Khi nghe đến cuối câu chuyện, tôi như chết lặng.
Tai nạn kiểu gì mà có thể cắt cổ cả một con gấu khổng lồ chết ngay tại chỗ cơ chứ?
Mọi chuyện đang tốt đẹp bỗng nhiên có một cơn bão lớn ập tới.
Thái tử cứ nhìn tôi rồi cười, anh ta làm sao vậy chứ, chả nhẽ do tôi quá im lặng trong suốt chuyến đi nên anh ta nghĩ rằng tôi bị sốc ư.
“Nhưng không phải mọi khi công chúa đều dũng cảm như vậy sao? Không giống như ta, một kẻ rất biết cách chớp lấy cơ hội, cô đã tự mình đối phó với một con gấu ở đó đấy thôi.
"
Trước khi tôi kịp nhận ra, anh ấy đã trở lại hình dạng thường ngày.
Nhìn khuôn mặt đầy nụ cười mang vẻ hoài nghi của hoàng tử…..
Có lẽ anh ấy không chế giễu tôi, mà là chế giễu chính mình trong những ngày đó.
"Kỹ năng bắn nỏ của cô nhiều hơn ta nghĩ."
“…..”
“Ngay cả một số thợ săn lành nghề nhất cũng sẽ không hành xử bình tĩnh như cô nếu họ bất ngờ chạm trán với một con gấu khổng lồ như vậy.
Nếu như người thợ săn quay lưng bỏ chạy thì chẳng mấy chốc, con gấu đó sẽ đuổi kịp và xé xác tay chân họ”.
“Vì vậy, hãy gạt những suy nghĩ vô bổ sang một bên và tự hào về trực giác và khả năng đối phó tuyệt vời của cô.”
Đó là một niềm động viên đầy bất ngờ.
Tôi đã mở to mắt nhìn Callisto.
Có phải vì một tình huống tương tự? Mặc cho những lời nói thẳng thừng và vô tâm của anh, tôi bình tĩnh lại.
Đồng thời, thật trớ trêu khi người nói ra điều đó lại chính là Thái tử chứ không phải ai khác.
"……cảm ơn ngài vì những lời khen đó."
Sau một lúc lâu, tôi lúng túng mở miệng và trả lời.
“Lúc nhỏ ngài cũng rất can đảm.”
Và tôi đáp lại lời khen theo cách của mình.
Không có gì khác để nói về những câu chuyện đã được kể bởi Thái tử.
Tôi cảm thấy tiếc cho tuổi thơ của anh ấy, nhưng nó chỉ là trong chốc lát.
Ý nghĩ của đầu gấu chết đã đảo ngược khi anh ta nói rằng anh ta đã thắng trò chơi.
Anh chàng này đã chán ngấy kể từ đó rồi.
Ngay lúc đó, hoàng tử mặt mày cau có vì cái gì không thích mặc dù ta khen hắn.
"Là nó?"
"Gì? Gì?"
Tôi hoang mang hỏi lại.
Xương mày thái tử càng sâu.
"Sự đánh giá cao của cô về câu chuyện của ta."
"Vâng, đúng rồi đấy."
"Công chúa thực sự không có cảm xúc gì sao?"
"……Đúng?"
Tôi chết lặng trước sự khinh bỉ đột ngột.
Sau đó, thái tử trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt đỏ một lúc lâu.
"Làm sao cô có thể xấu tính như vậy?"
"Gì…?"
Tôi mở mắt ra như thể tôi đã nghe thấy một điều gì đó không quen thuộc.
Hả! Ngài ấy có tư cách để nói điều đó với ta chứ?
Trong khi tôi chỉ chu môi kinh ngạc, anh ta vặn lại khiến tôi cảm thấy mình còn bị xúc phạm nhiều hơn.
“Khi tôi kể câu chuyện này cho những người lính đang run rẩy trên chiến trường, họ đã khóc.”
“…..”
"Tiểu thư không cảm thấy thương hại ta khi còn nhỏ sao?"
Tôi chỉ biết cười vô ích khi người đàn ông nói những điều anh ta không hài lòng.
Không đáng thương, không đáng thương chút nào!
Ta nên thương hại phần nào?
Tôi là kẻ đáng thương và đáng thương nhất trong trò chơi chết tiệt này.
Ít nhất thì Thái tử sẽ không đặc quyền vì sợ rằng sẽ mất đi sự sủng ái của một kẻ ghét mình.
“…… Dù sao thì bây giờ ngài ấy vẫn sống khỏe.
Một câu chuyện buồn ban đầu được điểm xuyết bởi những cái chết.
Làm thế nào chứ, tôi đang đấu tranh để tránh cái kết buồn đó.
Tôi đang cố gắng thay đổi kết cục bi thảm này, tôi muốn sống và có một cái kết mới kết thúc tốt đẹp hơn.
"Hừm!”.
Trước câu trả lời của tôi, anh ta tặc lưỡi và lẩm bẩm.
"Hóa ra, cô ấy là một nhân vật phản diện không có máu hay nước mắt."
“Ai nói vậy chứ…!”
Ngay cả những người đàn ông còn lại cũng không thể chịu đựng nổi nàng công chúa tính khác người như thế này...!Cơn tức giận sắp bùng phát đã biến mất ngay trong phút chốc.
Tôi hít một hơi thật sâu và khắc cốt ghi tâm điều này.
Tên khốn chết tiệt.
Anh ta đang bặm miệng nhìn tôi chăm chú như thể có điều muốn nói với tôi vậy.
“Ha…”
Anh ta đột ngột buông bỏ vẻ dữ tợn và thổi bay cơn gió.
"Khi ở bên một nàng công chúa, ta thực sự không thể cảm thấy nhàm chán."
Và…
[Mức độ ưa thích 34%]
Cảm giác tốt của anh ấy dâng lên với một nụ cười nhạt nhòa trên khuôn mặt.
Tôi từ từ mở to mắt.
Năm phần trăm.
Đó là một bước nhảy khá lớn.
Tôi thẫn thờ nhìn qua mái đầu vàng của anh ấy.
Sự ưu ái cơ bản được trao ở chế độ bình thường cũng vượt quá 30 phần trăm.
Bây giờ sự sủng ái của Thái tử đã đạt đến mức có thể nói là khá xa với cái chết.
Đây có vẻ là một bước tiến lớn nhỉ?
Nhưng biết đâu thực tế lại khác thì sao? Có lẽ vì tôi đang cảm thấy nhẹ nhõm nên mới như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông đang cười với tôi chỉ khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
"Cơn chấn động đã dừng lại."
Lúc đó sợi dây xích đang siết chặt lưng anh ta đã bị nới lỏng.
Không giống như khi anh ấy ôm tôi trước, Callisto để tôi đi với một cái chạm rất cẩn thận.
"Bây giờ, thực sự sắp đến giờ đi ngủ rồi."
Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi và quay trở lại phía bên kia của đống lửa trại mà không do dự.
Hơi ấm bao quanh tôi nhanh chóng tan biến.
Như anh ấy nói, đó là sau khi những chấn động trên cơ thể đã thực sự lắng xuống.
* * *
“Cha."
"Thái tử đã trở lại chưa?"
Công tước Eckart, người đang lo lắng gõ bàn, rất vui mừng khi thấy con trai cả của mình, người vừa bước vào căn lều.
Nhưng Derick lắc đầu và cau mày.
"… …vẫn chưa?"
“Leonard đưa lũ chó săn vào rừng.
Chúng tôi sẽ sớm nhận được phản hồi từ ngài ấy.
"
"Người cuối cùng nhìn thấy cô ấy là ai?"
“Cô ấy đã tìm thấy một bài báo trả lời câu hỏi về đường đến bãi săn động vật nhỏ.”
"Vì vậy, cô ấy đã đi theo cái tờ chỉ dẫn đó à?"
Lần này Derick khẽ gật đầu.
Bùm-! Công tước đập bàn bằng nắm đấm như thể anh ta đang bực bội.
“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, nhưng một cô gái chưa đến tuổi sẽ ở một mình trong rừng sẽ không hay cho lắm.”
Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ tìm kiếm xung quanh bãi săn, nhưng tôi thực sự không nghĩ vậy.
Penelope tính tình hay thay đổi.
Mặc dù vậy, khu vực săn bắt động vật nhỏ không quá xa khu đất trống nơi tổ chức cuộc thi săn bắn.
Không có vấn đề gì xảy ra, những binh lính đã đóng quân ở đó có thể sớm tìm thấy cô ấy.
Vấn đề là vào trong rừng sâu, những con vật hung tợn đã được thả.
Công tước vừa hỏi, vừa ấn xuống thái dương đau nhức.
"Bên thái tử thế nào rồi? "
Vào lúc đó, trán của Derick yếu ớt uốn éo.
Công tước không bao giờ nhìn thấy miệng của con trai mình, cứng đầu cứng nhắc.
“…… Hoàng cung vừa phái một đoàn đi tìm kiếm họ.”
Vào thời điểm như thế này, không phải công chúa là người duy nhất đã biến mất.
Cho dù hồi lâu sau khi đánh thức thông báo đã đến lúc tề tựu, thái tử cũng không có trở về.
"Tôi đã yêu cầu họ cho tôi biết nếu họ tìm thấy cô ấy, vì vậy tất cả những gì chúng tôi phải làm là chờ đợi."
“Không thể nào, tên khốn đó lại cắt đứt Penelope và lôi cô ấy đi đâu đó ……”
"Cha."
Derick ngăn cản công tước.
"Có rất nhiều tai mắt xung quanh đây, người không thể hành xử như vậy được."
Anh cũng không nghĩ vậy.
Tuy nhiên, đây không phải là khu vực duy nhất của Eckart mà là trung tâm của lễ hội săn bắn, nơi quy tụ đủ loại quý tộc.
Không rõ ai đã truyền tai nhau những điều đó.
Loading...
"Leonard, người trong cuộc tìm kiếm đầu tiên, đã thấy một thứ gì đó kỳ lạ."
Derick nói với một giọng thấp hơn.
"Có một xác chết của một con gấu nâu đã bị chặt đầu trong một khu vực được đánh dấu bằng vàng, nơi mà con thú hoang được thả ra."
“… Xác của con gấu?”
Về những vấn đề nghiêm trọng, công tước im lặng hồi lâu.
“Đúng, nhưng kỳ lạ thay, anh ấy nói, cái đầu đã bị cắt rời khỏi xa cơ thể của con gấu đó.”
"Tốt."
“Và cơ thể con gấu đó được bao phủ bởi bộ lông màu rám nắng.
Ở dạng hạt tròn.
”
"Cái gì, cái gì!"
Một hình dạng hạt tròn.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là một tia từ chiếc nỏ được trao cho Penelope.
Công tước, người chú ý đến những gì Derick đang nói, mở to miệng.
“Có thể con gấu đó đã tấn công một con người…”
"Ta đảm bảo với ngài rằng không phát hiện ra dấu hiệu của việc đó."
Derick thẳng thừng từ chối nó.
Công tước đã bớt lo lắng.
Thật là may mắn.
"Vì thế.
Ngươi đã đối phó với xác con gấu như thế nào? ”
“Những người hầu của Ellen đã đến trước và đang thu thập chúng, vì vậy ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lùi lại sau khi kiểm tra thi thể.”
"Elene Hooper?"
Đôi mày đen của Công tước vặn vẹo trước cái tên bất ngờ.
“Vậy thì …… Hầu tước Ellen có bắt được con gấu không?”
"Không còn cách nào.
Ta chắc chắn rằng đó là một sự cải thiện dữ dội đối với mùi hôi thối của xác gấu.
”
“Chà, một ông già mà bắn cung cũng không bắt được gấu…..”
Nhưng Marquis Ellen chỉ có hai con nai sừng tấm, và không có đầu của một con quái vật khổng lồ ở đâu.
“Ha… Ta không biết chuyện gì đang xảy ra.”
Công tước thì thầm, thở dài, như thể cái thùng bị đau.
“Penelope, tại sao cô ấy lại đi đến tận khu vực thả các con thú? Đáng lẽ ta không nên trả lại cho cô ấy chiếc nỏ đó ”
"Cha."
Derick, người đang im lặng lắng nghe tiếng thì thầm của anh, đột ngột hỏi.
"Chiếc nỏ mà người đưa cho Penelope, người đã khắc phép thuật gì vậy?"
“…..”
"Người đã khắc loại phép thuật nào khiến cô ấy bắn được cả gấu vậy?"
“… Ừm.”
Công tước quay đầu lại trong vô vọng xem đối tượng bị thay đổi có khó chịu không.
Đôi mắt Derick mờ đi khi anh nhìn cha mình.
"Không thể nào, nó là vũ khí giết người, người đã gian lận mana ư?"
“Nó không phải để giết người! Không phải như vậy đâu ”.
Công tước lắc đầu và nói thẳng.
“…… Cùng lắm là con gấu chỉ bị ngất đi trong giây lát khi bị trúng đạn.
Nó thích hợp để săn bắn, chứ không phải để giết người, vì vậy nó đã vượt qua vòng kiểm tra an ninh.
"
"Đó thực sự là tất cả ư?"
Derick là một chàng trai sắc sảo.
Công tước đã rơi vào tầm ngắm của đứa con trai đầu lòng của mình, người không dễ dàng yêu nó.
“…… Ở đó, ta đã thực hiện thêm một trò ảo thuật để làm mất trí nhớ trước khi bị đánh.”
“……”
Khuôn mặt vô cảm của Derick méo mó.
Trong một lúc im lặng trong lều.
Một lúc lâu sau Derick mới lên tiếng.
“…… tại sao người lại đưa cho cô ấy cái đó?”
Công tước trả lời một cách bình tĩnh, liếc xéo con trai mình.
"Nếu ai đó muốn bắn ai đó, ta sẽ bảo cô ấy đưa anh ta đi và bắn lén."
“Người biết tính cách của cô ấy, tại sao lại giao cho cô ấy thứ nguy hiểm như vậy vào tay?”
Như để kìm nén sự tức giận, giọng của Derick càng chìm sâu hơn.
“Và sau đó, giống như năm ngoái, cô ấy sẽ đi xung quanh một cách điên cuồng và cố gắng bắn mọi người…”
“……”
"Nếu một người bị bắn trúng nỏ và mất trí nhớ trở nên điên cuồng, người sẽ làm gì?"
"Seeupp, đừng tiến lên."
Công tước tặc lưỡi, như một cái cớ.
“Ta chỉ đang chuẩn bị cho sự kết thúc của cuộc mặc cả này thôi.
Ta đã trải qua đủ rồi.
Ta biết chứ.
Cô ấy chắc chắn sẽ cẩn thận từng Ii từng tí mà.
"
“Ngay cả Bá tước Kellin cũng không đủ, lần này ngươi định giao hết số mỏ còn lại cho quý tộc sao?”
Derick Eckart.
”
Công tước dứt khoát cắt đứt Derick.
Thật là một mất mát lớn đối với Eckart khi giao cả mỏ kim cương cho Bá tước Kellin, người đang phải chống chọi với sự bạo hành của Penelope đến cùng.
Nhưng một tiểu thư đã được đăng quang chính thức là thành viên của gia đình.
Làm sao chúng ta có thể thiếu hiểu biết và cứ để một đứa trẻ bị bỏ tù vì những gì cô ấy đã làm?
"… …dừng lại.
Nếu ta nên cho họ, thì ta sẽ cho họ.
Mấy ngày nay không phải họ chết vì mấy chuyện linh tinh trong nhà xảy ra sao? ”.
Danh Sách Chương: