• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sinh đôi?” Tiêu Đạc mang theo kinh hỉ nhỏ giọng hỏi.

Phượng Loan cười mỉm, “Đúng vậy.” Rồi chọc chọc vào ngực hắn, “Hiện tại nơi này của ta đã có hai đứa nhỏ, sau này buổi tối Vương Gia không cần bận rộn nữa, cả đêm chiến đấu hăng hái không ngớt rồi.”

Tiêu Đạc mới vừa uống một ngụm trà, muốn áp chế cảm xúc, nghe xong lời này, thiếu chút nữa phun hết nước trà ra ngoài. Rốt cuộc vẫn bị sặc, “Nàng, khụ khụ..” Chỉa về phía nàng, cười đến không ngậm miệng lại được, “Thật sự là cái gì cũng dám nói! Cái gì xảo quyệt cổ quái cũng nghĩ ra được.”

Phượng Loan bĩu môi, “Chẳng lẽ ta nói không đúng?”

“Chiến đấu hăng hái không ngớt?” Tiêu Đạc còn đang cười, lắc lắc đầu, “Chẳng lẽ bổn vương chỉ biết tìm nữ nhân? Thật sự là không có lương tâm, nàng không ở trong phủ mấy ngày này, ta cũng chỉ đi sau viện vài lần, nên chuyện này..., cũng đáng để cả ngày ghen tuông? Thậm chí ngay cả gia cũng dám bố trí!”

“Vậy chàng nói đi, ta lợi hại hay không?” Phượng Loan tỏ vẻ đắc ý, nói sang chuyện khác.

Tiêu Đạc giơ ngón tay cái lên, “Lợi hại! Lợi hại!” Hắn khen ngợi nói đùa: “Người ta một lần có một đứa, ba năm có hai đã khoe khoang rồi. Trong một năm này nàng lại có hi, giảm đi nhiều chuyện, thật sự quá lợi hại.” Đột nhiên nhớ tới một việc vui mừng hơn, “Nếu như vậy, nàng sẽ ít đi một năm mang thai.”

Phượng Loan nhất thời không hiểu, “A, vậy rồi làm sao?”

Tiêu Đạc xoa xoa lên bộ ngực sữa ngày càng to hơn, “Như vậy..., gia có thể có thêm một năm dày vò.”

“Phốc! Hạ lưu.” Phượng Loan nhéo tay hắn, “Gì kia thật là nhả không ra ngà voi mà.”

“Nàng nói cái gì?” Tiêu Đạc sa sầm nét mặt, trừng mắt nhìn nàng, sau đó dứt khoát cam chịu hóa thành Đa Đa, cúi đầu cắn một ngụm trên chỗ đẫy đà đó, “Cho nàng nói hưu nói vượn nè!”

“Ôi.” Phượng Loan la lên, sẳng giọng: “Thật là! Chàng đúng là cắn người nha.”

“Kiều Kiều.” Trong lòng Tiêu Đạc nổi lên một chút lửa nóng, một chút nhu tình, giọng nói bỗng nhiên trở nên ôn nhu, “Kiều Kiều...” Hắn gọi tên nàng, cúi người qua, khẽ liếm. Liếm lên vành tai mềm mại trơn bóng, “Ta nhớ nàng.”

Phượng Loan bị hắn làm cho tê dại, đẩy hắn ra nói: “Đừng đừng, ta không chơi đùa cùng chàng nữa.”

“Chỉ hôn nhẹ thôi.” Hắn nói: “Đã mấy tháng không có thân mật với nàng rồi.”

Phượng Loan quýnh quáng, “Đừng làm rộn, chàng sẽ đè lên bụng ta!”

Nói thật, trong bụng mình có hai đứa nhỏ, so với Tiêu Đạc còn quan trọng hơn! Nào có tâm tình chơi đùa trong ngươi có ta với hắn, làm trò trong ta có ngươi chứ, ---- trong lúc mình mang thai, hắn thích tìm ai thì tìm đi!

“Nàng không cần cử động.” Dục niệm trong lòng Tiêu Đạc thật khó nén, tận lực khắc chế, động tác nhẹ nhàng mềm mại, “Ta bảo đảm không đè vào bụng nàng, có được hay không? Kiều Kiều..., nàng không động là tốt rồi.”

“Chàng cút đi!” Phượng Loan nổi cáu.

Tiêu Đạc bị mắng bỗng ngẩn người, sau đó trầm mặt, “Nàng nói gì? Cút?”

“Đúng! Cút.” Phượng Loan thật sự tức giận, còn ủy khuất, “Tới cùng chàng đang nghĩ gì chứ? Ta là phụ nữ có thai, trong bụng ta đang mang đứa nhỏ của chàng, còn là hai đứa, chàng vì bản thân mình nhất thời cao hứng mà ép buộc, ép buộc xảy ra chuyện ta tìm ai khóc đây? Chàng đương nhiên không cần, có nhiều nữ nhân sanh con cho chàng! Vương phi, rồi Ngụy thị, Tưởng Trắc phi, Miêu phu nhân, tất cả đều muốn sanh con cho chàng!”

Hưng trí của Tiêu Đạc bị nàng hoàn toàn dập tắt, mất hứng nói: “Ta chỉ hôn thôi, sao có thể không biết nặng nhẹ?”

“Ta mặc kệ.” Phượng Loan một nửa vì kiếp trước không bảo trụ được đứa nhỏ mà oán hận, một nửa là mượn cơ hội phát tiết bất mãn, và áp lực cùng ủy khuất tận sâu dưới đáy lòng, “Chàng sẽ có rất nhiều rất nhiều hài tử, nhưng ta chỉ có trong bụng ta đây, vì bình an sinh hạ đứa nhỏ, ta liều mạng đắc tội Vương phi nương nương, tránh qua nhà mẹ đẻ rồi.” Nàng nước mắt tràn mi, “Dù chỉ sai chút xíu ta cũng không dám ra ngoài, một sợi tóc cũng không được!”

“Được rồi, được rồi.” Vừa rồi Tiêu Đạc chỉ vì động tình, muốn hôn nàng, trong lòng đã nắm chắc, không dám xằng bậy khiến nàng chịu khổ, không hiểu vì sao nàng lại phản ứng lớn như vậy? Thôi, vốn là mình không tốt, Kiều Kiều cũng là lần đầu mang thai nên khẩn trương, là lẽ thường.

Chút bất tri bất giác, vậy mà chủ động lui nhường một bước.

Phượng Loan còn đaang mếu máo, vẻ mặt ủy khuất, “Đứa nhỏ là tâm can, bảo bối của ta.” Nàng gắt gao ôm bụng của mình, “Bất kể là ai, cũng đừng nghĩ khi dễ! Chàng cũng không thể!”

Nàng như vậy, giống như một con gà mái nhỏ giương cánh phẫn nộ.

Tiêu Đạc vốn thiên vị nàng, trong lòng trước đó còn tự giải thích nàng chỉ lỡ lời, rồi tha thứ, thấy bộ dạng vừa thương cảm lại buồn cười này của nàng, không khỏi vừa giận vừa cười nói: “Được rồi, ta không chọc giận nàng nữa, được chưa? Kiều Kiều...” Đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt nàng, “Không khóc, không khóc, khóc sẽ tổn hại thân thể.”

Lúc ấy cảm xúc của Phượng Loan quá mức kích động, nên thốt ra lời như vậy.

Sau khi nói xong, cũng có chút lo lắng hắn sẽ thật sự tức giận, thấy hắn mềm mỏng, ngược lại có chút không thể tin mà ngẩn ra.

Khi nào thì, Đoan Vương Điện hạ trở nên tốt tính như thế? Bản thân mình chính miệng kêu hắn cút, còn nói hai lần, đổi lại là ở kiếp trước khi mình được sủng ái nhất, cũng không dám.

---- hắn lại có thể không tức giận?

“Nàng xem nàng, phát hỏa lớn như vậy.” Tiêu Đạc một mặt vỗ về nàng, một mặt cũng kinh ngạc kinh ngạc không thôi, trong vương phủ không người nào dám kêu mình cút, các cơ thiếp khác mà nói như vậy, mình khẳng định thưởng một cước vào ngực các nàng, sau này sẽ không còn đặt chân đến sủng hạnh nữa. Cho dù là Vương phi, cũng không dám nói, nói, cũng không được tốt lành giống vậy.

Bản thân mình vừa rồi rõ ràng còn dỗ nàng, vỗ về nàng, cử chỉ thật giống như điên rồ.

Vì thế, hai người đều cùng ngẩn người ra.

Chân thị xem thời gian đã đến giờ dùng cơm, nên chờ ở bên ngoài, nghe được bên trong cãi nhau, tiếp theo sau một lúc lâu không có động tĩnh gì, không khỏi có chút bận tâm. Bọn nha hoàn không dám tùy tiện nghe ngóng, bà liền xốc bức rèm che lên tiến vào, vừa vào cửa, thì nhìn thấy một lớn một nhỏ hai đầu ngỗng ngốc nghếch, nhìn nhau, ngốc ngốc không nói lời nào.

Xem ra, không giống như đang tức giận.

“Bốp!” Chân thị nở nụ cười, trêu ghẹo hai người nói: “Hai người các ngươi làm sao thế? Như đầu gỗ vậy, giống y tượng Bồ Tát, tròng mắt cũng không nhúc nhích.”

Tiêu Đạc hồi thần trước, cười nói: “Hôm nay cách ăn mặc của Tiểu Loan đặc biệt xinh đẹp.”

Phượng Loan vẫn mang vẻ mặt túng quẫn, oán trách mẫu thân, “Nói gì đó?” Ngắt lời hỏi: “Không phải nên dùng cơm rồi sao? Hôm nay có món gì ăn ngon vậy? Con đã sớm nói, muốn thứ gì lành lạnh chua chua.”

Đương nhiên Chân thị sẽ không đâm thủng nữ nhi, chỉ cười, “Đều có, đều có.”

Tiêu Đạc đỡ Phượng Loan, hai người cùng đi ra dùng cơm.

Nói tới Chân thị, đổi lại là người khác cùng hoàng tử dùng cơm chung nhất định sẽ mất tự nhiên, bà thì không vậy, giống như thật sự xem Tiêu Đạc là con rể vậy, chuyện trò vui vẻ không hề luống cuống. Bà không chỉ yêu thích ăn mặc, còn thích đọc sách nghe hát khúc, các loại sách và có săn bắn, trời sinh là người lanh lợi mạnh vì gạo, bạo vì tiền.

Lần nào Tiêu Đạc dùng cơm tại Vọng Tinh Bão Nguyệt Các, tâm tình đều sung sướng.

Khi một mình dùng cơm cùng Kiều Kiều, là nhu tình mật ý, khi có Chân thị ở đây, là vui cười không ngừng, cách ăn mặc của hai mẹ con cũng là cảnh đẹp ý vui, tâm tình tự nhiên tốt theo. Không giống như ở Mục gia, vừa thấy Mục phu nhân đã cảm thấy tức giận, mặc dù không có ngồi cùng bàn ăn cơm, nhưng nghĩ đến đã ăn không trôi.

Dùng xong cơm, Tiêu Đạc thuận miệng nói cười, “Mẫu thân thật không giống những phụ nhân khác.”

Phượng Loan kiêu ngạo nói, “Đó là đương nhiên.” Tự nàng thiếp vàng lên mặt mình, “Chẳng thế thì sao có thể sinh ra khuê nữ tốt như ta đây? Hừ hừ, chàng được lời rồi đó.”

Tiêu Đạc lung lay cười, “Nàng nha.”

Thật đúng là ngây thơ đáng yêu, ngôn ngữ vô kị, có lẽ thật sự vì dạng này, mình mới cảm thấy cùng với Kiều Kiều đặc biệt vui vẻ, cả người thả lỏng tự tại. Bởi vì thích chung đụng như vậy, nên trong lòng bất tri bất giác thiên vị nàng, thậm chí trong chớp mắt sẽ mất đi lý trí, vì nàng, gây gổ với đám huynh đệ.

Tiêu Đạc ở trên triều gặp chuyện kia có chút không thoải mái, khó tránh được sắc mặt âm trầm.

An Vương tự tìm chết, Thành vương Tiêu Trạm cũng vậy! Hai người cư nhiên trước mặt phụ hoàng, thiếu chút nữa nói ra Kiều Kiều, cũng may về sau Tiêu Trạm hồi thần, cuối cùng miễn cưỡng đem tình cảnh che dấu đi.

Sau đó suy nghĩ, khó tránh được cảm thấy có chút chua chát khó chịu.

Ha ha, tiểu tử đó phản ứng thật mau nha! Bị mình la một tiếng, đã biết rõ chính mình nói sai lời, hơn nữa không hề do dự bảo vệ Kiều Kiều, ---- phi! Hắn dựa vào cái gì? Nữ nhân của mình cần hắn che chở sao? Càng nghĩ càng tức giận, Kiều Kiều đã là Trắc phi của minh, còn đang mang thai, như thế nào mà Tiêu Trạm vẫn nhớ mãi không quên?

Tốt lắm, cánh cứng cáp rồi! Gan liền to hơn.

---- dám nhớ đến nữ nhân của ca ca!

Có phải xuất chinh Tây Lương lần này, có ý công thành danh toại trở về, sau đó trắng trợn nhớ thương hay không? Thật sự là khinh người quá đáng! Tiêu Đạc “rắc rắc” một tiếng, ly trà trên tay vỡ vụn, nước trà ấm chảy ra tay cả tay, thấm ướt áo choàng.

Phượng Loan bị dọa nhảy dựng, “Chàng làm cái gì vậy?”

Tiêu Đạc khẩn trương đứng dậy, phủi phủi nước và mảnh ly trà bể trên người, hắn nhíu mày, “Không có gì.”

“Đã như vậy còn nói không có?” Phượng Loan oán trách, kêu nha hoàn tiến vào, “Nhanh dọn dẹp đi.”

Đám người Bảo Châu rối ren thu thập một lúc, sau đó đi ra. Bởi vì Tiêu Đạc thường qua đây, bên này cũng có chuẩn bị y phục để thay, lại mang ngoại bào tiến vào, hỏi: “Có cần đổi bên trong hay không?”

“Không cần.” Tiêu Đạc bực bội, dùng lực giật áo choàng ra, “Bổn vương tự mình làm.”

Bảo Châu thức thời lui ra ngoài.

Phượng Loan nhìn thấy khó hiểu, hai người đang nói đùa vui vẻ, đột nhiên hắn trầm mặc, như nghĩ tới chuyện đặc biệt gì mà tức giận vậy, sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng bóp nát ly trà! Cái này cần phải tức đến cỡ nào? Nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là giận mình vì lúc nãy, không khỏi rũ mi mắt xuống.

Ai muốn đi trêu chọc sư tử tức giận chứ? Chờ hắn tự mình nguôi giận thôi.

Tiêu Đạc cởi đai lưng ngọc, tức giận cởi ngoại bào, đem tất cả hung hăng vất xuống đất! Sau đó thay một thân trường bào long văn màu xanh ngọc, diện mạo của hắn thiên về lạnh lùng nghiêm nghị, sắc lạnh càng tôn lên vẻ băng lãnh, như một khối hàn băng ngàn năm, vừa mới được đào ra, vẫn còn tỏa ra hàn khí.

Nếu không phải kiếp trước Phượng Loan từng ở chung với hắn, biến thành người khác, chỉ có thể bị vị này làm cho đông cứng rồi.

Tiêu Đạc sinh ra tức giận một lúc.

Ngẩng đầu thấy Kiều Kiều rủ mi trầm mặc, không lên tiếng, bộ dáng như bị mình dọa, không khỏi trấn an, “”Được rồi, không có chuyện gì, không liên quan đến nàng.”

Phượng Loan cũng sẽ không ngốc đi hỏi hắn vì sao tức giận, nếu hắn muốn nói, tự động hắn nhất định sẽ nói, còn không nói thì là không tiện nói với mình. Cho nên không hỏi, chỉ nói sang chuyện khác, cười nói: “Lục Lang, vừa rồi bụng của ta động vài cái, đoán là hai đứa nhỏ đang đạp đây.”

“Vậy sao?” Tiêu Đạc dù có nộ khí tận trời, đối với hài tử còn chưa ra đời, cũng mềm nhẹ, đưa tay sờ sờ lên bụng của nàng, “Có thể là hai đứa ở chung hơi chen lấn một chút?” Rất đúng lúc, đúng lúc bụng vừa động đậy, cũng không biết ai đạp ai, cả hai đứa nhỏ đều nghịch ngợm.

Phượng Loan xinh đẹp cười nói: “Đứa nhỏ thật hoạt bát ha?”

“Hoạt bát.” Tiêu Đạc thuận miệng đáp: “Chỉ là bọn hắn bướng bỉnh liền vất vả nàng rồi.” Hắn không có lòng nói đùa, chỉ cần hài tử bình bình an an là được, “Mới vừa rồi là ta không tốt, hiện nay nàng mang thai hai đứa nhỏ, bất luận như thế nào cũng không dám phát hỏa trước mặt nàng, yên tâm, sau này sẽ không vậy.”

Hắn nhượng bộ lần nữa, đối với hoàng tử mà nói đã là ôn nhu chu đáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK