Một giấc này Kỷ Dụ ngủ đến hơn ba giờ chiều mới tỉnh lại.
Ánh hoàng hôn bên ngoài lúc này đã bắt đầu buông xuống, xuyên qua lớp kính cửa soi rọi khuôn mặt nhỏ của người trên giường bởi vì vừa mới tỉnh nên trạng thái còn mơ màng.
Hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm một nơi vô định nào đó.
Điện thoại bên cạnh đã tắt từ lúc nào, còn bị cậu hất ra một đoạn, nằm chênh vênh bên mép giường.
Kỷ Dụ lơ tơ mơ một hồi mới hoàn hồn, đồng thời đã nhận ra đây không phải phòng trong biệt thự hay ký túc xá của cậu.
Lại ngồi ngẩn một hồi Kỷ Dụ mới triệt để thanh tỉnh.
Cậu trước cầm điện thoại bên giường lên xem thử rồi mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Theo lời của dì Marina thì bốn giờ chiều bữa tiệc sẽ bắt đầu đón khách, như vậy khách nhân có thể thưởng thức trà chiều dưới ánh hoàng hôn.
Lại thêm một hai tiếng thì buổi tiệc có thể chính thức diễn ra khi chủ nhân bữa tiệc xuất hiện, lúc đó món chính sẽ được đưa lên.
Nghe đâu một bữa tiệc này có thể kéo dài đến đêm khuya mới kết thúc.
Giới quý tộc thượng lưu không ngại nhất là chơi thâu đêm suốt sáng.
Kỷ Dụ đương nhiên sẽ không theo bọn họ tới cùng.
Hơn nữa ai đó đã nói sẽ đến đón cậu sớm.
Lúc Kỷ Dụ thay đồ xuống lầu thì cả biệt thự đang tràn ngập trong không khí tấp nập, âm thanh bận rộn không ngừng vang vọng khắp nơi.
Chỗ nào cũng toàn là người giúp việc của biệt thự ra ra vào vào, số lượng lớn kinh người.
So với biệt thự Napoli vắng heo thì khác biệt quá lớn.
Không hiểu tại sao, chắc có thể do ở lâu tại biệt thự, cậu thích cái sự bình yên kia hơn.
Dù này là bởi thời điểm không đúng chứ không phải biệt thự De Garibaldi lúc nào cũng vậy thì bởi vì số lượng người sinh sống ở đây mà kiểu gì nó vẫn đông người thôi.
Lúc cậu đến nơi tổ chức buổi tiệc là hoa viên lớn trong biệt thự, nơi còn tồn tại cả một vườn treo trên đỉnh đầu thì nơi này vẫn chỉ có giúp việc của biệt thự xuyên qua xuyên lại như hồ điệp xuyên hoa cùng một số con cháu trong biệt thự chứ chưa có khách nhân bên ngoài nào đến cả.
Tính tính thời gian tuy rằng đã gần bốn giờ nhưng vẫn còn sớm lắm.
Kỷ Dụ quyết định không có đi vào mà men theo đường nhỏ lót đá bên cạnh hoa viên đi vòng qua nó hướng về phía xa hơn.
Khuôn viên biệt thự thật sự rất rộng, đã vậy còn được thiết kế theo phong cách riêng biệt chứ không hề để trống, so với biệt thự Napoli thì khác hẳn.
Xa xa cậu còn nhìn thấy cả khu rừng và suối nhỏ uốn lượn.
Khuôn viên biệt thự ngoài kiến trúc nhà ở thì đều tồn tại những bồn hoa, ruộng hoa, đình đài lầu các.
Kỷ Dụ nghĩ để có thể đi hết được tất cả các nơi trong biệt thự thì chắc phải mất rất nhiều thời gian.
Cậu lại không tính làm vậy, hiện tại chỉ là muốn đi dạo một chút, đợi khách khứa đến đông đủ, chủ nhà xuất hiện thì cậu sẽ đến chỗ bữa tiệc, góp mặt một chút rồi về thôi.
Đi lại đi, Kỷ Dụ nhịn không được muốn gọi cho ai đó.
Mà cậu cũng làm thế thật.
"Landulf!"
"Ừ."
Nghe tiếng người đàn ông vang lên bên tai, khóe miệng Kỷ Dụ toe toét.
"Em đang đi dạo trong khuôn viên của biệt thự nè.
Nơi này rộng quá trời luôn."
Landulf đương nhiên biết chuyện này.
Một gia tộc như De Garibaldi biệt thự đã tồn tại mấy trăm năm, sao có thể không lớn được.
Cho dù cả dòng họ lớn bé đều vào ở thì vẫn rất dư dả.
Nếu không phải hắn chỉ có một mình, với khả năng của hắn vẫn là có thể làm được giống vậy, có khi còn hơn nữa.
Kỷ Dụ chắc không biết, cả khu rừng và ngọn núi phía sau biệt thự Napoli đều là tư nhân của hắn.
"Nhưng mà em vẫn thích ở biệt thự Napoli hơn! Nơi này đông người quá."
Ai đó không biết khóe môi của mình đã nhếch lên khi nghe Kỷ Dụ nói như vậy.
Cho dù Kỷ Dụ vẫn là Carey của hắn nhưng đổi một người, hắn nhìn ra được cậu đã thay đổi.
Hoàn cảnh cũng thay đổi, khó mà nói Kỷ Dụ có thích không khí hoài cổ lại buồn tẻ trong biệt thự hay không.
Hắn có thể đưa cậu đi chơi ở nơi đông người nhưng không thể tăng thêm nhân khẩu cho biệt thự.
Đại đa số thời gian vẫn sẽ rất nhàm chán.
Hiện tại nghe cậu nói vậy, sao hắn có thể không vui cho được.
"Em không thích hơi đông người?"
"Không phải a! Có những nơi đông người thì náo nhiệt.
Nhưng nơi này đi tới đi lui rất dễ bị người ta nhìn ngó."
Tuy rằng giúp việc trong biệt thự rất quy cũ, sẽ không nhìn loạn nhưng khó tránh khỏi việc bị chào hỏi.
Tựa như lúc này.
Cậu chỉ mới đi được một đoạn mà đã có không ít giúp việc hành lễ rồi.
Có lẽ là do hôm nay trong biệt thự mở tiệc nên mật độ giúp việc cũng tăng, nhưng nói sao thì nó vẫn nhiều.
"Vậy em thích nơi náo nhiệt thế nào?"
Hình như từ lúc em ấy đến đây thì còn chưa đi đâu nhỉ.
Bình thường hắn cũng quên không hỏi cậu những chuyện như vậy.
Là hắn sai.
"Ngài nói đến chuyện này em mới nhớ.
Hôm nay ông ngoại đã hỏi em đã đi nơi nào ở Milan chưa, còn móc xỉa em là đồ nhà quê nữa."
Kỷ Dụ bắt đầu giơ móng lên cáo trạng với người đàn ông.
Bên kia điện thoại Landulf nghe mà buồn cười.
Nhưng có vẻ cảm xúc của em ấy với gia chủ nhà De Garibaldi không đến nổi tệ.
"Dù sau đó em có đáp trả lại, cũng thắng rồi nhưng đúng là em vẫn chưa đi chỗ nào trừ biệt thự Napoli cả nha."
Nghe ra được giọng điệu của con thỏ nhỏ hơi suy sụp, Landulf im lặng một chút rồi nói: "Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi."
"Thật không!?"
Con thỏ nhỏ vừa nghe đã thật sự cao hứng mà hơi hơi giương cao giọng.
Hắn nghĩ lúc này nhất định khuôn mặt cậu cũng thật rạng rỡ.
Nhưng giữa chừng hắn lại nghe cậu rầm rì nói: "Như vậy có phải hơi lộ liễu không.
Em vừa nghe nói có rất nhiều người từng nhìn thấy ngài qua bức ảnh rồi đó.
Lỡ đâu người ta nhận ra ngài rồi đến làm phiền thì làm sao?"
Thì ra em ấy lo cho mình.
Dù rằng hắn không phải là sợ người ta nhìn thấy mới suốt ngày ở trong biệt thự, nhưng mà được em ấy quan tâm hắn vẫn cảm thấy thật tốt.
Hình như trước đây em ấy cũng vậy, sao hắn lại không có cảm giác như hiện tại nhỉ.
Là do hiện tại hắn nhận ra cậu thật quan trọng? Không, có lẽ là do hắn quá thờ ơ.
"Nếu em muốn đi, tôi vẫn có cách để cho người ta không nhận ra chúng ta."
"Thật ư?"
Dù nói vậy nhưng nghĩ đến sẽ được đi hẹn hò với thân vương nhà mình Kỷ Dụ thật sự rất ước ao.
Nếu thật có cách đó, không phải là thật tốt hay sao.
"Ừ."
Người đàn ông sủng nịnh đáp một cách chắc nịch.
"Không sao! Nếu bị phát hiện, em sẽ che chở cho ngài!"
Con thỏ nhỏ rất lẫm liệt mà giương cao giọng hứa hẹn, đáng yêu không chịu được.
Đương nhiên là rước lấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
"Ừ, vậy trông cậy vào em đó."
"Tuân lệnh!"
Con thỏ nhỏ không nghe ra ý cười trong giọng nói của người bên kia, còn rất trang nghiêm mà đáp lại.
Khuôn mặt nhỏ dưới ánh hoàng hôn xán lạn đến có chút quá mức, nhượng người nhìn đến ngây người.
Kết quả là thật sự rước ong bướm đến.
"Anh đang làm gì ở đây thế anh Vani?"
Danh Sách Chương: