Triển Mộ Nham quay ra thấy Tịch Lương Yên đang đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như không có một chút máu.
Triển Mộ Nham sững sờ, cơ hồ đẩy Chân Niệm Niệm ra ngay lập tức.
Niệm Niệm cũng không ngờ Tịch Lương Yên lại đột nhiên xuất hiện như vậy, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo không ngay ngắn trên người. Triển Mộ Nham thì đã lấy áo choàng tắm rơi trên đất mặc vào.
Triển Mộ Nham trầm mặt, nhanh chân muốn đi ra cửa.
Tịch Lương Yên thấy Triển Mộ Nham muốn đi qua, mới đột nhiên lấy lại tinh thần. Vội vàng cười nói: "Xin lỗi, quấy rầy hai người rồi...Tôi đi trước..."
Miệng cười nhưng bên trong đôi mắt lại ngậm đầy nước mắt, chật vật không thể tưởng tượng nổi.
Triển Mộ Nham nhíu mày lại.
Tịch Lương Yên quay người, định bỏ chạy. Một màn này, thật quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức làm cho lòng của cô vỡ tan.
Thế nhưng cô có tư cách gì đâu!
Giữa cô và Triển Mộ Nham, ngoại trừ cái đêm năm năm trước kia, không có gì ngoài hai đứa con không thể nhận ba.
Cũng chỉ có mình cô ngốc nghếch chờ đợi mà thôi!
Hiện tại Niệm Niệm cùng Triển Mộ Nham rốt cục đã ở cùng một chỗ, đến lúc cô và anh trai cũng nên thối lui rồi!
Triển Mộ Nham theo bản năng giữ chặt lấy tay Tịch Lương Yên. Vừa nghĩ tới chuyện anh mới vừa cùng Niệm Niệm quấn quýt lấy nhau, Tịch Lương Yên lại cảm thấy trong lòng đau muốn chết, ra sức tránh ra.
Nhưng nghĩ đến cái gì đó, cô lại đột nhiên quay đầu, nhìn Chân Niệm Niệm "Chị dâu, đêm nay em sẽ khuyên anh trai ly hôn với chị! Chắc đây cũng là lần cuối cùng em gọi hai tiếng 'Chị dâu' này rồi!"
Chân Niệm Niệm rủ mắt xuống "Thật xin lỗi..."
Tịch Lương Yên không muốn nói thêm gì nữa, trước lúc nước mắt rơi ra ngoài, cô xoay người chạy đi.
Nhìn bóng lưng, cùng ánh mắt mờ mịt kia, Triển Mộ Nham cảm thấy ngực xiết chặt, anh chau mày lại, vô ý thức định đuổi theo Tịch Lương Yên ra ngoài.
Nhưng sau lưng, một đôi tay nhẹ nhàng ngăn Triển Mộ Nham lại "Mộ Nham!"
Triển Mộ Nham dừng lại, quay đầu, nhìn Chân Niệm Niệm bằng ánh mắt phức tạp.
"Anh yêu cô ấy? Nên sợ cô ấy hiểu lầm sao?"
Liên tiếp hai câu hỏi, khiến Triển Mộ Nham chấn động.
Yêu? Anh yêu Tịch Lương Yên sao? Đó không phải là chuyện cười chứ!
Nhưng nếu đã không yêu, thì tại sao anh lại muốn đuổi theo Tịch Lương Yên?
Không phải là Tịch Lương Yên cho là anh và Niệm Niệm có cái gì sao? Đã vậy anh cần gì phải tận lực đuổi theo giải thích?
Nghĩ như thế, Triển Mộ Nham không có dự định đuổi theo nữa, chỉ là trong lòng lại tự dưng bực bội không thôi.
Nhất là nụ cười cuối cùng kia, càng làm cho anh nôn nóng.
Triển Mộ Nham nắm chặt nắm đấm, buộc mình nhịn xuống xúc động, nhìn Chân Niệm Niệm "Em đi về trước đi, có chuyện gì, chúng ta hãy nói sau."
Cho dù Triển Mộ Nham không thừa nhận, thế nhưng Niệm Niệm cũng đã nhìn ra -- Tịch Lương Yên ở trong lòng của Triển Mộ Nham tuyệt đối có một vị trí không hề bình thường!
Dù Triển Mộ Nham không hề biết đêm năm năm trước là Tịch Lương Yên!
Trong lòng Niệm Niệm rất khó chịu, nhưng không có lập tức đi ngay, mà ngược lại ngồi xổm xuống, chậm rãi dọn dẹp đồ ăn Tịch Lương Yên làm rơi xuống đất.
Niệm Niệm nhìn thoáng qua. Tất cả đều món ăn mà Triển Mộ Nham thích. Rất hiển nhiên, Tịch Lương Yên rất quen thuộc đối với Triển Mộ Nham, mà cũng rất để ý đến Triển Mộ Nham!
Tay Niệm Niệm không khỏi nắm chặt hơn một chút, cô ta mím mím môi rồi nói "Mộ Nham, đêm nay trở về, em sẽ nói chuyện ly hôn với Khuynh Viễn."
Triển Mộ Nham vốn đang cảm thấy tâm phiền ý loạn, giờ nghe Niệm Niệm nói như vậy, lẽ ra anh phải vui vẻ hơn mới đúng, thế nhưng không hiểu sao Triển Mộ Nham lại thấy không vui một chút nào.