Mục lục
Cực Phẩm Tiểu Nhị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lạc Tiểu Y vừa mới run sợ, bỗng nhiên cảm thấy bả vai đau nhức. Hắn còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị một cỗ lực hùng hậu ôm lấy! Một mùi hương nam tính nhanh chóng xộc vào mũi, hai đầu gối Lạc Tiểu Y mềm nhũn, cả người đổ về phía trước, khiến bản thân nằm gọn trong lồng ngực của Lam Hòa.
Rầm rầm rầm ——
Tiếng tim đập quá mức kịch liệt, đã thành công khiến cho đại não của Lạc Tiểu Y bị tê liệt , bỗng nhiên trong đầu hắn nổi lên một suy nghĩ: thảm, ta thật sự là sinh bệnh rồi! Làm sao mà chưởng quầy mới ôm ta một chút, ta còn vô lực hơn hồi nãy nữa?
Hắn vẫn luôn tự biến mình thành nam hài tử, chưa từng trải qua loại tình cảm này. Hiện tại, bỗng nhiên mối tình đầu chớm nở, thì sinh lý và tâm lý cũng biến hóa theo, lập tức cả người hắn đều ngây ngốc choáng váng!
Đang lúc Lạc Tiểu Y bủn rủn vô lực, cả người nằm gọn trong lồng ngực của Lam Hòa, tim đập như trống. Thì bỗng nhiên thân mình bị một cỗ lực lớn đẩy ra! Hô một tiếng, thân thể bé nhỏ vốn không hề phòng bị, do đó lập tức bổ nhào về phía một cái cây to. Mắt thấy sẽ đụng vào thân cây, thì Lam Hòa duỗi tay dài ra, nháy mắt đã giữ cổ áo của hắn, đem Lạc Tiểu Y vững vàng đặt ở trước mặt mình.
Ánh mắt Lam Hòa phức tạp nhìn Lạc Tiểu Y, thật lâu sau vẫn không nói gì. Lúc này, Lạc Tiểu Y cũng từ trong cảm xúc hỗn loạn tỉnh táo lại. Mắt to của hắn trừng tròn xoe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cái miệng anh đào đỏ thắm, nhỏ nhắn cong lên tức giận: “Chưởng quầy, vì sao người lại dùng lực lớn như vậy đẩy ta ra chứ?”

Thấy Lam Hòa vẫn dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y bỗng nhiên vo thành một nắm. Điềm đạm đáng yêu nhìn Lam Hòa, hít hít cái mũi nhỏ, tỏ vẻ thống khổ nói: “Công tử gia, tiểu nhân thật sự sinh bệnh rồi! Vừa rồi công tử ôm tiểu nhân thì tiểu nhân còn bối rối hơn hồi nãy nữa. Bây giờ, ta phải làm sao mới tốt đây?”
Lam Hòa nghe đến đó, khóe môi bỗng nhiên giơ lên, một chút ý cười hiện ra trong đảo mắt. Lạc Tiểu Y nghi hoặc nhìn hắn, không rõ chưởng quầy vì sao nghe được hắn nói như vậy. Mây đen bao phủ trên khuôn mặt tuấn tú lại lập tức trở nên vô cùng sáng lạng?
Đúng rồi. Tiểu tử này vẫn hay đối đầu cùng ta! Chắc chắn là hắn nghe thấy ta sinh bệnh, trong lòng vui sướng nha! Lạc Tiểu Y hung hăng áp chế cảm giác e ẩm, tê dại ngọt ngào cổ quái khi nhìn Lam Hòa tươi cười. Đảo mắt suy nghĩ, bà nội nó, ta bệnh chuyến này thật đúng là không nhẹ a. Từ năm ngày trước đến giờ, cả người ta đều trở nên kỳ lạ !
Lạc Tiểu Y thiên tính thông minh, ở lâu với một đám người hỗn tạp. Cái gì cần biết cũng đều biết được. Hắn chỉ là trở tay không kịp, với lại đây vốn là những chuyện thầm kín, do đó sự biến hóa trong tình yêu của thiếu nữđã nhanh chóng dọa hắn phát sợ .
Nhìn thấy Lạc Tiểu Y vừa phòng bị vừa chờ mong nhìn mình, khóe môi Lam Hòa vừa mới giơ lên, nụ cười còn chưa kịp hiện ra, bỗng nhiên mặt lại sa sầm xuống, đen như đít nồi .
Vung tay áo lên, Lam Hòa bỗng nhiên xoay người, đi nhanh về hướng đại sảnh.
Lạc Tiểu Y trợn tròn hai mắt, sững sờ nhìn chưởng quầy nhà mình. Nhìn thấy hắn càng chạy càng nhanh, càng chạy càng loạn biến mất ở cửa lớn. Hắn mới nghiêng đầu, cắn ngón trỏ của mình lẩm bẩm nói: “Biểu tình của chưởng quầy sao cổ quái như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng sinh bệnh rồi? Không hiểu. Thật là không hiểu nổi a!”
Không hiểu ra cũng phải mau hiểu a, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y khổ sở, cố gắng nâng thẳng đầu, oể oải hướng đại đường mà đi. Mới đi vài bước, hắn liền dừng một chút. Thảm! Lưu Thập Nhị còn đang ở trong đó! Chưởng quầy hật quá đáng a, ta hỏi hắn vấn đề nho nhỏ như vậy, hắn cũng không chịu giải đáp một chút!
Mũi chân điểm trên đất bùn vẽ vài vòng, thỉnh thoảng giẫm phải lá rụng vang lên tiếng rốp rốp. Lạc Tiểu Y đứng dưới cây đa, mày vẫn nhăn như cũ. Ai ya, hôm nay ta đúng là không bình thường a!
Đúng lúc này, một người chạy tới bên này. Nhìn thấy Lạc Tiểu Y, hắn vội vàng kêu lên: “Tiểu Nhất a, công tử gọi ngươi đến phòng của hắn kìa!”

“Vâng!” Lạc Tiểu Y chậm rãi ngẩng đầu, buồn bã liếc Tiểu Quang một cái, có vẻ không vui đi theo hắn đến đại sảnh. Vào đại sảnh xem xét thì thấy hai đại mỹ nhân và công tử áo trắng đang ở đó. Bởi vì bọn họ ở đó, mà toàn bộ đại sảnh đều cực kỳ im lặng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xoạt một cái đỏ lên, hai mắt Lạc Tiểu Y khôi phục ánh sáng lấp lánh: Oa ha ha ha, các nàng rốt cục đã xuất hiện a, có trò hay để xem rồi! Liếc mắt,thấy Lưu Thập Nhị đang mỉm cười chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt Lạc Tiểu Y tỏa sáng như ánh mặt trời lập tức trầm xuống, mây đen nhanh chóng ùn ùn kéo trở lại. Ai ya, thân ta còn lo không xong, tâm trí đâu mà xem náo nhiệt chứ?
Mũi chân nhỏ vừa chuyển, hắn cố gắng bỏ qua ánh mắt đặt trên người mình, nhanh chóng quyết đoán đi lên lầu hai. Vọt tới lầu hai, cảm giác được ánh mắt kia không hề theo sát mình nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc xanh lúc đỏ của Lạc Tiểu Y nhằmvề phía sương phòng của Lam Hòa .
Vọt tới cửa, còn chưa kịp hé răng, tiếng nói của Lam Hòa đã từ bên trong truyền ra: “Cửa không khóa, vào đi.”
“Dạ.”
Lạc Tiểu Y ném suy nghĩ qua một bên bước vào trong phòng, cẩn thận đóng cửa lại. Hắn dùng hai bước đã vọt tới trước mặt Lam Hòa, hai mắt ngập nước nhìn Lam Hòa, hít thở sâu vài hơi, Lạc Tiểu Y bi thương cao giọng nói: “Công tử gia, tiểu nhân muốn xin phép nghỉ một ngày, tiểu nhân muốn đi tìm đại phu!”
Lam Hòa lẳng lặng nhìn hắn, thân thể hơi nghiêng, mỉm cười, chậm rãi hỏi: “Tìm đại phu làm gì?”
Lạc Tiểu Y trừng mắt to, có chút trách cứ nói: “Công tử gia, làm sao mới đó người đã quên? Tiểu nhân bị bệnh rồi!”
“Ừm!” Lam Hòa bỗng nhiên cười, khiến cho tim Lạc Tiểu Y đập như trống, tay hắn chống đầu, nghiêng đầu nhìn Lạc Tiểu Y: “Ngươi muốn khi nào thì tìm đại phu?”
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!”
“Ừm!”

Lam Hòa nhẹ nhàng cười, buông bàn tay đang chống đầu ra, chậm rãi rót cho mình một chén trà. Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, tao nhã như một bức tranh. Lạc Tiểu Y nhìn nhìn liền ngây dại.
Uống hai hớp trà xong, Lam Hòa chậm rãi nói: “Lạc Tiểu Nhất, lần trước Lê tiên tử muốn gây bất lợi cho bản công tử, ngươi làm sao mà phát hiện được?”
A? Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Ai ya, chưởng quầy ũng quá hẹp hòi đi, chuyện xa xôi như vậy hắn cũng muốn nhắc lại, không phải hắn muốn thừa nước đục thả câu hại mình chứ?
“Dạ?”
Quay mắt về phía Lam Hòa, nhìn không rời mắt, Lạc Tiểu Y chép miệng, nhỏ giọng nói nói : “Dạ, cô nương kia hỏi tiểu nhân về chưởng quầy thì vẻ mặt đầy tình ý.” Nói tới đây, Lạc tiểu Y hơi nhấn mạnh một chút, trong thanh âm dẫn theo vài phần cao hứng. Chỉ thấy hắn cười hì hì nhìn Lam Hòa, hai mắt tỏa sáng nói: “Ta không có tài gì, nhưng ánh mắt nhìn người là số một. Lúc ấy tiểu nhân đã nhìn ra, các nàng này muốn gây bất lợi cho chưởng quầy. Oa ha ha ha, bởi vậy tiểu nhân đã sớm chờ đợi.” Vừa mới cười xong, thanh âm của Lạc Tiểu Y đột nhiên nhỏ lại, vội vàng đem câu nói kế tiếp nuốt vào trong bụng, cẩn thận đưa mắt nhìn mặt Lam Hòa không chút thay đổi, Lạc Tiểu Y thầm nghĩ, ***, thiếu chút nữa ta đã đắc ý mà lỡ miệng rồi!
Lam Hòa tựa hồ không có nhận thấy được Lạc Tiểu Y lỡ miệng, chậm rãi nhấm nháp trà. Thẳng đến khi thanh âm của Tiểu Y dừng lại, môi mỏng của hắn mới giơ lên, chậm rãi nói: “Tiểu Nhất, ngươi mắc bệnh giống Lê tiên tử!”
Ngẩng đầu nhìn hai mắt trừng tròn xoe, vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Tiểu Y, Lam Hòa bỗng nhiên cười, nụ cười này thật giống như một làn gió xuân thổi qua, trăm hoa đua nở. Ở trong tiếng tim đập của Lạc Tiểu Y, giọng nói Lam Hòa thản nhiên chậm rãi truyền đến: “Ngươi, là biết yêu rồi!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK