Mục lục
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 82
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
553551_423777511010257_2078999684_n
“Thuần Thú sư là chức nghiệp thích hợp nhất để Mộ Lê Thần ngụy trang.”
Có không gian này chính là có một lợi khí lớn, phòng thủ nghiêm mật của căn cứ B thị đối với Mộ Lê Thần mà nói khác nào thùng rỗng kêu to, hiện tại, chuyện Mộ Lê Thần lấy được Duệ Kim chi tâm càng thêm chắc chắn.
An Dương cũng nghĩ như vậy, hắn hỏi: “Vậy kế hoạch lúc trước có cần cải biến một chút hay không?”
Mộ Lê Thần trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Anh vẫn tiếp tục đánh vào nội bộ Tần gia, tốt nhất là có thể đánh vào bên trong sở nghiên cứu.”
Chỉ cần có thể đi vào sở nghiên cứu, hắn liền có thể phá hư sở nghiên cứu từ bên trong.
Kiếp trước hắn bị nhốt ở sở nghiên cứu trốn không thoát là vì cấp bậc của hắn vẫn rất thấp, hơn nữa còn bị các loại thuốc khống chế.
Nhưng nay…… Hắn đã là tang thi hoàng cấp mười, thế giới này, chỉ cần không phải dùng đầu đạn hạt nhân gì đó công kích hắn, tuyệt đối không ai có thể giết được hắn.
Mặc dù là rơi vào chiến thuật biển người bao vây, hắn cũng có thể thong dong toàn thân trở ra.
Sở nghiên cứu ngầm là dùng kim loại cùng khoáng thạch đặc thù chế tạo thành, bên ngoài so với bên trong khó công phá hơn, cho nên Mộ Lê Thần chọn biện pháp thoải mái một chút, công phá từ bên trong ra.
Nhất là có thể giết chết đám nghiên cứu viên khùng điên trong đó, sở nghiên cứu có vũ khí mang tính sát thương lớn đối phó với ngoại địch cũng không công kích được hắn.
An Dương không biết suy nghĩ của Mộ Lê Thần lẫn vào sở nghiên cứu là muốn hủy diệt nơi đó, hắn còn tưởng rằng Mộ Lê Thần chỉ là muốn lẫn vào sở nghiên cứu để xem xét tình hình, vì thế không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
An Dương nói: “Lực lượng phòng ngự của sở nghiên cứu nhất định rất cường đại, chúng ta tốt nhất phải bàn bạc kỹ.”
Mộ Lê Thần khẽ gật đầu, bất quá hắn cũng không khẩn trương như vậy: “Cho dù thế nào, cũng đã có không gian làm đường lui của chúng ta.”
Cho dù bị phát hiện, trốn không thoát, bọn họ cũng có thể trốn trong không gian.
Những người đó nhất định không thể nghĩ ra được bọn họ thế mà còn có một cái không gian linh bảo, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng có không gian truyền tống rời đi mà chạy ra ngoài lùng bắt bọn họ, như vậy ngược lại càng tạo cơ hội cho bọn họ thoát thân.
Bất quá Mộ Lê Thần cũng không thấy cần thiết, cho dù bị vây quanh, bằng năng lực bản thân hắn, giết ra giết vào cũng không khó.

Hắn nhìn thoáng qua An Dương đang nhíu mày trầm tư, nghĩ nghĩ, vẫn là không nói ra những lời này, để tránh cho An Dương thấy hắn quá tự tin, thời điểm hành động sẽ mang theo bất cẩn ảnh hưởng đến an nguy của bản thân, cản trở hắn tiến vào sở nghiên cứu.
An Dương cũng biết, không gian có thể nói là một chỗ tránh nạn thiên nhiên, tránh thoát người của sở nghiên cứu tuyệt đối không thành vấn đề, vì thế cũng không lo lắng nữa.
Hắn hỏi Mộ Lê Thần: “Vậy lúc nào em vào căn cứ?”
Mộ Lê Thần đáp: “Không vội, tôi trước tiên tu luyện một chút bí pháp, sau đó khống chế Mục Nhiên với Ân Phùng, như vậy tôi mới yên tâm đem sự tình ở đây giao cho bọn họ.”
An Dương nhấn mạnh hỏi: “Còn cái tên gọi là Hà Kỳ Tranh kia.”
Bây giờ hắn còn nhớ rõ cái tên Hà Kỳ Tranh kia chính xác là rất thích đeo bám bên người A Thần, nói không chừng hắn là muốn tiếp cận …… Phi, là tiếp cận người ăn cắp cơ mật.
Nhất định phải sử dụng thủ đoạn khống chế hắn, đem hắn biến thành đàn em đắc lực.
Mộ Lê Thần lại lắc đầu: “Bí pháp này của tôi khống chế một người cũng không phải dễ dàng, Trúc Cơ kỳ chỉ có thể khống chế hai người, nếu muốn khống chế được nhiều, chỉ có thể đợi tôi đột phá đến Kim Đan kỳ.

Hơn nữa không nhất thiết phải khống chế Hà Kỳ Tranh, hắn chung quy không phải nhân loại.”
Trong ký ức truyền thừa của hắn, bí pháp khống chế nô bộc không phải là cưỡng chế nô bộc không được phép phản bội hắn, mà là khiến từ chỗ sâu nhất của linh hồn kẻ đó đối với hắn phục tùng cung kính.
Người bị hắn dùng bí pháp khống chế, sẽ cam tâm tình nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì, cho dù hắn nói tự sát, người đó nhất định sẽ cảm thấy rất vinh hạnh mà đi tự sát.
Loại bí pháp này có thể nói là thượng thượng thượng phẩm, tự nhiên cũng sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với người thi triển bí pháp.
Đạt đến Trúc Cơ kỳ mới có thể bắt đầu tu luyện, chỉ có thể khống chế hai người; đạt đến Kim Đan kỳ có thể khống chế mười người, Nguyên Anh kỳ ba mươi người…… Nội dung về sau do thực lực Mộ Lê Thần không đủ, nên không biết được cụ thể nội dung truyền thừa.
Chỉ có khống chế hai người, Mộ Lê Thần đương nhiên đầu tiên sẽ chọn khống chế Mục Nhiên cùng Ân Phùng.
Bởi vì bọn họ là nhân loại, lòng trung thành không được bảo đảm.
Tiểu Hắc là triệt để trung thành với hắn, chỉ cần hắn không chết, Tiểu Hắc sẽ không phản bội.
Mà Hà Kỳ Tranh…… Hắn có trung thành hay không, cũng không quá quan trọng, bởi vì Hà Kỳ Tranh không giống nhân loại giả dối, hơn nữa nếu Hà Kỳ Tranh muốn phản bội hắn, cũng không có khả năng liên thủ cùng nhân loại gây bất lợi với hắn.
Hà Kỳ Tranh không phải nhân loại, cho dù hắn dùng cỏ biến hóa biến thành hình người, cũng không phải nhân loại bình thường.
An Dương nghe Mộ Lê Thần nói, đành phải tiếc nuối từ bỏ ý nghĩ.

Dù sao đến thời điểm A Thần cũng sẽ cùng hắn tiến vào căn cứ, không có khả năng sớm chiều ở chung với Hà Kỳ Tranh, càng không có khả năng phát sinh chuyện gì.
Vừa nghĩ như vậy, An Dương liền thoải mái lên nhiều.
“Vậy anh đi gọi Mục Nhiên với Ân Phùng đến.”
Mộ Lê Thần nói: “Không vội, tôi tu luyện trước một chút bí pháp đã.”
Bí pháp này độ khó không nhỏ, hắn vừa đột phá Trúc Cơ kỳ, còn cần dành thời gian tìm hiểu một phen.
An Dương lại kéo Mộ Lê Thần vào không gian: “Dù sao anh cũng sắp đến Trúc Cơ, lúc đó thọ mệnh sẽ rất dài, cho nên anh ở trong không gian nhiều thêm vài ngày cũng không sao.”
Mộ Lê Thần nhìn bộ dáng cợt nhả kia của An Dương, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng biết hắn nhất định không muốn đi ra ngoài, đành phải thỏa hiệp, tùy hắn thôi.
Thời gian lưu tốc trong không gian cùng bên ngoài là 10:1
Cho nên Mộ Lê Thần ở trong không gian nghiên cứu một tháng, bên ngoài chỉ vừa mới qua ba ngày.
Vừa ra khỏi không gian, An Dương liền nói: “Anh gọi Mục Nhiên và Ân Phùng đến.”
Mộ Lê Thần gật đầu: “Ừ.”
Sớm giải quyết xong sự tình bên này, sớm vào căn cứ B thị cũng tốt.
Miễn cho khi hắn nhìn thấy Duệ Kim chi tâm, lại giống như kiếp trước, chỉ là một viên đá không còn nhịp đập.
Cước bộ An Dương có chút cấp bách đi ra ngoài.
Hắn đương nhiên rất nóng vội, bởi vì chỉ sau khi Mộ Lê Thần khống chế được hai người Mục Nhiên, Ân Phùng, hắn mới có thể cùng Mộ Lê Thần đi vào căn cứ.
Ngẫm đến thế giới hai người không ai quấy rầy thật tốt đẹp biết bao nhiêu!
Bởi vì mấy ngày nay, Mộ Lê Thần đều cùng An Dương ở chung một chỗ, hơn nữa nội dung hai người nói chuyện đều không thể để bất luận kẻ nào biết đến.
Cho nên Mộ Lê Thần gọi một đám tang thi cấp cao tạm thời vây quanh biệt thự.
Mục Nhiên cùng Ân Phùng khổ bức chỉ có thể ở bên ngoài biệt thự cắm trại dựng lều.

May mà lúc trước Mộ Lê Thần hạ lệnh đem An Như tha ra ngoài cho tang thi ăn, nên bọn họ biết lúc này tâm tình Mộ Lê Thần có khả năng cực kỳ không tốt, bọn họ cũng không dám nhích tới gần biệt thự một bước.
Bởi vậy khi An Dương đến tìm bọn họ, bọn họ thực lo lắng chuyện gì sắp sửa phát sinh đây!
An Dương tự nhiên cũng sẽ không tùy tiện nói lung tung chuyện bọn họ sẽ bị Mộ Lê Thần khống chế.
Mục Nhiên với Ân Phùng thường bị Mộ Lê Thần kêu đi làm cu ly, cũng không nghi ngờ chuyện gì, chỉ cảm thấy An Dương thoạt nhìn tâm tình thực không tồi, nói vậy tâm tình tang thi hoàng bệ hạ lúc này cũng sẽ không tồi đi ha.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần nhìn hai người đi theo sau An Dương, hai tròng mắt biến thành màu đỏ hồng ngọc, cực kỳ chói mắt.
Mục Nhiên cùng Ân Phùng theo bản năng chống lại cặp mắt đỏ sẫm tà mị kia, sau đó ngây ngẩn cả người.
Cả người đều giống như con rối gỗ mất đi linh hồn, ngốc lăng đứng tại chỗ.
Mộ Lê Thần dựa theo phương pháp trong bí pháp, đặt dấu vết linh hồn vào trong Thức Hải* của hai người.
(*Thức Hải chắc là biển tiềm thức ấy mà, cũng không rõ nữa)
Khi ánh mắt hắn khôi phục lại sắc tối đen ban đầu, Mục Nhiên cùng Ân Phùng nhất tề đi đến trước mặt hắn, quỳ một gối xuống , vô cùng cung kính nói: “Chủ nhân!”
Mộ Lê Thần nhìn sùng kính sâu sắc trên mặt hai người, vừa lòng gật đầu: “Các ngươi về sau ở trên lầu hai đi.”
Nói xong, liền để bọn họ rời đi.
An Dương nhìn bóng dáng hai người rời đi, cười nói: “Sao anh lại cảm thấy bọn họ giống như mấy tên tín đồ cuồng tín hơn là bị tẩy não vậy.”
Mộ Lê Thần nói: “Vốn chính là vậy mà, hiệu quả bí pháp này là làm cho bọn họ đem tôi trở thành tín ngưỡng duy, trở thành thần duy nhất mà sùng kính.

Chẳng qua khác với tẩy não ở chỗ, bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng khôi phục hay từ bỏ.

Tôi chết, bọn họ cũng sẽ lập tức chết.”
Cái này chính là khế ước nô bộc.
Chủ nhân có nguy hiểm, thân là nô bộc liền bảo hộ chủ nhân mà không màng đến sống chết của chính mình; Chủ nhân chết, thân là nô bộc tất yếu cũng phải lấy trung thành mà chết cùng.
Đáng sợ nhất là, sau khi bị khống chế, vô luận chủ nhân đối đãi với bọn họ như thế nào, cho dù đem bọn họ trở thành súc vật ngược đãi, hay làm kẻ chết thay, bọn họ cũng sẽ đối chủ nhân bảo trì tôn sùng cùng với tư tưởng tự hào vì đã chết cho chủ nhân.
Mộ Lê Thần nói với An Dương: “Sự tình nơi này hiện tại đã có hai bọn họ, tôi cũng yên tâm, chúng ta đi thôi.”

An Dương hỏi: “Em có muốn mang theo Tiểu Hắc không?”
Tiểu Hắc rất trung tâm hộ chủ, An Dương đối với nó rất có hảo cảm.
Chủ yếu là bởi vì tiểu gia hỏa này ở bên người Mộ Lê Thần chỉ có thú hình, cho dù có bán manh như thế nào Mộ Lê Thần cũng không phát sinh cái gì gì đó, đối với hắn không có uy hiếp a.

Tuy rằng Tiểu Hắc cứ hay chiếm cứ ôm ấp của A Thần, điểm này rất là đáng ghét.
Mộ Lê Thần lắc đầu: “Không cần mang Tiểu Hắc theo, đừng quên, chúng ta lúc trước là bảo Tiểu Hắc tập kích Lạc Vân dong binh đoàn.”
An Dương cũng nhớ tới đám thủ hạ của mình đều đã gặp qua Tiểu Hắc, mang theo nó khó tránh khỏi phiền toái.
“Vậy không cần mang đi.

Anh vốn muốn mang biến dị thú theo để em có thể ngụy trang thành Thuần Thú sư .”
Trong dị năng giả, có một loại dị năng giả mang dị năng thập phần cổ quái, hắn không có năng lượng của dị năng, không thể công kích, nhưng lại có tinh thần lực cường đại.
Bất quá loại dị năng giả này không thể sử dụng tinh thần lực công kích người khác, nhưng tinh thần lực của dị năng giả này đối với biến dị thú phi thường có lực tương tác, thậm chí có thể thu phục biến dị thú vì chính mình mà chiến đấu.
Sau này, loại dị năng giả đặc thù này được gọi là Thuần Thú sư.
Thuần Thú sư rất yếu, tùy thời đều cần người khác bảo hộ, ai cũng ghét bỏ.
Nhưng Thuần Thú sư một khi cường đại lên, đám dị năng giả kia tuyệt đối không theo kịp.
Mộ Lê Thần nghe đề nghị của An Dương, hai mắt sáng lên.
Ngụy trang thành Thuần Thú sư?
Cái này thật là một phương pháp tốt nha, chung quy ngụy trang thành Thuần Thú sư chỉ cần để biến dị thú của mình chiến đấu, hắn hoàn toàn không cần ra tay, tránh để lộ ra sơ hở.
Hơn nữa rất nhiều người đều biết, Thuần Thú sư là một sự tồn tại quái gở, chỉ có những người thân thích hay biến dị thú phục tùng mình mới hiểu, còn người khác nếu tùy ý chạy đến làm thân, rất dễ dàng dẫn tới một trận đánh nhau.
Mộ Lê Thần thân phận không tầm thường, hắn không có hô hấp không có nhịp tim, vừa lúc không thể cùng người khác tiếp xúc.
Thuần Thú sư là chức nghiệp thích hợp nhất để hắn ngụy trang. Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK