống!"
"Đây!" Hệ thống trong nháy mắt từ ngón tay Triều Lộc xâm nhập ý thức Thiển Bạch!
Ý thức Thiển Bạch liên kết trực tiếp với quang não bên ngoài, hệ thống chỉ trong 0.01 giây đã xâm nhập quanh não, phóng xuất ý thức Cố Thượng Nghiêu vẫn luôn bị nhốt trong đó..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK