• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Ngươi làm gì vậy? " Giai Hy khoác tay An Trạch Dương nói nhỏ vào tai hắn.

" Hiện tại em đang là phu nhân của tôi, thông báo cho họ biết. "

" Nhưng chỉ có một năm thôi mà, đến lúc ly hôn sao ngươi ăn nói với người trong giới. Không sợ bị chê cười sao? "

" Em đang lo lắng cho tôi? "

" Không, tôi lo mình cũng sẽ bị người ta chê cười giống anh. "

" Đừng lo, anh tự có biện pháp giải quyết, sẽ không kẻ nào dám chê cười em đâu. "

" Vậy là được rồi. " Mỉm cười, cô tiếp tục khoác tay An Trạch Dương, đóng vai một cặp vợ chồng son hạnh phúc.

" A, không biết có thể hỏi xem phu nhân An đây là tiểu thư nhà nào được không? " Một tiểu thư từ trong đám đông bước ra, nhìn cách ăn mặc chắc cũng thuộc gia đình danh giá, chỉ là quá kiêu căng, ánh mắt mỗi khi nhìn cô đều không có chút thân thiện nào cả, đều là căm tức cùng ghen ghét.

Ha, lại là đứa nhỏ não tàn nào đây.

Thấy cô chỉ mỉm cười vẫn không đáp lại, vị tiểu thư đó liền tưởng cô khinh mình, tức khắc gương mặt tức giận tới đỏ bừng, dừng tay chỉ thẳng mặt cô nói.

" Chảnh cái gì chứ, cũng không biết dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì leo lên người Trạch Dương ca ca. Kĩ nữ! "

" Phương Hà tiểu thư, tôi nghĩ cô nên chú ý từ ngữ của mình đấy. Mặc dù Phương lão gia là thầy giáo của tôi, tôi kính trọng ông ấy, nhưng nếu cô dám động tới phu nhân của tôi thì đừng trách An Trạch Dương này vô tình vô nghĩa. " An Trạch Dương trở nên tức giận, ngữ khí lạnh đi vài phần.

" Trạch Dương ca ca, anh vì ả kĩ nữ này mà mắng em. " Vị tiểu thư kia run run, ngón tay vẫn như cũ chỉ Giai Hy.

An Trạch Dương lúc này đã bị chạm đến giới hạn, muốn động thủ liền bị cô giữ tay lại, lắc nhẹ đầu. Sau đó cô từ từ bước đến chỗ vị Phương Hà tiểu thư kia, mỉm cười dịu dàng nhưng lại khiến người ta sợ hãi run rẩy không thôi.

" Vị tiểu thư này, người nhà cô không chỉ cô cách tôn trọng người khác sao. Mở miệng ra liền kĩ nữ, còn dùng tay chỉ vào mặt người khác. Lúc nãy tôi nhẫn nhịn là muốn cho cô một bậc thang mà leo xuống, nhưng cô đã ngu ngốc vậy thì đừng trách tôi. Phương gia, cứ đợi đó mà biến mất khỏi giới đi. "

" Cô, sao cô dám, đừng tưởng dựa vào An gia liền hống hách, ông tôi chính là thầy của Trạch Dương ca ca, cô đừng tưởng đơn giản như vậy liền muốn động đến Phương gia. "

" Ha, ai nói tôi dựa vào An gia, chẳng cần đến An gia giúp đỡ, tôi cũng có thể khiến Phương gia các người MÃI MÃI không ngóc đầu dậy được. Tiện thể giới thiệu luôn một chút kẻo sau này có người giống cô ta tìm đến tôi gây phiền toái. Tôi là Nhạc Giai Hy, tiểu thư Nhạc gia. "

Nghe đến Nhạc gia, lần thứ hai mọi người kinh ngạc. Nếu so sánh thì Nhạc gia có thể sẽ kém hơn An gia, nhưng kém đấy cũng chỉ cách nhau rất nhỏ, hơn nữa hai gia tốc này đầu là đầu rồng trong giới kinh doanh. Động vào một trong hai cũng đủ thảm, đằng này động đến hai, liền đừng mong sau này có thể ở trong giới nữa.

" Không thể nào, cô sao có thể là tiểu thư Nhạc gia, rõ ràng tiểu thư Nhạc gia đã mất tích rồi cơ mà. "

" Tin hay không tùy cô, dù sao cũng không thể phủ định thân phận này của cô. Mà Nhạc gia không có liên quan gì đến Phương gia nhỉ, vậy nên cứ chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ ghé thăm sớm thôi. " Tiêu sái bước đi, cô để mặc vị Phương Hà tiểu thư đang run rẩy ngồi dưới đất.

Vài vị khách mời không tin liền nhanh chóng tìm người Nhạc gia trong buổi tiệc hỏi thăm thật giả thế nào. Đến khi xác nhận cũng chỉ có thể nói cô ta xui xẻo, chọc đúng phải tổ ong. Đồng thời rút kinh nghiệm cho mình, tuyệt đối không nên động tới vị gia hỏa kia, vì so với An Trạch Dương, Giai Hy càng độc ác hơn, công kích tâm lý khiến người ta sợ hãi rồi từ từ bức đến phát điên, so với chết còn thống khổ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK