Lúc người trẻ tuổi tụ tập lại cùng nhau, thời gian luôn trôi qua đặc biệt nhanh chóng.
Ba mẹ Mục Triết đều có việc ra ngoài, năm thằng con trai ở biệt thự xem qua một vòng xong, bèn cùng đi mua đồ ăn.
Bởi vì nhà Mục Triết rốt cuộc là từng phá sản, nên cũng không giống một vài nhà giàu hay dùng cái gì mà nguyên liệu nấu ăn nông trang đặc biệt cung ứng, máy bay vận chuyển hàng không về… mà là mang theo một đám người mênh mông cuồn cuộn đi đến chợ bán thức ăn gần nhất, vô cùng náo nhiệt.
Bọn Nguyễn Tiêu cũng coi như mở mang kiến thức rồi, Mục Triết đã từng là phú nhị đại hiện giờ chọn lựa nguyên liệu nấu ăn ngoài chợ tinh chuẩn, còn trả giá cũng có lực mười phần, quả thực ngay cả bá chủ đi chợ như các bác gái cũng theo không kịp!
Nhìn đến cuối cùng, bọn họ chỉ có thể phát ra kinh ngạc cảm thán, sau đó an tĩnh như gà, chỉ lo xách đồ ăn……
Chờ mua xong đồ ăn, đám người trẻ tuổi lại mênh mông cuồn cuộn đi về, mấy người Nguyễn Tiêu ở trong phòng bếp hỗ trợ rửa rau thuận tiện vây xem, lại một lần kiến thức đến kỹ thuật xắt rau tinh vi cùng với bản lĩnh siêu cấp của Mục Triết, lấy sức của một người đồng thời làm liền ba món.
Chưa đến nửa giờ, bảy tám món ăn thành công nấu xong cũng được bày biện lên bàn.
Màu sắc kia, phối hợp kia, hương vị kia…… Được rồi, tuy là Nguyễn Tiêu ăn không ra hương vị, có thể chỉ coi một chút thôi là có thể biết đây tất nhiên là sắc hương vị đều đầy đủ.
Ngay sau đó, Nguyễn Tiêu, Thôi Nghĩa Xương cùng Nhan Duệ động tác nhất trí mà nhìn về phía Bác Dương.
Bác Dương làm mặt quỷ nói: "Sao, hâm mộ tao có bạn từ nhỏ như vậy, có lộc ăn như vậy đúng không?"
Thôi Nghĩa Xương: "Không."
Nhan Duệ: "Mày hiểu lầm rồi."
Nguyễn Tiêu nhìn trời: "Bọn tao chỉ là cảm thấy, hai thằng bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy?"
—— Các nam sinh khác có lẽ không có tay nghề, nhưng úp mì ăn mà nói đều là đỉnh của chóp, đại đa số người trong ký túc xá Nguyễn Tiêu cũng không ngoại lệ.
Chỉ có mỗi Bác Dương, ngay cả mì ăn cũng đều có thể úp thành nấu ăn hắc ám.
Bác Dương: "……" Sau đó cậu ta thẹn quá thành giận mà kêu lên, "Tao không biết nấu cơm, nhưng mà tao có A Triết!"
Nguyễn Tiêu… bọn Nguyễn Tiêu còn có thể nói cái gì bây giờ?
—— Được rồi được rồi, mày có A Triết.
Sau khi Mục Triết đem một món cuối cùng đặt lên bàn, vừa lúc nhìn thấy một màn này, cười đến mặt mày giãn ra.
"Đồ ăn lên bàn hết rồi, chúng ta ăn thôi."
·
Trên bàn, chín món ăn bày biện theo hình tròn, thật đẹp mắt.
Bọn Bác Dương không hẹn mà cùng mà lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè đăng Weibo, vô cùng nhanh nhẹn.
Chỉ có Nguyễn Tiêu bình thường không có thời gian làm cái này, hiện tại thấy mọi người đều đang chụp hình, nghĩ nghĩ vẫn là theo số đông đi, vì thế cũng móc điện thoại ra bắt đầu chụp, chụp tách tách tách liên tiếp chín tấm ảnh đặc tả sắc thái khác nhau.
Chụp xong, những người khác liền bắt đầu đăng share các kiểu, Nguyễn Tiêu ngẫm lại chính mình, suy tư một giây đồng hồ, gửi đi cho vị liên hệ mới thêm gần nhất một chuỗi hình.
Cậu không quen biết nhiều người cho lắm, có thể liên hệ thượng đại bộ phận đều ở đây, không ở đây cũng chỉ có hai người.
Một thì đang giãy giụa năm lớp 12, không thể ảnh hưởng học tập, vậy nên đối tượng gửi đi cũng chỉ còn lại……
·
Tông Tuế Trọng mới vừa ký xong một chồng văn kiện, bóp bóp sống mũi.
Làm việc liên tục cường độ cao vẫn là có chút ảnh hưởng đến anh, cứ việc còn chưa cận thị, nhưng vì tránh cho tổn thương thị lực, cậu vẫn là tạm thời dừng lại dựa người ra sau, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát.
Thư ký ở bên ngoài gõ gõ cửa, dò hỏi: "Chủ tịch, giữa trưa có cần đặt cơm cho ngài không ạ?"
Tông Tuế Trọng khẽ gật đầu, nói: "Cứ như bình thường đi."
Thư ký đáp ứng rồi, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đột nhiên, một âm nhạc nhắc nhở đặc biệt vang lên, làm thư ký dừng động tác.
Tông Tuế Trọng thoáng ngẩn ra, mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn bắ n ra hình ảnh.
Là một món gà chiên màu sắc tươi sáng.
Tông Tuế Trọng đang không rõ vì sao tiểu học đệ đột nhiên lại gửi hình ảnh như vậy cho anh, ngay sau đó, âm thanh nhắc nhở liên tiếp không ngừng vang lên, hình ảnh cũng không ngừng bắ n ra.
Có cá hấp, có thịt kho tàu, có măng rừng, có lẩu nấm thập cẩm…… Đều là những món ăn rất gia đình, nhưng nhìn ra được người nấu ăn tay nghề không tồi, tư vị hẳn là cũng không tồi.
Xem xong, biểu cảm của Tông Tuế Trọng có chút vi diệu.
Tiểu học đệ đây là…… thèm ăn?
·
Thư ký nghe xong vài tiếng tin nhắn thì bước chân hơi chậm, quay người lại.
Lần này quay đầu, cô liền phát giác chủ tịch từ trước đến nay nghiêm túc trong giờ làm vậy mà cũng biểu cảm khá hòa hoãn, cả người cũng không có vẻ khí tràng cường đại, người sống chớ gần như vậy nữa.
Trong lúc nhất thời, thư ký có chút tò mò.
Người nhắn tin cho tiểu Tông tổng là ai nhỉ? Là thân thích nhà anh ta, hay là gì……
Nhưng dù có tò mò như thế nào đi nữa, thư ký cũng không dám đi hỏi Tông Tuế Trọng, mà là ôm văn kiện bước nhanh đi ra ngoài gọi cơm, chờ gọi xong mới cách khá xa xa, nhỏ giọng bà tám với mấy người bạn thân vài câu.
"Bọn mày nói coi, sẽ là ai?"
"Hẳn là thiếu gia Tử Nhạc đi, tiểu Tông tổng của chúng ta đối xử với cậu ấy khá tốt."
"Tao cảm giác có thể là cháu trai của tiểu Tông tổng……"
Suy đoán thì có rất nhiều, nhưng cơ bản đều là cực hạn trong số người thân thôi.
Cuối cùng, có một giọng nói yếu xìu vang lên: "Không thể là tiểu Tông tổng của chúng ta yêu đương sao?"
Sau ba giây trầm mặc, tiếng nghị luận sôi nổi bùng lên, thái độ đều thực kiên quyết.
"Không có khả năng, tiểu Tông tổng của chúng ta là chú cô sinh*, nói chuyện yêu đương gì chứ?"
(*cả đời được định trước là cô độc)
"Đúng đúng đúng, lão nhân gia anh ta rõ ràng chính là độc thân bằng bản lĩnh, nào có cái gì yêu đương mà yêu!"
"Bọn mày cũng không nghĩ kĩ xem, lần trước siêu nữ minh tinh tuyến đầu Lan Thiên Ái lại đây lôi kéo tình cảm với tiểu Tông, cô ấy đẹp như vậy nha, phong tình vạn chủng, tuổi cũng hơn tiểu Tông tổng mấy tuổi mà thôi, nhưng mặt đầy collagen căn bản nhìn không ra luôn.
Kết quả tiểu Tông tổng xử lý như thế nào? Người ta đá lông nheo đến sắp mù luôn, mà tiểu Tông tổng trực tiếp cự tuyệt đối phương, cũng tỏ vẻ việc công xử theo phép công, nếu đối phương còn có yêu cầu gì cao hơn, vậy thì đàm phán thất bại."
"Từ từ, tiểu Tông tổng không phải nói thẳng vậy chứ?"
"Lời nói là không trực tiếp như vậy, nhưng ý tứ chính là trực tiếp vậy luôn á.
Sau đó Lan Thiên Ái không phải thở hồng hộc mà đi rồi sao?"
"Sau đó còn có ai ý, tiểu hoa mới nổi khí chất xuất chúng, tiểu Tông tổng cũng là việc công xử theo phép công, còn phê bình nhất định đối với tác phong sinh hoạt của đối phương… Tuy rằng chính anh ta cảm thấy là nhắc nhở, nhưng tiểu hoa mới nổi quả thực sắp tức giận đến nổ tung rồi."
"Tiểu hoa mới nổi kia vốn dĩ chính là dùng quy tắc ngầm để nổi lên, tiểu Tông tổng chỉ là thuyết minh công ty không cho phép loại chuyện này mà thôi, cũng không nói thẳng, là bản thân cô ta quá nhạy cảm được chưa? Quy tắc công ty đã định rồi, tiểu Tông tổng không thể không nói với cô ta mà, bây giờ phía sau cô ta còn có treo hai kim chủ nữa kìa!"
"Cho nên tao nói, tiểu Tông tổng là dựa vào bản lĩnh mà độc thân, đối mặt với gái đẹp là thiết diện vô tư……"
"Yêu đương? Tao xem anh ta trừ phi yêu đương với quỷ á."
"Ha ha ha! Cũng phải, yêu đương với quỷ may ra!"
·
Nguyễn Tiêu đi theo một đám bạn cùng phòng ở nhà Mục Triết cả một buổi trưa, mọi người đều rất vui vẻ, quan hệ với Mục Triết cũng từ quan hệ quen biết đến thật sự khá thân.
Tuy rằng còn không thể lập tức biến thành anh em tốt, nhưng về sau giao thoa chắc chắn cũng sẽ càng nhiều.
Đương nhiên, mọi người không tránh được hỏi một chút Bác Dương thi vào thế nào.
Bác Dương dùng đôi tay vuốt ngược đầu tóc ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng và gương mặt đẹp trai, đầy đắc ý và tự tin: "Bọn mày cứ chờ xem, lúc này tao qua chắc rồi!"
Bọn Nguyễn Tiêu đầu tiên là yên lòng, sau đó hung hăng mà ấn cậu ta lên sô pha, dùng gối đánh một trận, mày khoe khoang hả con!
Bác Dương bị gối vùi lấp, gian nan mà vươn tay, duỗi qua hướng Mục Triết.
"A Triết…… Cứu…… Cứu tao!"
Mục Triết tạm dừng ba giây đồng hồ, lẳng lặng mà đi qua, rồi lẳng lặng cầm tay Bác Dương.
Y rất thâm tình mà nói: "Dương Tử đừng sợ, tao ở bên mày đây."
Mấy người Nguyễn Tiêu: "……"
Lại tạm dừng ba giây, ba cái gối càng thêm dùng sức đập Bác Dương.
Bác Dương nổi giận.
"Mày nắm tay tao có ích lợi gì, ở bên cái rắm á, mày phải đuổi bọn nó ra cứu tao chứ!"
Mục Triết: "Đánh không lại đánh không lại."
Bác Dương: "……"
Ngay sau đó, ba người Nguyễn Tiêu ầm ầm cười ha hả.
"Ha ha ha ha ha!"
Sau khi chơi đùa bên chỗ Mục Triết, bọn họ còn đi sang nhà Bác Dương đi dạo, phát hiện hai nhà bố cục cũng không sai biệt lắm, chỉ khác biệt vi diệu vài chi tiết.
Nhưng này càng có thể biểu hiện ra người hai nhà quan hệ tốt cỡ nào —— đặc biệt là phòng của Bác Dương và Mục Triết, căn bản là bài trí đều giống nhau như đúc, rất nhiều đồ vật Bác Dương có Mục Triết cũng có, Mục Triết có thì Bác Dương nhất định cùng có, đại đa số cũng chỉ là màu sắc khác nhau mà thôi, ngay cả ảnh chị trên tường trên bàn của bọn họ đều là hai người bọn họ, cười đến dáng vẻ hưng phấn.
…… Này thật là anh em còn hơn cả anh em.
Bọn Nguyễn Tiêu nhìn nhìn, cũng hơi hơi hâm mộ.
Lại nói tiếp, quan hệ giữa Bác Dương và bọn họ là rất tốt, chính là so với Mục Triết vẫn là không bằng.
Rất nhanh đã đến hơn 5 giờ, cha mẹ hai nhà cũng sắp tan tầm.
Bọn Nguyễn Tiêu giúp đỡ Mục Triết thu dọn nhà cửa một chút, liền tạm biệt y.
Mục Triết vốn đang muốn giữ bọn họ lại ăn cơm, nhưng bọn Nguyễn Tiêu cảm thấy cả đám người ở lại đây không tốt, ảnh hưởng sinh hoạt buổi tối nhà Mục Triết, kiên trì phải đi.
Sau đó, Bác Dương liền quyết định cùng bọn họ trở về, tất nhiên cũng có xe nhà Bác Dương đưa về.
Mục Triết vậy mà cũng đi theo, ngồi ở bên cạnh Bác Dương, an an tĩnh tĩnh nói chuyện với cậu ta một lát, hẹn rằng Bác Dương có kết quả thi vào, lần phỏng vấn sau nhất định phải nói cho y biết, y muốn đi cùng Bác Dương.
Bác Dương cũng đáp ứng rồi.
Rất nhanh đã đến cổng đại học Đế Đô, mấy người Nguyễn Tiêu xuống xe.
Mục Triết thì không xuống, tạm biệt bọn họ.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Nguyễn Tiêu vang lên.
Tiếng chuông âm báo đặc biệt làm cậu tức khắc nghiêm túc lên, bắt điện thoại.
"Là tôi, a? Dạ được, không thành vấn đề."
Khi Nguyễn Tiêu nhận điện thoại, mấy cậu bạn cùng phòng ở bên cạnh chờ cậu, nhỏ giọng nói thầm.
"Lão tứ có điểm nghiêm túc đó."
"Có người nào tìm nó hả? Chắc là ông chủ nó đi, trước kia nó có biểu cảm này đều là nói chuyện với ông chủ."
"Chắc chắn là đúng rồi.
Không phải muốn nó đi nộp luận văn nữa chứ?"
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Tiêu nhìn về phía ba bạn cùng phòng, có chút xin lỗi mà nói: "Đêm nay tao phải đi ra ngoài một chuyến."
Nhan Duệ đẩy đẩy mắt kính hỏi: "Buổi tối về không?"
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, chắc chắn nói: "Về."
Thôi Nghĩa Xương vung bàn tay lên: "Vậy đi đi, bọn tao không đợi mày ăn cơm chiều."
Nguyễn Tiêu cười nói: "Được, nhớ để cửa cho tao.
Nếu tao đột nhiên có việc không về được, chắc chắn gọi điện thoại cho bọn mày."
Bác Dương cũng vẫy vẫy tay với cậu.
Kế tiếp, Nguyễn Tiêu liền tạm biệt các bạn cùng phòng, đứng chờ trước cổng.
Chưa đầy vài phút, một chiếc xe tư gia lại đây.
Nguyễn Tiêu vốn dĩ tưởng tài xế hoặc là Tông Tử Nhạc tới đón, nhưng mở cửa xe rồi, lại phát hiện là Tông Tuế Trọng.
Cậu không khỏi hỏi: "Tử Nhạc đâu ạ?"
Tông Tuế Trọng nói: "Nó đang đi học."
Nguyễn Tiêu sửng sốt: "Ồ."
Vậy tối hôm nay, cậu sẽ cùng ăn cơm chỉ có hai người với vị học trưởng này?
Nguyễn Tiêu không nói thêm gì, đi theo Tông Tuế Trọng tới biệt thự rồi, bèn đi rửa tay.
Tông Tuế Trọng trực tiếp ý bảo có thể ăn cơm.
Nguyễn Tiêu có điểm không rõ, đi đến trước bàn nhìn thử….
cậu càng thêm không rõ.
Thức ăn trên bàn giống như đúc hình ảnh cậu gửi cho anh hồi ban ngày, mỗi món đều có!
Nguyễn Tiêu lâm vào trầm tư.
Học trưởng đây là… có ý gì?.
Danh Sách Chương: