Mục lục
Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Thẩm Tang Du


Editor: Kkoten


Nạp Lan Chi cùng Phó Trí Thành cùng nhau trở về, Phó gia đều rất vui vẻ, ông nội Phó đêm đó liền uống nhiều thêm mấy chén.


"A Thành, phòng của con liền để A Chi ở, mẹ thu xếp cho con phòng khách cạnh phòng con." Cơm nước xong, Tạ Văn Phượng liền phải đi thu thập phòng.


Ông nội Phó uống nhiều, đầu lưỡi lớn, nói chuyện mơ hồ không rõ, "Thu thập cái gì nha! A Chi với A Thành không thể ngủ một phòng sao!"


Trên bàn cơm một mảnh an tĩnh.


Bà nội Phó tức giận mà chụp ông nội Phó, "Lão già chết bầm, uống say! Nói bừa cái gì."


Phó Trí Ninh trong miệng cười tiếng vịt kêu nhìn về phía hai người đối diện.


Nạp Lan Chi một khuôn mặt như bị thiêu cháy, Phó Trí Thành đạm cười chống đỡ.


Bác gái cả sợ tiểu cô nương xấu hổ, hoà giải: "Ba ba đây là vội vã ôm chắt."


Bà nội Phó đẩy ông nội Phó về phòng, bớt cho lão tửu quỷ này lại nói bậy nói bạ.


Tạ Văn Phượng nội tâm cũng rất chờ mong, nhìn mặt hai người như đi vào cõi thần tiên, A Chi lớn lên xinh đẹp như vậy, A Thành tuy nói cũng không kém, nhưng bộ dáng cháu bà vẫn nên giống A Chi mới tốt, chỉ số thông minh liền không cần lo lắng, giống ai chỉ số thông minh đều sẽ không thấp...... Ngẫm lại Tạ Văn Phượng liền nhịn không được cười ra tới.


Nạp Lan Chi cho rằng Tạ Văn Phượng đang cười bọn họ, mặt đỏ ửng mới vừa tiêu đi xuống lại đỏ lên.


Phó ba ba ho khan hai tiếng, đẩy đẩy Tạ Văn Phượng, "Nghĩ cái gì đâu!"


"Nghĩ cháu......." Tạ Văn Phượng lập tức ngậm miệng, chuyển lời nói tiếp: "Tôi đi lên sắp xếp phòng."


Nghĩ cháu...... Lại nghĩ tới lúc này ông nội Phó nói mà tưởng tượng, cũng không khó đoán ra, bác gái cả và Phó Trí Ninh cúi đầu cười, không dám để cho Nạp Lan Chi thấy, này nhìn không thấy nhưng càng khiến Nạp Lan Chi xấu hổ hơn, tiếng cười vụn vặt truyền vào trong tai, Nạp Lan Chi đều cười không nổi nữa.


Phó Trí Thành nhoẻn miệng cười, nhéo nhéo long bàn tay cô, "Đi xem TV."


Bác gái cả nhìn thân ảnh Phó Trí Thành cùng Nạp Lan Chi, lại nhìn nhìn Phó Trí Ninh bên người, thở dài nói: "Trí Ninh a, con cũng lớn hơn A Thành một tuổi......"


"Mẹ, con cũng cùng A Thành bọn họ đi xem TV, ngài chính mình ăn." Phó Trí Ninh nhón miếng nem rán, hoả tốc trốn chạy.


Chê cười, cô ấy lại không phải A Chi, vị thành niên đã bị A Thành loại người này theo dõi. Phó Trí Ninh vẫn luôn cảm thấy em họ của cô quả thực liền không phải người, ân cứu mạng còn lấy thân báo đáp, nhớ nhiều năm như vậy. A Chi cũng đáng thương, còn không có xem bên ngoài phồn hoa bao nhiêu, đã bị khoanh lại.


Bác gái cả trừng mắt bóng dáng tung ta tung tăng chạy đi kia, tức giận đến nói không ra lời, xoay qua thấy chồng mình làm như không có việc gì cùng người ta uống rượu.


"Anh cũng không nói Trí Ninh đi, lớn như vậy mà còn độc thân, chưa có bạn trai."


Bác trai cả thiệt là vô tội, "Anh nói như thế nào a, em nói nó đều không nghe,anh nói nơi nào hữu dụng......"


Buổi tối Nạp Lan Chi nằm ở trên giường Phó Trí Thành chơi di động, chủ nhân cái giường này có lẽ đã lâu không có ngủ qua, chăn nệm đều là mới thay.


"Thịch thịch thịch."


Nạp Lan Chi xoay người ngồi dậy, "Ai?"


"Mở cửa."


Nạp Lan Chi mang dép lê vào, đi tới cửa, "Anh, có chuyện gì?"


"Lấy chút đồ."


Nạp Lan Chi đem cửa mở ra, Phó Trí Thành đi vào tới, đem cửa đóng lại. Nạp Lan Chi vốn tưởng rằng anh cầm đồ vật liền đi, ai ngờ Phó Trí Thành cái gì cũng chưa làm, trực tiếp hướng trên giường nằm xuống.


Nạp Lan Chi gõ gõ chân anh: "Đứng dậy, trở về."


"Về nơi đó? Đây là phòng anh a." Phó Trí Thành tay chống đầu, khuỷu tay chống trên giường.


Nạp Lan Chi lôi kéo tay anh, đứng ở trên mép giường dùng sức muốn đem anh kéo dậy, "Đứng dậy, dì nói để anh ngủ cách vách."


Phó Trí Thành tay dùng sức một cái, Nạp Lan Chi té ngã đến trên giường, Phó Trí Thành ôm eo cô: "Anh nghĩ chúng ta ở cùng nhau mẹ anh sẽ càng cao hứng."


Nạp Lan Chi yên lặng nhớ tới Tạ Văn Phượng không có nói xong câu nói kia, im lặng. Đôi tay đẩy ngực anh, "Không được, ở nhà anh......"


"A Chi, thật lâu ~" Phó Trí Thành kéo xuống đôi tay cô, không chút do dự bên người đi lên.


......


Phó gia bạn bè thân thích thật không ít, mỗi ngày đều có yến hội, cùng Phó gia so một chút, Nạp Lan gia giống như không thân thích vậy. Bên này thân thích nhà mẹ đẻ bà nội Phó, bên kia một nhà bác cả Phó Trí Thành, một nhà bác hai, Nạp Lan Chi nhận người cũng nhận đến đầu óc choáng váng, cuối cùng xong năm mới, chạy nhanh trở về huấn luyện.


Đội y tế kinh hỉ mà nhìn thể trọng của Nạp Lan Chi, "Nạp Lan Chi, thể trọng của em rốt cuộc cũng lên rồi, lên chút như vậy liền không sai biệt lắm, em trước kia quá gầy."


Nạp Lan Chi nhéo nhéo thịt ở cánh tay, ăn năm mới tăng cân rồi.


Mao Lanh Canh hướng lên trời thở dài: "Bất công a, ông trời bất công, tôi mỗi ngày ăn cỏ mà còn không hợp cách, em ấy ăn thịt ăn cá mới vừa đúng quy cách."


"Lanh Canh sư tỷ, chị hôm qua vẫn ăn một nồi cá hầm cải chua." sư muội phía sau vẻ mặt khó xử.


Nạp Lan Chi cười, ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua Mao Lanh Canh.


"Em ăn đều là dưa chua......"


Bắt đầu năm mới, cô cần phải nhanh chóng khôi phục trạng thái, thế vận hội Olympic sắp tới, hiện tại đã là giữa tháng ba, đầu tháng tám chính là thế vận hội Olympic.


Mà Nạp Lan Chi huấn luyện cũng trở thành trong đội nan đề, không thể huấn luyện quá độ, nhưng để đạt được danh hiệu quán quân, đều là dựa vào chăm học khổ luyện mà thành công, Nạp Lan Chi hiện tại viêm khớp mới vừa đỡ, nhưng mà khó bảo toàn năm tháng sau này không tái phát nữa, một khi tái phát chính là chuyện càng khó khăn.


Huấn luyện viên trưởng cùng Vương Thiến cũng thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định xong kế hoạch huấn luyện của Nạp Lan Chi, huấn luyện vẫn như cũ, trừ những hạng mục huấn luyện gây áp lực lớn đối với đầu gối, mỗi tuần làm chụp CT một lần, để ngừa viêm khớp tái phát. Mặt khác, lượng huấn luyện của cô cũng giảm bớt.


Năm nay thế vận hội Olympic tổ chức ở nước B, mà Đội Quốc Gia cũng sẽ an bài đội viên đi các quốc gia khác nhau để luyện tập, Nạp Lan Chi đi hay không cũng thành một vấn đề.


Mặt khác, Nạp Lan Chi và Phó Trí Ninh cùng thành lập một quỹ hội cho vận động viên, ZC tiên phong quyên 500 vạn. Quốc gia đối với các quỹ như vậy đều rất tạo điều kiện, quỹ hội còn chưa thành lập, Phó Trí Thành cùng liên đoàn bơi lội và bộ thể thao thương thảo, đều được mạnh mẽ duy trì, quỹ hoàn toàn có thể giảm bớt gánh nặng cho liên đoàn và bộ thể thao.


Mỗi năm bộ thể thao đều bị các vận động viên giải ngũ lên án, chỉ là bộ thể thao cũng rất bất đắc dĩ, phía trên cấp tiền xuống dưới thì chỉ có như vậy, nơi nào có thể dưỡng đến khởi như vậy một đám vận động viên đâu? tiền lương cho vận động viên trong thời hạn nghĩa vụ cũng đủ khó khăn lắm rồi, nơi nào quản được người đã giải nghệ.


Đây là thứ nhất, thứ hai chính là thân phận của Phó Trí Ninh cũng có lợi, làm một số chứng từ cần phải ra mặt đều không cần ra mặt, liền được đưa lại đây.


Nhóm đầu tiên chính là đội bơi lội, người giống Trịnh Khải Ninh có đại ngôn hoặc trong nhà điều kiện cũng không kém liền không mua, chủ yếu là hướng quỹ quyên tiền.


Nạp Lan Chi phải tập luyện không có nhiều thời gian như vậy để xử lý công việc của quỹ, trên cơ bản đều là Phó Trí Ninh mời đến chuyên gia để vận hành.


Nạp Lan Chi cuối cùng quyết định lưu lại quốc nội huấn luyện, trình độ của cô đã là top mười thế giới, nếu muốn thăng hạng là rất khó, hiện tại càng quan trọng hơn vẫn là bảo vệ tốt chân của mình, phòng ngừa viêm khớp tái phát.


"Hôm nay buổi sáng phải đi bệnh viện kiểm tra, sớm một chút." Phó Trí Thành ngồi ở trên mép giường, nhéo nhéo cái mũi Nạp Lan Chi.


Nạp Lan Chi nỗ lực mở to hai mắt, đem đầu tóc hỗn độn toàn bộ loát đến mặt sau đi, chống thân thể, "Buồn ngủ quá."


Phó Trí Thành xoa xoa tóc cô, đứng dậy: "Anh đi làm cơm sáng, em nhanh nhanh lên."


Nạp Lan Chi đem tóc bị anh làm rối chỉnh lại, ngồi ở trên giường phát ngốc một lúc, mới chậm rì rì đứng dậy, ở mép giường tìm di động, phát hiện di động pin không đủ 20%, vỗ vỗ ót, hôm qua lại quên nạp điện thoại.


"Dây sạc điện thoại ở đâu rồi?"


Nạp Lan Chi quỳ gối trên thảm lông, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, trong ngăn kéo đầu tiên không có, mở ngăn thứ hai ra, quét liếc mắt một lượt cũng không có, Nạp Lan Chi vốn định trực tiếp khép lại, thì nhìn thấy một cái hộp nhỏ màu lam, cô chưa từng nhìn thấy.


Nạp Lan Chi nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng mở ra nắp hộp trong nháy mắt lại lập tức đậy vào, ngồi dưới đất thần sắc bất định.


"A Chi, cơm sáng xong rồi."


Nạp Lan Chi nặng nề mà đóng lại ngăn kéo, hoảng loạn mà đứng lên: "Úc, đã biết."


**
Nạp Lan Chi thất thần mà khuấy khuấy bát cháo, sau đó đưa vào trong miệng, mắt to rũ xuống, càng giống như đang ngẩn người.


Phó Trí Thành buông chén, tay ở trước mặt cô lắc lư vài cái, bất đắc dĩ nói: "Lại ngẩn người em đang nghĩ gì vậy?"


Thật giống như từ trong mộng đột nhiên bị bừng tỉnh, Nạp Lan Chi cả người run rẩy, phục hồi tinh thần lại, cười lấy lòng, lúc này mới bắt đầu nghiêm túc ăn cháo.


Ăn bữa sáng xong, Phó Trí Thành đưa Nạp Lan Chi đi tái khám, trước khi xuống xe, Nạp Lan Chi do dự một chút: "Anh không đi làm sao?"


"Chào hỏi qua, chờ em khám xong, đưa em đến trung tâm bơi lội rồi anh đi làm."


Nạp Lan Chi mạc danh cảm thấy áy náy, đoạn tình cảm này anh trả giá nhiều hơn cô rất nhiều, vẫn luôn là anh nhân nhượng cô, gần đây vì chiếu cố cô, anh gần như rất ít tham dự xuất ngoại công tác.


"Nếu không anh về trước đi làm đi, một mình em là được."


Phó Trí Thành cởi dây an toàn, làm như không nghe thấy, mở cửa: "Đi thôi."


Nạp Lan Chi thở dài, cởi dây an toàn.


Kiểm tra xong, Phó Trí Thành đưa cô đến căn cứ huấn luyện, dừng lại, Nạp Lan Chi còn đang lo lắng mà sững sờ.


Phó Trí Thành nghiêng người hỏi: "Rất áy náy?"


? Nạp Lan Chi nghi hoặc mà ngẩng đầu lên nhìn anh, ý thức được ý của anh thì lại cúi đầu.


Phó Trí Thành chỉ chỉ gương mặt: "Hôn anh một cái."


Nạp Lan Chi vừa bực vừa xấu hổ mà nhìn anh một cái, cởi dây an toàn, lúc này ai còn nói giỡn a.


Bàn tay Phó Trí Thành dán vào một bên gò má cô, một bên để sát vào, nhợt nhạt hôn ở bên kia, "A Chi, vì em, anh cam tâm tình nguyện."
Nạp Lan Chi nắm chặt dây lưng, tâm lý bùm bùm nhảy lên, đôi mắt không chịu khống chế mà nhìn chằm chằm anh, nhấp môi, có chút e lệ.


"Đi thôi." Phó Trí Thành nhẹ nhàng đẩy cô một cái.


Nạp Lan Chi gật gật đầu, thân mình hướng cửa bên kia chuyển, lại dừng lại chuyển qua tới, bay nhanh mà giống như chuồn chuồn lướt nước hôn Phó Trí Thành một cái, sau đó mở cửa xe, chạy xuống xe.


Phó Trí Thành vuốt cánh môi, cười.


Cuối tháng bảy, đội bơi lội là đoàn đại biểu tham gia Olympic đầu tiên, thi đấu bơi lội bắt đầu sớm nhất. Trịnh Khải Ninh bởi vì giá trị nhan sắc xuất chúng, thân cao cao, bị chọn lên sân khấu cử hành nghi thức tiên phong.


Đồng phục của nươc là màu vàng tây, nữ đều mặc tây trang và váy, được rồi, cái này đúng là nhan sắc con cháu Viêm Hoàng*. Mặt khác còn có một bộ đồng phục vận động màu đỏ, ân, này cũng rất có phong cách nước Z.


Đội bơi lội dẫn đầu bay tới nước B.


...........................................................


* Viêm tức là Viêm Đế, Hoàng tức là Hoàng Đế, hai nhân vật này đều là thủ lĩnh của những bộ lạc trong thời cổ đại xa xưa ở Trung Quốc.


Hơn bốn ngàn năm trước đây Trung Quốc có nhiều bộ lạc. Hoàng Đế là thủ lĩnh của một bộ lạc thời bấy giờ, bộ lạc này sống ở vùng trung du và thượng du sông Hoàng Hà. Hoàng Đế họ Cơ tên hiệu là Hiên Viên Thị, cũng có khi nói là Hữu Hùng Thị.


Trong thời kì này, nghề làm đồ gốm đã phát triển tới một trình độ nhất định. Người ta thấy đất sét được hun bằng lửa sẽ biến thành gốm, vì thế coi đất sét là thứ rất quý. Theo truyền thuyết thì vị thủ lĩnh bộ lạc này có "Thổ đức chi thụy" (sự tốt lành theo đức của hành Thổ). Vì trên cả một vùng Tây Bắc đất là mầu vàng, cho nên mới đặt cho ông ta cái tên là Hoàng Đế. Cùng đồng thời với Hoàng Đế còn có hai bộ lạc khác cũng tương đối mạnh. Một bộ lạc có Viêm Đế làm thủ lĩnh, còn bộ lạc kia có Si Vưu là thủ lĩnh.


Viêm Đế họ Khương. Khi Viêm Đế lãnh đạo bộ lạc của ông tiến từ phía tây Trung Quốc tới miền trung Trung Quốc, ông đã có những cuộc xung đột với bộ lạc của Si Vưu trong quá trình tranh đoạt đất đai. Kết quả là Viêm Đế bị đánh bại. Viêm Đế bèn xin Hoàng Đế cứu viện, rồi nhờ có sự giúp đỡ của Hoàng Đế, ông đã đánh bại được Si Vưu và giết được Si Vưu ở Trác Lộc (nay là vùng Trác Lộc Hoài Lai ở tỉnh Hà Bắc). Đó tức là trận đánh Trác Lộc được nói tới trong


Sau khi hai bộ lạc của Viêm Đế và Hoàng Đế kết liên minh với nhau, Hoàng Đế đã trở thành thủ lĩnh của khối liên minh này. Về sau thế lực của bộ lạc Hoàng Đế bành trướng ra tới toàn cõi Trung Nguyên và có lực lượng hùng mạnh nhất, vì thế các bộ lạc khác kéo đến kết liên minh và tôn Hoàng Đế làm chúa của liên minh. Hoàng Đế có rất nhiều con cháu, những người con cháu này thường được các bộ lạc ở vùng trung nguyên tôn lên làm thủ lĩnh.


Như vậy, với hai bộ tộc của Hoàng Đế và Viêm Đế đứng đầu, qua sự kết hợp dần dần với các dân tộc Di ở phương Đông, dân tộc Lê ở phương Nam và cả những dân tộc khác nữa, cuối cùng đã hình thành dân tộc Hoa của thời kì Xuân Thu, và sau triều đại nhà Hán dân tộc Hán đã đặt vững được cơ sở, vì thế người Trung Quốc đã tôn Hoàng Đế lên làm thủy tổ và tự xưng là con cháu của Hoàng Đế hoặc con cháu của Viêm Hoàng.


(Nguồn: internet)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK