Giám Bảo Nhãn lướt qua, đây là tất cả thông tin mà Phạm Hiên nhận được, chỉ có mỗi cái tên, y hệt lúc giám định con mèo béo kia.
Không cần bất cứ nhắc nhở nào, Phạm chưởng quỹ cũng biết là bản thân phải dựa vào con cún đầu to này để hoàn thành nhiệm vụ vừa đạt được, cứu về con mèo béo.
Nói đến con mèo béo, Phạm chưởng quỹ chợt có ngàn vạn nghi hoặc trong đầu. – ‘Con mèo chết tiệt ấy có thể bị người ta bắt được?’ – Hắn nhớ có một lần nó đã từng chém gió rằng không ai có thể bắt được miêu gia đây a, hóa ra thật sự là chém gió.
Dẹp nghi vấn ấy qua một bên, lúc này việc hắn cần làm là để con linh thú hộ tiệm mà mình mới có được đi giải cứu con mèo kia. Này thật sự là một vấn đề lớn à nha, nhìn con vật tựa như vừa xuất sinh chưa bao lâu, thân thể co ro, mắt còn chưa mở, trông yếu ớt đến tội thế này, hắn cũng không biết bằng cách nào mà nó có thể đi làm mấy trò đánh đánh giết giết.
Chợt, một âm thanh bé xíu vang lên trong đầu hắn, non nớt cực kì. – ‘Ẳng, đói… Ẳng! Ta đói… ta đói…’ – Phạm Hiên sững sờ, sau đó liếc con cún.
Nó vẫn nằm im bất động a.
Phạm chưởng quỹ giờ giống như một thằng nhóc mới lớn lần đầu gặp chó con. Hắn đưa ngón trỏ ra, chầm chậm chọc nhẹ một cái vào đầu con vật nhỏ nhắn kia, mở miệng khẽ gọi. – “Là ngươi kêu à?” – Cảm giác mềm nhũn, âm ấm, rất là sướng đầu ngón tay.
Thấy nó vẫn không có chút động tĩnh nào, Phạm Hiên liền dùng thêm một ngón tay… Ặc, nghe qua có vẻ thật tà ác.
‘Ẳng, đói…’ – Âm thanh kia lại một lần nữa vang lên trong đầu Phạm chưởng quỹ.
“Được rồi, ta biết ngươi đói.” – Hắn thu tay lại, bắt đầu chống cằm trầm tư xem nên cho nó ăn như thế nào.
Đối với một kẻ chưa từng nuôi chó như hắn, đây thực sự là một vấn đề mang tầm vóc vũ trụ. Búng tay một cái, Phạm Hiên đổi ra một chén sữa từ trong túi thần kỳ, đẩy đến trước miệng nó. – “Thứ này thế nào?” – Hắn có chút chờ mong nhìn con cún đầu to.
Một giây, hai giây rồi lại ba giây. Phạm chưởng quỹ kiên nhẫn đợi hai mươi cái ba giây mà con vật kia vẫn không đèm đá động gì đến chén sữa.
‘Ngươi là muốn ta mớm cho?’ – Dùng bộ óc tầm thường của mình để suy nghĩ, hắn thấy là chó sơ sinh với trẻ sơ sinh cũng giống nhau a, làm sao tự ăn uống cho được?
Thế là Phạm Hiên lại đổi một cái bình sữa cho trẻ, đổ sữa từ trong chén vào. Một tay hắn cầm bình sữa, tay còn lại bắt đầu cạy miệng con cún đầu to kia.
Đáng tiếc, hắn cạy mãi không ra. Lúc đầu còn sợ làm tổn thương nó, hắn dùng sức rất nhẹ nhàng, nhưng sau đó cứ thêm sức rồi lại thêm sức, dùng đến cả pháp lực trong người, Phạm chưởng quỹ vẫn chẳng thể nào mở ra cái mõm có màu hồng phấn kia.
Hắn tức giận rồi, trợn mắt lên, bực mình quát. – “Kêu đói xong không chịu ăn, ngươi là muốn thế nào đây hả? Giờ có ăn không thì bảo?”
Như nghe được khẩu hiệu, hai cái lỗ tai bé xíu vểnh lên.
Phập!
Bằng tốc độ ánh sáng, con cún đầu to chợt ngậm lấy hai ngón tay của Phạm chưởng quỹ, mút chùn chụt như đang bú sữa.
Hai đầu ngón tay truyền tới cảm giác nhột nhột, Phạm Hiên ngơ ngác nhìn thằng chó con đang ‘bú sữa’ một cách ngon lành, hai mắt híp chặt như phê pha lắm, cái đuôi nhỏ phía sau thi thoảng lại vẩy lên.
“Bình sữa ở đây a!” – Phạm chưởng quỹ dở khóc dở cười. Sau đó, hắn phải trợn tròn hai mắt như nhìn thấy chuyện gì bất khả tư nghị.
Con cún đầu to kia thế mà đang lớn lên bằng tốc độ mà mắt thường cũng nhận rõ được. – ‘Không lẽ… bản chưởng quỹ là người có thần thể thánh thể ẩn giấu gì đó, có thể giúp linh thú tiến hóa?’ – Thầm tự sướng một câu, Phạm Hiên cũng để yên tay cho con vật kia thích mút gì mút, trông nó lớn lên từng chút một.
Thời gian trôi qua, chữ Kim trước bụng con cún đầu to chớp lóe liên hồi, đồng bộ với nhịp mút ngón tay của nó. Đợi đến khi thân hình đã lớn gấp hai lần con mèo béo, cơ miệng của nó chợt dừng hoạt động, sau đó hút thêm hai cái như muốn giải quyết nốt cơm thừa canh cặn, cuối cùng mới chịu nhả hai ngón tay của Phạm chưởng quỹ ra.
Phạm Hiên lập tức chà hai ngón tay dính đầy nước của mình lên bụng con cún đầu to, đến khi cảm thấy sạch rồi mới dừng lại.
Lúc này, hắn mới quay đầu sang nhìn vào cái đầu to của nó, liền trông thấy nó dùng hai mắt ngập nước nhìn lại mình, tròn xoe đến lạ, cho hắn một cảm giác đần đần, ngốc nghếch. – ‘Ài, không trách sao nhiều người thích nuôi chó hơn mèo a. So với con mèo vừa béo vừa lười vừa keo kiệt vừa gian ác kia, tên này dễ thương hơn nhiều.’ – Ác cảm đối với vật nuôi do con mèo kia gây ra cho hắn đã giảm đi rất nhiều.
Không biết bản thân đang bị so sánh với một con thú cưng khác, cún đầu to há mõm nói tiếng người. – “Ẳng! Ông chủ, còn đồ ăn không?” – Âm thanh nghe như giọng của một đứa bé trai tầm bốn năm tuổi, trong trẻo ngọt ngào.
“Ăn?” – Phạm Hiên không biết là nãy giờ nó ăn gì mà lớn nhanh như thổi, nghe nó hỏi liền đưa bình sữa ra trước mõm của nó.
Chỉ trong chớp mắt, không những sữa mà cái bình cũng biến mất luôn khỏi tay Phạm chưởng quỹ. Liếc thấy cái chén đựng sữa ban đầu, đầu lưỡi của nó tặc một tiếng trong miệng, cái chén kia cũng biến mất luôn.
“Còn gì không? Ẳng…” – Nó giương hai con mắt to nhìn hắn.
Phạm Hiên bắt đầu ngửi được có mùi không thơm rồi, con chó này cho hắn một cảm giác bất an khác thường. Thò tay vào trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang, định móc một thứ gì đó khác cho nó ăn, sắc mặt của hắn đột nhiên cứng ngắc.
Hồng chuyển đỏ, đỏ chuyển xanh, xanh chuyển trắng, trắng chuyển đen, chỉ trong tích tắc, sắc mặt của Phạm chưởng quỹ biến hóa mấy chục lần, đến ảnh đế cũng phải chào thua.
Túi thần kỳ thông báo, hắn đã không còn bất cứ một đồng nào để đổi vật phẩm. Phải biết, hắn vừa hoàn thành mấy vụ làm ăn lớn, tiền túi rất là dư giả, sao lại thành ra thế này?
Không những thế, đám đồ vật linh tinh do hắn đánh cướp được cũng chả còn lại gì. Tình trạng lúc này có thể gọi là một nghèo hai trắng, còn thua cả lúc mới đến tu chân giới.
Vẻ mặt của hắn lúc này như vừa chết cha, tỏa ra khí tức lạnh lẽo còn hơn cả Triệu Ngữ Yên, dùng ánh mắt vô hồn nhìn con cún đầu to. – “Khi nãy, ngươi lấy đồ ăn ở đâu?” – Trong lòng hắn đã có đáp án rồi, nhưng vẫn hỏi nó câu này.
“Ẳng!” – Giơ vuốt chó chỉ lên cái túi trước bụng Phạm Hiên, vẻ mặt của nó vẫn hết sức ngây thơ vô số tội.
DỄ THƯƠNG CÁI C*T!
Phạm Hiên cảm thấy bản thân cả nghĩ quá rồi, bọn thú cưng trên đời này rặt một lũ khốn kiếp như nhau.
“Ngươi đi!” – Phạm Hiên chỉ tay ra ngoài cửa.
Ai đi? Con cún đầu to kia ngơ ngác nhìn hắn, thè lưỡi chờ ăn.
“Phá Sản! Ta nói ngươi nó! Mau cút đi cho lão tử, tìm con mèo kia về đây! Bằng không thứ tiếp theo ngươi ăn được chính là đùi chó!” – Phạm chưởng quỹ gào to dữ dội, không chút hình tượng, hệt như một mụ đàn bà chanh chua nổi điên ngoài chợ.
Phá sản? Này là tên ông chủ đang gọi nó? Chó đầu to lập tức kháng nghị. – “Là Vô Song, không phải Phá Sản!” – Nó ngẩng đầu ưỡn ngực kêu lớn.
“Ta mặc kệ ngươi tên là cái chó gì, cút đi tìm con mèo kia cho ta!” – Phạm Hiên ngồi quỳ xuống sàn, áp sát mặt vào cái đầu to của Vô Song, hai mắt lăm lăm như muốn ăn tươi nuốt sống con chó chết tiệt này.
Soạp!
Thằng nhóc đầu to ấy vô tư liếm mặt Phạm chưởng quỹ, không có tẹo gì là sợ hãi, hoặc là nó vốn không hề biết bản thân đã đụng vào tử huyệt của ông chủ.
“Tìm mèo? Là lão đại a, Vô Song biết rồi! Ẳng!” – Nhảy cẩng lên một cái, nó liền tung mình bay qua cửa sổ, biến mất trước ánh nhìn u ám của Phạm Hiên.
Bịch!
Thân xác của Phạm chưởng quỹ rã rời, vô lực ngã oạch ra sàn, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trên trần, chẳng còn thiết gì đến chuyện tham ngộ tu hành.
Một con mèo ăn chặn Tài Khí, một con chó lấy đồ đạc, linh thạch của hắn làm thực phẩm, Phạm Hiên thấy tương lai của mình chỉ còn lại một màu tăm tối.
…
Thiên Vân Sơn.
Xạc, xạc…
Tiêu Động đạp bước trên lá khô, men say đã tán đi tám phần, ánh mắt trở nên vô cùng đạm nhiên.
Rượu, chẳng qua là thứ để hắn tạm thời quên đi thực tại. Đợi đến khi tỉnh lại, hắn vẫn phải đối mặt với mọi vấn đề đang có.
Từ mờ mịt thất thố, đến trốn tránh hiện thực, lại cho đến khi thanh tâm tỉnh trí, Tiêu Động đã tự hỏi mình rất nhiều, cũng tự đáp rất nhiều.
Nhớ năm đó, phụ thân ném quyển Dưỡng Khí Quyết cho hắn, Tiêu Động liền bước vào đường tu hành. Khi ấy, hắn chỉ biết là Tiêu Tranh muốn mình trở thành tu sĩ, thế là hắn trở thành tu sĩ.
Thiên phú bộc phát, một đường không chút gợn sóng, hắn đã là thiên tài tuyệt đỉnh. Cả gia tộc dùng ánh mắt tôn sùng nhìn hắn, phụ thân tự hào nhìn hắn, hoàng đế ở xa cũng vì kính tài của hắn, không tiếc hứa hôn nữ nhi cho hắn.
Lúc ấy, Tiêu Động có lẽ cảm thấy, ừm, bản thân hắn tu luyện chính là vì muốn được như vậy. Đứng ở nơi cao nhất, nhận ngàn vạn cái ngước đầu ngưỡng mộ, hất cằm kiêu ngạo nhìn xuống chúng sinh.
Sau đó, hắn liền phế rồi.
Tất cả những ánh mắt ngày xưa, nay sao quá ư xa lạ. Sự tôn sùng, ngưỡng mộ trước kia, giờ đã hóa thành khinh miệt, coi thường, ngộp đến mức hắn không thở nổi.
Nhìn thấy sự thương cảm của phụ thân, sự cổ vũ của Hương Nhi. Hắn chợt cảm thấy, bản thân cố gắng tu luyện giờ là vì không để họ thất vọng.
Sau đó đến Liên Nguyệt Phường Thị, gặp Công Dương Dã. Hắn lại nhận ra, Công Dương tiểu tử vì vinh quang gia tộc, vì kỳ vọng của tổ gia gia mà không hề từ bỏ. Bản thân hắn có phải cũng nên vì Tiêu gia, vì người mẹ đã mất của mình mà cố gắng hay không? Tiêu Động cũng không biết nữa.
Rồi hắn gặp một người quen mà không quen. Nàng nói hắn là phế vật, muốn từ bỏ hôn ước với hắn, chà đạp lên tôn nghiêm của hắn. Nàng cũng vì thương hại mà muốn đền bù cho hắn, nhưng chẳng cần phải quan tâm xem ý nghĩ của hắn như thế nào.
Một vị chưởng quỹ đã nói, kẻ yểu mệnh như hắn thì không nên gieo rắc tình cảm với ai. Hắn với Hương Nhi, thanh mai trúc mã, liệu hắn có nên vì bạch đầu giai lão với nàng mà cố gắng tu luyện hay không?
Nhìn thấy một con con rắn đuổi theo một con chuột, cuối cùng lại bị con chuột kia xoay người phun lửa thiêu chết, hắn chợt hồi tưởng đến những điều mình vô tình bỏ qua.
Tiêu Động nhớ lại sau khi tu luyện, hắn đã có thể dễ dàng đánh bại đứa hay bắt nạt mình lúc trước.
Vì vinh quang mà cố gắng, nhưng trước đó hắn nào không say mê cái cảm giác học được một loại pháp thuật mới, đột phá một cảnh giới mới, cảm giác bản thân mình mạnh lên?
Tiêu Động nhớ đến vô số trận vượt cấp khiêu chiến của mình, cố gắng từng ngày, không hề buông bỏ.
Vì thân nhân mà cố gắng, nhưng đó nào không phải là vì nỗi bất cam trong lòng hắn, không muốn bản thân thật sự là phế vật trong lời người khác, trở thành kẻ tầm thường vô vi giữa nhân thế?
Sự cố gắng của hắn, không phải là vì muốn đánh mặt những kẻ đã coi rẻ mình, không phải vì muốn giật lại tôn nghiêm đã mất trước Triệu Ngữ Yên, không phải vì muốn bản thân có thể sánh đôi với Hương Nhi, không phải vì muốn phụ thân tự hào về mình.
Tiêu Động chợt nhận ra, nỗ lực tu luyện của bản thân, trên hết là vì chính hắn. Là vì hắn ưa thích cái cảm giác bản thân tiến bộ, chán ghét việc mình nhỏ yếu.
Vào lúc này, nó chỉ đơn giản như vậy thôi.
Thở ra một ngụm trọc khí, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực dồn nén hơn hai năm nay đã bị hắn trút ra ngoài. Tiêu Động giờ thực sự chẳng còn để tâm đến cách nhìn của người ngoài, khinh bỉ, coi rẻ, từ hôn, v.v… là chuyện của họ, tu luyện là chuyện của hắn, không hề liên quan đến nhau nữa.
Dùng ánh mắt thanh tỉnh nhìn khung cảnh phía trước, không biết từ lúc nào hắn đã bước vào một hang động, sau lưng cỏ cây che kín.
‘Đây là… động phủ bí mật?’